“Ô ô ô ô ô” hiệu kèn lệnh dài vang lên quanh quẩn trên bầu trời khu vực quân doanh quân viễn chinh, cùng với đó là tiếng thanh la tập hợp khẩn cấp cũng vang lên khắp quân doanh, binh lính quân viễn chinh đang trong giấc ngủ đột nhiên nghe thấy hiệu kèn chuẩn bị chiến tranh, phản ứng đầu tiên của bọn họ là “quân địch tập kích”. Chỉ một thoáng, quân doanh khổng lồ như một tổ ong vò vẽ, vô số binh lính, sĩ quan mặc quần áo lót từ trong lều lao ra ngoài, tay cầm vũ khí hoảng hốt nhìn bốn phía xung quanh.
Đương nhiên ngoại trừ đường chân trời trắng xóa, bọn họ không nhìn thấy cái gì hết.
Tư Đặc Lâm hạ lệnh chuẩn bị chiến tranh, các tướng lĩnh nội địa cũng cho là không cần thiết, mấy tướng quân có mặt buổi sáng Đức Côn nói chuyện đã truyền tin tức đi khắp quân doanh, mọi người chỉ cười châm chọc, nghe nói có người cười nói: “Trên đời này làm gì có quái vật như vậy? Đám mọi rợ quân Viễn Đông nói hưu nói vượn, thống lĩnh quân Viễn Đông mù mắt gây rối, đáng thương thay trưởng phòng quân vụ đại nhân cũng quá mềm yếu”.
Thời tiết hôm nay có vẻ khác thường, thời tiết cuối hè vốn khốc liệt nhất, bầu trời đột nhiên kéo mây đen dày đặc, sắc trời vô cùng ảm đạm, gió nổi lên mỗi lúc một lạnh, phần lớn binh lính mặc quân phục mùa hè, không khỏi run lên trong cơn gió lạnh.
Gió thổi càng lúc càng mạnh, tới giữa trưa, gió biến thành cuồng phong, cát đá bay loạn, gió cuốn theo mây đen, những ***n mây dày đặc kéo tới trên đỉnh đầu. Tiếng cuồng phòng rít gào, thỉnh thoảng trên bầu trời lại xẹt ngang một luồng ánh sáng trắng rất khó hiểu chói mắt. Gió thổi mạnh, lính canh không thể đứng trên lâu thành, bọn họ không thể không trốn xuống chân thành tránh gió.
Sau giờ ngọ, từ phương đông xa xôi vang lên tiếng rầm rập nặng nề, không hiểu là tiếng sấm hay âm thanh nào đó, tiếng vang càng lúc càng to, cuối cùng giống như tiếng gầm tức giận của cự thú thời Hồng hoang. Các binh lính nhìn nhau sợ hãi, điều càng khiến người ta khϊế͙p͙ sợ hơn chính là mặt trời vốn tỏa ánh sáng chói chang khiến người ta không dám nhìn thẳng vào nhưng tới sau giờ ngọ lại trở nên cực ảm đạm. Không có ánh sáng, lờ mờ treo giữa không trung, giống như là ánh trăng vậy, mười mấy vạn binh lính, nhìn thấy cảnh này đều trầm trồ ngạc nhiên.
Tiếp theo đó từ phía đông, các loại chim ùn ùn bay tới, chim nhạn, chim sẻ, chim sếu trắng, chim cu gáy núi... Rất nhiều loại chim biết tên và không biết tên, đàn này tiếp theo đàn kia bay vụt ngang qua bầu trời thành Ngõa Ân Tư Tháp, binh lính nhìn hoa cả mắt. Sau đó binh lính trực trên lâu thành nhìn thấy một hiện tượng kỳ lạ, bọn họ thấy rất nhiều động vật, tất cả đều từ phía đông chạy tới phía tây, các loại động vật ngu ngơ bỏ chạy như thể chúng đang bị vật gì đó đuổi sau lưng, binh lính nhìn thấy từng đàn hươu nai, sói trộn lẫn cùng chạy trốn với nhau, hai bên không có bất kỳ sự cảnh giác với nhau khiến các binh lính đều kinh ngạc, những lão binh có kinh nghiệm nói rằng đây chính là điềm báo trước đại nạn.
Sau giờ ngọ, nghe nói đất trời có dị biến, Hồng y kỳ bản Lâm Địch, sư đoàn trưởng Bất Tử doanh đích thân lên trên lâu thành xem xét tình hình. Khi y lên lâu thành phía đông, một cột cờ bị gió thổi gãy, nện trúng vào đầu Lâm Địch, Lâm Địch không đội mũ sắt, bị đập ngất xỉu, binh lính phải khiêng y xuống bên dưới.
Khi đó Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm ở bộ tư lệnh, đang triệu tập các tướng lĩnh thương nghị, khi thấy Lâm Địch ngất xỉu, máu me đầm đìa bị khiêng về, mọi người giật nẩy mình, tưởng rằng con sóng triều quái thú đã đánh tới. Khi binh lính giải thích xong, mọi người mới vỡ lẽ, Đức Côn ngồi cười toe toét, Tử Xuyên Tú trừng mắt nhìn Đức Côn, viên tướng quân Bán thú nhân ngượng ngùng tránh ra ngoài. Từ bên ngoài truyền vào trong tiếng cười khoái trá ha hả.
Khi nhìn thấy dị tượng từng cái một ùn ùn kéo tới, những người buổi sáng còn đang cười nhạo tướng Bán thú nhân Đức Côn đã phải ngậm miệng lại, lúc này trong lòng bọn họ là sự lo lắng bất an, bầu không khí dần trở nên cứng ngắc, rất áp lực. Lúc này gã tiểu tử Đức Côn này còn thốt ra tiếng cười chói tai.
Vào giữa buổi trưa mà khí trời vô cùng ảm đạm, sắc trời tối đen như mực vậy, mọi người trong phòng không nhìn thấy mặt nhau, lính cần vụ vào phòng thắp nến, ngọn nến yếu ớt bị gió thổi tù ngoài vào qua cửa sổ lung lay muốn tắt, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt.
Mọi người nhìn thẳng vào ngọn nến to bằng hạt đậu đang đung đưa trong gió, trong lòng xuất hiện những dự cảm mơ hồ.
