Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 65: Tâm sự của cha Niệm

Trong tiềm thức của Niệm Tưởng, những đức tính của cha Niệm, hết thảy đều phù hợp với tưởng tượng của cô, đối với nửa kia của mình.

Hiếu thuận, có trách nhiệm, một lòng vì gia đình…

Có một lần, mẹ Niệm lơ đãng từng hỏi cô rằng: “Niệm Tưởng, về sau con muốn tìm bạn trai như thế nào?”

Ừm… như ba ba vậy.

Bất quá ——

Niệm Tưởng chống cằm, nhìn Từ Nhuận Thanh đang tựa vào bàn làm việc, không chút để ý lật xem tạp chí, cô cảm thấy anh và bạn trai trong tưởng tượng của mình, cũng không quá giống nhau…

Bất quá, cũng không sao, như vậy cũng rất tốt.

Cô thẫn thờ một hồi, thừa dịp anh còn chưa phát hiện, nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục đọc sách.

Ngay thời điểm cô cúi đầu, ánh mắt Từ Nhuận Thanh từ trên tạp chí, chuyển dời đến trên người Niệm Tưởng, thoáng dừng lại một chút, thế này mới không dấu vết dời đi.

******

Cha Niệm tự mình đi thành phố J đón bà nội, bởi vì bà của Niệm Tưởng say xe, cha Niệm không yên lòng, dứt khoát buông bỏ công tác, tự mình đi một chuyến.

Không biết có phải là người đời trước đều hoài cổ hay không, một ngày trước khi chuyển đến thành phố Z ở một thời gian, thuận tiện kiểm tra sức khỏe, thì bà nội cô liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cha Niệm thấy rất nhiều thứ mà tỏ vẻ: “Mẹ, mấy thứ này ở bên kia con đều có, mẹ mang theo cũng…”

“Không giống, đây chính là ba con để lại, mẹ đã quen dùng.”

Cha Niệm lúc này lệ rơi đầy mặt.

Mẹ Niệm cũng từng bình luận: Ông động một chút là rớt nước mắt, ông yếu ớt như vậy, vợ con ông biết làm sao?

Niệm Tưởng lặng lẽ…hồi tưởng

Sau khi chuyên tâm đọc sách được một lát, điện thoại của cha Niệm liền gọi đến. Niệm Tưởng còn tưởng rằng ông muốn nói vấn đề hài hòa gia đình, kết quả, câu đầu tiên mang theo chút mệt mỏi: “Đợi lát nữa liền tan tầm đi? Hiện tại ba đã sắp đến cổng bệnh viện, con chờ ba một chút.”

Niệm Tưởng “Vâng” một tiếng, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, xe chạy như nước ở ngã tư, người đi đường hỗn loạn.

Ban ngày càng ngày càng ngắn, mới 4 giờ mà quang cảnh đã trầm hẳn xuống.

Cô đang muốn cúp điện thoại, đột nhiên lại nghe cha Niệm hỏi một câu: “Ba nghe mẹ con nói, con kết giao bạn trai?”

Niệm Tưởng đứng hình, “A” một tiếng, sững người tại chỗ.

“Mẹ con chỉ nói một câu như vậy, cái khác cũng không có nói.” Cha Niệm khẽ thở dài, yên lặng bổ sung: ““Cải thảo” tôi nuôi dưỡng 24 năm a…”

Niệm Tưởng: “…”

Trên thực tế, cô còn bị vây hãm trong hoảng sợ, chưa phục hồi lại tinh thần.



Sao, biết rồi ư?

Cô còn định “thẳng thắng sẽ được khoan hồng” mà!

“Đứng ở đây làm gì?” Từ Nhuận Thanh vừa lúc đi ra lấy nước uống, thấy cô đứng ở cửa sổ hứng gió, anh khẽ nhíu mày một cái, thuận tay đóng cửa sổ, nhìn cô còn cầm di động, ngây ngốc quay đầu qua nhìn anh…

Anh hơi nhướn mi, không lên tiếng.

