“Hoàng kim 512 vạn lượng, bạc trắng 3.300 vạn lượng, hai mươi kho vũ khí khổng lồ”. Lâm Băng bất động thanh sắc nói: “Trước mắt dò xét thấy vẫn còn mấy kho tàng bí mật chưa được liệt kê... Đại nhân lúc đầu ngài tiến quân Ma Thần bảo ta bảo lưu ý kiến bởi vì cùng người dã man khai chiến sẽ hao tổn binh lực, bây giờ xem ra ngài đã đúng, chúng ta giàu rồi”.
Giàu thật rồi, tồn kho của người Tắc Nội Á không chỉ có có hoàng kim mà còn có những trân bảo, vũ khí cùng xa xỉ phẩm danh quý khác. Nhất là vũ khí, áo giáp chất đống như núi đều là những chiến giáp mà lịch đại Tắc Nội Á quân đội trên chiến trường cướp lấy của loài người, vì lượng Ma tộc binh quá ít không cần dùng tới, bây giờ mọi thứ đều rất tiện cho Tử Xuyên Tú.
Tự mình đến hiện trường quốc khố quan sát, đứng trước những thỏi vàng chất thành một đống lớn ngay trước mặt, Tử Xuyên Tú hai mắt trố lên.
“Thật không hiểu được!”. Hắn cảm khái nói: “Có nhiều tiền như vậy mà Ma Thần Hoàng còn muốn đưa quân đội đi xâm lược? Có thể mua được một nửa đại lục rồi! Có nhiều tiền như vậy mà còn muốn đánh trận hơn thua thật sự là khó tin”.
Lâm Băng nói: “Đại nhân Ma tộc vương quốc xưa nay vàng bạc khoáng sản phong phú là do Tắc Nội Á tộc thống trị vương quốc gần trăm năm tích lũy được, tài sản này không có gì kỳ quái. Ma tộc trước sau như một luôn sùng thượng bạo lực mà bỏ qua thương mậu giao dịch ngang hàng, Ma tộc binh đã quen những gì có thể động thủ để cướp đoạt được thì bọn họ hiển nhiên không chịu xuất tiền mua. Hơn nữa con đường thông thương duy nhất giữa Ma tộc và thế giới loài người đã bị Tử Xuyên gia phong tỏa toàn diện rồi, hai bên vốn là địch quốc bất cộng đái thiên, Ma Thần Hoàng quả thật có tiền cũng mua không được đồ vật.
Đại nhân Lâm gia xưa nay nổi tiếng phú giáp thiên hạ, tài sản của bọn họ sợ rằng còn nhiều gấp mấy lần Ma tộc nhưng lại là người yếu nhất trong đại lục tam cường, không phải là binh mã tinh lương, chiếm nhiều vàng bạc là có thể muốn làm gì thì làm, người Tắc Nội Á chính là vết xe đổ của chúng ta”.
“Lâm trưởng quan, ta hiểu rõ ý tứ của cô”.
Lâm Băng nghi hoặc nhìn hắn thật lâu: “Đại nhân ngài thật sự hiểu sao?”.
Tử Xuyên Tú cười cười: “Lâm trưởng quan xin cứ yên tâm, ta là người rất lười, chuyện phí nhiều sức lực như vậy ta không có hứng thú làm đâu”.
Lâm Băng nét mặt giãn ra cười nói: “Nếu đại nhân thật sự hiểu rõ thì hạ quan cũng yên tâm nhiều”.
Nhưng Tử Xuyên Tú cũng không có ý định cứ như vậy mà buông tha Lâm Băng, vị tiền thống lĩnh Viễn Đông quân làm cho hắn cảm thấy có chút khó hiểu. Chính mình tại Ngõa Ân Tư Tháp đăng cơ xưng đế, thân là thần tử Tử Xuyên gia đây là hành động đại nghịch bất đạo, bọn Bạch Xuyên, La Kiệt và những người khác vốn trung thành thì không nó, nhưng ngay cả Lâm Băng cũng không một lời can gián hoặc ngăn trở, đây là việc nằm ngoài suy nghĩ của Tử Xuyên Tú. Vị tiền nhậm thủ trưởng có thái độ tỉnh táo như thế, dường như nàng xem chuyện Tử Xuyên Tú đăng cơ tại Viễn Đông là một chuyện đã chờ mong từ lâu, nàng cũng rất tự nhiên, không hề thấy khó khăn khi tiếp nhận chuyện này.