Tư Đặc Lâm đứng bên cửa sổ nhìn mây đen mù trời bên ngoài cửa sổ, lòng hắn thầm lo lắng, những hiện tượng kỳ quái của trời đất trước mặt có ảnh hưởng gì tới ba mươi vạn quân viễn chinh? Chỉ sợ quân viễn chinh chỉ như ngọn nến trong cơn cuồng phong này mà thôi.
Khi thấy sắc mặt Tư Đặc Lâm nghiêm trọng, Hồng y kỳ bản Tư Tháp Lý lên tiếng an ủi: “Đại nhân, thời tiết vương quốc khác thường, sắc trời đột nhiên tối đen rất có thể là sắp có mưa to, vào mùa hạ, mưa to là chuyện bình thường, ngài không nên lo lắng”.
“Ngươi nói cũng đúng, chỉ là một trận mưa rào mà thôi” Tư Đặc Lâm cười vẻ mạnh mẽ nhưng sự âu lo trong lòng hắn không giảm bớt chút nào: “Trời sinh sát khí, long xà khởi tranh, người sinh sát khí, đất trời thay đổi” sắc trời đột nhiên tối đen, cuồng phong rít gào, cột cờ bị gãy, đại tướng chưa chiến đã bị thương, theo như lời nhà binh thì đây là điềm báo không may mắn, vấn đề là lúc này lòng người hoảng loạn, hắn không dám nói, sợ lòng quân dao động mà thôi.
“A a a”. Đột nhiên bên ngoài phòng vang lên tiếng hô kinh hãi của binh lính, ngay sau đó tiếng ồn ào vang lên khắp nơi, thậm chí tiếng hô còn to hơn âm thanh, rít gào của cơn cuồng phong đang hoành hành.
Tư Đặc Lâm vội vàng quay người nói: “Vă Hà, hãy ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì?”.
“Dạ”.
Khi Văn Hà quay về, sắc mặt gã vô cùng sợ hãi: “Đại nhân, vừa rồi đã xảy ra một chuyện rất lạ, trên bầu trời xuất hiện một con quái điểu, cánh chim mở ra rộng khoảng mười thước, nó đột nhiên quắp một binh lính canh gác trên lâu thành phía đông bay đi, bây giờ đội tuần tra đã ra ngoài truy lùng”.
“Cái gì?”. Những người trong phòng vô cùng kinh ngạc: “Quái điều mười thước? Không thể nào”.
“Tôi đã hỏi thân binh của tôi, bọn họ nhất định không nói dối tôi, hơn nữa hàng vạn người cũng trông thấy nên không có gì là giả đối”.
Tư Đặc Lâm quay người nhìn Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú đang lật quyển sách đọc, hắn thờ ơ hỏi: “Quái điểu mỏ nhọn, sắc bén, cánh rất to, thân hình màu nâu, phải không?”.
“Đúng, thống lĩnh, đại nhân, ngài nói không sai chút nào, đó là vật gì vậy?”.
“Dực long hay còn gọi là Dực thủ long cũng là một loại người dã man, các vị, bây giờ còn ai nghi ngờ lời nói của tướng quân Đức Côn không?”.
Không ai trả lời, sắc mặt các tướng quân tái nhợt, hô hấp khó khăn, bọn họ đều là các tướng quân trải trăm trận, không chỉ một lần đối mặt giao chiến với quân Ma tộc, chiến tích đầy mình, nhưng khi đối mặt với loại sinh vật kinh khủng vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ, năng lực chịu đựng của bọn họ không hơn người bình thường bao nhiêu.
Không biết sự khủng bố này xuất phát từ đâu nhưng trong thời điểm lòng người hoang mang này Tử Xuyên Tú vẫn bình tĩnh như Định Hải thần châm khiến người khác có cảm giác an tâm hơn, các tướng lĩnh theo bản năng vây xung quanh Tử Xuyên Tú, bọn họ muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Hồng y kỳ bản Tư Tháp Lý ngượng ngùng nói: “Đại nhân, ngài thấy người dã man có lập tức tấn công chúng ta không?”.
“Theo như lý thuyết mà nói, Ma Thần bảo gần cực đông hơn so với chúng ta, có lẽ người dã man sẽ bị mục tiêu này hấp dẫn, tạm thời không tiến tới đây”.
Khi nghe Tử Xuyên Tú nói vậy, mọi người mới thầm yên tâm.
Tư Đặc Lâm đứng dậy, sắc mặt nghiêm trọng: “Các vị hãy quay về với bộ đội của mình, ổn định lòng quân, hãy nói với binh lính là tình hình vẫn nằm trong tầm kiểm soát của bộ tư lệnh, chúng ta đã sớm có sự chuẩn bị đối với tình hình đột biến vì vậy mọi người không nên hoảng hốt”.
“Dạ”. Các tướng quân đều đứng dậy, chào, ra khỏi phòng.
Lúc này sắc mặt Tư Đặc Lâm trở nên nghiêm nghị, hắn nhìn Tử Xuyên Tú hỏi: “A Tú, chuyện này từ trước tới nay chúng ta chưa từng gặp, nếu như lũ quái vật kéo tới, chúng ta nên đối phó thế nào? Dùng vũ khí nào đối phó với chúng thì thích hợp: trường mâu hay đao kiếm, hay là cung tên?”.
Tử Xuyên Tú không có gì giấu giếm, hắn thành thật nói: “Nhị ca, đệ không biết nhiều về cơn thủy triều đen nhưng có thể khẳng định, một khi chúng ta đánh giáp lá cà với đám quái vật này thì chỉ có đường chết, phải tìm cách tránh xa chúng, lúc này sư 101 có thể có tác dụng rất lớn”.
“Ta sẽ lập tức thông báo với Ngô Tân để hắn cho lính lên tường thành đề phòng”. Tư Đặc Lâm lại nói tiếp: “A Tú, đệ nói đúng, ta nghĩ đêm nay sẽ lập tức rút quân, đệ cảm thấy thế nào?”.
Cuối cùng Tư Đặc Lâm cũng đồng ý rút quân, điều này khiến Tử Xuyên Tú rất mừng, khi thấy nguy hiểm tới gần, Tư Đặc Lâm đã có quyết định dứt khoát, nhanh gọn.