Cha Niệm nghe thấy đột ngột xuất hiện giọng nam trong điện thoại, giọng ông có chút mất hứng, nhíu mày hỏi: “Ai nói chuyện với con vậy?”

“Từ, bác sĩ Từ a…” Thấy Từ Nhuận Thanh đã xoay người đi phòng trà lấy nước, cho cô đầy đủ không gian riêng tư, cô lại thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở đường đối diện, Niệm Tưởng nhỏ giọng thì thầm: “Dạ…Chính là người đoạt đi “cải thảo” 24 năm ba khổ cực chăm bón…”

Thanh âm của cô nhẹ nhàng, lại mềm nhũn, cố ý đè thấp, giống như là đang làm nũng.

Truyền vào trong tai Từ Nhuận Thanh, dù không rõ ràng, còn mang theo vài phần mơ hồ mông lung, nhưng lại như là gió mát tháng 4 phất qua, lưu lại nơi đầu quả tim của anh một dấu vết nhẹ nhàng tươi mát.

Anh hơi cong khóe môi, híp mắt nở nụ cười.

Mà ở một chỗ khác, lại có người dựng đứng vảy ngược.

Cha Niệm cực kỳ hoảng sợ: “Con bị đoạt? là đoạt ở mức độ nào?”

Cái này, là vấn đề gì vậy?

(⊙x⊙)

******

Sắc mặt Cha Niệm thối hoắc, Niệm Tưởng không dám nhổ lông trên đầu cọp, lặng lẽ ngồi vào băng ghế sau, nói chuyện tâm tình cùng bà nội đã lâu không gặp.

Bà nội không có ý kiến gì đối với việc cha Niệm bày ra mặt đen xì, tay lôi kéo Niệm Tưởng, cẩn thận quan sát một lần, nhìn cô nhe răng lộ đầy mắc cài, bà nhíu mày: “Niệm Tưởng của chúng ta xinh đẹp như vậy, làm gì còn muốn niềng răng?”

“Vì răng nanh lộn xộn ạ.” Niệm Tưởng dựa qua, thân thiết tựa vào trong lòng bà nội: “Bà nội, con tìm bạn trai cao ráo đẹp trai, bà có thích hay không?”

Bà nội híp mắt lại, cười phá lệ ôn hòa: “Niệm Tưởng của chúng ta đã thích, bà nội liền thích.”

Vẫn trầm mặc lái xe, lại vểnh tai chuyên tâm nghe lén, ai đó nhất thời hừ một tiếng.

Niệm Tưởng đã có một đoạn thời gian chưa có trở về nhà, mẹ Niệm đã nấu xong cơm, hâm tốt đồ ăn, vừa nhận điện thoại của cha Niệm, liền ở dưới lầu chờ.

Bà nội bởi vì ngồi xe đường dài nên hơi mệt, cũng không đói bụng. chỉ đơn giản đi rửa mặt, rồi vào phòng nghỉ ngơi.

Mẹ Niệm đi qua chăm sóc, vì thế, chỉ còn lại cha Niệm cùng Niệm Tưởng ở trong phòng khách, hai mặt nhìn nhau…

Loại trầm mặc này vẫn giằng co, đến lúc mẹ Niệm rón rén đóng cửa phòng của bà nội đi ra, nhìn thấy hai cha con cô và bầu không khí kỳ quái thì bà mới lên tiếng.

“Mẹ là nghe từ chỗ dì Từ.” Mẹ Niệm gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của Niệm Tưởng: “Dù sao con đều đã 24 tuổi, có đầy đủ năng lực tự mình đưa ra quyết định…”

“Con bé có năng lực gì đưa ra quyết định?” Cha Niệm đột nhiên ngắt lời: “Chỉ bằng vào tính tình mơ mơ màng màng này sao, người ta nói cái gì con bé sẽ làm cái ấy.”

