Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 237: Thần Hoàng

Tạp Đan tiếp lấy, trịnh trọng mở chiếc túi băng bố ra, một khối ngọc cổ ôn nhuận sạch đẹp xuất hiện trên tay nàng, trên ngọc thạch khắc đầy hoa văn, hình thức đơn giản, có màu trắng xanh, trong suốt như pha lê, phía trên triện có khắc một loạt Ma tộc văn tự. Nhìn thấy khối ngọc thạch này, các Ma tộc tù trưởng nhất tề phát ra tiếng kêu sợ hãi như xé gió, trong lúc Tử Xuyên Tú còn chưa có phản ứng gì, Tạp Đan đã hướng về phía hắn quỳ cả hai gối xuống, hai tay giơ lên ngọc thạch cao quá đỉnh đầu, thét lên: “Bệ hạ, còn đây là trấn quốc chi bảo của vương quốc, truyền quốc ngọc tỷ! Từ xưa đến nay, giữ ngọc tỷ tức là Thần Hoàng! Ngô hoàng vạn tuế, nguyện Ngô hoàng nhất thống thiên hạ, giang sơn ngàn năm! Tắc Nội Á tộc vĩnh viễn trở thành thần tử trung thành với Ngô hoàng!”.


Toàn trường khϊế͙p͙ sợ, Tắc Nội Á tướng quân Lỗ Đế là người đầu tiên tỉnh ngộ, hắn lập lức quỳ xuống theo, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế! Vi thần Lỗ Đế nguyện thuần phục ngô hoàng!”. Thát Tháp tộc thủ lĩnh La Tư cũng phản ứng lại, quỳ xuống hô to: “Chúc mừng ngô hoàng! Thất Tháp tộc nguyện vì ngô hoàng xông trận, không ngại dầu sôi lửa bỏng”.


Lúc này, các Ma tộc tù trưởng đều tỉnh ra, đoàn người tranh nhau quỳ xuống: “Lôi tộc nguyện thuần phục ngô hoàng!”.
“Cương tộc cung hỉ bệ hạ đăng cơ, bệ hạ vạn tuế!”.
“Toàn thể tộc nhân Ca Ngang tộc cung hỉ ngô hoàng, Ca Ngang tộc nguyện vì bệ hạ tận lực!”.


Các Ma tộc tù trưởng vừa quỳ xuống đất, liền như những ngọn lúa bị gió thu thổi ngã, tiếng hoan hô cuối cùng phát vang thành một mảnh: “Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế, vạn vạn tuế!”... Các tù trưởng cũng đã tỉnh ngộ, dù gì cũng đã tự nhận mình là chư hầu của Tử Xuyên Tú, còn quan tâm chuyện hắn làm Ma Thần Hoàng sao! Chỉ cần hắn có đủ thực lực, có thể bảo vệ mình như vậy vậy là đủ rồi, tên gọi là gì căn bản không quan trọng.


Nghe thấy các Ma tộc tù trưởng tung hô xé gió rung trời, Lâm Băng cùng các vệ binh tưởng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đều chạy tới hội trận. Chứng kiến quang cảnh như vậy, bọn họ nhất thời choáng váng, trợn mắt há hồc mồm, trong tay đao kiếm loảng xoảng rơi xuống đất.


Tử Xuyên Tú bối rối đứng tại chỗ, chung quanh mờ mịt, lúc này đứng cách hắn gần nhất Tạp Đan nghe tiếng hắn thì thào: “Ta nhất định đang nằm mơ, ta nhất định đang nằm mơ, Tạp Đan, con nhóc này, có dũng khí hại ta, lão tử sẽ lột da ngươi! Ta nhất định đang nằm mơ, hả, mau tỉnh lại đi, giấc mộng này sao lại dài như vậy, mãi không chịu tỉnh!”.


Tạp Đan xảo quyệt hé miệng cười, cung thuận cúi đầu, đi theo mọi người cùng hô: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”.


Một đám bán thú nhân mới tiến vào, nhìn thấy các Ma tộc tù trưởng đang quỳ đầy dưới đất vậy quanh Quang Minh Vương, cũng chân thành quỳ xuống hô to: “Quang Minh Vương vạn tuế! Vạn tuế!”.