“Không phải là không thể rút quân nhưng chúng ta phải xác định con đường lui có người dã man xuất hiện hay chưa đã, nếu không khi chúng ta rời khỏi thánh Ngõa Ân Tư Tháp kiên cố không phải là hành động sáng suốt”.
“Đệ nói đúng, ta có chút rối loạn”. Sau khi trấn tĩnh Tư Đặc Lâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta sẽ phái thám báo đi dò xét xem đường lui có an toàn hay không?”.
“Đệ sẽ phái Tú Tự doanh đi dò đường trước, cho tới lúc này đường rút quân vẫn an toàn. Nhị ca, sau khi rút quân, chúng ta phải làm tốt công tác sắp xếp”.
Sắp xếp con đường lui là một vấn đề khoa học, cần phải tìm được con đường an toàn, đề phòng quân địch tập kích, đơn vị quân đội nào đi trước, đơn vị quân đội nào đi chặn hậu, đơn vị quân đội nào bảo vệ cánh, đơn vị quân đội nào đi theo sau, sắp đặt địa điểm cắm trại, tìm kiếm nguồn nước và lương thảo, không có chuyện gì quá lớn nhưng những chuyện vụn vặt này có thể phân biệt một danh tướng với các viên tướng bình thường.
Quân viễn chinh có quy mô khổng lồ, quân nội địa và Bán thú nhân đã có số lượng ba mươi vạn người, hơn nữa mấy chục vạn quân rút lui không giống như người thường nghĩ.
Chỉ cần ra lệnh một tiếng là lập tức nhổ trại bỏ chạy, việc lui quân trước mũi quân địch còn khó khăn hơn cả việc tiến quân, Đế Lâm đánh một trận nổi tiếng cũng không phải vì gã đánh bại quân Ma tộc xâm lấn Viễn Đông, điều chủ yếu là người đầu tiên dẫn quân xâm nhập vương quốc Ma tộc mà vẫn bình yên rời khỏi đó.
Bây giờ ba mươi vạn đại quân viễn chinh xâm nhập mấy ngàn dặm trong nội địa vương quốc Ma tộc, trong tình cảnh bị người dã man uy hϊế͙p͙, lòng quân không bấn loạn. Rút lui ngay ngắn, có trật tự, có thể nói là còn khó hơn cả việc đánh chiếm Ma Thần bảo, may mắn thay hai người Tư Đặc Lâm, Tử Xuyên Tú đều là danh tướng đời nay của gia tộc, đặc biệt là Tư Đặc Lâm, tố chất quân sự của hắn vững vàng nhất.
Hai vị thống lĩnh ngồi thương lượng trong phòng cả một buổi chiều rồi sau đó Tư Đặc Lâm cho gọi Hồng y kỳ bản Kim Hà, tổng tham mưu trưởng liên quân tới và nói: “Bộ tổng tham mưu phải vất vả, hãy thiết lập một kế hoạch rút quân chi tiết, trước tối nay phải thông báo tới toàn thể bộ đội, sáng mai chúng ta sẽ rút quân”.
Đột nhiên nghe được tin tức bất ngờ rút quân vào sáng mai, Hồng y kỳ bản Kim Hà cũng không có biểu hiện gì, sắc mặt gã vẫn như bình thường, Kim Hà chỉ hờ hững nói: “Thời gian gấp gáp, không kịp lên kế hoạch chi tiết”.
“Sự việc đột nhiên xảy ra, không còn cách nào khác là bộ tham mưu phải vất vả rồi”.
“Đại nhân, chúng ta sẽ làm hết sức nhưng tuyệt đối không thể làm xong cả kế hoạch, chúng tôi có thể chia ra các giai đoạn, làm giai đoạn đầu tiên trước, những bước tiếp theo sẽ hoàn thành trên đường rút quân”.
Tư Đặc Lâm đứng dậy tiễn khách, cười nói: “Thời gian rất gấp, ta không muốn mất thời gian của ngươi, buổi chiều ta sẽ tới bộ tham mưu thương nghị với các ngươi”.
“Tuân mệnh đại nhân” Hồng y kỳ bản Kim Hà đứng dậy chào Tư Đặc Lâm rồi quay sang Tử Xuyên Tú hỏi: “Tử Xuyên đại nhân, ngài có căn dặn gì không?”.
Tử Xuyên Tú cười lắc đầu nhưng hắn lại nói với Kim Hà: “Nếu như sau này ngươi ở bên quân Đông Nam không thoải mái, không ngại thì hãy tới quân Viễn Đông chúng ta xem sao, ở chỗ ta rất thiếu sĩ quan tham mưu ưu tú, đãi ngộ tuyệt đối không kém so với bên đó”.
Không hỏi nguyên nhân, nhận lệnh là thực hiện, Tử Xuyên Tú rất tán thưởng thái độ trầm tĩnh này của Kim Hà, cử chỉ chắc chắn phản ứng tố chất tâm lý rất tốt, tác phong làm việc của Kim Hà rất có phong thái của một đại tướng, dưới trướng của mình mà có đủ dũng trướng, mãnh tướng, trí tướng nhưng còn thiếu một đại tướng có tài năng đảm đường toàn cục, trước mắt vẫn không thể bồi dưỡng được.
Gia tộc truyền đời ba trăm năm này cũng không phải là hư không, nhân tài hơn xa so với đội ngũ của mình.
“A Tú, đệ lại đào góc tường của ta rồi” Tư Đặc Lâm nói vẻ bất mãn.
Kim Hà sửng sốt rồi hắn mỉm cười nói: “Cảm tạ đại nhân nâng đỡ, mạt tướng cũng rất hy vọng, tương lai có cơ hội ra sức vì đại nhân”.
Kim Hà chào nhị vị thống lĩnh một lần nữa rồi mới quay ra ngoài.
Sau đó Tử Xuyên Tú cũng cáo từ Tư Đặc Lâm quay về quân doanh quân Viễn Đông.
