Ngày 10 tháng 7 năm 785, Đế Đô.
Đế Đô giống như một người bệnh nặng đang chậm rãi hồi phục, tòa thành nổi tiếng lâu nay ở đại lục đang dần hồi phục sinh khí. Trên những đống đổ nát, khô cằn, dẫn xuất hiện từng kiến trúc mới.
Tai họa khủng khϊế͙p͙ đã qua đi, mọi người từ vùng Đông Nam, Tây Bắc đang quay về tòa thành lịch sử này. Tháng 12 năm 784, các công trình xây dựng của chính phủ và dân chúng bắt đầu được tiến hành ồ ạt, các khu phố được xây dựng lại với khí thế ngùn ngụt, các công trình kiến trúc như đột ngột xuất hiện trên mặt đất, khắp nơi là vật liệu xây dựng, bùn lầy và gạch ngói chất cao như núi. Tòa thành gần như bị đốt cháy hoang tàn một lần nữa bật lên sức sống, sự sinh tồn mãnh liệt.
Xe ngựa chạy dọc theo đường phố trung tâm, hình ảnh kiến trúc, cây cối hai bên đường phản chiếu trên gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp của vị thống lĩnh quân trung ương, Tử Xuyên Trữ quay đầu nhìn người đàn ông nho nhã nói: “Đế Lâm đại nhân, gia tộc cực kỳ hài lòng với công việc của phòng giám sát, dưới sự lãnh đạo của các hạ, công việc tiễu trừ dư nghiệt các bộ Ma tộc, tiễu trừ tàn phỉ, đặc biệt là việc trừng trị lũ bại hoại đánh mất khí tiết, đầu hàng quân Ma tộc, phòng giám sát đã có thành tích tuyệt vời. Đại nhân, ngài vất vả quá”.
Đế Lâm lễ phép cúi người, mỉm cười nói: “Vi thần hổ thẹn không dám nhận lời ban khen của Ninh Điện hạ, vi thần chỉ làm hết chức trách của mình mà thôi, thành tích chủ yếu phải tính cho phòng giám sát và các đồng nghiệp quân pháp, còn cả quân đội đồn trú các nơi trong việc tổ chức trừ gian, bọn họ mới là những dũng sĩ trên tuyến đầu đấu tranh chống lũ bại hoại, gặp nguy hiểm nhiều nhất, vi thần chỉ có tác dụng phối hợp mà thôi”.
“Đại nhân, ngài quá khiêm nhường rồi, thành tích của phòng giám sát rõ như ban ngày, việc khen thưởng không có gì quá mức, thế nhưng ta có điều không hiểu...”. Tử Xuyên Trữ lật chồng báo cáo trong tay, đôi mày thanh tú cau lại: “Từ tháng mười năm trước tới tháng bảy năm nay, phòng giám sát đã bắt giam hơn mười bốn vạn tám nghìn kẻ phản nghịch đi theo địch, bắt được hơn bốn mươi ba vạn tám nghìn tên tội phạm, liệu con số này có thổi phồng quá không?”.
“Vi thần vô năng, không thể bắt hết được những kẻ nghịch tặc táng tận lương tâm, thật sự không xứng với ân trọng như núi của Tổng trưởng Điện hạ và Ninh Điện hạ, vị thần rất sợ hãi. Nhưng xin Ninh Điện hạ hãy hiểu cho, quả thực vi thần đã làm hết sức mình, vi thần sẽ lập tức ra lệnh cho phòng giám sát và quân pháp ở các địa phương để bọn họ đẩy nhanh tiến độ, nghiêm khắc tiến hành tấn công bọn nghịch tặc hơn nữa”.
Tử Xuyên Trữ mở to hai mắt, giọng nói rất miễn cưỡng: “Đại nhân Đế Lâm, ngài hiểu lầm rồi. Ý của ta là trong thời gian ngắn ngủi hơn nửa năm đã bắt hơn bốn mươi vạn người, liệu như này có nhiều quá không? Có tàn khốc quá không?”.
“Hà cớ gì Điện hạ lại nói những lời ấy? Khi quân Ma tộc kiêu căng ngút trời, những kẻ đầu hàng chúng tuyệt đối không chỉ có bốn mươi vạn này. Kể cả lũ phản quân của Mã Duy sau đó bị quân Ma tộc cải biến thành quân đoàn mười sáu Ma tộc, số lượng lũ bại hoại hợp tác với quân đội Ma tộc không dưới con số trăm vạn, bây giờ chỉ là lúc chúng đáng phải nhận sự trừng phạt mà thôi”.
“Nhưng ta biết có một cô gái chỉ bán cho quân Ma tộc một bao diêm cũng bị phòng giám sát bắt giam, cuối cùng cô gái đó bị phán xử tù giam bốn mươi năm, như vậy có quá tàn khốc không?”.
“Điện hạ, ngài nói chuyện tỉnh Đạt Tây hả? Phòng giám sát địa phương đã giải thích với tôi, bọn họ cho rằng khi các chiến sĩ của gia tộc đang hăng hái chiến đấu với quân Ma tộc ở tuyến đầu, những kẻ hợp tác với quân Ma tộc là những kẻ sợ chết, những kẻ cung cấp vật tư cho quân Ma tộc cũng không thể được tha thứ cho hành động phản quốc, nếu không trừng trị lũ phản nghịch này, nếu lần sau gặp phải đại họa nữa, còn ai trung thành với gia tộc không?”.
Tử Xuyên Trữ nghẹn lời, một lúc lâu sau nàng lại hỏi: “Tuần trước, phòng quân pháp đột nhiên bắt giam La Áo, sư đoàn phó sư đoàn bảy quân Đông Nam, người này cũng hợp tác với Ma tộc sao?”.
