Bạch Xuyên nói không sai, như một đàn ưng tung cánh trời cao, kị binh Tử Xuyên gia hung mãnh phi tới, hơn ngàn Hắc y kị binh tạo thành cơn lốc đen thịnh nộ lao giữa thiên địa.
Bọn họ nhanh chóng đến gần, mã đao và trường thương nuốt lấy bại binh ma tộc đang đào tán.
Công kích hung bạo, mã đao chỉ nhắm vào cổ mà chém, trường thương đâm xuyên thân thể ma tộc binh, nỏ lẩy tên ghim thấu thân thể chúng, hoa máu bung bung lên không trung.
Ngựa lao đến hất ngã ma tộc binh, tiếp đó là đao chém, thương đâm, vó ngựa dẫm đạp, thế truy kích vô tình như cuồng phong, ma tộc binh tán loạn, không cầm nổi vũ khí, thở không ra hơi.
Cơn lốc kị binh cuốn đến đâu thì để lại tàn thi đoạn chi khắp mặt đất, cơn lốc cứ nhắm đến những chỗ có ma tộc binh tụ thành bầy mà sát, bốc lên những thanh âm tử vong thảm thiết.
Bạch Xuyên đứng né sang bên, kị binh nhân loại truy kích lướt qua chỗ bọn họ, không ai quan tâm đến bọn họ, chỉ có bụi bốc lên mù mịt che khuất thân ảnh bọn Bạch Xuyên, rồi nhanh chóng biến mất trên đường.
Hành động nhanh như chớp, chém giết mãnh liệt như lôi đình, Bạch Xuyên không ngừng tặc lưỡi tán thưởng bộ đội truy kích.
Theo nàng thấy, chi bộ đội này không có võ công tuyệt thế, nhưng quả cảm kiêu dũng và phối hợp vô cùng chặt chẽ, đặc biệt khí thế xung phong không kể sinh tử thật khiến người ta ớn lạnh hoảng sợ.
Cường binh như thế, không hề thua kém bộ đội Tú tự doanh tinh duệ ở Viễn Đông.
Khi kị binh lướt sát ngang nàng, nàng nhìn thấy tiêu chí thanh kiếm và thuẫn bài đan chéo trên bao cổ tay khải giáp bọn họ, Bạch Xuyên lập tức nhận ra: "Hiến binh! Bọn họ là hiến binh bộ đội của Giám sát thính! Là binh mã của Đế Lâm!"
Ma tộc bại binh và kị binh hiến binh nhanh chóng biến mất, Bạch Xuyên cùng bộ hạ áp giải tù binh bắt được tiến về Đế đô.
Đi chưa được xa thì phía trước đường lại nổi lên một màn bụi mù, một đội hắc y kị binh khác lại chạy đến, đại đội nhân mã tiếp tục truy kích địch nhân, để lại một tiểu đội chạy đến chỗ bọn Bạch Xuyên.
Bạch Xuyên ngừng đội hình, hỏi to: "Cho hỏi, có phải là bộ hạ của Đế Lâm đại nhân không?"
"Đứng nguyên tại chỗ không được cử động, vứt vũ khí xuống, đưa tay lên đầu!" Trong tiến hét, hắc y kị binh thúc ngựa áp sát, vòng quanh đội hình Bạch Xuyên, trường thương ngạo nghễ chĩa thẳng vào mặt bọn họ.
Quân quan dẫn đội hiến binh mở mũ trùm đầu, ngồi trên ngựa ngó xuống quát lớn: "Các người là ai?"
Ngữ khí ngạo mạn của hắn khiến Bạch Xuyên khó chịu, nhưng nghĩ đến đối phương là chiến sĩ kiêu dũng vừa lập đại công, nàng nhẫn nhịn: "Trưởng quan, tôi là Hồng y kì bổn Bạch Xuyên của Viễn đông quân, đây là chứng kiện của tôi".
"Quân quan của Viễn Đông quân?" Trong mắt quân quan đó thoáng qua nét hung dữ: "Viễn Đông quân quan sao có thể xuất hiện ở đây?"
