Quân viễn chinh thay đổi nhân sự, cho dù là đối với người Tắc Nội Á đang trong cơn hoảng sợ cùng cực mà thậm chí ngay cả Tử Xuyên Tú cũng không có một dự cảm nào. Khi Tạp Đan nhận được tin tức, Tử Xuyên Tú còn đang ngẩn người trước thi thể Mông Hãn.
Hung thủ ám sát bị bắt ngay tại chỗ, thân phận của y cũng được chứng minh, y chính là chiến sĩ bộ tộc bảo vệ thánh địa, dưới sự tra tấn của các thân binh Mông Hãn, y đã khai ngay tại chỗ. Y phụng mệnh Mông Á, trưởng lão bảo vệ thánh địa tới đây ám sát ác đồ loài người dám khinh nhờn thánh địa. Thế nhưng không ngờ Tử Xuyên Tú phản ứng rất nhanh, né tránh được mũi tên, kết quả lại bắn chết Mông Hãn.
Mông Hãn dù gì đã chết rồi nhưng người còn sống thì gặp phiền phức lớn, sau khi bình tĩnh lại, Tử Xuyên Tú nhận ra rằng bây giờ hắn còn tiếp tục ở lại nội địa Mông tộc thì cực kỳ nguy hiểm, Tử Xuyên Tú lập tức tập hợp binh mã Tú Tự doanh, chuẩn bị đào tẩu. Nhưng ngay lúc đó, đội trưởng thân binh của Mông Hãn chạy lại ngăn cản Tử Xuyên Tú và nói: “Đại nhân”.
“Có chuyện gì?”.
“Tử Xuyên Tú đại nhân, Mông Hãn Tước gia bị phản tặc Mông Á mưu hại. Đại nhân ngài hãy báo thù cho Tước gia”.
Tên đội trưởng thân binh quỳ trước ngựa Tử Xuyên Tú, liên tục dập đầu, khi nhìn gương mặt đầy bi phẫn của gã người Ma tộc, Tử Xuyên Tú vỗ vỗ trán. Hắn vô cùng ngạc nhiên, một người gian trá như Mông Hãn sao có thể tuyển được một người cương trực như này làm đội trưởng? Một suy nghĩ mà người người đều biết, Mông Hãn chết bất ngờ, cho dù Tử Xuyên Tú không phải là người thu lợi, cũng có thể vui mừng vì ông ta gặp chuyện, tại sao bây giờ hắn phải đi báo thù cho Mông Hãn?
Tử Xuyên Tú vội vàng ho khan một tiếng và nói: “Mông Hãn Tước gia bất hạnh bỏ mình, ta rất đau đớn, nhưng báo thù là chuyện rất thận trọng, mặc dù Mông Á không có nhiều người nhưng chúng dám âm mưu hại Mông Hãn Tước gia, nhất định sau lưng chúng có người đang thao túng”.
“Báo thù là chuyện chúng ta nhất định phải làm, chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt, không được manh động rơi vào bẫy kẻ thù. Ngươi hãy chờ, chờ sau khi ta quay về Ngõa Ân Tư Tháp triệu tập mười vạn quân lại đây, bắt hết đám người Mông Á, báo thù mối huyết hận cho Mông Hãn Tước gia”.
“Như vậy, như vậy tiểu nhân trông cậy vào ngài”. Viên đội trưởng cảm động rớt nước mắt: “Đại nhân, ngài đi nhanh về nhanh, xin đại nhân hãy nhanh chóng triệu tập mười vạn quân tới đây ủng hộ chúng tôi”.
“Được, nhưng ngươi cũng không được ở lại đây, ngươi tốt nhất hãy quay về Mông tộc, kể lại chuyện Mông Á mưu hại Mông Hãn Tước gia, hiệu triệu các bộ Mông tộc nhất tề đứng lên thảo phạt nghịch tặc, như vậy khi đại quân của ta tiến tới đây, trong ứng ngoài hợp thì càng dễ dàng hơn trong việc tiêu diệt lũ phản nghịch này”.
Cho dù không hiểu để thảo phạt mấy ngàn người của bộ lạc ở thánh địa, Tử Xuyên Tú đã điều động mười vạn đại quân mà còn muốn toàn tộc phát động tấn công đám người đó, cuối cùng còn câu, trong ứng ngoại hợp, thế nhưng đối phương là người khi Tước gia còn sống rất kính trọng nên viên đội trưởng không dám có ý kiến gì khác.