“Hoàng Trữ Điện hạ, ban đầu La Áo là quan chỉ huy quân đồn trú tỉnh Gia Tích, khi quân Ma tộc kéo tới, hắn rất sợ chết mang theo các bộ hạ bỏ thành chạy. Vi thần nhớ rõ là vào lúc nguy cấp, Tổng trưởng Điện hạ từng ban hành quân lệnh số mười bảy: ‘quân nhân gia tộc tuyệt đối không thể lui lại sau nửa bước’, hành vi của La Áo đã cấu thành tội”.
“Nhưng sau đó hắn lại lập chiến công”.
“Điện hạ, thành tích và khuyết điểm không thể bổ khuyết cho nhau, nếu không thì người người sẽ dám phạm tội mà không hề lo ngại, uy tín của gia tộc sẽ không còn”.
Một lần nữa Tử Xuyên Trữ uất nghẹn, đương nhiên nàng biết quân lệnh số mười bảy: ‘Tuyệt đối không được lui lại sau nửa bước’, đó là quân lệnh được ban hành vào những ngày tháng gian nan nhất của gia tộc, sau đó đã được gọi là quyết tử lệnh. Khi đó quân đội Ma tộc đã đột phá phòng tuyến quân Đông Nam, lao thẳng tới Đế Đô, Tử Xuyên Tham Tinh ban hành quân lệnh này có thể xuất phát từ sự tuyệt vọng hay điên cuồng sau khi phải rời khỏi Đế Đô trốn ở thành Đan Nhã. Khi quân Đông Nam đang chống cự ở tỉnh Áo Tư bị đánh tan, hàng ngàn, hàng vạn binh lính gia tộc tan tác lũ lượt kéo về hướng thành Đế Đô.
Ngay trên tường thành của tòa thành bị đốt cháy, bóng dáng Đế Lâm sừng sững, gã trông như một đập nước không thể nào công phá, ngăn chặn cơn thủy triều bại binh: “Chúng ta không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi sợ hãi, nhát gan. Chúng ta không thể cấp cho chúng bất kỳ không gian sinh tồn nào, những kẻ nhát gan không cố gắng hết sức trợ giúp gia tộc, những kẻ không phục tùng đội ngũ và kỷ luật này đều là những kẻ phản quốc, phải tiêu diệt chúng mà không thương xót”.
Dùng biện pháp khủng bố kinh khủng nhất, cực đoán nhất, Đế Lâm khiến cho người ta sợ hãi hắn hơn là sợ hãi quân Ma tộc. Đế Lâm đã tổ chức một phòng tuyến phòng ngự thứ hai ở Đế Đô, xây dựng một sư đoàn mới, tất cả lính đào ngũ, tội phạm đang bị giam giữ, tội phạm phạm tội tử hình cũng đều được cấp vũ khí để cho bọn họ đi lấp cái lỗ hổng trên chiến trường, rất nhiều lính tân binh không kịp vào danh sách đã bị đẩy ra chiến trường, vô số chiến sĩ trẻ tuổi không kịp để lại tên tuổi đã chết trên đất Đế Đô, cho tới tận lúc này Tử Xuyên Trữ vẫn còn thấy sợ hãi trước cảnh tượng bi thảm đó.
“Điện hạ, bản thân là người chấp pháp, chúng ta chỉ có thể công bằng làm việc, làm việc theo sắc lệnh. Đương nhiên, Điện hạ ngài cũng có thể dùng biện pháp khai ân, phát lệnh đặc xá La Áo, đây chính là đặc quyền của ngài”.
Tử Xuyên Trữ hờ hững nói: “Vậy cảm ơn Trưởng giám sát các hạ”.
“Không dám, được dốc sức vì Điện hạ chính là vinh hạnh của hạ quan, hạ quan nên quay về chấp hành mệnh lệnh”.
Hai người không nói thêm nữa, chỉ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ vẻ xuất thần. Ý nghĩ quay cuồng trong đầu Tử Xuyên Trữ: “Chấp pháp công bằng? Chỉ e là chưa chắc, khi chiến tranh mới bắt đầu, gia tộc gặp bất lợi, quân đội rút lui về phía sau đâu chỉ trăm vạn, nếu thực sự truy cứu theo quân lệnh thứ mười bảy, thì ngay cả trưởng phòng quân vụ gia tộc là Tư Đặc Lâm cũng phải bị bắt, người thuận thì sống, người chống thì chết”.
Trong lòng Tử Xuyên Trữ rất lo lắng, dựa vào cơ hội tảo thanh phản loạn và phản nghịch này, Đế Lâm không ngần ngại thanh trừng phe đối lập trong chính phủ và quân đội, sắp đặt thân tín của mình, xem ra nàng phải thảo luận với chú về vấn đề này.
Xe ngựa dừng lại trước cửa dinh Tổng trưởng, sĩ quan quân Cấm vệ mặc quân phục màu xanh lam bước tới mở cửa xe ngựa, mỉm cười nói với hai người: “Hoàng Trữ Điện hạ, đại nhân trưởng giám sát, Tổng trưởng Điện hạ đang chờ hai ngài bên trong”.
Tử Xuyên Trữ hỏi: “Hôm nay chú không tiếp khách sao? Không phải là hôm nay Lâm Duệ tới cầu kiến thúc thúc sao?”.
“Trưởng lão Lâm gia vừa mới rời khỏi, bây giờ Tổng trưởng đang ở cùng với Thống lĩnh Ca San, Trữ Điện hạ, trưởng giám sát đại nhân, xim mời đi theo tôi”.
