Mà Đế Lâm cũng là thiên tài danh tướng, mặc dù số lần thượng trận của hắn ít hơn so với Tử Xuyên Tú, nhưng cũng đã thân kinh bách chiến thịnh dự. Hắn kinh nghiệm chiến trận hơn phân nửa là những chiến dịch mấu chốt có tính chất quyết định nhất, thí dụ như Đế Đô bảo vệ chiến. Thí dụ như tại Tây Nam đối với Lâm gia xâm nhập chiến. Thí dụ như đối với Ma tộc vương quốc lần đầu tiên tiến nhanh công... Nếu như nói Tử Xuyên Tú là chiến thuật thiên tài, vậy có thể gọi Đế Lâm là thiên tài hội chiến, chiến dịch có quy mô càng lớn, hắn càng như cá gặp nước, càng là khí thế mạnh mẽ khó địch. Hắn dùng binh sắc bén hung mãnh tiết tấu minh khoái quyết đoán, một khi bắt được sơ hở của địch nhân liền hung ác đột kích.
Nhiều lần lấy thiểu kích đa, giành được toàn thắng. Mấy lần hội chiến do hắn chỉ huy từng được học viện quân sự các nước đại lục thu giữ lại để làm ví dụ điển phạm dạy đệ tử, được khen là "kinh điển chỉ huy không có tỷ vết nào.” Hai người đều là chiến tích lẫy lừng danh tướng đồng dạng có bất bại thịnh dự, rốt cuộc với xu thế cùng dùng lực tương đương nhau ai có thể giành được chiến thắng trong hội chiến? Điều này vẫn là nỗi nghi hoặc xoay quanh trong đầu từng thành viên quan sát.
Tử Xuyên Tú dụng binh vốn nổi tiếng quỷ bí biến dị, mà Đế Lâm thì am hiểu chủ động tiến công, hung mãnh đột kích. Trong dự tính của các thành viên quan sát, như vậy hai vị danh tướng đối chạm, quá trình giao chiến tất nhiên là phân trình kịch liệt đặc sắc vô cùng.
Vì thưởng thức quá trình hai vị thiên tài tướng lãnh giao phong. Hà khâu cùng Lưu Phong gia các thành viên quan sát đã mạo hiểm tiến sát chiến trận, cẩn thận quan sát, nhưng kết quả làm bọn hắn hết sức thất vọng. Mấy ngày giao chiến lúc đầu, quá trình không có gì đặc sắc.
Chỉ có thể nói là nặng nề nhàm chán.
Không có kỵ binh hung ác đột kích, cũng không có quỷ dị trời giáng dạ tập. Càng không có hỏa thiêu liên doanh hoặc thủy yểm thất quân mưu lược tinh tế như vậy, mỗi ngày mặt trời lên, hai quân sĩ binh trốn trong trận địa của chính mình. Xông tới đối phương bắn lãnh tiễn hoặc là cao giọng chửi bậy một trận, bọn họ thỉnh thoảng cũng rời khỏi doanh địa. Bất quá không phải công kích, mà là cầm xẻng công binh đi ra ngoài đào hào câu.
Vì phòng ngừa địch nhân đột ngột tập kích, hai quân cũng không hẹn mà cùng lựa chọn đào hào câu, biện pháp phòng ngự đơn giản dịch hành này, đám đông binh lính huy vũ cuốc xẻng như đàn kiến đang kết đông trên mặt đất khổ cực làm việc. Mặt đất trước trận bị bọn họ đăng không phải chuyên dể dài Gòn chưa nói tới dạ tập buổi tối, ngay cả ban ngày thông qua dàng.
Song phương thỉnh thoảng cũng giao thủ, nhưng tựa như hai quyền thủ hạng nặng kiêng kỵ lẫn nhau, lúc mới giao thủ cũng sẽ không sử xuất những trọng quyền sắc bén nhất. Mà dùng khinh thích quyền vừa tốc độ vừa mẫn tiệp để đến thử dò xét đối phương từ lúc Viễn đông quân cùng Giám sát thính khai chiến tới giờ đã có mấy lần giao phong đồng dạng như thế, song phương phát khởi mấy lần công kích với quy mô nhỏ mang tính chất dò xét, đều muốn áp chế trận địa đối phương. Tìm kiếm sơ hở của địch nhân, hoặc là muốn dụ dỗ địch nhân lộ ra sơ hở, nhưng chưa từng thành công.
Tiếp tục thêm mấy lần chiến đấu quy mô không lớn. Để tránh cho bên cánh bị tấn công.
cũng vì từ cánh bao sao địch nhân, trận địa hai quân cũng đều là không ngừng mở rộng ra hai cánh. Kéo dài mười lăm dặm. Tử Xuyên Tú từ Sa Cương thành lâu đã vô pháp nhìn thấy điểm kết trong hàng ngũ bộ đội của chính mình. Đại quân chỉ huy chỉ có thể dựa vào truyền lệnh binh cùng cờ xí tín hiệu. Chiến trường đã mở rộng đến phạm vi trên một trăm km vuông.
htt Nhìn biểu hiện, hai quân chiến tuyến một mảnh bình tĩnh. Nhưng hai vị Thống soái đang âm thầm đấu không ngừng nghỉ. Để suy yếu địch nhân, song phương mưu tính tất cả không loại trừ thứ gì. Dạ tập, đột kích, ly gián, mai phục, nghi binh, bao sao, điệp báo, ngụy báo, lời đồn, hỏa công, tiệt lương phiến động...chỉ trừ ám sát, tất cả mưu lược có thể sử dụng được bọn họ cũng dùng qua một lần. Nhưng không nhận được hiệu quả thực thụ.