Ngay khi Tử Xuyên Tú mới về tới bộ tư lệnh, Tiêu Lâm, đội trưởng đội hộ vệ đã báo cáo với hắn: “Đại nhân, có người cầu kiến ngài, trong đó có Lôi Báo và mấy người tộc Ca Ngang, vì ngài và Tư Đặc Lâm đại nhân thương nghị chuyện quan trọng nên bọn họ vẫn chờ ngài, có vẻ bọn họ rất lo lắng, ngài có gặp bọn họ không?”.
“Lôi Báo tìm ta? Ông ta đã quay về từ Ni Tư Tháp sao?”. Từ sáng sớm Tử Xuyên Tú vẫn lo lắng về tình hình Ni Tư Tháp và Ngõa Na, hắn vội vàng nói: “Hãy cho bọn họ vào đây”.
Tiếng bước chân của mấy người vang lên bên ngoài trướng, Lôi Báo đầu quấn băng đi trước tiên, máu vẫn chảy ra ngoài lớp băng đỏ thẫm, người khác nhìn thấy phải giật mình, đi theo sau Lôi Báo là Đức Côn và mấy sĩ quan Ma tộc.
Sắc mặt Lôi Báo vô cùng mệt mỏi, khi nhìn thấy Tử Xuyên Tú, Lôi Báo vội vàng quỳ xuống, run run nói: “Đại nhân, tôi có tội”.
“Mau đứng dậy nói, đã xảy ra chuyện gì rồi?”.
Lôi Báo ngẩng đầu, run run nói: “Đại nhân, ngài giao cho tôi trấn thủ thành Ni Tư Tháp, thành mất rồi”.
Tử Xuyên Tú thoáng run bắn người khi bất ngờ nhận được tin dữ.
“Kẻ nào đánh cướp thành Ni Tư Tháp”.
“Người dã man”.
“Từ từ nói, đừng lo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
Lôi Báo kể lại sự việc một cách đứt quãng, tối hôm qua sau khi cùng Đức Côn đi tấn công thôn trấn của người Tắc Nội Á tộc, Đức Côn về trước, Lôi Báo đi sau nhưng trên đường quay về bọn họ đột nhiên gặp một đám cự thú phẫn nộ, khi nghe tới đây Tử Xuyên Tú liếc mắt nhìn Đức Côn nhưng tướng quân Bán thú nhân không phát hiện ra, gã vẫn nhìn lên trần nhà, cho dù người Lôi tộc kiêu dũng thiện chiến nhưng khi thấy quái vật to lớn như này, đội ngũ lập tức rối loạn.
Khi tất cả đao kiếm đều bị ngăn cản bên ngoài lớp ra cứng rắn của cự thú, sau khi nhưng chiến sĩ dũng cảm nhất bị giẫm thành đống thịt nát, quân đội Lôi tộc tan rã, đội ngũ tán loạn, còn thê thảm hơn so với Đức Côn. Lôi Báo dẫn quân bỏ trốn nhưng ngay cả trốn cũng không trốn thoát, suốt cả đoạn đường quân Lôi tộc bị cự thú truy sát, khi Lôi Báo dẫn quân chạy tới nơi an toàn tập kết lại đội ngũ thì đội quân vốn có năm ngàn người chỉ còn không tới năm trăm người, số binh lính còn lại không hiểu đã bị giết chết hay bỏ trốn tứ tán, dù gì đi nữa Lôi Báo cũng vẫn chưa gặp lại bọn họ.
Nhưng vận đen của Lôi Báo như thế vẫn chưa chấm dứt, Lôi Báo dẫn theo binh lính còn sót lại chạy về hướng thành Ni Tư Tháp, tới nửa đường lại chạm trán với binh lính bỏ chạy tứ tán, đám binh lính đồng loạt gào lên: “Đại nhân, tuyệt đối không được đi về hướng Ni Tư Tháp, ở đó có hàng đàn người dã man”.
Thì ra ngay trong đêm Lôi Báo bị tập kích thì vào lúc nửa đêm thành Ni Tư Tháp cũng bị người dã man tập kích, Bá vương long tấn công làm sụp đổ tường thành Ni Tư Tháp, bầy Hung lang điên cuồng tràn vào, binh lính Ma tộc và Bán thú nhân đang ngủ say, không có sự phòng bị nghênh đón cuộc chém giết tàn khốc nên bị đánh tan tành, bỏ chạy tứ tán.
Khi nghe tin dữ, Lôi Báo vốn định dẫn quân đi cứu viện Ni Tư Tháp nhưng binh lính của ông ta bị đánh bại tới mức chim sợ cành cong, bọn họ đồng loạt kháng mệnh, kiên quyết không chịu tiến tới gần thành Ni Tư Tháp, khi còn đang giằng co thì từ đằng xa vang lên tiếng bước chân ầm ầm, bầy cự thú đã đuổi tới nơi, đám binh lính kiên quyết bỏ trốn, viên thủ lĩnh không quân Lôi Báo này cũng không có cách nào khác là đành bỏ trốn theo mọi người về thành Ngõa Ân Tư Tháp.
Mọi người như chìm đắm trong sự sợ hãi và khùng khϊế͙p͙ khi nghe Lôi Báo thuật lại, đại doanh Ni Tư Tháp là một cột trụ quan trọng bao vây thành Ma Thần bảo, trong thành quân viễn chinh có năm vạn quân, trận địa phòng ngự dự tính có thể ngăn cản được mười vạn binh lính Tắc Nội Á tộc tấn công, cho dù bộ đội Lôi tộc không phải là quân tinh nhuệ của quân viễn chinh nhưng bọn họ cũng đã từng tham gia tây chinh trong quân đoàn mười lăm Ma tộc, không phải là một đám dân quân ô hợp thế nhưng khi đối mặt với sự tấn công của người dã man, năm vạn đại quân này thậm chí còn không kháng cự được một đêm.
Tử Xuyên Tú không khỏi thầm than may mắn, lần tấn công này người dã man đã không lựa chọn thành Ngõa Ân Tư Tháp mà lựa chọn thành Ni Tư Tháp, nếu như đại doanh Ngõa Ân Tư Tháp bị công phá, toàn bộ quân tinh nhuệ loài người và Viễn Đông bị tiêu diệt thì lịch sử đại lục đã bị đám quái vật này viết lại.