Tử Xuyên Tú mục quang mờ mịt nhìn Tạp Đan, lại quét qua từng người đang quỳ bên dưới, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Băng, trong nhất thời tất cả ý nghĩ đều trống rỗng.
Ma Thần Hoàng!


Hòng bét rồi, mang theo Viễn Đông quân dân, vì độc lập của chủng tộc, cùng Ma tộc đánh nhau lâu như vậy, đột nhiên chính mình lại trở thành Ma Thần Hoàng?


Những bán thú nhân có trí lực thấp ngoài doanh trướng cùng Ma tộc minh quân nghe thấy tiếng hoan hô lớn truyền từ trong lều ra đều đi theo tiếng hoan hô ùn đến: “Vạn tuế, vạn tuế!”. Tiếng hô vang thành một mảnh chấn động cả doanh địa, quanh quẩn khắp sơn cốc. Binh lính loài người không biết làm sao, đờ đẫn nhìn hết thảy những chuyện đột nhiên phát sinh.


Liên tiếp những tiếng hoan hô, khiến kẻ đa mưu túc trí như Tử Xuyên Tú cũng luống cuống cả chân tay.


Trong lúc mọi người đang nhất loạt hoan, hô, một tiểu đội kị binh, vội vàng chạy đến, vị quan quân dẫn đầu chạy như điên hướng vào đại soái trướng, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi ngây người.


“Đức Côn!”. Lâm Băng sợ hãi kêu lên, mắt nhìn trừng trừng bán thú nhân tướng quân, lúc này chỉ có thể dùng từ mặt không còn chút máu đến miêu tả vẻ mặt Đức Côn.
“Quang Minh Vương Điện hạ, chúng ta...”.


Đức Côn lời còn chưa dứt, những tù trưởng đang quỳ gối tứ phía đã mở miệng mắng to: “Đây là Thần Hoàng bệ hạ, tên vô lễ này!”.
“Điện hạ gì, đây là Thần Hoàng bệ hạ chí cao vô thượng của chúng ta!”.
Đức Côn há mồm cứng lưỡi, Ma Thần Hoàng? Tử Xuyên Tú?


Tử Xuyên Tú phất tay phải ra, ánh mắt lạnh lùng đảo khắp mọi người, trong trướng nhất thời không một tiếng động: “Đức Côn, từ từ nói đi!”.
Đức Côn vẻ mặt hoảng sợ cuống quít: “Điện hạ, người dã man đến rồi”.
“Số lượng bao nhiêu?”.


“Hai cánh đông tây đã xuất hiện số lượng rất lớn những hung ác lang, trước mắt đường lui chưa bị phong tỏa, nhưng xem xét tốc độ của hung ác lang, nếu như Điện hạ không sớm chuẩn bị, sẽ hết sức nguy hiểm!”.
Tử Xuyên Tú nhíu mày: “Thật không ngờ người dã man lại đến nhanh như vậy...”.


“Bệ hạ, xin bệ hạ thống lĩnh nhân mã nhanh chóng tiến vào trong Ma Thần bảo”. Lão tướng A Mục vừa lớn tiếng hô, vừa nhìn trộm Tạp Đan, Tạp Đan khẽ gật đầu: “Bệ hạ, Ma Thần bảo thành trì kiên cố, đại quân tiến vào trong Ma Thần bảo có thể vừa công vừa thủ... Nếu như bị người dã man bao vây bên ngoài thôn dã, đủ bệ hạ có thần dũng ra sao, cũng khó đảm bảo toàn mạng”.


Tử Xuyên Tú thở dài, nhìn Lâm Băng: “Lâm Băng thống lĩnh, ngươi thấy thế nào?”.


Lâm Băng rất hiểu ý Tử Xuyên Tú, nếu vào Ma Thần bảo, bất luận Tử Xuyên Tú có nguyện ý hay không, chiếc mũ Thần Hoàng chắc chắn phải đội. Chỉ là hôm nay nếu không nhanh chóng vào thành toàn quân hơn ba mươi vạn người, sợ rằng không đủ làm mồi cho hung ác lang. Mặc dù bản thân không muốn Tử Xuyên Tú ngồi lên ngôi vị hoàng đế Thần tộc, nhưng quả thật cũng không có quyền bỏ mặc ba mươi vạn nhân mạng: “Lâm Băng nguyện tuân theo hiệu lệnh của đại nhân, mọi chuyện chờ đánh lui người dã man xong sẽ bàn bạc tiếp”.