Mẹ Niệm quyết đoán không nhìn ông, tiếp tục nói: “Mẹ cảm thấy thằng bé Từ gia kia rất tốt, vốn nên là chính miệng các con nói ra chuyện này cho chúng ta biết, bất quá, dì Từ của con quá cao hứng, còn nói, Tiểu Từ nhất định rất nghiêm túc…”

Không chịu bị xem nhẹ, cha Niệm tiếp tục ngắt lời: “Cha mẹ nào không khen con mình tốt? Tôi ở nhà bày ra vẻ ghét bỏ Niệm Tưởng, ra cửa lại khen như được mùa.”

Mẹ Niệm bắt đầu ném đũa: “Ông nói tiếp đi.”

Cha Niệm bưng bát không lên tiếng.

Thế này mẹ Niệm mới nhặt chiếc đũa về, chuẩn bị một lát: “Nghe nói các con quen nhau đã lâu, sao mẹ lại không biết? Mẹ nghĩ các con quen nhau từ lúc bắt đầu niềng răng…”

Niệm Tưởng nuốt thịt kho tàu quá nhanh, thiếu chút nữa nghẹn họng, nghĩ nghĩ, quyết định thẳng thắng sẽ được khoan hồng: “Con và bác sĩ Từ quen biết đã sáu năm …”

Cha Niệm lại hừ một tiếng, ngữ khí càng thêm không vui: “Đừng nói kế tiếp con sẽ nói là, lần đó bác sĩ nhổ răng khôn là nó đi? Ba không tin…”

Niệm Tưởng: “…”

Mẹ Niệm lại ném đũa: “Không muốn ăn cơm thì đừng ăn nữa, đi ra ngoài đi, ra ngoài.”

“Tôi muốn ăn a.” Cha Niệm lùa cơm, vẻ mặt vô tội: “Tôi không quản được miệng mình.”

Mẹ Niệm hừ lạnh một tiếng, không vui: “Ông hoàn toàn không muốn quản, ông tưởng con gái ông hoàn hảo lắm sao, nhìn ông mà xem, không khác chút nào. Tôi cảm thấy Tiểu Từ rất tốt, ông cũng không phải chưa thấy qua người ta, sao chướng mắt như vậy, ông muốn cả đời này nuôi con gái ông? nếu tôi có cha vợ như ông, tôi cũng chướng mắt con gái ông.”

Cha Niệm rốt cuộc nghiêm túc lại sắc mặt: “Bà nói giống như Niệm Tưởng không phải bà sinh ra vậy.”

Mẹ Niệm: “…” Bây giờ trọng điểm không ở chỗ này, được không?

“Còn ở đó tự khen mình, bà là mẹ, có thấy xấu hổ không…” Cha Niệm nghiêm trang phát bực tức xong, cũng thật sự không ăn cơm, trầm mặt bỏ lại một câu: “Ngày nào đó dẫn tiểu tử này về nhà cho ba một chuyến, ba muốn nghe nó nói như thế nào.”

Niệm Tưởng cầm đũa lặng lẽ nhìn mẹ Niệm: “Mẹ, ba vì cái gì không thích bác sĩ Từ như vậy?”

Tâm tình mẹ Niệm bây giờ hiển nhiên rất tốt: “Không cần quản ông ấy, ông ấy chính là luyến tiếc con. Cũng không ngẫm lại con hiện tại bao lớn, còn lưu lại bên người vài năm, chắc không ai thèm lấy …”

Niệm Tưởng yên lặng rơi lệ.

Cô cũng không muốn ăn, cô muốn ném đũa.

Kỳ thật tâm tư cha Niệm rất là đơn giản, bởi vì Từ Nhuận Thanh, người này vô luận nhìn từ phương diện nào cũng không thể xoi mói. Lại là con của bạn tốt, hai nhà hiểu rõ nhau, việc này nếu có thể thành là một việc tốt, thân càng thêm thân.

Niệm Tưởng kém 4 tuổi, chênh lệch tuổi này cũng vừa vặn. Từ nhỏ Niệm Tưởng được ông che chở lớn lên, mơ mơ màng màng qua hai mươi mấy năm, là nên có người ở phía trước nắm tay cô, dẫn đường cho cô.