Viên đội trưởng lau nước mắt, nghiêm nghị nói với Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, tôi sẽ làm theo mệnh lệnh của ngài”.
“Tốt lắm... toàn quân nhổ trại, mau đi đi, nếu muộn là không kịp nữa”.
Người đi vội vàng, không dám trì hoãn một giây, nửa đêm binh mã tiến ra tới bến tàu, lúc này tin tức Mông Hãn chết vẫn còn chưa lan truyền tới. Khi tới bên tầu, lập tức binh lính Tú Tự doanh xông lên trước, khống chế tất cả các thuyền, hạ lệnh cho lái thuyền lập tức nhổ neo.
Đội thuyền này là thuyền dân do Mông Hãn thuê, Mông Hãn còn cử một đội lính Mông tộc ở lại trấn thủ, khi thấy binh lính Tú Tự doanh như lang như hổ xông lên thuyền, viên sĩ quan chỉ huy đội trấn thủ Mông tộc đang ngủ bị đánh thức, hoảng hốt chạy tới trước mặt Tử Xuyên Tú nói: “Đại tướng quân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Hạ quan vâng lênh tộc trưởng ở lại trấn giữ, bây giờ tộc trưởng đại nhân không quay về, không thể khởi hành được”.
Tử Xuyên Tú cười nhạt nói: “Vậy ngươi đi xuống đất tìm Mông Hãn đi”.
Tử Xuyên Tú tung chân đá viên sĩ quan Mông tộc lăn xuống sông, binh lính Tú Tự doanh cũng đuổi binh lính Mông tộc trấn thủ khỏi thuyền, La Kiệt phối hợp rất ăn ý, gã rút đao kề lên cổ viên thuyền trưởng, quát hỏi: “Muốn sống hay chết?”.
Người chèo thuyền và thuyền trưởng trên thuyền đều do Mông Hãn thuê không phải là người Mông tộc, khi nhìn thấy binh lính Tú Tự doanh hung hãn, viên thuyền trưởng biết nhất định sau này Mông Hãn sẽ tính sổ chuyện hôm nay, nhưng nếu bây giờ mình không đồng ý thì cũng chết, gã vội vàng gật đầu không chút do dự.
Vì vậy La Kiệt buông đao xuống, Tử Xuyên Tú dùng tiếng Tắc Nội Á ra lệnh cho viên thuyền trưởng: “Lập tức lái thuyền, chạy thẳng tới Ngõa Âu Tư Tháp”.
“Đại nhân, sông Phục La không chảy tới Ngõa Ân Tư Tháp được”.
“Vậy hãy tìm cách tới một bến tàu gần Ngõa Âu Tư Tháp nhất. Đừng ngu ngốc làm chuyện gì, nếu không chúng ta sẽ giết cả đội thuyền”.
Trên cổ là lưỡi đao nhỏ lạnh băng, viên thuyền trưởng không thể nói được lấy nửa từ, viên thuyền trưởng ngoan ngoãn chỉ huy đội thuyền xuất phát, nhưng trong lòng gã vần buồn bực. Khi đoàn người này tới đây thì Mông Hãn tự mình dẫn đường, người người cười nói vui vẻ, có vẻ rất thân thiết. Nhưng bây giờ chỉ còn nhóm người này quay lại, hơn nữa trong sự hung hãn còn cả sự hoảng sợ, chủ nhân Mông Hãn lại không có mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Viên thuyền trưởng thoáng rùng mình, gã mơ hồ cảm nhận được rằng, nhất định Mông Hãn đã gặp chuyện không hay.
Mông Hãn là một người rất quan trọng trong vương quốc Ma tộc, nếu như có chuyện xấu xảy ra với ông ta, nhất định sẽ gây nên biến loạn, điều này sẽ gây ra vô số máu tanh mưa gió. Viên thuyền trưởng thầm cầu khẩn, chỉ mong phong ba sắp tới không liên lụy tới chính mình.