Dinh Tổng trưởng nhà Tử Xuyên không nổi tiếng về sự hùng tráng, uy phong mà nổi tiếng về sự tinh tế, trang nhã. Tường trắng, cây xanh, giây leo xanh tốt quấn quanh tường, bên trong có rất nhiều tượng điêu khắc các thế hệ Tổng trưởng nhà Tử Xuyên, bên trong có giả sơn, suối phun nước, những loài hoa đẹp như những ngọn lửa tô điểm khung cảnh đó.
Dưới ánh sáng chiều tà, những kiến trúc này như phủ một lợp ánh sáng màu hồng, người người tới đây đều không ngớt khen ngợi. Từ kiến trúc này, từ mỗi viên gạch, hòn ngói, mỗi cây, mỗi ngọn cỏ, mọi người có thể cảm nhận được bề dày lịch sử và hơi thở nhân văn, cảm giác được từng chi tiết của một đế quốc rộng lớn đã từng thống trị đại lục ba trăm năm nay.
Bây giờ, tòa kiến trúc trang nghiêm mà mỹ lệ này đã bị trận hỏa hoạn khi trước thiêu trụi, khi Tổng trưởng nhà Tử Xuyên từ thành Đan Nhã quay về Đế Đô vào đầu tháng mười hai, quân trấn thủ Đế Đô với một tốc độ cực kỳ đáng kinh ngạc đã dựng ngay trên nền đất cũ một ngôi biệt thự nhỏ để cho khi Tử Xuyên Tham Tinh ngự giá quay về không tới mức phải ở ngoài đường, thế nhưng ngôi biệt thự này thật sự không thể nào so với tòa kiến trúc của dinh Tổng trưởng năm xua, hoàn toàn một phong cách của một ngôi nhà mới được xây dựng.
Hai người đi vào cửa, đi xuyên qua một hành lang, vào trong phòng khách, Tử Xuyên Tham Tinh mỉm cười, đứng dậy chào đón người thừa kế của mình cũng như trưởng phòng giám sát, thống lĩnh Ca San đứng sau lưng ông.
Hai người Tử Xuyên Trữ cúi chào Tổng trưởng, Tử Xuyên Trữ không nhịn được bèn hỏi: “Thoạt nhìn sắc mặt thúc thúc rất tốt, có chuyện vui gì sao?”.
Tử Xuyên Tham Tinh nhìn Ca San cười nói: “Ha ha, thật không ngờ A Trữ đã nhận ra, ta vốn đang định cho A Trữ một tin vui và kinh ngạc, có hai tin tốt, hai người không muốn đoán sao?”.
Nhìn vẻ hào hứng của Tổng trưởng Điện hạ, Tử Xuyên Trữ và Đế Lâm cũng giả bộ góp vui, cả hai làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ.
“Lâm Duệ mới rời khỏi đây, Lâm gia là người có rất nhiều tiền, nhất định thúc thúc chiếm được vài lợi ích từ bọn họ, đúng không?”. Tử Xuyên Trữ làm mặt quỷ, ngón tay cái và ngón trỏ chà vào nhau, một cái búng tay tanh tách vang lên.
Cô gái xinh đẹp này có động tác như vậy khiến người ta cực kỳ yêu thích, một vài người mỉm cười với nàng.
“Quỷ nha đầu, cháu học được động tác này ở đâu vậy? Xem ra không thể để cho cháu tới chỗ đám quân đội được, hãy xem đám binh lính càn quấy kia biến cháu thành người thế nào”. Mặc dù là giọng trách mắng nhưng Tử Xuyên Tham Tỉnh lại cười nói: “Cháu đoán đúng một nửa, chúng ta không thể lấy được của Lâm gia nhiều tiền nhưng cũng bớt đi được một khoản nợ”.
“Lâm gia đồng ý trừ nợ cho chúng ta?”. Tử Xuyên Trữ vui mừng, kinh hãi hỏi: “Miễn trừ được bao nhiêu?”.
“Không nhiều lắm, ba trăm triệu”.
Ba trăm triệu, con số này truyền ra ngoài sẽ làm rất nhiều người kinh sợ, dân chúng bình thường cho dù có cực khổ một trăm đời cũng không nhất định làm ra được một phần mười của con số này, nhưng trong mắt mấy người trong phòng, điều này chỉ khiến gợn sóng lăn tăn mà thôi, Tử Xuyên Tham Tinh hờ hững nói, người nghe cùng lắm cũng chỉ cau mày.
Tử Xuyên Trữ hỏi: “Tại sao Lâm gia lại tốt bụng như vậy? Lâm Duệ có điều kiện gì không?”.
“Điều kiện cũng không quá ngặt nghèo, chúng ta chỉ phải hạ thấp thuế nhập khẩu mấy mặt hàng ở cửa khẩu tây nam mà thôi, mặt khác chúng ta cũng phải cho Lâm gia nhập hàng với điều kiện ưu đãi”.
Thống lĩnh Ca San nói chen vào: “Điện hạ, theo như tôi thấy, điều kiện này chưa chắc đã có lợi cho chúng ta”.
“Sao lại như vậy?”.
“Chinh phạt vùng đất của Lâm gia tuy có ít tiền hơn, nhưng chúng ta có thể nhận được ngay số tiền này, bây giờ là lúc chúng ta đang cần dùng tiền, tiền bạc đối với chúng ta rất quan trọng, nếu như làm theo điều kiện của Lâm Duệ, chẳng khác nào chúng ta mang tiền mặt đi trả các khoản nợ”.