Ý tứ của Lâm Băng rất rõ ràng, Tử Xuyên Tú ngươi bây giờ còn là Tử Xuyên gia tộc Đại tướng, ta Lâm Băng nguyện ý nghe hiệu lệnh của ngươi, nếu như vào Ma Thần bảo, ngươi vẫn muốn làm Ma Thần Hoàng, Lâm Băng ta sẽ không tiếp tục nghe theo lệnh chỉ huy của ngươi. Lâm Băng từ bên hông nhìn thân hình gầy gò của Tử Xuyên Tú, đứng giữa một đám tù trưởng đang quỳ, khí chất vương giả của hắn giống như hạc giữa bầy gà, lại có vài phần giống Thần Hoàng Tạp Đặc.


Vừa hạ mệnh lệnh, mười hai vạn Viễn Đông quân, mười tám vạn Ngõa Ân Tư Tháp các tộc liên quân hùng dũng rút về Ma Thần bảo, đám người Bạch Xuyên, La Kiệt, Minh Vũ, Tạp Đan, Đức Côn, La Tư, Lỗ Đế vây quanh Tử Xuyên Tú. Tam trọng tướng nghe lời Tạp Đan giải thích, đều hướng Quang Minh hoàng chúc mừng. Trong mắt gia tộc, Tử Xuyên Tú sớm đã là quân phiệt chính cống, hôm nay các tù trưởng Ma tộc ủng hộ Tử Xuyên Tú lên làm Thần Hoàng, có lẽ đúng là cơ hội độc lập rất tốt cho Viễn Đông, theo lời của Đức Côn thì gọi là “không còn bị lão già đó bắt nạt nữa”. Tử Xuyên Tú không biết nên khóc hay cười, xem ra sau lần tranh đoạt quân quyền, chính thuộc hạ của mình, đối với gia tộc có ý kiến càng lúc càng lớn.


Suốt thời gian một ngày, ba mươi vạn đại quân mới rút lui hết, Ma Thần bảo mặc dù là điểm yếu tắc đệ nhất Viễn Đông, nhưng lúc này cũng đã chật kín người, may mà trong thành lương thực sung túc, trong lúc nhất thời không gặp phải nguy cơ gì, những tù trưởng mời Quang Minh hoàng lên trên đại điện, quỳ rạp trước bảo tọa tung hô vạn tuế.


Tử Xuyên Tú cuống quít lắc đầu: “Mọi người đứng dậy nói chuyện đi”.


Chúng tù trưởng nào dám đứng dậy, tất cả mọi người đều nói trước mặt chí cao vô thượng Thần Hoàng, làm thần tử không được phép đứng, mãi đến khi Quang Minh hoàng tức giận giậm mạnh chân, mọi người mới nơm nợp lo sợ đứng dậy. Tử Xuyên Tú nghiêm mặt nói: “Sau này lễ nghi quỳ lạy này nọ cũng miễn đi, các vị đều là trưởng bộ tộc, không nên khiêm ti như thế”. Tử Xuyên Tú phất tay: “Trừ quan viên trong bộ Thống soái, những người khác lui xuống nghỉ ngơi trước đi”.


Trên đại điện rộng rãi, chỉ còn lại không tới mười người... vẻ mặt của các quan viên trong bộ Thống soái không giống nhau, Lâm Băng vẻ mặt âu sầu, Bạch Xuyên mặt không chút thay đổi, nhưng trong ánh mắt lóe ra nét vui sướng, La Kiệt cùng Đức Côn hai người hết sức phấn khởi, cứ như chính hai người bọn hắn được làm Thần Hoàng, Minh Vũ vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, Tạp Đan thì mang bộ dáng vừa dỡ bỏ gánh nặng ngàn cân, làm cho Tử Xuyên Tú nhìn vào là thấy tức giận, bất quá lúc này Tử Xuyên Tú chợt nhớ tới một người.