Nguyên nhân thứ nhất, hai vị Thống soái đều đã kinh qua chiến trận lão luyện, quân học kỹ càng, kinh nghiệm phong phú tâm tính trầm ổn. Trong trạng thái bình thường, bọn họ sẽ không thể lộ ra sơ hở để đối phương lợi dụng nguyên nhân thứ hai, hai vị quan chỉ huy cũng đã quá quen thuộc nhau. Tương giao nhiều năm, bọn họ đối với đối phương thấu hiểu còn rõ hơn hiểu chính bản thân mình, ví như câu nói trong dân gian: "Ngươi mới vừa nâng mông lên ta đã biết ngươi muốn đi nhà xí." Tử Xuyên Tú hơi có động tác. Đế Lâm lập tức có thể từ những dấu vết đoán ra dụng ý của hắn, nhanh chóng thiết hạ phản chế bẫy tương ứng, nhưng Tử Xuyên Tú cũng không rút lui, lập tức đổi chiến thuật thiết trí phản phản chế bẫy; vì vậy bên Đế Lâm lại một lần nữa bố trí phản phản phản chế bẫy... Sau khi hai người đấu đá với nhau một hồi, cuối cùng chẳng phát sinh ra chuyện gì. Chỉ là mệt đến nỗi tham mưu hai quân tóc bạc nhiều thêm vài sợi.
Sau khi song phương ngươi tới ta đi đấu đá một phen, cũng đã nản lòng với việc tìm kiếm sơ hở của nhau. Cuối cùng, vẫn là Tử Xuyên Tú hạ quyết tâm trước, dựa vào thực lực hùng hậu của Viễn đông quân, cuối cùng hắn hạ lệnh phát động công kích liên tiếp như sóng vỗ vào Giám sát thính, ổn định đẩy mạnh, đè nén trận địa đối phương.
une do the fo Giữa trời đầy phong tuyết, từng loạt từng loạt bản thủ nhân binh lính cùng Ma tộc binh lính chỉnh đoàn phát khởi công kích, bọn họ sắp xếp đội nhóm chỉnh tề hò hét hướng Giám sát thính phát khởi tiến công, đội ngũ này vừa ngã xuống một đội ngũ lại lại theo sát xông lên, tiền phó hậu tục công kích, liên miên không ngừng.
Viễn đông binh conge kich, li cùng các hiến binh Giám sát thính tại hào câu chất đầy tuyết trắng lăn lê bò ra chém giết, dùng đao phong lạnh như băng chém đứt thân thể nóng bỏng của đối phương. Lang nha bổng cùng kích thương va chạm cùng nhau xuất ra hỏa tinh kịch liệt, mang theo máu nóng tươi nguyên phun ra khắp mặt đất lạnh băng từng khối tuyết bắn tung tỏe nhuộm một màu đỏ sậm.
Viễn đông quân công hạ trận địa, không chờ bọn hắn đứng vững bàn chân, bộ đội phản công Giám sát thính đã xông lên. Để tranh đoạt một đoạn hào câu trận tuyến không tới ngàn thước, từ sáng đến tối, song phương phản phúc giằng co chém giết, sĩ tốt chết trận lên đến con số hàng ngàn, nhân loại, ma tộc, bán thú nhân...vô số thi thể ngã xuống mặt đất tuyết trắng đã che chắn kỹ lưỡng công sự củng hảo câu. Cuối cùng bị những hạt tuyết dày đang bay tán loạn chậm rãi bao phủ. Chỉ còn một mảng trắng mịt mờ.
Bên đại đạo cách Sa Cương hơn hai mươi dặm về phía tây có một thôn nhỏ gọi là Miếu thôn. Chứng kiến quân đội khai rút thường xuyên trên đại đạo, biết đại chiến sắp tới, đa số thôn dân trong thôn sớm chuồn mất, sau đó, tiểu thôn chỉ có mấy chục hộ nhân gia này rơi vào tầm ngắm của Đế Lâm, trở thành nơi hắn dừng chân. Các thành viên tướng lĩnh giám sát thính mặc dù phân trú các nơi, nhưng mỗi đêm đều phải tập trung lại đây báo cáo cùng tham tán quân vụ, bởi vậy, thôn nhỏ không đáng xem trọng này đã trở thành chiến thời tổng bộ của Giám sát thính Bên ngoài rơi tuyết nhiều. Trên bàn, trên vách tường trong phòng cũng treo đầy bản đồ, ngọn đèn hoàng hôn chiếu trên bản đồ, mưa lất phất một mảnh, trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá cay mũi cùng mùi hơi thở mãnh liệt nam tính. Các quân quan thấp giọng thảo luận, sắc mặt nghiêm trọng.