Tử Xuyên Tú thấp giọng nói: “Nhưng nếu như... chú ý nhé Lâm trưởng quan, ta chỉ nói là nếu như... đột nhiên ta từ bỏ thói xấu lười biếng, có ý định làm một chuyện rất phí sức mà cũng rất phiền toái, khi đó Lâm trưởng quan cô định đứng ở phía nào?”.
Nói xong Tử Xuyên Tú chăm chú đợi Lâm Băng phản ứng, nhưng nàng chỉ lãnh đạm cười: “Đại nhân, từ sau khi Ca Ứng Tinh đại nhân ra đi, ngài phi thiên xuất thế được Viễn Đông quân nhân công nhận là thủ lĩnh, trên người bọn họ đã đóng dấu thuộc về ngài rồi, ngoại trừ ngài ra chẳng lẽ còn có đường khác sao?”.
“Vậy cô thì sao?”.
“Hai năm trước Ma tộc phá Ngõa Luân quan, hạ quan khi đó đáng lẽ đã chết rồi, nhờ có đại nhân ngài không ngừng cực lực giữ lại hạ quan, ủy thác trọng trách, ngài đối với hạ quan là tái sinh chi ân, theo lý thuyết hạ quan nên đứng về phía ngài...”.
Thanh âm của nàng dần hạ thấp xuống, trên nét mặt mang theo vài phần cô đơn: “Tuy bất đắc dĩ nhưng dù sao hạ quan cũng đã ăn bổng lộc của gia tộc mười mấy năm nay, hầu hạ qua hai đời Tổng trưởng, có một số việc hạ quan thật sự làm không được, nếu như thật có một ngày hạ quan phải đứng giữa hai bên thì chỉ còn con đường chết đi, ân tình của đại nhân kiếp sau hạ quan sẽ báo đáp”.
Tử Xuyên Tú chấn động, nghĩ tới nữ tướng quân cả đời lận đận cùng phong ba hắn không khỏi ngầm xót xa Lâm Băng đến nay vẫn chưa kết hôn, nữ tử này đã đem những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất trong đời hiến dâng cho đoàn thể Viễn Đông quân, nàng phụ trợ cho lưỡng nhiệm Viễn Đông thống lĩnh đầu tiên là Ca Ứng Tinh sau đó là bản thân mình, Viễn Đông quân chính là toàn bộ ký thác của nàng, cũng chính là nhà của nàng.
Nếu có một ngày suất lĩnh Viễn Đông quân phản loạn gia tộc, điều này tương đương với hủy diệt thành tựu mà nàng đã đầu tư tâm huyết cả đời, hủy diệt những hiến dâng cùng vui buồn ký thác, cũng chính là phá hủy đi cột trụ cuộc sống cùng những hy vọng của nàng, loại thống khổ này tuyệt không thua gì tâm tình của chính mình năm đó khi nhìn thấy Tử Xuyên Trữ và Mã Duy ở cũng một chỗ, đó là hoàn toàn không còn hy vọng.
Nữ tử quyết đoán kiên nghị này tuy biểu hiện bên ngoài dường như không có việc gì nhưng trong tâm đã đưa ra quyết định cuối cùng, chính mình lại còn muốn truy hỏi nàng ấy đến tận cùng, thật sự quá mức tàn khốc rồi.
Tử Xuyên Tú cúi đầu tạ lỗi: “Xin lỗi Lâm trưởng quan ta không nên ép hỏi cô câu này”.
“Không sao đại nhân, có một số việc nói rõ sẽ tốt hơn, mọi người cũng không cần trốn tránh, nếu đã nói đến đây rồi, đại nhân ngài có thể nói cho ta biết không? Suy nghĩ thực sự của ngài là thế nào?”.
