Ngày mười tháng sáu, ở một tiểu trấn thuộc An tạp lạp hành tỉnh.
Mưa lớn quất rát mặt, mây đen kín trời, đêm tối như mực.
Đại chiến qua đi, vết dấu đìu hiu, trên đường cỏ dại mọc dài, mưa trên không trung tối đen rơi bồm bộp lên mái nhà, cửa nẻo bị gió thổi đung đưa kẽo kẹt.
Hoang lương, tịch liêu, nếu không phải trên cửa khách sạn trong trấn còn treo ngọn đèn đang lắc lư trong mưa gió thì mọi người đều cho rằng bản thân đã tiến vào một tử trấn.
Trong màn đêm dội lên tiếng vó ngựa, một đội nhân mã đội mưa gió băng đêm chạy vào tiểu trấn.
Mấy kị thủ dừng ngựa dưới mái hiên, đẩy cửa khách sạn ra.
Bên trong hình thành một khung cảnh đối nghịch rõ ràng với sự lạnh lẽo hoang vắng bên ngoài, đại đường ngồi không ít người, một lò sưởi bố trí sát tường không ngừng tỏa ra hơi ấm, ánh lửa chiếu hồng hồng cả đại đường, mùi rau xào, thịt nướng, hơi rượu thơm bay lẩn quẩn trong phòng khiến đám người vừa đội mưa gió lạnh lẽo bước vào tức thì cảm giác được sự ấm áp thoải mái.
Trong đại đường đang tạp nhạp đủ thanh âm đàm thoại, khi mười mấy người lạ mặt khoác áo đi mưa đẩy cửa bước vào, giống như một thanh đao đột ngột chém xuống, thanh âm đàm thoại lập tức tiêu thất, mọi người vây quanh những cái bàn trong đại đường đều đưa mắt cảnh giới nhìn đám người mới đến.
Người cầm đầu kị thủ quét mắt nhìn bốn phía đại đường, nhãn thần bén như đao.
Bị nhãn thần lăng lệ đó quét qua người, phần lớn đều bất tự giác chuyển mắt tránh đi, tiếng nói chuyện lại xuất hiện, bất quá thanh âm đã nhỏ đi rất nhiều.
Điếm tiểu nhị gầy còm bước tới chào: "Có khách đến! Mời vào trong!"
Người dẫn đầu đi thẳng đến trước quầy: "Chưởng quỹ, nơi này có bao nhiêu phòng? Chúng tôi bao hết".
Điếm lão bản cũng gầy gò hệt tiểu nhị hiển xuất thần tình khó xử: "Vị khách quan này, khách phòng thì có, chỉ là có người ở trước rồi. Khách quan, đã đến đều là khách, lão điếm tôi mở cả trăm năm rồi, không thể đuổi người ra đường trong thời tiết mưa gió thế này".
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, thủ lĩnh hỏi: "Người ở là dạng thế nào?"
"Vài khách thương từ phía tây đến, còn có vài người chúng tôi cũng không biết đến từ đâu. Bất quá xem ra đều không phải là người xấu, khách quan cứ an tâm nghỉ lại. Nhìn xem, bọn họ đều tụ tập uống rượu nói chuyện ở đại đường cả ngày nay".
Thủ lĩnh trầm ngâm, hạ quyết tâm: "Chưởng quỹ, cho chúng tôi chín gian phòng, chúng tôi tổng cộng mười sáu người, mang đồ ăn tối lên phòng dùm".
"Được! Khách quan chờ một chút. Tiểu nhị, mau dẫn mấy vị khách quan lên lầu nghỉ ngơi đi!"
Những người khác đều theo tiểu nhị lên lầu, người thủ lĩnh một mình chiếm một cái bàn ở đại đường, kêu hồ rượu rồi ngồi thụ hưởng khí ấm từ lò sưởi. Hắn hớp mấy ngụm rượu, tức thì cảm giác trong bụng khí nóng bừng bừng.
Tuy một mình độc ẩm nhưng nhãn tình sắc bén vẫn không ngừng quan sát bốn phía, cẩn thận đánh giá từng người trong đại đường.
Cũng giống với đại đa số khách sạn ở tiểu trấn, khách sạn này cũng kiêm kinh doanh tửu quán, ngồi ở đây đa số là hương dân nơi này, có bàn khách uống xỉn nằm lăn ra ngủ, người thủ lĩnh trong lòng có kết luận đại khái: bọn người ở đây không có sức uy hϊế͙p͙.