“Điện hạ, đây là vấn đề liên quan tới tiền mặt và trái phiếu chính phủ, ngày trước ngân hàng trung ương nhà Tử Xuyên đã ấn định lãi suất cơ bản là mười phần trăm nhưng thực tế trong dân chúng thì lãi suất cho vay dao động từ mười sáu phần trăm tới ba mươi phần trăm, trong khi đó hàng năm lạm phát tăng nhanh chóng với tốc độ mười bảy phần trăm, trong khi đó khoản trái phiếu Lâm gia cho chúng ta vay trong thời gian chiến tranh không có lãi suất. Căn cứ theo tỷ lệ lạm phát và lãi suất cho vay, nếu như chúng ta có phải trả nợ sớm thì cũng không mất lãi, ở đây tôi có một tính toán sơ bộ, Điện hạ ngài có thể kham thảo. Ngài xem, nếu như chúng ta có thể hoãn trả nợ trong vòng năm năm thì chúng ta rất thoải mái trong phương diện tài chính...”.
Chuyên gia tài chính của gia tộc bày ra tư thế sẵn sàng, cầm giấy, bút tính toán, mấy người khác như đang nghe thiên thư. Tử Xuyên Tham Tinh cuống cuồng xua tay, giọng nói như đang cầu xin tha thứ: “Vấn đề này chúng ta sẽ thảo luận lại hôm khác, thảo luận lại sau”.
Ca San vẫn không chịu buông tha: “Điện hạ, ngài như vậy rất không trách nhiệm, ngài không biết quốc khố bây giờ như thế nào không? Các nơi đều xây dựng lại, các nơi không giao nộp được tiền thuế, tiền thuế thu vào chỉ vẻn vẹn mấy hạng mục, thế nhưng ngài đã đồng ý cắt giảm với Lâm Duệ. Điện hạ, nếu không ngài hãy tới bộ tài chính xem qua một chút được không? Tiếng kêu la vang khắp nơi, chỗ nào chúng ta cũng thiếu hụt, các tỉnh nội địa đều kêu gào, vùng Viễn Đông chúng ta đã không thu được một chinh tiền thuế, nhưng vẫn phải cung cấp cho ba mươi vạn đại quân hai lộ viễn chinh tác chiến. Điện hạ, vi thần thực sự không thể làm được chức trách tổng quản tài vụ này nữa rồi”.
Khi thấy Ca San có vẻ muốn tiếp tục, Tử Xuyên Tham Tinh nhân cơ hội này chuyển sang chủ đề khác: “Ca San, chuyện Viễn Đông sẽ nhanh chóng được giải quyết, Tư Đặc Lâm đã gửi tin tốt tới, hắn nói đang tấn công quân đội của Vân Thiển Tuyết ở ngoại ô Ma Thần bảo, có lẽ sẽ nhanh chóng đánh chiếm được Ma Thần bảo”.
“Ồ?”.
Cuộc chiến tranh chinh phạt này kéo dài đã nửa năm, hàng ngày như một cái động không đáy nuốt rất nhiều tiền bạc, lúc này cuộc chiến đã thành tâm bệnh của các trọng thần gia tộc, mọi người vô cùng phấn chấn khi nghe được tin tức này.
“Quả thật là một tin mừng không dễ dàng gì có được”. Tử Xuyên Tham Tinh vui mừng, mặt tươi như hoa: “Tư Đặc Lâm chỉ huy mười ba vạn quân Tử Xuyên, Vân Thiển Tuyết chỉ huy mười bốn vạn quân Ma tộc, binh lực Ma tộc chiếm ưu thế, trận đánh lại diễn ra dưới chân thành Ma Thần bảo, chẳng khác nào trước cửa như chúng. Chúng lại chiếm được địa lợi, cuối cùng xét về mặt dã chiến của quân đội hai bên, quân Ma tộc lại càng có ưu thế hơn, với những khó khăn chồng chất như vậy, Tư Đặc Lâm đã đánh bại quân đội của Vân Thiển Tuyết. Tư Đặc Lâm thật sự là vật báu vô giá của gia tộc, vào thời điểm khó khăn có thể trông cậy được vào hắn”.
Những người bên trong đều là người thông minh, ý tứ của Tử Xuyên Tham Tinh rất rõ ràng, nếu như Tư Đặc Lâm là người có thể trông cậy được thì đương nhiên có một vị không cần dựa vào nữa, tên của vị này là gì? Không cần nói ra, ai ai cũng có thể dễ dàng đoán được.
Thống lĩnh Ca San tán thưởng: “Điện hạ ngài anh minh, kịp thời thay đổi nhân sự, nếu không cứ theo đấu pháp lề mề của Thống lĩnh quân Viễn Đông thì không hiểu cuộc chiến tranh này còn kéo dài tới bao giờ”.
“Tử Xuyên Tú, đừng nhắc tới hắn nữa, bây giờ ta chỉ cầu hắn không gây chuyện là tốt rồi”. Tử Xuyên Tham Tinh nhìn Đế Lâm nói: “Đế Lâm, mấy chuyện lần trước muốn ngươi điều tra, có manh mối gì chưa?”.
Tổng giám sát nhà Tử Xuyên không chỉ nắm giữ quyền chấp pháp pháp luật của gia tộc, Đế Lâm còn kiêm chức chỉ huy bộ phận tình báo của gia tộc, ngoại trừ việc chỉ huy phòng giám sát và quân pháp trú đóng ở các nơi, Đế Lâm còn quản lý hàng ngàn nhân viên tình báo bí mật, bọn họ phân tán khắp đại lục. Bình thường, bọn họ chỉ là những người rất bình thường, công nhân, nông dân, thương nhân, binh lính, quý tộc, sĩ quan nhưng trên thực tế, bọn họ thuộc về ty thứ bảy phòng giám sát.