Tử Xuyên Tú đứng dậy đỡ Lôi Báo, an ủi ông ta: “Tước gia, không nên đau buồn, đây chỉ là thiên tai, không phải là chiến trận, ngài vất vả cả đêm, lại bị thương, ngài hãy đi nghỉ ngơi, những chuyện khác không cần quan tâm, ta sẽ sắp đặt mọi chuyện, Đức Côn!”.
Tướng quân Bán thú nhân nghe Tử Xuyên Tú gọi, vội vàng lên tiếng: “Có hạ quan”.
“Ngươi dẫn kị binh bản bộ tiến về phía thành Ni Tư Tháp, điều tra địch tình trên đường, đồng thời thu nhận những huynh đệ Lôi tộc thất tán, giúp đỡ bọn họ rút về bên này”.
Nhất thời gương mặt của tướng quân Bán thú nhân như dài ra: “Hả, quay lại Ni Tư Tháp?”.
Bình thường tướng quân Bán thú nhân này không sợ người, không sợ bất kỳ vật gì ngay cả lữ đoàn cận vệ đáng sợ nhất của Ma Thần Hoàng cũng dám đánh tới, nhưng ngay khi chứng kiến uy lực của Bá vương long tối qua, tướng quân Bán thú nhân này đã biết thế nào là sợ hãi, bây giờ Tử Xuyên Tú lại cử gã tới thành Ni Tư Tháp, gã thật sự có sự kiêng kị.
Tử Xuyên Tú trấn an Đức Côn: “Trên đường tiến quân, ngươi cần cảnh giác nhiều hơn, nếu cảm thấy có gì không ổn, ngươi có lui quân về, cho dù là tình hình như thế nào thì ngươi cũng phải quay về Ngõa Ân Tư Tháp trước mặt trời lặn. Đức Côn, công việc này quả thực cực kỳ nguy hiểm, ta chỉ có thể phái những võ sĩ kinh nghiệm nhất, khôn khéo mạnh mẽ nhất đi làm. Người khác đi, ta hoàn toàn không năm chắc, chỉ có ngươi đi ta mới an tâm”.
Khi bị Tử Xuyên Tú thổi phồng thành người “khôn khéo, mạnh mẽ nhất”, tướng quân Bán thú nhân như thấy người bay bổng, hơn nữa Tử Xuyên Tú cũng đồng ý với gã bất kỳ lúc nào cũng có thể rút quân nếu như cảm thấy có nguy hiểm, Đức Côn như không còn thấy hiểm nguy nữa, gã lập tức trấn tĩnh, vỗ ngực nói: “Việc này trừ hạ quan ra, quả thật không người nào dám gánh chịu trách nhiệm. Đại nhân, hãy tin tưởng hạ quan, hạ quan sẽ đi chuyến này?”.
Tướng quân Bán thú nhân chí khí hiên ngang dẫn Công tước Lôi Báo ra ngoài, lúc này Tử Xuyên Tú mới chăm chú nhìn ba sĩ quan tộc Ca Ngang vào cùng với Lôi Báo: “Các vị là sứ giả tộc Ca Ngang hả? Tước gia Ca Đạt Hãn có tin tức muốn thông báo cho ta sao?”.
Ba sĩ quan tộc Ca Ngang vốn quỳ trên mặt đất ngay khi nghe Tử Xuyên Tú hỏi thì ngẩng đầu, lập tức Tử Xuyên Tú nhận ra một người là Ca Ấm, trưởng lão tộc Ca Ngang.
Ca Ấm là trưởng lão, trọng thần tộc Ca Ngang, trước kia rất nhiều lần khi Ca Đạt Hãn tới gặp Tử Xuyên Tú đã dẫn theo người này, có thể thấy Ca Ấm là người thân tín của Ca Đạt Hãn, người như này tại sao lại bị phái đi làm sứ giả?
Tử Xuyên Tú bước tới đỡ Ca Ấm đứng dậy nói: “Trưởng lão, không nên hành đại lễ, ta không dám nhận, bên Tước gia có chuyện quan trọng sao mà ngài phải đích thân tới đây?”.
Ca Ấm khóc nói: “Đại nhân, tối qua tộc của tôi ngộ đại nạn. Tối hôm qua, người dã man đã tập kích quy mô lớn, tộc chúng tôi thất bại. Tộc trưởng... đã anh dũng chết trận”.
“Cái gì?”. Tử Xuyên Tú đứng bật dậy, hắn không thể tin vào tai mình: “Ngài nói lại xem nào? Ca Đạt Hãn đã chết trận rồi ư?”.
Ca Ấm lại quỳ rạp dưới đất, liên tục dập đầu khóc lóc.
Mấy người còn lại của tộc Ca Ngang cũng đồng thanh khóc nói: “Cầu xin đại nhân cùng làm chủ cho tộc chúng tôi”.
Tử Xuyên Tú ngồi lại ghế, đầu hắn ong ong hỗn loạn. Ca Đạt Hãn đã chết rồi sao? Người đàn ông tính cách ôn hoàn, tuyệt thế không để lộ tài năng, có phong thái của một nhân tài biết nhận định thời thế và phán đoán có một không hai này cứ thế mà chết rồi sao?
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tử Xuyên Tú nhưng hắn vẫn ngây người ngồi tại chỗ, cuối cũng không biết trải qua bao lâu, Tử Xuyên Tú mới choàng tỉnh từ cơn mộng du, lên tiếng hỏi: “Tước gia chết như thế nào?”.
Cuộc tập kích thành Ni Tư Tháp và Ngõa Ân rất giống nhau, đều xảy ra vào đêm khuya hôm qua. Rất nhiều Hung lang đột nhiên vọt vào quân doanh, binh lính canh gác chưa kịp báo động đã bị giết chết, bảy vạn binh lính tộc Ca Ngang đang trong giấc ngủ trải qua một trận chém giết cực kỳ đáng sợ, tiếng kêu gào, tiếng cầu cứu vang lên đan vào nhau, mấy vạn người tranh nhau bỏ chạy, giày xéo lên nhau mà chết, tử thi chất hàng đống.
Cho tới tận 0 giờ, không hiểu vì nguyên nhân gì đó mà bầy Hung lang rít gào bỏ đi, để lại những người sống sót vẫn chưa kịp trấn tĩnh, lúc này mọi người mới nhớ ra tộc trưởng đại nhân đã mất tích, sau khi tìm kiếm hơn nửa tiếng đồng hồ, mọi người mới tìm thấy thi thể Ca Đạt Hãn ở một góc khuất, ông ta bị hàng đống thi thể đè lên đã sớm không còn thở nữa rồi.