Hắn gằn giọng lệnh: "Các ngươi là phản nghịch vô sĩ đầu hàng ma tộc! Bắt lấy!"
Các hiến binh hét một tiếng định lao về Bạch Xuyên, các hộ vệ của Bạch Xuyên lập tức ngăn cản bọn chúng: "Các ngươi muốn làm gì!"
"Buông vũ khí, lập tức đầu hàng, bằng không giết chết không cần lý do!"
Song phương bạt xuất đao kiếm, Bạch Xuyên tức giận quát: "Quý quan làm càn! Ta là Hồng y kì bổn do tổng trưởng ngự phong, ngươi là thứ gì, là kì bổn hả? Dám bắt bớ ta!"
Tên quân quan kị binh đó cười lạnh: "Hay, có bản lĩnh, có bản lĩnh! Ma tộc đều bị giết chạy hết rồi, các ngươi còn dám chống cự!" Hắn chầm chậm đưa tay lên.
Lập tức, các kị binh kết trận, mũi thương rung khẽ chĩa vào đoàn người Bạch Xuyên.
Bạch Xuyên cảm giác lạnh lưng, nàng biết, chỉ cần tên quân quan đó hạ lệnh, đám kị binh sẽ bắt đầu xung kích. Dưới tốc độ của khoái mã và chiều dài trường thương, chỉ bằng đao kiếm căn bản không thể chống lại!
Vừa hay vào lúc này trên đại đạo lại bốc mùi bụi đất, một đội binh mã Tử Xuyên gia chạy ngang chỗ họ, viên tướng lĩnh dưới đại kỳ nhìn rất quen thuộc.
Trong nháy mắt, Bạch Xuyên thình lình nhớ ra: đó không phải là Phó thống lĩnh Tần Lộ của Trung ương quân sao?"
Nàng dùng hết sức gọi lớn: "Tần Lộ đại nhân, mau qua đây!"
Nghe có tiếng nữ kêu lanh lảnh, viên tướng lĩnh đó đột ngột dừng ngựa, chuyển hướng chạy đến cách bọn họ vài bước ngựa.
Y đẩy mũ trùm ra, một gương mặt mệt mỏi liền xuất hiện, quả nhiên là Tần Lộ.
"Vừa rồi là ai gọi?"
"Là tôi!" Bạch Xuyên nói nhanh: "Tần Lộ đại nhân, tôi là Bạch Xuyên, lần trước lúc hội chiến Mạt Y, tôi từng gặp ngài!"
Tần Lộ nhảy xuống ngựa đi qua. trên khải giáp dính đầy máu và lộ các vết thương.
Y nghi hoặc nhìn Bạch Xuyên, hai mày nhíu chặt: "Bạch Xuyên...A, ta nhớ ra rồi! Cô là cô gái đi theo Tử Xuyên Tú đại nhân phải không? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bọn họ lại bao vây các người?"
"Đúng đúng, là tôi! Đại nhân, thỉnh ngài nói rõ với bọn họ dùm, bọn họ cho rằng chúng tôi là phản đồ đầu hàng ma tộc!"
"Phản đồ?" Tần Lộ mỉm cười: "Đúng là mắc cười".
Y nói với quân quan hiến binh: "Quân pháp quan, ta là Tần Lộ của Trung ương quân. Ta có biết nữ tử này, cô ta là quân quan của Viễn Đông quân, là tướng lĩnh thân tín của thống lĩnh Tử Xuyên Tú, không phải là người của ma tộc".
Đã có Tần Lộ đảm bảo, quân quan hiến binh đó cũng hòa hoãn lại. Hắn đơn giản đáp: "Đắc tội rồi, xin lỗi". Quay đầu ngựa dẫn bộ hạ thần tốc li khai.
Tức tối nhìn theo thân ảnh hiến binh bộ đội, Bạch Xuyên nhổ phì, sĩ binh Viễn Đông quân chửi rủa: "Giám sát thính, bọn khốn! Đánh thắng một trận đã hếch mũi lên tận trời!"
-o0o-