Ty thứ bảy là một ngành thần bí tồn tại trong truyền thuyết, mọi người đều biết nó có tồn tại nhưng không một ai chính thức nhìn thấy nhân viên của nó.
Lưỡi đao dấu trong bóng tối mới khiến người ta sợ hãi nhất, tổng giám sát nắm trong tay ti thứ bảy khiến người khác phải sợ hãi. Nói về binh lực thực tế, bộ đội hiến binh, kể cả lính hiến binh và quân pháp trú đóng ở các địa phương không vượt quá con số mười mấy vạn người, thế nhưng quân đội tới con số trăm vạn nhà Tử Xuyên đều rất sợ bọn họ, ti thứ bảy phòng giám sát là vũ khí hữu hiệu của các đời Tổng trưởng để nắm giữ quân đội.
Khi biết Tổng trưởng muốn nghe báo cáo công tác bí mật, Ca San và Tử Xuyên Trữ đều đứng dậy tránh đi, nhưng Tử Xuyên Tham Tinh đã cản hai người nói: “Không cần phải né tránh, tin tức tình báo này các ngươi cũng có thể nghe, hãy cùng nghe đi”.
Đế Lâm móc từ trong túi da một tập tài liệu, gã mở mấy tờ ra và nói: “Đại khái hai tháng trước, Tổng trưởng Điện hạ ngài có căn dặn tôi thực hiện mấy nhiệm vụ, nhiệm vụ thứ nhất chính là truy tìm nơi ẩn trốn của nghịch tặc Mã Duy. Mã Duy này tội ác ngập trời, y đã gây ra rất nhiều tổn hại cho gia tộc, ở đây tôi không nói lại nữa, người thứ nhất phát hiện ra y chính là Tử Xuyên các hạ, đáng tiếc khi đó chúng ta đều bị vẻ giảo hoạt của Mã Duy che mắt, không nghiêm túc lắng nghe báo cáo của Tử Xuyên các hạ, dung túng che chở cho Mã Duy, cứ thế gây nên mối họa về sau”.
Đế Lâm nhìn vào tài liệu nói mà không nhìn vào người nào nhưng Tử Xuyên Trữ có cảm giác rằng mỗi câu nói của gã đều đang nhằm vào nàng, hơn nữa khi gã nói “dung túng bao che”, nàng có cảm giác như mọi người đều đang nhìn mình, Tử Xuyên Trữ có cảm giác vô cùng xấu hổ khi nhớ lại chuyện nàng vì bao che cho tên khốn Mã Duy kia mà cãi nhau với A Tú, nàng có cảm giác như mỗi câu nói của Đế Lâm giống như ngọn lửa thiêu đốt tâm can nàng.
“Trước khi Tổng trưởng Điện hạ ra mệnh lệnh, sau khi cuộc chiến thành Ba Đan kết thúc, phòng giám sát đã bắt đầu công việc truy bắt Mã Duy, chúng tôi đã điều động lực lượng tinh nhuệ, thành lập tổ chuyên án, đặc biệt truy tìm đầu mối về nơi ẩn náu của Mã Duy”.
“Ngày hai mươi tháng mười hai năm ngoái, một tổ trừ gian của phòng giám sát đã chạm trán một nhóm đàn ông ngoài thành Đan Nhã, sĩ quan giám sát hạ lệnh cho chúng xuất trình giấy chứng minh và chấp hành việc kiểm tra nhưng chúng đã quyết liệt phản kháng, sau trận kịch chiến, đám đàn ông đó bỏ trốn và để lại năm thi thể, sau khi chúng tôi kiểm tra thì phát hiện trong những kẻ bị giết có Vi Tân, tay chân hung ác của Mã Duy, y là thuộc hạ thân tín nhất của Mã Duy, từ khi Mã Duy làm phản theo Ma tộc, Vi Tân đều đi theo Mã Duy, trong danh sách truy nã của phòng giám sát, Vi Tân đứng đầu bảng”.
“Nhận được tin báo này, tổ chuyên án cực kỳ coi trọng, chúng tôi đã hạ lệnh cho các quan ải vùng tây nam kiểm tra nghiêm ngặt, cũng như phái nhân viên tới nơi xảy ra sự việc. Căn cứ vào trình báo của sĩ quan đội giám sát và hiến binh: trong nhóm đàn ông đó có một gã có tướng mạo rất giống với Mã Duy, rất có thể đó chính là Mã Duy, theo phán đoán sơ bộ, có lẽ Mã Duy đã bỏ trốn sang Hà Khâu”.
“Sau khi nhận được báo cáo, chúng tôi đã phái đặc công lẻn vào Hà Khâu, một mặt chúng tôi liên lạc với cục trị an và phòng bảo vệ Hà Khâu, yêu cầu bọn họ phối hợp điều tra với chúng tôi. Bên Hà Khâu tỏ vẻ tình nguyện phối hợp với chúng ta, xuất ra rất nhiều cảnh binh tiến hành điều tra, tìm kiếm nhưng vì Hà Khâu là một trung tâm công nghiệp, dòng người qua lại rất lớn nên việc lục soát không có hiệu quả. Trước mắt chúng tôi vẫn đang tiếp tục điều tra, nếu có bất kỳ tin tức nào, chúng tôi sẽ nhanh chóng báo cáo lên Điện hạ ngài”.
Tử Xuyên Trữ mỉm cười nói: “Trường giám sát đại nhân, ngài nói một lúc lâu nhưng đại khái có thể tóm tắt như sau: chúng ta không bắt được người, cũng không biết khi nào mới bắt được người, đúng không?”.