Về phần bề ngoài, gia thế cũng không nhỏ, so sánh từ trên xuống dưới… Cha Niệm có chút uể oải.

Chọn không ra chỗ nào không tốt!

Thời trẻ ông có chút ngông cuồng, nhìn con gái người ta cái này không hài lòng, cái kia không hài lòng, sau này gặp được mẹ Niệm mới kết thúc cuộc sống độc thân của ông.

Niệm Tưởng đến với hai ông bà cũng muộn, đời này ngoài Niệm Tưởng ông cũng không có ký thác nào khác. Kết quả, khuê nữ vừa nuôi được trắng trẻo mập mạp, duyên dáng yêu kiều… “heo” lại tới đoạt đi “cải thảo”!

Cha Niệm ở dưới lầu rút một điếu thuốc, bị gió Bắc thổi một hồi, bụng có chút đói, nghĩ nghĩ… Quyết định đi nhà hàng bên cạnh ăn canh chua cá…

Niệm Tưởng giúp mẹ rửa chén xong, trở về phòng, vừa mở vòng bạn bè trên máy tính, liền nhìn thấy Lan Tiểu Quân oanh tạc một đống tin nhắn.

“Mình nghe mẹ mình nói, mẹ cậu biết chuyện cậu và bác sĩ Từ, thế nào, có phải đặc biệt vừa lòng không?”

“Ai u, mình vừa rồi nhớ lại một chút, cảm thấy hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, khi còn bé từng giả làm vợ chồng, hiện tại cậu như vậy, có tính là hồng hạnh xuất tường không?”

“Gần đây không biết vì sao lại đa sầu đa cảm quá. Không khống chế được, nhớ tới rất nhiều kỷ niệm giữa chúng ta, cảm thấy thời gian trôi thật mau.”

“Niệm Tưởng, cậu nên ôm chặt chân bác sĩ Từ…Anh ta thật sự là ông chồng chất lượng cao, có một không hai.”

“Nghĩ tới đây mới nói, kiếp trước cậu chắc là thái tử phi đi? Xem đời này xảy ra chuyện gì đây? Tử Chiếu sư huynh nè, là thái tử gia của bệnh viện và đại học B, bác sĩ Từ là thái tử gia của Thụy Kim… Sao mình lại không có mệnh tốt như thế chứ, thật là ghen tị!”

Niệm Tưởng đọc xong một đống tin nhắn này, mới trả lời: “Đêm nay cậu cũng về nhà ở?”

Bên kia yên lặng thật lâu, sau đó mới trả lời: “Đúng a, bằng không Âu Dương nhất định sẽ tìm tới cửa phòng trọ.”

Đang trò chuyện, thì xuất hiện một video call mời cô, Niệm Tưởng mở ra nhìn, là Từ Nhuận Thanh gọi tới. Trước giờ cô cũng chưa từng trò chuyện qua video call, ngay cả bạn thân cũng chưa từng, kết quả, lần đầu tiên… Lại “chơi lớn” như vậy?

Niệm Tưởng cũng không còn tâm trạng nghe Lan Tiểu Quân tâm tình thiếu nữ nữa, cô giống như mèo bị dẫm phải đuôi chạy mất dạng, nhanh chóng đi chăm chút lại bản thân.

A, quần áo, quần áo… thay quần áo…

Mặt… Mặt hôm nay sao lại bóng dầu thế … Nhanh chóng tẩy một chút…

Còn có à…, tóc… thả xuống…

Thôi, vẫn là buộc đi…

Cô lại đảo cổ nhìn căn phòng một chút, lại thuận tay dọn dẹp những phạm vi mà video có thể quét tới, thế này mới đoan đoan chính chính ngồi xuống nhấn đồng ý video call.

…Cái gì vậy!

Bên kia video, ngoài một cốc trà còn lượn lờ sương trắng, thì không có một bóng người!