Nhìn Lâm Băng, Tử Xuyên Tú rất thành thực, dùng sức mà nói: “Lâm trưởng quan, chỉ cần ta còn sống thì sẽ không có một Ma tộc binh sĩ nào vượt qua Cổ Kỳ Sơn, đây là điều ta hứa với cô... Cũng là hứa hẹn với Ca Ứng Tinh đại nhân, trưởng quan có thể yên tâm”.
Nhìn người thanh niên chân thành đứng trước mặt, Lâm Băng chậm rãi ngẩng đầu tươi cười tựa như một đóa hoa vừa nở rộ trên gương mặt nàng, giống như những nơi mềm yếu nhất trong lòng đột nhiên bị ***ng chạm, nước mắt không cầm được đã tuôn ra, nàng quay đầu không cho Tử Xuyên Tú nhìn thấy nước trong mắt nàng.
“Cảm ơn, ta rất vui”. Nàng gạt đi lệ quang trong ánh mắt cười nói: “Thật sự rất vui, hắn cũng sẽ rất vui. Chúng ta không có nhìn lầm ngươi, A Tú, cảm ơn!”.
Tử Xuyêu Tú đưa sang một chiếc khăn tay, hai người ngầm hiểu ý, không nói chuyện nữa, trong đầu lúc này đều đang hoài niệm một người, nghĩ tới ánh mắt ôn nhu, khuôn mặt mỉm cười cùng thân hình ốm yếu nhưng lại sở hữu linh hồn kiên cường nhất của hắn.
Có những người mặc dù đã chết nhưng chưa từng rời đi.
Một lúc sau vẫn là Lâm Băng lên tiếng nói chuyện trước, thanh âm của nàng đã trở lại trong sáng như trước: “Đại nhân bây giờ chúng ta có vẻ thanh thế hạo đại, nhưng thực tế là căn cơ nông cạn. Mặc dù công chiếm Ma Thần bảo nhưng chúng ta còn lâu mới dám nhận đã khống chế được Ma tộc vương quốc, thực lực chân chính của chúng ta vẫn là gia đình binh mã cùng Viễn Đông binh mã. Tử Xuyên gia là mẫu quốc của chúng ta, Viễn Đông quân tất nhiên là trung thành với đại nhân nhưng bọn họ cũng luôn nghĩ về mẫu quốc.
Đại nhân từ sau khi ngài tiếp nhận ngôi vị Ma tộc hoàng đế, bộ đội quân tâm có chút không yên, tâm tình chấn động rất lớn đại nhân ngài nên cẩn thận”.
“Quân tâm không yên?”. Tử Xuyên Tú giật mình: “Sao có thể! Ta không hề nhận được báo cáo nào! Chẳng lẽ cô ấy...”.
“Đại nhân, Bạch Xuyên các hạ đối ngài trung thành và tận tâm nhưng Cục tình báo Viễn Đông dù sao không phải toàn tri toàn giác, huống chi bản thân cục tình báo là do quan binh loài người tạo thành! Đại nhân ngài lần này chuyên chú sự vụ của Ma tộc mà lơ là khống chế đối với các lão bộ đội rồi. Lần này có không ít bộ hạ tới tìm ta nói ra suy nghĩ của bọn họ, bọn họ vẫn trung thành với đại nhân nhưng đại nhân lại đột nhiên làm Ma tộc vương quốc hoàng đế, bọn họ cũng cảm thấy rất hoang mang, chính mình đường đường chính chính là gia tộc quân nhân, bây giờ đột nhiên biến thành Ma tộc hoàng đế bộ hạ, như vậy bản thân mình rốt cuộc tính thế nào? Là Ma tộc vương quốc quân nhân hay là Tử Xuyên gia quân”.
Tử Xuyên Tú mún chặt môi, thanh âm lạnh như băng: “Có người nói như vậy sao?”.
“Đại nhân, không thể không trấn áp nhân tâm! Không chỉ Tú Chữ doanh, không ít binh lính bán thú nhân cũng có loại suy nghĩ này! Đại nhân chẳng lẽ ngươi tính phái Ma tộc binh đi giết bán thú nhân cùng Tú Chữ doanh của ngài sao?”.
Tử Xuyên Tú á khẩu không trả lời được.