Khi sự sợ hãi và bi phẫn ban đầu qua đi, tất cả mọi người đều nghĩ tới một vấn đề: “Sau này ai là tộc trưởng tộc Ca Ngang?”. Bởi vì Ca Đạt Hãn đang tuổi tráng niên nên ông ta không chỉ định người thừa kế, Ca Đạt Hãn có hai người con trai nhưng năm nay tuổi còn nhỏ với lại cũng không có trong quân.
Tộc trưởng bất ngờ qua đời, lại không chỉ định người thừa kế, các trưởng lão nắm giữ binh quyền đều có lòng khác, trong hội nghị tiến hành vội vã thảo luận biện pháp giải quyết, trong hội nghị có một số việc mà căn bản mọi người không giải quyết được, ví dụ như trong hội nghị này sắp xếp ghế ngồi như nào? Trưởng lão Ca Ấm ngồi trước hay Ca Long tướng quân ngồi trước đây? Ai chủ trì tang lễ của Ca Đạt Hãn Tước gia? Sau khi thảo luận hơn một nửa ngày, cuối cùng không có quyết định nào được đưa ra.
Nghe tới đây, Tử Xuyên Tú mơ hồ như cảm nhận được điều gì đó, hắn cắt ngang: “Các ngươi tổ chức hội nghị giải quyết hậu quả sao? Tước gia Ca Đạt Hãn bất hạnh tử vong nhưng bản thân chúng ta đang ở tiền tuyến quân vụ phải có người chỉ huy, đã đề cử người chỉ huy tạm thời chưa?”.
“Điều này, chúng tôi thật sự rất xấu hổ, tộc trưởng Ca Đạt Hãn là người tuyệt thế anh tài, thật sự khó có thể tìm được người so với tộc trưởng, chúng tôi biết mọi sự phải nhờ cậy vào thủ lĩnh, cần phải nhanh chóng định người chỉ huy, cho dù là chỉ huy quân sự tạm thời cũng được nhưng mọi người khác biệt nhau quá lớn, trước mắt tộc chúng tôi muốn tìm được một người được toàn thể bộ tộc tôn kính như tộc trưởng trước thì thật sự quá khó khăn”.
Trong lúc Tử Xuyên Tú đang chăm chú lắng nghe thì đột nhiên Ca Ấm ấp a ấp úng nói: “Căn cứ theo ý kiến của tại hạ, khi tộc trưởng đại nhân còn sống đã có quan hệ hữu hảo với Quang Minh Vương đại nhân, kế sách hôm nay chỉ có thể mời Quang Minh Vương đại nhân làm chủ, xin đại nhân nghĩ tới cố tộc trưởng đại nhân, không nên chối từ”.
Mời bản thân hắn chủ trì công đạo cho tộc Ca Ngang sao?
Tử Xuyên Tú có phần ngơ ngác, hắn và Ca Đạt Hãn chỉ có mối quan hệ đồng minh lợi dụng lẫn nhau, tất cả mọi người đều biết chuyện này, còn lâu mới tới cái gọi là mối quan hệ hữu hảo, cho dù là có mối quan hệ hữu hảo thì việc chọn tộc trưởng chỉ là chuyện nội bộ của tộc Ca Ngang. Năm xưa Ma Thần Hoàng Tạp Đặc cũng không bao giờ can thiệp vào các vấn đề bộ tộc, bây giờ Tử Xuyên Tú hắn càng không có lý do để nhúng tay vào.
Trong khi Tử Xuyên Tú đang suy nghĩ thì đột nhiên hắn phát hiện ra Ca Ấm đang quỳ trên mặt đất liếc mắt nhìn mình với ánh mắt giảo hoạt, có vẻ như chờ mong, lại như là bi thương, đây rõ ràng là một lão hồ ly giảo hoạt.
Trong thoáng chốc Tử Xuyên Tú hoàn toàn hiểu rõ, hắn nhận ra rằng một kỳ ngộ tuyệt vời đã hiện ra trước mắt mình.
Tử Xuyên Tú nói vẻ đau thương: “Khi Tước gia còn sống, ta cùng ngài tình như anh em, cùng sinh tử, bây giờ Tước gia bất hạnh bỏ mình, thân là tri kỷ, ta há có thể thờ ơ không quan tâm sao? Vì không để cho tộc Ca Ngang từ nay xuống dốc, để cho Tước gia linh thiêng trên trời được yên bình, không còn cách nào khác, ta đành lo liệu sự vụ Tước gia một lần, thế nhưng ta sợ người trong tộc các ngươi có kẻ không thích...”.
Ca Ấm ngẩng đầu, kích động nói to: “Đại nhân thánh minh hãy làm chủ cho tộc chúng tôi, tất cả người trong tộc từ trên xuống dưới đều biết ơn sâu sắc ân đức này của đại nhân. Đại nhân, ngài nên lắng nghe tiếng khóc xé lòng của người trong tộc chúng tôi, chúng tôi giống như nắng hạn chờ mưa lâu ngày, chỉ mong đại nhân chìa bàn tay trợ giúp”.
Phía sau Ca Ấm, ba sĩ quan đóng vai trò “người dân trong tộc” cũng đều hô to: “Chúng tội đại diện cho trăm vạn dân chúng trong tộc Ca Ngang nóng lòng chờ đợi Quang Minh Vương đại nhân chủ trì đại sự trong tộc chúng tôi, Quang Minh Vương đại nhân, ngài hãy làm chủ cho chúng tôi”.
“Đại nhân, ngài là người công minh chính trực, tài năng, nổi tiếng đánh đâu thắng đó, ngài hãy giúp chúng tôi đây chính là phúc của tộc Ca Ngang chúng tôi, không chỉ chúng tôi suốt đời này không quên mà ngay cả con cháu đời đời chúng tôi cũng đều nhớ tới công lao của đại nhân ngài”.