Ơ 0. 0…

Niệm Tưởng ghé sát vào, cẩn thận nhìn video. Nơi này là phòng ngủ, nhưng không phải bài trí trong nhà của Từ Nhuận Thanh…

Cô đang nghiên cứu, cánh cửa phòng ở xa xa kia bị đẩy ra, Từ Nhuận Thanh vừa lau tóc vừa đi ra, trên tóc còn dính vài phần hơi nước, mông lung lại ướt át.

Giống như ngọn núi ở phía xa, ướt sũng sương mù, mang theo vài phần thanh lãnh, cũng mang theo vài phần xa xăm.

Anh kéo ghế trước máy vi tính ngồi xuống, thấy cô đoan chính ngồi ở một góc khác trước máy tính, anh khẽ giương khóe môi, bưng cốc trà lên nhấp một cái: “Đợi lâu?”

“Cũng không lâu.” Biết anh nhìn ra mình có chút tính toán, Niệm Tưởng lặng lẽ gãi đầu một cái: “Anh về nhà ở à?”

“Ừm.” Anh để ly xuống, tay nhấn gì đó phía dưới: “Trong khoảng thời gian này không phải em đều về nhà ở sao, anh ở bên này sẽ cách nhà em gần hơn một chút.”

Gần một chút…

Nhưng mà… Hai ngày nay cũng không gặp mặt được a…

Từ Nhuận Thanh thấy cô thất thần, một lát mới hỏi: “Chú Niệm nói như thế nào?”

“Bảo em ngày nào đó dẫn anh về nhà…” Niệm Tưởng ngồi thẳng lưng có hơi mỏi, len lén nhích lại phía sau: “Ngày mai vừa lúc được nghỉ, em đi cùng bà nội đến bệnh viện…”

Từ Nhuận Thanh đã bắt đầu làm việc khác, ngẫu nhiên có thể nghe thấy bên anh phát ra thanh âm của bàn phím, anh hơi cúi đầu, đường cong của cằm góc cạnh rõ rang, có thể thấy được. Cho dù cách một cái màn hình, nhìn qua anh vẫn như cũ phong thần tuấn lãng, tuấn tú nhã nhặn.

Khủy tay Niệm Tưởng để lên tay vịn của ghế, chống đầu nhìn anh, nhìn rất nhập thần.

Thanh âm của bàn phím ở đầu kia chậm rãi dừng lại, Từ Nhuận Thanh nhấc mắt nhìn màn hình, cô bé đang chống cằm nhìn anh.

“Tại sao không nói, anh đang nghe.”

Niệm Tưởng cong môi cười rộ lên, giơ tay che mặt, liền lộ ra một đôi mắt cười cong cong: “Em đang nghĩ, sao em lại may mắn như vậy. Nhiều người như thế, vẫn cố tình gặp được anh.”

“Anh chấp niệm quá sâu ư?” Anh cười như không cười hỏi lại, cũng không biết là đang hỏi cô hay là hỏi mình.

“Kỳ thật trước đây em vẫn cho là…anh là một người lạnh lùng. Cho dù có thích một ai, cũng sẽ không như vậy…” Niệm Tưởng cau mày tìm từ để hình dung.

Từ Nhuận Thanh sáng tỏ, gật đầu một cái, hiểu được cô muốn nói cái gì.

Anh trước giờ không hề che dấu, so với Niệm Tưởng anh thích cô nhiều hơn cô thích anh, con gái trước giờ đều không có cảm giác an toàn, huống chi ở phương diện này Niệm Tưởng là một tờ giấy trắng.

Cái gì nên biểu đạt, anh tự nhiên sẽ không keo kiệt.

“Chỉ là vì để cho em dũng cảm bước tới.” Anh hắng giọng một chút, cố ý đè thấp thanh âm nói: “Hoặc là nên nói rằng, là anh đang mời em. Đi vào thế giới của anh, không hề băn khoăn cố kỵ mà…đi tới.”