Lâm Băng thở dài: “Muốn ổn định quân tâm mấu chốt vẫn hay là phải ổn định gia tộc, ta nhớ lúc trước gia tộc từng hứa với cho ngài chỉ cần bình định xong Ma thần vương quốc, cực đông địa khu có thể do ngài nắm trong tay, bây giờ mặc dù chuyện Ma tộc bộ lạc đề cử ngài thành Thần Hoàng làm cho Tổng trưởng rất phẫn nộ, nhưng trên thực tế cũng không trục xuất khỏi gia tộc, ranh giới khoan dung nói cho cùng chính là vấn đề mặt mũi, nếu như ngài hạ tư thái xuống một chút, chưa chắc không thể tranh thủ được sự thừa nhận của gia tộc”.
Tử Xuyêu Tú mỉm cười: “Gia tộc làm sao có thể thừa nhận việc ta xưng hoàng?”.
“Thừa nhận việc xưng đế thì không có khả năng nhưng chỉ cần gia tộc sắc phong ngài làm thống lĩnh Viễn Đông địa khu ta nghĩ như vậy đủ để trấn an quan quân rồi, chúng quan binh sẽ biết ngài thống trị Ma tộc vương quốc địa khu, ngài là Quang Minh hoàng, nhưng đối với gia tộc thân phận ngài vẫn là Viễn Đông kiêm cực đông địa khu toàn quyền thống lĩnh, vẫn là gia tộc thần tử như cũ. Gia tộc bảo vệ thể diện, Tổng trưởng Điện hạ khoan hồng nhã lượng cũng sẽ không muốn quyết liệt với chúng ta đến cùng”.
Tử Xuyên Tú đương nhiên biết Tổng trưởng Điện hạ “khoan hồng nhã lượng” đến nhường nào... Hai từ đó cộng lại có thể tạo thành một lỗ kim... Nghĩ thấy hắn cũng rất oan uổng, xuất tiền xuất người cố sức đánh hạ Ma tộc vương quốc, đột nhiên bây giờ tất cả đều giúp Tử Xuyên Tú bận rộn thêm.
Đối với đề nghị của Lâm Băng, Tử Xuyên Tú đương nhiên chấp nhận, nhưng muốn hắn chạy về Đế Đô giải thích thì không dám, Tổng trưởng Điện hạ tuy không có bản lĩnh chinh phục Ma tộc vương quốc nhưng chém một nhát lên đầu Ma Thần Hoàng vừa mò đến cửa thì hắn vẫn có đủ năng lực.
Sau khi cùng Lâm Băng thương nghị, hai người đều cảm thấy lựa chọn tốt nhất người quay về Đế Đô giải thích chính là Lâm Băng, nàng dù sao cũng là từng đảm nhận vị trí Viễn Đông thống lĩnh, uy vọng cũng tốt, mối quan hệ cũng mạnh mẽ hơn so với Bạch Xuyên, La Kiệt những tân sinh phái tướng. Hơn nữa năm xua nàng là ái tướng của Ca Ứng Tinh, là lực lượng cũ của gia tộc, tướng lãnh Đế Đô đủ hoài nghi thế nào cũng không thể xem nàng là vây cánh của mình, lập trường của nàng tương đối tự nhiên và khách quan, phái nhân vật quan trọng như vậy trở về đã biểu lộ thành ý tương đối, nói chuyện cũng dường như có sức thuyết phục hơn.
Trước khi đi Tử Xuyên Tú nói với Lâm Băng: “Sau khi trở về cô chỉ cần mắng ta, mắng ta lòng lang dạ sói, mắng ta táng tận thiên lương, ác quán mãn doanh, mắng càng tàn nhẫn càng tốt, nói tóm lại nếu bọn họ ngăn cản thì ngày mai cô đưa hưng nghĩa binh đến thảo phạt ta đi”.
Lâm Băng giảo hoạt cười: “Đại nhân, ta đủ bất đắc dĩ oan uổng ở trong phản nghịch quân, nhưng ta vẫn mang trái tim thủy chung với tổ quốc, chỉ chờ gia tộc binh nghịch đại quân chạy đến ta liền lập tức trong ứng với ngoại hợp trở giáo tuyên bố cùng phản tặc Tử Xuyên Tú bất cộng đái thiên!”.