“Tạp Đan, Vân tướng quân lúc này đang ở đâu?”.
“Hồi bệ hạ, Vân Thiển Tuyết cùng A Mục tướng quân đang dò xét phòng ngự trong thành, người có muốn triệu y đến đây không?”.


Tử Xuyên Tú lắc đầu: “Không cần đâu, lát nữa ta cũng muốn đi lên thành, xem xét một chút”. Hắn sờ vào tay nắm, đi quanh Thần Hoàng bảo tọa, không hề ngồi lên trên đó, nửa ngày trời mới nhẹ giọng hỏi: “Các vị cảm thấy sự tình hôm nay thế nào?”.


Mọi người quay sang nhìn nhau, Bạch Xuyên lên tiếng đầu tiên: “Đại nhân, gia tộc đối với ngài đã thâm hoài cảnh giác, lần này Lâm Địch điều binh giám thị soái doanh, nhất định là do các vị cao tầng gia tộc sai khiến, nếu như đại nhân không chuẩn bị tự lập, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ tính sổ”. Bạch Xuyên nhìn những người chung quanh: “Nếu đại nhân ngài đã được dân Viễn Đông công nhận là Quang Minh Vương, như vậy đại nhân đã được vạn dân ủng hộ, xưng đế tại Viễn Đông cũng là đương nhiên”.


Tử Xuyên Tú liếc nhìn Bạch Xuyên một cái, nhưng không nói gì.


“Ta không tán thành, đại nhân xưng đế hoặc là xưng vương”. Lâm Băng chậm rãi mở miệng: “Gia tộc vốn mang lòng nghi ky Tử Xuyên đại nhân, nếu như đại nhân lúc này leo lên Ma Thần Hoàng bảo tọa, ta thấy Tử Xuyên đại nhân muốn thay thế Lưu Phong gia trở thành tâm phúc đại họa của gia tộc rồi”.


Tạp Đan, ở bên cạnh mỉm cười đặt câu hỏi “Vậy Tử Xuyên Tham Tinh muốn như thế nào? Phát binh tấn công Viễn Đông?”.
Chúng tướng liền cười rộ lên một trận.


La Kiệt hướng Quang Minh hoàng hơi khom người: “Đại nhân, gia tộc đã sớm xem ngài là quân phiệt, tước đoạt binh quyền, thủ đoạn giám thị ám toán nhiều vô số kể, so với không ngừng ứng phó bọn chó chết đầy âm mưu quỷ kế này, chi bằng chúng ta tại Viễn Đông tự lập, không bị gia tộc cùng nguyên lão hội khống chế”. Minh Vũ cũng gật đầu phụ họa: “Lần này Lâm Địch sau lưng Tư Đặc Lâm thống lĩnh điều động sư đoàn 101 giám thị chúng ta, sát khí đã động, nếu như chúng ta tiếp tục ngồi chờ chết, không chừng bọn họ sẽ thật sự hạ độc thủ đối với đại nhân”.


Bạch Xuyên nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Chúng ta không làm Mã Duy, nhưng cũng không thể làm Ca Ứng Tinh”.
Thân ảnh Quang Minh hoàng đứng lặng dưới ánh đèn kịch liệt run lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh như điện đó, mọi người không rét mà run.


Một lúc lâu, Tử Xuyên Tú thở dài một tiếng: “Ngay lúc này, các ngươi biết ta nghĩ tới người nào không?”.


Tử Xuyên Tú trong mắt lộ ra đau thương vô hạn: “Ta nghĩ tới Bố Đan trương lão, Bố Sâm tướng quân, Bố Lan tướng quân, Duy Lạp tướng quân... vô số người đã chết đi, Tạp Đan, còn có phụ thân nàng, Thần Hoàng Tạp Đặc bệ hạ”. Tạp Đan cùng Đức Côn nước mắt rơi như mưa, quỳ rạp xuống đất khóc không thành tiếng, những thành viên bộ Thống soái khác cũng đau buồn ủ rũ.