Đội thuyền bắt đầu khởi hành, Tử Xuyên Tú đứng trên đầu thuyền, La Kiệt và binh lính Tú Tự doanh đứng vây xung quanh cảnh giới, làn gió sông thổi mạnh mang theo hơi lạnh khiến mọi người khép chặt là áo khoác, lúc này Tử Xuyên Tú không rảnh để chú ý tới tâm trạng của viên thuyền trưởng. Trong một ngày xảy ra quá nhiều chuyện, từ việc tiếp xúc với văn minh thời chúng thần cho tới chuyện Mông Hãn chết bất ngờ, rất nhiều biến cố đã ăn sâu vào đầu Tử Xuyên Tú.
Bây giờ khi đứng trên thuyền, Tử Xuyên Tú chậm rãi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, suy nghĩ kế hoạch nhưng không hiểu vì nguyên nhân nào đó mà trong đầu vẫn luôn văng vẳng câu nói lúc lâm chung của Mông Hãn, gương mặt tái nhợt và tiếng nói thê lương: “Đại tướng quân, hãy thương xót chúng tôi. Thương xót Thần tộc chúng tôi, chúng ta vốn là huynh đệ đồng bào”.
“Huynh đệ đồng bào sao?”. Tử Xuyên Tú khẽ thì thào.
“La Kiệt, nếu có một ngày nào đó có người nói với ngươi là Ma tộc và loài người chúng ta chính là huynh đệ đồng bào, chúng ta vốn có cùng xuất thân, ngươi nghĩ thế nào?”.
La Kiệt kinh ngạc nói: “Đại nhân, ngài đang nói giỡn hả? Ma tộc sao có thể là huynh đệ đồng bào với chúng ta được? Chúng xâm lược đất nước chúng ta, giết biết bao người của chúng ta, chúng sao có thể là đồng loại với chúng ta? Đại nhân, ngài đang nói đùa sao?”.
Nhìn sắc mặt La Kiệt, Tử Xuyên Tú nói mà sắc mặt vẫn không thay đổi: “Đúng vậy, ta chỉ nói đùa mà thôi”.
Đội thuyền lướt trên sông Phục La, để lại sau những vệt sóng trắng, Tử Xuyên Tú trầm ngâm không nói. Nếu như có thể, Tử Xuyên Tú thật sự muốn coi những câu nói đó là lời nói dối cuối cùng của lão già giảo hoạt Mông Hãn, nhưng trực giác lại cho hắn biết rất có khả năng đó là thật.
Ngày hôm sau, vào lúc sáng sớm, ánh sáng mặt trời chiếu vào khoang thuyền, Tứ Xuyên Tú lặng lẽ thức đậy, thuyền chạy trên sông, khoang thuyền lắc lư, Tử Xuyên Tú thật sự không thể nào ngủ ngon giấc, cuối cùng một đêm mắt khép hờ, mơ màng đã trôi qua.
Tử Xuyên Tú ngáp dài đi lên trên boong tàu, đứng đối điện với viên thuyền trưởng, viên thuyền trưởng sửng sốt, gã không biết thân phận của Tử Xuyên Tú nhưng cũng hiểu rằng người này chính là một đại nhân vật mà Mông Hãn rất kính trọng, không phải là người mà gã có thể trêu chọc, cho dù không chú ý tới những cái khác, chỉ nhìn đám binh lính hộ vệ như lang như hổ, nếu không có người thanh niên này, tối hôm qua viên sĩ quan loài người cao to đã ăn tươi nuốt sống gã.
Viên thuyền trưởng cung kính chào Tứ Xuyên Tú, nghiêng người tránh để Tử Xuyên Tú đi lên trước.
Thật ra Tử Xuyên Tú cũng không có chỗ nào để đi tiếp, khi nhìn viên thuyền trưởng Ma tộc vóc dáng nhỏ bé, đột nhiên Tử Xuyên Tú thấy hứng thú, hắn nói bằng tiếng Tắc Nội Á: “Ta không biết là trong Thần tộc cũng có thủy thủ và nghề nghiệp thuyền trưởng, trong ấn tượng của ta, quốc gia các ngươi chỉ có đất liền”.
Viên thuyền trưởng sửng sốt, gã cực kỳ cung kính trả lời: “Đại nhân, Thần tộc cũng có sông dài, sông Hắc Hà và sông Phục La cũng là sông lớn của chúng tôi. Chúng tôi dựa vào thuyền để vận chuyển”.