“Nếu như những kẻ không biết nhìn đại cục kia dám gây chuyện thì kẻ đó chính là kẻ thù của tộc Ca Ngang chúng tôi, chúng tôi và tất cả tộc nhân yêu thích chính nghĩa đều không bỏ qua cho kẻ đó, đại nhân, xin ngài hãy yên tâm”.
“Chỉ bằng ba người các ngươi như những con chó, con mèo mà cũng đám đại diện cho trăm vạn người tộc Ca Ngang sao?”. Tử Xuyên Tú thầm nhủ trong lòng nhưng sắc mặt hắn vẫn thể hiện sự uy nghiêm, nhân từ, một trưởng giả đầy khả kính có thể chủ trì công đạo: “Ôi, lòng người nhiệt tình như này, thịnh tình này không thể chối từ, một khi đã như vậy, ta sẽ cố gắng là một lần. Ca Ấm, ngài hãy nói xem bây giờ có những ai đang tranh đoạt ngôi vị tộc trưởng?”.
“Điện hạ, cung kính bẩm báo với ngài, hôm nay những người muốn làm tộc trưởng có trưởng lão Ca Hiên, trưởng lão Ca Kính, trưởng lão Ca Long, tướng quân Ca Nhĩ Đạt, tướng quân Ca Lan Đa, tù trưởng Ca Tư Hổ, còn có...”.
“Dừng lại, dừng lại” Tử Xuyên Tú hoa mắt váng đầu với một loạt chữ ‘Ca’, hắn vội vàng lên tiếng cản lại, Tử Xuyên Tú thầm nghĩ: ‘không hiểu vị cố tộc trưởng Ca Đạt Hãn này là người như thế nào? Khi còn sống thì được rất nhiều người ủng hộ nhưng khi chết, thi thể còn chưa lạnh, các thuộc hạ đều có lòng khác’.
Tử Xuyên Tú nghiêng mặt nhìn Ca Ấm nói: “Thử nghĩ xem trưởng lão Ca Ấm ngài có tên trong đó không?”.
“Điều này... Dù khi tộc trưởng đại nhân còn sống đã nhiều lần tỏ vẻ muốn giao trách nhiệm này cho tôi, nhưng bản thân tôi là người thờ ơ với vinh hoa quyền quý, nhưng có rất nhiều người trong tộc tích cực đề cử tôi tiếp nhận vị trí tộc trưởng, vì mọi người nhiệt tình quá nên tôi cũng rất khó xử, không muốn làm mọi người thất vọng...”.
Tử Xuyên Tú buồn cười rũ rượi, cái này là gọi là thờ ơ với vinh hoa phú quý sao?
Tử Xuyên Tú nói vẻ uy phong lẫm liệt: “Quân vi thần cương, cha chết con nối nghiệp, đây chính là luân lý của đất trời, tuyệt đối không thể làm trái. Hôm nay Tước gia bất hạnh tử trận nhưng dù gì ông ấy cũng còn con nối nghiệp sống trên đời, Ca Ấm, hai người con trai của Tước gia bao nhiêu tuổi rồi?”.
Khi nghe Tử Xuyên Tú nói có gì đó không ổn, Ca Ấm thầm cảm thấy bất an: “Khởi bẩm đại nhân, đại công tử của tộc trưởng đại nhân mười một tuổi, tiểu công tử năm nay mới chín tuổi”.
“Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng dù gì hai người cũng vẫn là con của Tước gia, một thúc thúc như ta sao có thể để người ta ức hϊế͙p͙ hai người đó. Cha chết con nối nghiệp là đạo lý hiển nhiên, ta thấy thế này hãy để cho người con lớn của Tước gia kế nhiệm chức tộc trưởng”.
Gương mặt Ca Ấm dài ra, ông ta vô cùng thất vọng, những sĩ quan tộc Ca Ngang cũng nhìn nhau như muốn nói điều gì đó nhưng vì uy phong của Tử Xuyên Tú áp đảo nên không ai dám nói.
Ca Ấm cẩn thận nói: “Đại nhân nói rất đúng, cha chết con nối nghiệp đó chính là đạo lý trên đời, tôi cũng rất đồng ý nhưng đại công tử tuổi còn quá nhỏ chỉ sợ không thể nắm được đại cục”.
“Ngày nay cục diện khó khăn, trưởng lão Ca Ấm ngài nói cũng có lý, tộc trưởng mới còn nhỏ tuổi, thật sự rất khó xử lý chính vụ, ta thấy cần phải có một đại thần phụ chính, trước khi tộc trưởng mới tới tuổi trưởng thành, đại thần phụ chính này sẽ thay mặt tộc trưởng xử lý chính vụ của tộc”.
“Ồ!”. Hai mắt Ca Ấm sáng ngời, ông ta đã hiểu rõ ý tứ của Tử Xuyên Tú nên không khỏi không bội phục, sắp đặt con trai của Ca Đạt Hãn ngồi vào vị trí tộc trưởng chỉ là ngụy trang, đạo lý cha chết con nối nghiệp sẽ khiến không kẻ nào có thể phản đối, chỉ riêng điểm này đã khiến Tử Xuyên Tú thu hút được nhân tâm nhiều hơn những kẻ cạnh tranh khác, thực quyền nằm trong tay đại thần phụ chính, còn chuyện chờ tới khi tộc trưởng đại nhân tới tuổi trưởng thành, có kẻ nào ngoan ngoãn giao quyền lực ra sau bảy năm chấp chính không? Trong vòng bảy năm này, kẻ ngồi trên vị đại thần phụ chính này chỉ là một kẻ bù nhìn, bảy năm cũng khiến cho tộc trưởng trẻ con đó chết mấy trăm lần rồi.
‘Thủ đoạn đấu tranh chính trị của loài người thật sự cao minh’, Ca Ấm thầm nghĩ. Sau khi Ca Đạt Hãn chết, mấy vị trưởng lão sợ rời khỏi trung tâm quyền lực sẽ bị cô lập nên không dám rời khỏi Ngõa Na khiến tất cả kìm chế lẫn nhau, thế cục trở nên giằng co, chỉ có mình ông ta có hành động chính xác, lập tức bỏ lại quân đội, dẫn theo tay chân thân tín tới cầu viện Tử Xuyên Tú, quả nhiên lần này đã không uổng công.