Người nào cũng không ngờ tới, cuộc đọ sức của hai vị tuyệt thế danh tướng này lại là loại tiến hành tiêu hao chiến vừa không mỹ cảm vừa không kịch tính, dự đoán chuẩn bị mưu kế cùng chiến thuật cư nhiên không có đất dụng võ, Tử Xuyên Tú nổi tiếng nhạy bén lần này không biết xảy ra sự cố này, biểu hiện giống như tướng lãnh non tơ chỉ biết làm theo binh thư để đánh trận, dùng sức mà tấn công hai cánh Giám sát thính.
Khiến giám sát Thính phẫn nộ hơn là, loại chiến thuật cấp thấp ngu xuẩn này lại hết lần này tới lần khác không thể phá giải. Mấy ngày nay, hai quân thương vong cũng có chút thảm trọng để ngăn cản Viễn đồng quân công kích, Giám sát thính không thể không điều động binh lực từ đội dự bị đi bổ sung hai cánh, trung ương trận tuyến càng ngày càng lộ vẻ đơn bạc.
Vốn dĩ Giám sát thính bố trí bộ đội trên nhất tuyến hoặc là hiến binh bộ đội, hoặc là tân biên quân pháp bộ đội. Đều là bộ đội chính quy thuộc Giám sát thính; mà nguyên lai binh mã Đông nam quân, Viễn chinh quân thì bố trí tại nhị tuyến sử dụng như dự bị đội. Nhưng bây giờ, Giám sát thính về mặt binh lực đã bắt đầu giống như trứng chọi đá. Không thể không phái một chút bộ đội không phải chính quy lên nhất tuyến.
Mà những bộ đội này biểu hiện cũng không đặc sắc như trong dự liệu, đụng tới Viễn đông quân, khá khẩm một chút thì khua binh khí hai ba cái làm bộ chống cự một phen rồi chạy trốn trở về, kém cỏi hơn thì dứt khoát ngồi xỗm trên mặt đất dâng vũ khí lên quá định đầu, hô to: "Chúng ta đầu hàng"" Còn có chút gan lớn, dứt khoát sẽ chém chết đốc trận quân pháp quan, cầm thủ cấp cùng các bộ hạ qua bên kia lĩnh thưởng. Bị bọn họ quấy rối như vậy, một số bộ đội vốn vẫn đang có khả năng đánh trận cũng bị rối loạn quân tâm, bị bại thê thảm.
Giám sát thính tổng tham mưu trưởng Kim Tây tổng kết: "Viễn đông quân sử dụng đối hợp chiến thuật, bức bách quân ta cùng bọn chúng hợp hu uyết. Chiến thuật mặc dù ngu ngốc, nhưng không thể phá giải. Đối phương binh lực hùng hậu, nếu cứ như vậy, kết thúc sớm khẳng định là chúng ta." Bạch Hạ nói chen vào: "Cần gì đợi đến lúc kết thúc? Chỉ cần hiến binh bộ đội bị suy yếu, không cần Viễn đông quân động thủ, đám người nguyên lai Viễn chinh quân sẽ chạy đến bóp chết chúng ta! Mấy ngày nay ta thấy trong bộ đội của ta đã có những quân quan ánh mắt không thể nào hợp ý. Chúng ta giết Tư Đặc Lâm, lại tẩy trừ nhiều đồng bạn của bọn họ như vậy, bây giờ bọn họ cũng cảm giác được cơ hội báo thù đã đến.
"Nếu hiến binh tiếp tục suy yếu, chúng ta sẽ trấn không được đám người đó, ta đề nghị, không thể tái phái hiến binh bộ đội lên. Hãy để bộ đội nguyên lai Viễn chinh quân cùng Trung ương quần lên! Để cho bọn họ cùng Viễn đông quân liên hợp lại là tốt nhất, tránh cho chúng ta cả ngày lo lắng đề phòng bọn họ." Ca Phổ Lạp cười lạnh nói: "Bạch Hạ. Nếu như chúng ta không phải qua bọn họ ra trận, kết quả thế nào? Đảo mắt thôi họ cũng chạy qua đó!
Đám súc sinh, sau khi đầu hàng ngay cả quân phục cũng không đổi lại. Ngày thứ hai sẽ quay đầu thương hướng về bên chúng ta tiến công. Đánh như vậy đúng là hạ độc thủ, chết trận một nửa cũng còn ít, thậm chí cũng đánh lùi được đội hiến binh! Ta rấy buồn bực, đám khốn kiếp đó sao lại lợi hại như vậy. Tại sao chúng ta một chút cũng không nhận ra được" "Hắc hắc, bọn họ đầu hàng tân chủ tử. Lấy công chuộc tội. Khẳng định muốn bán mạng" Đế Lâm lạnh lùng nhìn bọn họ liếc mắt một cái, hai vị tướng quân cũng ngượng ngùng đình chỉ tán dóc.