“Thuyền trưởng, xem dáng vẻ của ngươi, ngươi đã đi rất nhiều nơi, ngươi là người tộc nào?”.
Viên thuyền trưởng cúi đầu nói: “Dạ, đại nhân, tôi là người tộc Nặc Tạp”.
“Tộc Nặc Tạp?”. Tử Xuyên Tú cau mày, viên thuyền trưởng vội vàng giải thích: “Đại nhân, chúng tôi chỉ là một tộc rất nhỏ, tổng cộng chưa được một vạn người, rất nhiều người Thần tộc cũng không biết chúng tôi. Ngài chưa từng nghe thấy cũng là chuyện bình thường”.
“Ừ, ngươi có biết Mông Hãn không? Chính là người tới cùng thuyền với ta đó”.
“Biết”.
“Hãy nói cho ta biết ngươi biết gì về ông ta”.
Viên thuyền trưởng cẩn thận nói: “Mông Hãn Tước gia là tộc trưởng Mông tộc, là một nhân vật lớn của vương quốc”.
“Còn gì nữa?”.
“Theo như lời đồn thì ông ấy là người khôn khéo, cũng rất giảo hoại”.
“Còn gì nữa?”.
Viên thuyền trưởng liếc trộm Tử Xuyên Tú nhưng gã không nhận ra bất kỳ biểu hiện nào của đại nhân vật này.
Vì vậy trán viên thuyền trưởng đồ mồ hôi lạnh, gã do dự một lát rồi nói tiếp: “Tôi nghe người ta nói tiên hoàng bệ hạ đã chết, Mông Hãn Tước gia rất có khả năng trở thành Hoàng đế, rất có khả năng”.
Lúc này cuối cùng Tử Xuyên Tú mới để lộ nét mặt, hắn thở đài một tiếng và nói: “Rất giỏi là thật. nhưng làm Hoàng đế thì hoàn toàn không có khả năng”.
“Đại nhân, tại sao vậy?”.
“Thần tộc không có khả năng để một người đã chết lên làm Hoàng đế”.
Viên thuyền trưởng ngây người, một lúc rất lâu gã mới trấn tĩnh lại: “Đại Nhân, ngài nói là Mông Hãn Tước gia đã chết sao?”.
Tử Xuyên Tú gật đầu, hắn kinh ngạc nhìn thấy hai giọt nưởc mắt lăn khỏi hốc mắt viên thuyền trưởng.
“Ngươi đau đớn? Ngươi không phải là người Mông tộc mà?”.
“Đại nhân, thất lễ rồi”. Viên thuyền trưởng lau nước mắt bối rối nói: “Tôi không phải là người Mông tộc, nhưng mỗi lần Tước gia tới Ma Thần bảo yết kiến tiên đế, ông đều ngồi thuyền của tôi, ông chính là khách hàng quen thuộc của chúng tôi. Tước gia là người rất nhã nhặn, là một quý tộc cao quý nhưng ông không có dáng vẻ kiêu căng, ông thường xuyên vào trong nói chuyện với người chèo thuyền, ông còn thường cho con cái tôi thức ăn, hơn nữa lần nào cũng trả tiền ngay, không nợ nần. Chúng tôi rất yêu thích ông, ông là người tốt, chân thật, cũng là khách hàng tốt”.
Tử Xuyên Tú lặng lẽ nhìn mặt nước, con người ta bình thường cũng có nhiều tính cách, nhưng không ngờ con người nổi tiếng vương quốc với tính cách ác độ, gian xảo lại còn có một bộ mặt như vậy.
Rốt cuộc con người nào mới chân chính là con người Mông Hãn?
Vị tướng quân Mông tộc tràn ngập sắc thái truyền kỳ và mâu thuẫn đã bị chính tộc nhân của mình giết chết chỉ vì một mũi tên bắn trượt, đúng là một trò đùa không thể tưởng tượng nổi. Trong suy nghĩ của Tử Xuyên Tú, cách chết này và cách làm người của Mông Hãn rất khác biệt, đáng lẽ Mông Hãn phải có một cái chết bi tráng oanh liệt hay thê thảm mới đúng.
Rốt cuộc câu nói khi lâm chung của ông ta có thật hay không?