Giọng nói của Tử Xuyên Trữ mang vẻ châm chọc nhưng Đế Lâm là người từng trải, tính cách gã đã được tôi luyện vững vàng như bàn thạch, gã không để ý đấu võ mồm với một cô gái trẻ như Tử Xuyên Trữ, Đế Lâm cười nói: “Đúng như Điện hạ nói, quả thật chúng tôi không tìm được người, cũng không biết tới khi nào sẽ bắt được hắn”. Phản ứng bình tĩnh, lãnh đạm của Đế Lâm khiến Tử Xuyên Trữ có cảm giác mình đang đánh vào một bị bông, cực kỳ khó chịu.
Đế Lâm mở một trang tài liệu khác ra, cao giọng nói: “Về vụ án thứ hai mà Tổng trưởng Điện hạ giao cho chúng tôi làm, phòng giám sát cũng cực kỳ coi trọng vì đây là chuyện liên quan tới trọng thần nắm thực quyền của gia tộc”.
Tử Xuyên Tham Tinh xua tay, cắt ngang lời Đế Lâm: “Không cần nói chi tiết tiến trình, không cần nói rõ tên. Đế Lâm, ngươi chỉ cần cho ta kết luận, hắn có cấu kết với cô ta không?”. Tử Xuyên Tham Tinh nghiêng người về phía trước, ánh mắt lấp lánh nhìn Đế Lâm như muốn tìm ra câu trả lời.
Dưới ánh mắt hăm dọa của Tử Xuyên Tham Tinh, Đế Lâm có vẻ cực kỳ thản nhiên, gã trả lời: “Không”.
Tử Xuyên Tham Tinh không thoải mái, ông cau mày nói: “Đế Lâm, chuyện này vô cùng quan trọng, các ngươi phải điều tra thật sự cẩn thận, lần trước cô ta được cứu ra khỏi nội địa Lâm gia, sau lần đó Lâm gia có nhiều điều nghi ngờ, cảm giác rất bất ngờ. Còn nữa, trong cuộc chiến bảo vệ Đế Đô, tại sao hắn có thể quả quyết rằng cô ta nhất định sẽ trợ giúp chúng ta? Còn nữa khi xảy ra chiến dịch Lãng Thương, ta nghe nói hắn đã từng đơn độc sang sông cùng với lời tuyên bố đàm phán, nhưng quá trình thì không người nào biết, điều này hoàn toàn không phù hợp với công việc giao tiếp, có chuyện chủ soái đại quân đơn độc sang bên quân địch đàm phán không?”.
“Điện hạ”, giọng nói của Đế Lâm không to nhưng vô cùng quả quyết, chém đinh chặt sắt: “Vi thần dám dùng tính mạng của mình để đảm bảo, những nghi ngờ của Điện hạ, vi thần cũng đã từng điều tra nhưng theo như kết quả điều tra thì chỉ là sự trùng hợp mà thôi, huống chi việc này cũng không quá mức như chúng ta tưởng tượng. Với chức vụ của hắn, hắn là người có quyền hành cực cao bên gia tộc, cho dù có sang bên kia, hắn tuyệt đối không thể nhận chức vụ, quyền lực cao hơn, hắn hoàn toàn không có lý do làm như vậy”.
Sắc mặt Tử Xuyên Tham Tinh có vẻ cứng đơ: “Ngươi nắm chắc như vậy thì ta yên tâm hơn nhiều, ta không muốn bỗng dưng nghi ngờ một trọng thần của đất nước, nhưng việc này có quan hệ quá lớn, nếu như hai người này thật sự cấu kết với nhau thì quốc gia lâm nguy”.
Tử Xuyên Trữ ngồi nghe Đế Lâm nói mà tim đập liên hồi, mặc dù hai người nói chuyện ẩn ý với nhau nhưng Tử Xuyên Trữ vẫn mơ hồ đoán ra hai người thật ra đang nói tới Tử Xuyên Tú và Lưu Phong Sương.
Chẳng lẽ A Tú ca ca có liên quan tới Lưu Phong Sương sao?
Trong lúc tâm trạng Tử Xuyên Trữ không yên thì Tử Xuyên Tham Tinh như vẻ vô tình liếc nhìn nàng, trong mắt ông tràn ngập sự tiếc nuối: “Lúc trước ta cảm thấy tính tình A Tú quá lỗ mãng, không thích hợp với A Trữ, hơn nữa A Trữ là người sắp kế thừa ngôi vị, cần phải có một trượng phu chững chạc trưởng thành trợ giúp. Hôm nay xem ra... ôi đó chính là nước cờ sai lầm, nếu lúc trước... thì ngày nay Viễn Đông đã không trở thành một vấn đề, bây giờ chúng ta không có nhiều chuyện phải lo lắng nữa”.
Tuy có thể nói Tử Xuyên Trữ là một chính trị gia thành thục, nhưng dù sao nàng vẫn là một cô gái trẻ, nay chuyện hôn nhân của mình bị nói ra trước mặt mọi người khiến Tử Xuyên Trữ đỏ bừng mặt: “Thúc thúc, chú nói cái gì vậy hả? Cháu vẫn còn không tới tình trạng không gả được cho người khác mà”.
“Ha ha, cháu gái của ta xinh đẹp như này, không lo không gả chồng được, chỉ là dựa vào địa vị của cháu, rất khó tìm được người có thể trợ giúp cháu” Tử Xuyên Tham Tinh ôn hòa nhìn Tử Xuyên Trữ rồi lại nhìn hai đại thần của mình: “Vốn ta rất coi trọng Lâm Vân Phi của Lâm gia, hắn có gia thế hiển hách, có tài năng, nghe nói cũng là một tiểu tử anh tuấn. Nhưng rất đáng tiếc, hắn quá đoản mệnh”.