Ca Ấm thầm nghĩ mình đã có lựa chọn chính xác, Ca Ấm dè dặt hỏi: “Đại nhân, ý của ngài...?”.
“Vị đại thần phụ chính này cũng không phải là người dễ tìm, người này phải có nhiều kinh nghiệm lại quen thuộc với quân vụ, có uy tín trong quân đội, còn phải trung thành tận tâm với Tước gia, người nào đây nhi?”. Tử Xuyên Tú như đang ra vẻ nghiền ngẫm, nói nhăng nói cuội, ánh mắt hắn nhìn lên nóc nhà, làm như trong lòng đang đấu tranh mãnh liệt, tính toán tìm ra trong đám người trung thành với “Ca Đạt Hãn” một thánh nhân có thể đảm đương nhiệm vụ này.
May mắn thay trưởng lão Ca Ấm cũng không phải kẻ ngu ngốc, ông ta lập tức cúi đầu, quỳ trên mặt đất, cuống cuồng dập đầu nói: “Đại nhân, vi thần dù ngu dốt nhưng vẫn ngưỡng mộ phong thái Đại tướng quân của ngài chỉ là vẫn không có cơ hội, xin đại nhân hãy cho vi thần cơ hội thuần phục, hãy cho vi thần đi theo dưới cờ ngài, từ này về sau vi thần nguyện nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng vì ngài, dù chết cũng không từ. Đại nhân, toàn bộ tộc Ca Ngang đều trung thành, là đội vệ binh của ngài, xin ngài hãy yên tâm”.
Cuối cùng Tử Xuyên Tú cũng chuyển ánh mắt từ trên nóc nhà xuống, hắn chăm chú nhìn Ca Ấm một lúc lâu mà không lên tiếng.
Ca Ấm cảm nhận được sự uy hϊế͙p͙ từ trong ánh mắt của Tử Xuyên Tú nên chỉ phủ phục trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Một lúc lâu sau Tử Xuyên Tú mới chậm rãi thu lại ánh mắt, gật đầu nói: “Trưởng lão Ca Ấm, ngài là trọng thần của cố Tước gia, có uy lực, có thực lực, giao cho ngài làm đại thần phụ chính ta cũng rất yên tâm”.
Nghe Tử Xuyên Tú nói xong, Ca Ấm thầm chấn động, vui mừng như điên, Ca Ấm không đứng dậy ngay mà xúc động dập đầu, dập đầu ba cái sau đó mới đứng lên.
Tử Xuyên Tú đứng dậy, uy nghiêm nhìn trưởng lão Ca Ấm nói: “Đi thôi, hãy đi nói với bọn họ là ta ủng hộ ngài”.
“Nếu như bọn họ dám không nghe lời...”.
“Vậy bọn họ hãy chuẩn bị đối đầu với ba mươi vạn tay đao của quân Viễn Đông đi”.
Lòng Ca Ấm chấn động khi nghe mấy câu đó, ông ta một lần nữa khom người chào Tử Xuyên Tú và nói: “Xin Điện hạ hãy yên tâm, vi thần nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài, nhất định vi thần sẽ nắm được cả tộc Ca Ngang trong tay mình”.
Có lời hứa của Tử Xuyên Tú, Ca Ấm và các bộ hạ lập tức lên ngựa quay về Ngõa Na, còn chuyện ông ta có thuận lợi đoạt lại quyền lực, trong quá trình này có bao nhiêu cái đầu rơi xuống thì không phải là chuyện Tử Xuyên Tú quan tâm.
Trong suy nghĩ của Tử Xuyên Tú, Ca Ấm không sánh bằng Ca Đạt Hãn, Ca Đạt Hãn mới là người có nhu có cương, giống như một tấm bị bông, chỉ cần dùng quá sức đâm sẽ bị thương, bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời của ông ta che giấu sự cứng cỏi và dã tâm cùng với trí tuệ lớn lao, ông ta không am hiểu hành quân đánh trận nhưng lại có con mắt nhìn đại cục, rất nhiều lần vào những thời khắc quan trọng đã có sự lựa chọn chính xác, nhất là trong cuộc chiến thành Ba Đan, đột nhiên chuyển sang đầu hàng quân đội loài người. Hãy nhìn xem có rất nhiều chiến tướng thiện chiến của Ma tộc biến mất trên chiến trường ác liệt: Ma Thần Hoàng, Tạp Lan, Tạp Đốn, Lôi Âu, Lăng Bộ Hư, Diệp Nhĩ Mã, binh lính tinh nhuệ của Tắc Nội Á tộc bị quét sạch chỉ còn quân đội đội “không thiện chiến” của tộc Ca Ngang là được bảo đảm, cuối cùng trở thành một tộc hùng mạnh của toàn vương quốc Ma tộc, điều này không khỏi khiến người ta hâm mộ tầm nhìn của Ca Đạt Hãn.
Việc phán đoán chính xác, nắm vững thời cơ, lòng dạ thoáng đạt, làm việc quyết đoán, hơn nữa còn có tầm nhìn xa, một con người như này đã vượt xa cụm từ “ danh tướng” chỉ có thể dùng cụm từ “chính trị gia” để hình dung. Tử Xuyên Tú cũng thực sự không nắm chắc sau này có tiếp tục khống chế được Ca Đạt Hãn hay không, nhưng con người này lại đột nhiên chết trận, ngoài điều đáng tiếc này Tử Xuyên Tú có một cảm giác như được giải thoát: con người này cuối cùng đã chết!
Vì cái chết của Ca Đạt Hãn khiến cho Tử Xuyên Tú đột nhiên có suy nghĩ: cả hai người Mông Hãn và Ca Đạt Hãn đều chết bất ngờ, điều này vô cùng trùng hợp, những danh tướng hiển hách khi xưa dưới trướng Ma Thần Hoàng Tạp Đặc người chết trận, người chết bất ngờ, hôm nay ngoài Vân Thiển Tuyết ra thì không còn ai sống trên cõi đời nữa.
Tử Xuyên Tú luôn không tin vào thần tiên quỷ quái mơ hồ gì đó nhưng hôm nay hắn không thể không nghi ngờ: liệu có phải trong đất trời này có số mệnh, ý trời nhất định là diệt Ma tộc, loài người chấn hưng hay không?