Tử Xuyên Tú vỗ vỗ vai viên thuyền trưởng, lập lức viên thuyền trưởng hiểu được vị đại nhân này muốn chấm dứt cuộc nói chuyện, viên thuyền trưởng cung kính đứng lui sang một bên, cúi đầu nói nhỏ với Tử Xuyên Tú: “Đại nhân ngài có thể tiếp tục nghỉ ngơi, cuối buổi chiều, chúng ta có thể lên bờ”.
Thuyền chạy trên đường thủy một ngày, một đêm. Vào buổi tối, đoàn người của Tử Xuyên Tú lên bờ, bến tàu cũ này nằm trong lãnh địa Mông tộc, ở nơi này có một đội quân trấn thủ, khi thấy binh lính loài người rời khỏi thuyền, viên sĩ quan chỉ huy tiến lên hỏi, La Kiệt vênh vênh váo váo nói: “Chúng ta là khách quý tộc trưởng Mông Hãn các vị mời tới, hôm trước chúng ta mới lên thuyền đi núi Tây Gia, bây giờ chúng ta phải quay về”.
Viên sĩ quan nghi ngờ nói: “Hạ quan biết các vị là khách do tộc trưởng mời tới, nhưng không nhận được thông báo các vị muốn quá cảnh qua nơi này, các vị có mệnh lệnh của tộc trưởng đại nhân không?”.
La Kiệt không nói không rằng, hung hăng giáng cho viên sĩ quan một cái bạt tai: “Đồ khốn, Mông Hãn là người nào mà chúng ta phải có lệnh của ông ta mới được đi qua? Hãy nhớ kỹ, cái bạt tai này chính là mệnh lệnh, ngươi hãy nhớ lấy, bây giờ hãy cút đi”.
Khi thấy La Kiệt hung hăng như vậy, viên sĩ quan Mông tộc nhìn xuống, y ngượng ngùng ôm mặt lùi lại sau.
La Kiệt hừ một tiếng, hất cằm vẻ ngạo mạn. Binh lính đội trấn thủ Mông tộc chưa từng nhìn thấy kẻ nào kiêu ngạo hơn gã này, hơn nữa binh lính Tú Tự doanh lần lượt nhảy xuống thuyền, lính đội trấn thủ không dám ngăn cản, cứ thể để nhóm người Tử Xuyên Tú nghênh ngang đi qua.
Khi lên trên bến tàu, Tử Xuyên Tú cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng lên đường. Dọc đường đi, bọn họ né tránh những thành lớn, trại lớn của Mông tộc. Gặp thành thì tránh, thấy đội người Mông tộc cũng né tránh, nếu như gặp đội tuần tra nhỏ, hay trấn thủ thì La Kiệt chẳng nói chẳng rằng, không thèm trả lời cứ giục ngựa chạy thẳng, đội binh mã Mông tộc nhỏ bé cũng không dám ngăn cản.
Sau ba ngày đoàn người đi như gió cuốn, bỏ chạy thục mạng, cuối cùng cũng về tới thành Ngõa Ân Tư Tháp.
Khi nhìn thấy cây Ưng kỳ quân viễn chinh tung bay trên tường thành Ngõa Âu Tư Tháp, cuối cùng mọi người cùng thở phào, rốt cuộc đã về nhà.
Lính tiền trạm đi trước đã sớm vào trong thành báo cáo Tử Xuyên Tú đã quay về, cổng thành Ngõa Âu Tư Tháp mở rộng, binh mã chen chúc ra ngoài thành, đội ngũ nghênh đón long trọng, tiếng chiêng trống, tiếng nhạc ầm ĩ, giống hệt như nghênh đón đại quân ca khúc khải hoàn, khi thấy nghi thức nghênh đón long trọng thế này, tâm trạng Tử Xuyên Tú có gì đó bất an.
Phía trước đội ngũ ra nghênh đón, Tử Xuyên Tú nhìn thấy có hai dáng người xinh đẹp của Lâm Băng và Bạch Xuyên, cả hai đều cùng chào Tử Xuyên Tú.
Tử Xuyên Tú đáp lễ, hắn xuống ngựa đi nhanh tới cạnh hai người nói: “Lâm trưởng quan, làm phiền ngài vất vả nghênh đón, ta có cảm giác rất bất an, nghi thức long trọng như này ta không gánh được, hãy ra lệnh cho đội nghi thức và đội quân nhạc rút lui đi”.