Hai người cười ha ha, Tử Xuyên Tú tự mình tiễn Lâm Băng ra cửa tây của Ma Thần bảo, hắn đưa mắt nhìn cho tới khi bóng lưng của nàng theo hướng mặt trời xuống núi trên bình địa tuyến đã hóa thành một cái chấm đen nhỏ không còn nhìn rõ nữa rồi mới tiu nghỉu quay.
Tiễn Lâm Băng đi rồi, Tử Xuyên Tú rốt cục lấy lại tinh thần trở về xử lý vương quốc quân chính sự vụ, dựa theo truyền thống tân hoàng đăng cơ nên hướng cả vương quốc truyền hịch tuyên bố, nhân tiện tuyên bố tin tức hắc triều xâm lấn và hiệu triệu cả nước cần vương chống lại.
Đối với chuyện này Tử Xuyên Tú do dự rất lâu, nhưng không phải do hắn phái đi không được một ngàn sứ giả truyền lệnh, Quang Minh hoàng triều mới được thành lập, các tộc trưởng bộ tộc cũng tranh nhau vì Quang Minh hoàng mà ra sức phục vụ và cống hiến, từ trong đó chọn lựa ra một ngàn kị binh đảm nhiệm làm truyền lệnh sứ giả cũng không khó khăn gì, khiến Tử Xuyên Tú do dự chính là bây giờ Ma Thần bảo chưa chắc còn có được uy tín như khi xưa, hơn nữa vương quốc vừa mới đã trải qua Tây Chinh chiến bại, Ma tộc tinh tráng binh phần lớn chết trận, các tộc còn có thể xuất ra bao nhiêu lực lượng để cần vương?
Tốt nhất vẫn là Tạp Đan công chúa giúp Quang Minh hoàng hạ quyết tâm, nàng nói: “Có được bao nhiêu binh mã cứu viện Ma Thần bảo không phải điểm máu chốt. Bệ hạ, quân đội trong tay ngài cũng đủ nhiều rồi, cũng không cần để ý đến những binh mã nhỏ lẻ của các tiểu bộ tộc. Mặc dù ngài tổ kiến nên Ngõa Ân Tư Tháp liên minh nhưng còn có không ít bộ tộc... như Mông tộc, Á Côn Tộc... không gia nhập liên minh, họ cũng chưa thừa nhận ngôi vị hoàng đế của ngài.
Nhưng quy mô xâm lấn của hắc triều lần này là nguy cơ của cả vương quốc, vô luận có tranh cãi gì thì khi hắc triều xâm lấn cũng phải cầm tay nhau chống cự, điều này cũng là truyền thống bất thành văn của vương quốc, chúng ta cáo thị công bố cả việc tân hoàng đăng cơ lẫn hắc triều xâm lấn, chỉ cần các tộc xuất binh chống cự hắc triều thì vô hình trung bọn họ đã thừa nhận ngôi vị hoàng đế của bệ hạ rồi. Như vậy chờ hắc triều qua đi, ván đã đóng thuyền, chuyện ngài đăng cơ thành hoàng đế cũng trở thành kết cục đã định rồi. Bệ hạ có danh nghĩa trung ương hoàng quyền bình thường rất chiếm ưu thế”.
“Nghe Tạp Đan công chúa nói thế, hoàng đế khiêm tốn buông lời: ‘Đồng ý’...”. Những lời trên được ghi lại trong “Quang Minh hoàng bản kỷ” thuộc Ma tộc sử thư “Thần điển”. Từ sau khi Tử Xuyên Tú đăng cơ làm Ma tộc hoàng đế, những chuyện phiền toái khó hiểu bắt đầu nhiều dần lên, việc đầu tiên chính là bên cạnh hắn không biết vì sao mà có mấy lão già Ma tộc cả ngày giống như đỉa cứ bám theo hắn, ngày cả lúc Tử Xuyên Tú nửa đêm đi nhà xí bọn họ cũng ở bên ngoài thay phiên canh chừng, sau đó ghi chép lại: “Sáng sớm hoàng đế dậy thay quần áo”. Thậm chí còn vào trong nhà xí ló đầu nhìn thử Tử Xuyên Tú vừa mới lôi mới được, ách, nói là muốn ghi lại trạng thái sức khỏe của Quang Minh hoàng bệ hạ.