Thu hút sự chú ý của gã là đám nam tử ngồi quanh hai bàn ghép lại ở ngay cửa, đám nam tử thô hào to tiếng thách đố rượu náo loạn cả một phía đại đường.
Y phục của đám đại hán đều có chỗ độn cao lên, rất có thể ẩn giấu binh khí, lại kết hợp với thái độ nghênh ngang thô lỗ của chúng, người thủ lĩnh thầm đoán thân phận chúng: "Là cường đạo, thổ phỉ, hoặc là phản quân?"
Tràng nói chuyện ở bàn bên vọng vào tai hắn, một hương dân hỏi một hành thương: "Lão ca lần này từ phía tây đến, có mang theo tin tức gì không? Nghe nói, ma tộc binh đã đánh hạ Đế đô, có phải sự thật không?"
Tức thì, tiếng nói chuyện hạ thấp xuống, nhiều người lắng tai nghe, ánh mắt quan tâm dồn về bàn đó.
Mắt thấy bị chú ý như thế, vị thương nhân chợt thấy căng thẳng. Y cầm hồ rượu tu một hơi lấy bình tĩnh, đáp: "Lão ca, huynh đệ tôi cũng nghe tin tức này, bất qua huynh cũng biết, vào lúc loạn lạc hỗn mang này, cơm có thể ăn, lời thì không thể nói bậy a! Lòng người khó dò à, vạn nhất có người của đệ thập lục đoàn ở đây thì làm thế nào?"
"Ài!" Trong tiếng thở dài tràn trề tình cảm thất vọng lẫn buồn bã, lòng ai cũng đều đau xót.
Từ khi thất thủ đến giờ, đông bộ lĩnh thổ Tử Xuyên gia bị cách tuyệt tin tức với nội địa gia tộc, người trong vùng bị chiếm, hi vọng lớn nhất là nghe được tin tức chiến trường, tâm tình nôn nóng như đi trong sa mạc đang ngóng tìm nguồn nước.
Cả lão chưởng quỹ cũng ngồi không yên, lão mang hồ rượu đến bàn đó: "Tiên sinh, đây là một chút tâm ý của bổn điếm, tặng ngài để thông cổ thấm giọng. Ngài cứ thoải mái nói, binh của thập lục đoàn trú trong trấn tôi đều biết mặt, dạng người giống Mã Duy, ở đây không có! Có tin tức gì, ngài cứ yên tâm nói cho chúng tôi biết. Kẻ nào dám báo tin cho ma tộc, tôi là người đầu tiên không tha cho hắn!"
Bốn phía nổi lên thanh âm cổ vũ: "Đúng đúng! Lão bản nói không sai, vị tiên sinh này, ngài cứ nói đi!"
Một nam tử thô hào đứng lên: "Tiên sinh, cầu ngài đó, chúng tôi đều rất nôn nóng. Nghe đám chó ma tộc nói Đế đô đã bị hạ, Tham Tinh điện hạ và Trữ điện hạ đều bị chúng bắt làm tù binh, Tư Đặc Lâm tướng quân chiến tử, các lộ thống lĩnh đều đầu hàng ma tộc! Trời ạ, nghe tin tức như thế, tôi cảm giác trời xoay đất chuyển, mặt trời tắt đi ánh sáng!"
Một hương dân cũng lên tiếng van nài: "Ma tộc ngày ngày đều đi tuyên truyền, chúng tôi nghe mà không nuốt nổi cơm! Chẳng lẽ, Tử Xuyên gia bị diệt rồi sao? Chúng ta còn có nhiều binh mã, nhiều tướng quân dũng mãnh mà! Chẳng lẽ, chúng ta vĩnh viễn bị bọn da xanh đó thống trị sao?"
"Tiên sinh, cầu ngài đó, cầu ngài cho chúng tôi biết sự thật đi! Ngài đi nhiều biết nhiều, chúng tôi ngay cả bước ra khỏi trấn cũng không có, hiện tại tin đồn đủ loại, chúng tôi căn bản không phân biệt được cái nào là chính xác. Ma tộc nói thế có phải sự thật không?"
-o0o-