Lâm Băng cười, hơi khom người nói: “Thật ra với công huân và thân phận của ngài, đón nhận nghi thức long trọng này cũng không thẹn, thế nhưng thật ra điều này không phải là ý của tôi”.
“Ồ?”, Tử Xuyên Tú kinh ngạc hỏi: “Đây là ý của người nào?”.
“Là ta”. Một giọng nói trầm tĩnh vang lên, Tư Đặc Lâm xuất hiện từ trong đám đông, Tư Đặc Lâm mỉm cười nói với Tứ Xuyên Tú: “A Tú, đã lâu không gặp”.
Tử Xuyên Tú hô to vẻ vừa mừng vừa kinh ngạc: “Nhị ca, sao ca lại ở đây?”.
“A Tú, đệ ra ngoài nhiều ngày khiến người ở nhà lo lắng, ta chờ đệ nhiều ngày rồi, có một tin tốt lành muốn nói với đệ, trước tiên xin chúc mừng”.
“Hả?”.
Tư Đặc Lâm bình thản rút một tờ công văn tư trong túi da, mở ra, cao giọng đọc: “Tổng trưởng dụ lệnh”.
Nghe câu đó, các tướng lĩnh Văn Hà, Phương Vân, Lâm Địch, Lâm Băng đồng loạt quỳ xuống. Tử Xuyên Tú do dự một lát rồi hắn cũng quỳ một gối, sau lưng Tử Xuyên Tú, các tướng lĩnh Bán thú nhân và Bạch Xuyên, Minh Vũ, La Kiệt cho dù không tình nguyện nhưng cũng quỳ xuống.
Khi thấy mọi người quỳ với dáng vẻ cao thấp khác nhau trong mắt Tư Đặc Lâm hiện lên vẻ lo lắng nhưng hắn vẫn đọc: “Tấn tước lệnh: Tư hữu Lâm Hà, trung quân ái quốc, ý chí hiếm có, lập công kỳ vĩ, còn trẻ đã lập kỳ công, ngăn quân xâm lược dưới chân thành Đế Đô, dũng cảm chặn cơn sóng dữ, chống lại quân phản loạn Dương Minh, truy giặc ngàn dặm, rửa nhục mối hận quốc gia, huyết chiến ngàn dặm xa, thu lại Viễn Đông cho non sông, Lãng Thương Giang Hà cuồng kích quân Thập Tự, diệu kỳ thay Ưng kỳ chói lọi, chống đỡ gia tộc lúc nguy nan, chiến tranh vệ tháng, ngàn dặm cần vương cứu nguy, đại chiến Ma tộc ngoại thành Ba Đan, đại thắng Ba Đan, Ma tộc vẫn mệnh, công lao này không thể bỏ qua.
Thân trẻ tuổi trung thành, công huân trác tuyệt, sống chết vì sự tồn vong của gia tộc, gia tộc không tiếc tước cao hồi báo trung thần, sau khi thương nghị cùng hội nguyên lão, nay đặc biệt ban thưởng Lâm Hà tước vị Hầu tước, tứ phong quận Gia Đốn tỉnh Đan Nhã”.
Tư Đặc Lâm đọc xong, mỉm cười đỡ Tử Xuyên Tú đứng dậy nói: “Tử Xuyên đại nhân, chúc mừng. Ồ, từ nay về sau ta phải gọi ngài là Hầu tước lão gia rồi”.
Tiếng hoan hô nổi lên khắp xung quanh, mọi người nhìn Tử Xuyên Tú với ánh mắt hâm mộ, tước vị khác với chức quan, việc trao tặng vô cùng nghiêm ngặt cần phải được sự đồng ý của Tổng trưởng và Hội Nguyên lão mới có thể được ban tước. Một người bình thường được ban thẳng lên Hầu tước là chuyện chưa từng có trong lịch sử gia tộc, huống chi đây không phải là một Hầu tước bình thường. Hầu tước được phong với một quận, hơn nữa Đan Nhã là một tỉnh giàu có, lợi ích thực tế còn nhiều hơn đất phong của nhiều Công tước.