Tử Xuyên Tú rất kích động, chỉ muốn sai bán thú nhân đem mấy lão nhân Ma tộc dìm vào nhà xí cho chết đuối nhưng bị những Ma tộc tướng lãnh dưới trướng đồng thanh lên tiếng phản đối. Bọn họ nói những lão nhân dưới trướng là hoàng thất sử quan cũng là học giả nổi tiếng của vương quốc, bình thường nhiệm vụ chính là ghi chép lại lời nói và sinh hoạt hàng ngày của hoàng đế để lục biên thành “Thần điển” đương thời, dùng văn chương để ca ngợi đức cao vọng trọng được quốc dân tôn kính.
“Ngàn năm qua truyền thống kế thừa xưa nay của vương quốc không thể vì bệ hạ mà tuyệt đi!”. Các tướng lĩnh than khóc làm Tử Xuyên Tú cũng ủ ê. Tạp Đan, La Tư, Ca Ấm những phần tử tri thức thì không tính, nhưng không ngờ ngay cả Lỗ Đế lưu manh một chữ cũng không biết cũng chạy tới vì mấy sử quan đó cầu xin, không khỏi làm cho Tử Xuyên Tú cảm thấy rất bất ngờ, hắn rất muốn hỏi Lỗ Đễ: “Cho dù biến thành ‘Thần điển’ thì ngươi xem có hiểu hay không?”.
Những nơi càng ngu ngốc vô tri lại càng dễ dàng trở thành mê tín mù quáng đối với tri thức, nhìn thấy các tướng lĩnh dưới trướng quan tâm nhiệt tình tới sử thư văn hóa như vậy, Quang Minh hoàng đang nổi nóng không nên chọc giận cuối cùng vẫn phải nhượng bộ cho phép các sử quan đi theo bên cạnh ghi chép, nhưng mỗi lần chỉ có thể lưu một người ở bên cạnh, hơn nữa lúc Quang Minh hoàng thương nghị cơ mật đại sự, hắn tốt nhất nên tự biết ý mà tránh ra, không cần đợi bán thú nhân vệ binh đến ném ra ngoài.
Vấn đề sử quan chỉ là việc nhỏ, còn có chuyện làm cho Tử Xuyên Tú đau đầu rất nhiều.
Sau khi đăng cơ tiền nhậm Ma Thần Hoàng Tạp Đan đã giao cho tân hoàng Tử Xuyên Tú hộ bộ điển tịch của vương quốc, trong đó có cả hộ tịch tư liệu cùng quốc thổ bản đồ của Ma tộc vương quốc, Tử Xuyên Tú trong hoàng cung lơ đễnh lật xem qua Ma tộc vương quốc địa phong thổ nhân tình, thật đúng là không phải loại phức tạp bình thường.
Căn cứ năm 781 phổ tra dân cư ghi chép lại, vương quốc tổng cộng sở hữu 132 bộ tộc lớn nhỏ, tổng nhân khẩu 953 vạn người... Sau khi trải qua Thát Tháp Tộc phản biến, Viễn Đông chiến bại, Tây Chinh chiến bại loài người phản công, nội chiến, hắc triều xâm lấn một loạt những tai nạn, Tử Xuyên Tú phỏng chừng bây giờ dân cư vương quốc ít nhất cũng đã giảm đi một hai trăm vạn... Mấy trăm vạn dân cư này phân bố tại vùng thổ địa hơn năm trăm km vuông, được xem là địa phương ít người điển hình. Có rất nhiều địa phương như tại khu vực biên giới Mông tộc phía Đông Bắc, Ma tộc vương quốc chỉ là tuyên bố có được, nhưng trên thực tế vẫn chưa thể hình thành thống trị hữu hiệu, cư trú ở đó vẫn là bộ lạc dã man chưa khai hóa... Không giống như người dã man trên Đông Đại Hoang, man tộc này kỳ thật cũng được coi như là Ma tộc, bất quá bọn họ vẫn còn nằm trong thời đại lạc hậu, không có ngôn ngữ cùng văn tự, không cách gì giao tiếp được, lấy lời nói của Tạp Đan để hình dung: ‘bọn họ vẫn còn ngủ trên cây!’. Cho nên thái độ của lịch nhậm Ma Thần Hoàng đối với bọn họ đều là áp dụng phương phức không can thiệp, chỉ cần bọn họ không đến quấy rối là tốt rồi.