“Năm đó tám ngàn tử đệ binh của chúng ta từ Bố Lô thôn khởi binh, vì cái gì? Chúng ta vì Viễn Đông độc lập, vì tự do cùng vinh dự, vì không để bị người khi dễ. Vì tín niệm này, đã chết nhiều ít nam nhi tốt đẹp của các tộc, thật sự là kể không xiết”. Từ trong mắt Quang Minh hoàng chảy ra hai hàng nước mắt: “Ta nợ bọn họ...”.


Đức Côn khóc lớn: “Bệ hạ, Y Tá tộc vì bệ hạ hiến thân, chết cũng không tiếc!”.


Tử Xuyên Tú nâng Đức Côn dậy, trong mắt hai người cũng tràn đầy nước mắt, Tử Xuyên Tú tiếp theo dìu Tạp Đan đứng dậy: “Tạp Đan, phụ thân của nàng, Thần Hoàng Tạp Đặc, mang theo trăm vạn Ma tộc binh tướng, cơ hồ sẽ cướp lấy thành công sơn hà tươi đẹp của Tử Xuyên gia tộc, bây giờ đã chết nhiều Ma tộc binh lính như vậy, nàng cho rằng phụ hoàng nàng sai lầm rồi sao?”.


Tạp Đan sắc mặt tái nhợt nhưng ngữ khí vẫn kiên định: “Bệ hạ, phụ hoàng thất bại, nhưng phụ hoàng không sai, bệ hạ đã tới nơi biên thùy này, cũng đã tao ngộ hắc triều tập kích, Thần tộc chúng tôi đời đời thế thế sinh hoạt tại nơi cực tây này, đói khổ, chiến tranh, tử địa, hắc triều... Chúng tôi là dân tộc cực khổ, phụ hoàng muốn đái lĩnh chúng tôi sáng tạo một quốc độ hạnh phúc hòa bình, người cũng không sai”.


“Đúng vậy, ông ta cũng không sai”. Tử Xuyên Tú xuất thần nhìn hoàng đế bảo tọa không hề hoa lệ: “Mọi người nghe đây, sự tình hôm nay đã xảy ra, bất luận chúng ta có giải thích hay không, Tử Xuyên gia cũng không có khả năng tha thứ cho chúng ta. Tử Xuyên gia gần trăm năm nay quan liêu lạm quyền, giết hại trung lương, mặc dù chúng ta có thể nhất thời may mắn thoát khỏi, cũng không thể tự bảo vệ mình một đời. Viễn Đông con dân vì ta chiến đấu, dùng vô số huyết nhục đổi lấy độc lập hôm nay, vạn dân ký thác hy vọng nơi ta...”. Tử Xuyên Tú ngừng lại một chút, dường như phải dùng khí lực rất lớn mới thốt ra những lời sau: “Trẫm nguyện vì cảnh nội ba mươi hai tộc tử dân tạo phúc”.


Tạp Đan cùng Đức Côn sớm đã khóc không thành tiếng, hai người dẫn đầu quỳ xuống hành lễ: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”. Đám người Bạch Xuyên cũng đều hướng Quang Minh hoàng hành lễ, ngay cả Lâm Băng cũng quỳ một gối xuống, vỗ ngực minh thệ trên đại điện, trong tiếng hô thuần phục của hơn mười người, nhưng tâm lý của Quang Minh hoàng vẫn rất bình tĩnh.


Ngày 17 tháng 9 năm 785, “Ngõa Án Tư Tháp binh biến” nổi tiếng huyền mê trong lịch sử cứ như vậy xảy ra, dưới sự ủng hộ của Viễn Đông quân đội cùng tiền nhậm Ma Thần Hoàng Tạp Đan, Ma Thần Hoàng thứ 20 của vương quốc xuất hiện. Thời đại Ma Thần Hoàng thứ hai mươi gặp may mắn, được trời ưu ái, hắn hoàn thành vĩ nghiệp mà lịch đại Ma Thần Hoàng chưa thể hoàn thành, khi kế vị đã nắm trong tay quốc thổ rộng lớn bao gồm Viễn Đông, Ma tộc vương quốc tại nội. Trên thần điển hình dung hắn là: “Quật khởi từ vùng hoang vu để lên đỉnh chí tôn, quả thật từ trên trời xuống, anh minh hơn người, yêu thương nhân dân, mở rộng cương vực, thành tựu phồn thịnh chưa từng có trong lịch sử”.