Đế Lâm lên tiếng: “Điện hạ không cần phải quá lo lắng, có rất nhiều việc là ý trời, nếu như ban đầu quyết định Tử Xuyên các hạ là phu quân của Trữ Điện hạ thì hắn sẽ không có hành trình tới Viễn Đông, càng không có thành tựu ngày hôm nay”.
“Ha ha, thì đủ nói thế thôi mà”.
Khi thấy sắc mặt Tử Xuyên Trữ đỏ như một quả táo chín, không muốn để người kế vị gia tộc quá khó xử, Đế Lâm ho khan một tiếng rồi cao giọng nói: “Còn về việc thứ ba, Tổng trưởng Điện hạ căn dặn điều tra hướng đi của Lâm gia và Lưu Phong Sương, chúng tôi cũng đã cố gắng làm, tình hình hiện nay thì thấy Lưu Phong Sương và chính phủ Lâm gia vẫn hy vọng duy trì mối quan hệ hữu hảo với chúng ta. Lưu Phong Sương xuất binh đánh chiếm vùng đại doanh Gia Nam, quanh hồ Đa Luân, nhưng điều này có vẻ như chỉ là một thủ đoạn gây áp lực ngoại giao với chúng ta mà thôi, bọn họ không có ý định mở rộng chiến tranh”.
“Tại sao lại nói như vậy?”.
“Quân Lưu Phong không có bất kỳ hành động nào chứng tỏ đang tập kết lương thảo và binh lực quy mô lớn, đội quân Thập Tự Chinh tinh nhuệ vẫn phân ra đóng ở các nơi, các sĩ quan chỉ huy vẫn không kiểm soát binh lính như thường ngày, ở Lam Thành, hoàn toàn không có bầu không khí căng thẳng như sắp chuẩn bị chiến tranh. Hơn nữa nếu như nói Lưu Phong Sương có ý định xâm chiếm quy mô vùng Tây Bắc của chúng ta, với điểm tựa tiền tiêu Gia Nam thì nhất định phải tăng cường binh lực đồn trú, nhưng hiện nay binh lực đồn trú trong thành Gia Nam của nhà Lưu Phong chỉ có một liên đội, hơn nữa lại còn là liên đội phòng thủ quân địa phương, không phải quân Thập Tự Chinh, điều này chứng tỏ cô ta không thực sự muốn chiến tranh toàn điện”.
Khi nghe Đế Lâm nói, sự vui mừng hiện lên sắc mặt Tử Xuyên Tham Tinh, ông liên tục gật đầu, lời nói của Đế Lâm rất có lý, điều Đế Lâm nói chính là thứ ông muốn nghe, hiện nay gia tộc không thể đương đầu được với một cuộc đại chiến nữa.
“Vậy còn bên Lâm gia?”.
Khi nói tới Lâm gia, sắc mặt Đế Lâm trở nên nghiêm túc: “Điện hạ, hướng đi của Lâm gia cực kỳ quỷ dị, bọn họ không tập kết quân chính quy, nhưng bọn họ đã bí mật thành lập một đơn vị quân đội, đơn vị quân đội bí mật này chấp hành mệnh lệnh của hội trưởng lão. Lâm gia tiến hành thanh trừng quân đội, tạo nên chính biến ngày mùng một tháng mười. Căn cứ vào dự đoán thì đơn vị bộ đội bí mật có số lượng chừng tám ngàn người, bình thường, bọn họ không chịu sự kiểm soát của phòng bảo vệ mà nhận lệnh trực tiếp của hội trưởng lão. Điện hạ, từ sau tháng mười năm trước, hành động của Lâm gia càng thêm quỷ dị, vào trung tuần tháng mười năm ngoái, quân đội Hà Khâu có đợt tập kết quy mô lớn ở Hà Khâu, tổng binh lực lên tới một trăm hai mươi liên đội, gần ba mươi vạn quân, nhưng sau một tuần, toàn bộ lại bị giải tán, bộ đội bị điều về nơi đóng quân”.
“Việc này Lâm Duệ đã từng giải thích với ta, khi đó chúng ta chuẩn bị đại chiến thành Ba Đan, Lâm gia lo lắng chúng ta không đánh được. Trước đó bọn họ đã làm xong công việc chuẩn bị, cấp tốc điều quân chuẩn bị chiến tranh, sau khi thấy quân ta đại thắng, bọn họ mới yên tâm vì vậy mà giải tán quân đội, điều này cũng rất bình thường”.
Đế Lâm mỉm cười nói: “Điện hạ, Lâm gia giải thích như vậy sao? May mắn là nhị vị tướng quân Tư Đặc Lâm và Tử Xuyên Tú thần dũng, đánh tan quân chủ lực Ma tộc ở thành Ba Đan, nếu không thì... ha ha”.
“Đế Lâm, ngươi có ý gì?”.