Ma tộc vương quốc cương vực mở mang, quốc cảnh phương Tây sát Tử Xuyên gia, đó là nơi Tử Xuyên Tú thông thuộc nhất, quốc cảnh phía nam vương quốc là một hải đương màu đen bị Ma tộc gọi là hắc hải. Bởi vì kỹ thuật hàng bải của vương quốc lạc hậu, đối với việc thăm dò hắc hải đến nay vẫn chưa hoàn thành, cũng không có cách biết được hắc hải rốt cục là dạng địa phương gì, vương quốc phương đông chính là thảo nguyên Đông Đại Hoang nổi tiếng, vùng đất sản sinh ra người dã man, là cơn ác mộng suốt ba ngàn năm quấy nhiễu vương quốc.
Còn phía nam vương quốc bị một mảng tử địa liên miên không dứt ngăn cách, đến nay không người nào có thể còn sống mà đi qua đó được.
Thân là hoàng đế hiển nhiên phải hiểu rõ tình trạng của lãnh thổ cùng con dân nhà mình, suốt một ngày một đêm Tử Xuyên Tú vùi đầu vào mớ tư liệu hộ tịch dày cộm, nghiên cứu và đọc thuộc lòng hết tư liệu về 132 bộ tộc, tên của đại bộ phận các tộc trưởng cùng trưởng lão không sai biệt lắm, chỉ cần khoảng hai trăm người cũng đủ khiến Tử Xuyên Tú đau đầu cả đêm, hơn nữa vương quốc địa danh cũng rời rạc tương đương, hắn đọc đến nỗi muốn cắn đứt lưỡi.
Điều duy nhất trong điển tịch khiến Tử Xuyên Tú cảm thấy có chút hứng thú chính là mối quan hệ thông gia giữa các bộ tộc. Bởi vì tục lệ hoàng tộc thường chỉ cho phép hoàng tộc thông hôn, cho nên giữa các bộ tộc trong Ma tộc thông thường đều có đủ loại quan hệ thân thích, ví dụ thúc thúc của Á Ca Mễ có một muội muội gả cho Mông Hãn. Năm đó, con trai của cháu gái Tạp Đốn thân vương có một phi tử là cháu bên ngoại của Mông Hãn cữu cữu cho nên nói như vậy thì mối quan hệ giữa Á Ca Mễ cùng Tạp Đốn thân vương cũng có thể xem là có chút thân thích, điều này cũng hình thành truyền thống đặc thù của Ma tộc, trước lúc các bộ tộc đánh chiến, thư tín gửi đến cho nhau đều là xưng hô: “Thân ái thúc thúc”, “thân ái biểu đệ”, “thân ái cữu cữu” v.v... vô cùng thân thiết, ngoại nhân không biết chuyện còn tưởng rằng bọn họ là người một nhà đang đùa giỡn, đến lúc cần phân thắng bại, cháu gái bên ngoại biểu đệ, con rể xuống tay chém đầu cữu cữu, biểu ca, nhạc phụ v.v... cũng rất gọn gàng tàn nhẫn.
Không đợi Tử Xuyên Tú hiểu rõ mối quan hệ phức tạp giữa các tộc, Tắc Nội Á tộc tộc trưởng Tạp Đan lại chạy tới tìm hắn nói người Tắc Nội Á đã chịu binh tai thảm thiết, quân dân thương vong thảm trọng, thỉnh cầu Quang Minh hoàng bệ hạ nhân từ vĩ đại vô tư quan tâm chúng sinh ban trợ cấp.
Nhìn tấu chương đó, Tử Xuyên Tú lại nhìn chằm chằm Tạp Đan một phút đồng hồ rồi gõ gõ lên tấu chương kia lắc đầu: “Tạp Đan khanh có ý gì đây? Khanh muốn tìm trẫm đòi nợ cũ phải không?”. (Lên làm Ma Thần Hoàng rồi Tử Xuyên Tú cảm thấy không quen nhất là phương thức nói chuyện đột nhiên thay đổi, hắn tự xưng “trẫm” khi nói chuyện gọi các đại thần là “khanh”. Vốn chuyện này cũng không có gì nhưng phiền toái chính là Tử Xuyên Tú một hôm không cẩn thận cứ thuận miệng nói: “Bạch Xuyên khanh, trẫm hôm nay... sau đó các bộ hạ nhìn chằm chằm hắn mất nửa phút đồng hồ).
“Bệ hạ” Tạp Đan không chút hoang mang đáp: “Lúc đầu ngài là Tử Xuyên gia Viễn chinh quân quan chỉ huy, Tử Xuyên gia là vương quốc địch nhân, ngài làm vậy cũng không sai. Nhưng hôm nay ngài là vương quốc quân hoàng các tộc dân chúng đều là con dân của ngài trợ, giúp đỡ các bộ lạc vượt qua cửa ải khó khăn cũng là trách nhiệm của bệ hạ, tộc của ta đang gặp khó khăn cực độ, khẩn mong bệ hạ có thể viện thủ cho chúng tôi”.
Nhìn danh sách xin viện trợ tư vật xếp thành một chồng, Tử Xuyên Tú giống như nhìn thấy một đống lửa không dám chạm vào, hắn thở vắn than dài nói: “Tạp Đan khanh, khanh cũng là biết mặc dù ta đã làm hoàng đế nhưng tiền nhậm Ma Thần Hoàng là khanh cái gì cũng không lưu lại, ta không tiền không lương không binh mã... Khanh nói Ma Thần Hoàng ta nên làm cái gì bây giờ?”.
Tạp Đan mở to đôi mắt xinh đẹp cười cười: “Nếu biết phải làm thế nào thì ta đã không thoái vị để ngài làm bệ hạ, ngài nói có đúng không?”.
Bị lời nói không cứng cũng chẳng mềm của Tạp Đan làm cho tức chết, Tử Xuyên Tú buồn bực muốn hộc máu.
Buồn bực thì buồn bực nhưng vẫn còn chuyện phải làm, Tử Xuyên Tú biết bản thân mình là hoàng đế hư danh nhất chưa từng có trong lịch sử, trừ khối ngọc tỷ ra, mình chỉ có hai bàn tay trắng. Càng phiền toái chính là đối với tình trạng của vương quốc mình hoàn toàn không biết gì, phải nhanh chóng tìm một trợ thủ tốt thôi.
Dùng lời của Ma tộc mà nói tức là bổ nhiệm một quân sư.
Nâng cằm suy nghĩ hồi lâu Tử Xuyên Tú xác định được mấy điều kiện:
Đầu tiên quân sư phải mẫn cán, quen thuộc vương quốc phong thổ nhân tình, có thể thuần thục xử lý quân chính sự vụ.
Tiếp theo xuất thân của quân sư tại Ma tộc phải có được uy vọng nhất định, như thế mới có thể được các bộ tộc ủng hộ.
Hơn nữa quân sư cũng không thể có uy vọng quá lớn, không thể được các tộc ủng hộ quá mức, nếu không đoàn người đó sẽ không nhìn rõ ai mới là hoàng đế.
Tiếp theo quân sư phải trung thành và tận tâm với mình có thể yên tâm sử dụng.
Tiếp nữa... không thể tái gia tăng điều kiện, tái gia tăng nữa sẽ tìm không được người.
Nên tuyển người nào đây? Trong đầu Tử Xuyên Tú cân nhắc chọn lựa lừng người một trong các tướng lĩnh dưới trướng mình:
Lòng trung thành của La Tư đối với mình còn có thể, nhưng hắn tuổi đã cao, lại thêm lịch sử gần như bị diệt tộc khiến hắn đối với Tắc Nội Á tộc cùng Mông tộc tràn ngập cừu hận, Tử Xuyên Tú rất lo lắng hắn làm quân sư rồi sẽ lấy việc công để trả tư thù, không được.