“Vi thần chỉ rất kỳ quái, khi ban đầu Diệp Nhĩ Mã tấn công tới chân thành Đan Nhã, tình thế hiểm nguy hơn cả khi đánh thành Ba Đan, Lâm gia ngồi không giữ mấy chục vạn quân mà không chịu tăng viện. Ngay cả Lưu Phong Sương cũng biết đạo lý môi hở răng lạnh, ngàn dặm xa xôi tới cứu viện chúng ta, ngược lại Lâm gia gần chúng ta ngay trong gang tấc, có quan hệ tốt đẹp lại khoanh tay ngồi nhìn. Còn về chuyện trận chiến thành Ba Đan, tôi thấy việc quân chưa phải tới mức khẩn cấp, cho dù quân Đông Nam và quân Viễn Đông gặp bất lợi, quân ta vẫn còn quân Đế Đô, còn có viện quân của Lưu Phong Sương đóng bên bờ sông Ngõa Niết, Ma tộc hoàn toàn không thể uy hϊế͙p͙ tới Lâm gia. Nhưng lúc này bọn họ lại động viên binh lực của mình, tập kết đại quân, nếu như nói lộ đại quân này muốn cứu viện chúng ta thì càng hoàn toàn không giống, trận chiến chủ yếu ở vùng Đế Đô, binh lực bọn họ chỉ tập kết ở Hà Khâu, khoảng cách tới chiến trường chính đâu chỉ xa cách ngàn dặm. Điện hạ, vi thần vẫn có một nghi ngờ: ‘Nếu như trong cuộc chiến thành Ba Đan, quân ta thất bại, liệu Lâm gia tập kết ba mươi vạn đại quân sẽ hành động như thế nào?’”.
Tử Xuyên Tham Tinh hơi tái mặt: “Đế Lâm, ý của ngươi là khi đó Lâm gia muốn...”.
“Điện hạ, không có chứng cứ, vi thần không dám nói bừa, thế nhưng hành động của Lâm gia khiến vi thần không sao có thể hiểu được, căn cứ theo bố trí của bọn họ, khi đó tăng viện cho Đế Đô hay thành Ba Đan cũng không kịp, nếu như muốn bất ngờ đánh úp thành Đan Nhã hay đánh chiếm vùng tây nam thì là cơ hội rất tuyệt”.
Đế Lâm vừa nói xong, người trong phòng liền tái mặt.
Tử Xuyên Tham Tinh liếc nhìn Ca San, sắc mặt vị trưởng quan phụ tá này nghiêm trọng, nàng gật đầu nói: “Điện hạ, vi thần không hiểu về quân sự, thế nhưng Trương giám sát đại nhân nói rất có lý”.
Năm ngoái Ca San ở cùng với Tử Xuyên Tham Tinh và quan lớn La Minh Hải khi thành Đan Nhã bị quân Ma tộc của Diệp Nhĩ Mã bao vây suýt chút nữa phải tự sát, mặc dù cuối cùng mọi người được Lưu Phong Sương cứu, thái độ của mọi người đối với việc thấy chết mà không cứu của Hà Khâu không có gì tính là ấn tượng tốt.
Tử Xuyên Tham Tinh trầm ngâm nói: “Đế Lâm, thực lực của Lâm gia thế nào?”.
“Điện hạ, Lâm gia có năm mươi vạn quân thường trực, quân dự bị có gần ba trăm vạn, quân đội của Lâm gia được trang bị tốt nhất trong quân đội ở đại lục, các đơn vị bộ đội được huấn luyện tốt nhất, trang bị mạnh mẽ, chất lượng cao nhất, độc nhất vô nhị trên đời này, hơn nữa sự giàu có của bọn họ có một không hai ở đại lục, dự trữ vật tư sung túc, không cần chinh tập lương thảo cũng có thể phát động một cuộc chiến tranh của ba mươi vạn quân trong vòng nửa năm”.
“Nếu xét về tính bất ngờ và che giấu trong chiến tranh, bọn họ nguy hiểm hơn Lưu Phong Sương. Lưu Phong Sương chỉ là một con hổ giương nanh múa vuốt, mặc dù kiêu ngạo nhưng nanh vuốt đã bị mài mòn, trong khi đó Lâm gia tây nam chính là con rắn hổ mang đang nằm rình mồi ở một nơi bí mật, luôn luôn quan sát mọi động tĩnh của chúng ta”.
“Cũng may đất nước này không có truyền thống hiếu chiến cũng như sự kiên cường trong chiến tranh, các dân tộc vùng tây nam cũng thiếu sự quyết đoán nhanh nhẹn, cuộc sống giàu sang khiến cho giới lãnh đạo cao cấp của Lâm gia đánh mất sự mạo hiểm, hơn nữa hệ thống chính trị của bọn họ dường như dân chủ hơn, đây là điều duy nhất khiến chúng ta yên tâm, một quốc gia như vậy nếu xuất hiện một vị lãnh đạo anh minh và có dã tâm thì là mối uy hϊế͙p͙ rất lớn đối với chúng ta”.
Tử Xuyên Trữ hỏi xen vào vẻ hứng thú: “Trưởng giám sát đại nhân, vậy theo ý kiến của ngài, Lâm Duệ, tộc trưởng mới của Lâm gia có phải là người lãnh đạo vừa anh minh, vừa dã tâm không?”.
Đế Lâm liếc nhìn Tử Xuyên Trữ rồi chỉ buông một câu: “Có”.
Tử Xuyên Tham Tinh trầm ngâm nói: “Ta đã hiểu rồi. Đế Lâm, mấy chuyện này ngươi làm rất tốt, ta rất hài lòng. Ngươi hãy tăng cường trinh sát Lâm gia, nghĩ cách điều tra rõ ràng, Lâm Duệ này rốt cuộc đang tính toán gì vậy?”.
“A Trữ, Ca San, những điều hôm nay đều là chuyện cơ mật, các ngươi không được tiết lộ cho người khác. Mặc dù có tâm tư khó lường, Lâm gia vẫn chưa để lộ thái độ thù địch, trước mắt chính sách ngoại giao của chúng ta vẫn không thay đổi, tốt nhất vẫn duy trì mối quan hệ hữu hảo”.
“Rõ thưa Điện hạ”.