Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 50: Thích

Cô nghe không hiểu…

Dừng một chút, anh vừa chuẩn bị áp xuống, Niệm Tưởng quay đầu, môi anh liền rơi vào khóe môi cô. Nhiệt độ kia nóng cháy, cô cảm thấy cả người đều như bị thiêu đốt, cứ cố định nóng lên, nóng lên, nóng lên…

Trước đêm nay, Niệm Tưởng không biết, thì ra Từ Nhuận Thanh cũng có thể như vậy… cũng có vài phần dụ hoặc người khác. Đôi mắt trong veo vốn thản nhiên thanh lãnh như giếng cổ, ở tại phòng bao không ngừng lóe ra tia sáng bên trong, giống như rất có tinh thần.

Ánh mắt kia như ánh sao xẹt qua trong lòng cô, lưu quang rực rỡ.

Hình như cô thật sự đã say, đầu óc choáng váng, thân thể cũng vô lực nhũn ra, nhiệt độ cả người không phải cao bình thường, mà là rất dị thường —— cô cảm thấy, cô đoán thấy mọi cử động của Từ Nhuận Thanh đều mang theo sức hấp dẫn trí mạng đối với cô.

Từ Nhuận Thanh vẫn duy trì tư thế chiếm hữu tuyệt đối như vậy, không một tiếng động nhìn cô.

Cô làm bộ như say, càng lảo đảo thân mình, tiêu cự vừa tụ lại tản ra, thanh âm mềm nhũn: “Em, ở đâu cũng không đi…”

Từ Nhuận Thanh nhẹ “Hửm?” một tiếng, hiển nhiên đối với câu trả lời này rất không hài lòng, lặp lại: “Là đi nhà em, hay nhà anh?” Dứt lời, thấy cô lại muốn giả say, tự nhiên bổ sung một câu: “Bây giờ trả lời, anh nhất định sẽ không làm gì em, nhưng em trả lời chậm, sẽ thật sự muốn làm chút gì… Biết không, hửm?”

Âm cuối nâng nhẹ lên, lại chọc cho đầu quả tim Niệm Tưởng ngứa ngáy.

Cô cắn môi, vẫn như cũ không chịu trả lời.

“Vậy thì đi nhà anh, anh cần một chỗ…” Anh vừa dừng, thấy lực chú ý của cô tập trung lại đây, thế này mới tiếp tục nói: “Xử lý em.”

Xử, xử lý…

Cô còn chưa hiểu thấu đáo hàm nghĩa “Xử lý” này là gì, dư quang khóe mắt quét đến cánh cửa. Cô nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt có chút cay cay, không tự nhiên híp mắt lại một chút.

Cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy mạnh ra, Âu Dương thở hồng hộc đứng ở cửa, vẻ mặt so với Từ Nhuận Thanh vừa rồi còn lạnh hơn vài phần.

Anh nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt đảo qua chai rượu ngổn ngang trên bàn, chân mày tuấn tú vừa nhíu, hiện ra vài phần sắc bén. Chờ tầm mắt anh lướt đến góc micro bên này thì nhìn thấy Từ Nhuận Thanh cùng Niệm Tưởng, ánh mắt chỉ dừng trong giây lát, rất nhanh liền không gợn sóng chuyển đi.

Rảo bước tiến lên, sắc mặt bất thiện đi đến chỗ Lan Tiểu Quân đã say đến mức bất tỉnh nhân sự.

Lan Tiểu Quân đáng thương, cho dù say rượu cũng duy trì năng lực phản ứng nhanh nhẹn, chai rượu cầm trong tay vừa bị rút ra vài phần, lập tức nắm chặt, nâng chân lên, một cước liền đạp qua: “Ai đoạt rượu của ta? không phải là anh em!”

Một cước này cũng thật độc, Âu Dương chỉ cảm thấy cẳng chân đau một trận, cúi đầu nhìn, nương vào ngọn đèn liền quét đến dấu chân in rõ ràng trên chiếc quần trắng.

Lần này có chuẩn bị, anh chế trụ hai tay Lan Tiểu Quân, không chút nào thương hương tiếc ngọc đoạt lấy chai rượu từ trong tay cô. Thấy cô lại nhào lên đoạt lại, hơi tránh ra…

Trong men say mông lung, Niệm Tưởng nhìn thấy một trận vật lộn còn chưa có kết thúc.

Bất quá, đương sự Âu Dương lại không có nửa phần hưng trí, toàn bộ quá trình đều đen mặt, khí thế bức người.

Âu Dương đem Lan Tiểu Quân không phối hợp khiêng đi trước, cố ý nói rõ địa điểm cùng Niệm Tưởng, chứng tỏ sẽ không xằng bậy…

Niệm Tưởng nếu không tin nhân phẩm của Âu Dương cũng sẽ không gọi cho anh, nhưng trong lòng vẫn hơi âm thầm đau đầu: “Bằng không đưa đến nhà em đi, em có thể chăm sóc cậu ấy.”

Nếu như không phải Tiểu Quân không thể để cho người lớn biết, Niệm Tưởng đã sớm nhét cô ấy về nhà. Hơn nữa, chuyện này vẫn không thể để cha Niệm biết, hai nhà qua lại rất thân thiết, vừa có chút “gió thổi cỏ lay”, không bao lâu liền truyền qua nhau.

Vẻ mặt Âu Dương hoài nghi quan sát cô, châm chước thật lâu sau mới uyển chuyển nói: “Niệm Tưởng, anh cảm thấy hiện tại em cần uống canh giải rượu.”

… Cô mới không có say.

Dứt lời, dưới sự ngầm đồng ý của Từ Nhuận Thanh, rất khẳng khái mang người đi…

******

Lan Tiểu Quân giãy dụa lộn xộn, một đường dưới ánh mắt quái dị của mọi người, Âu Dương khiêng cô xuống dưới lầu, lại nhét vào trong xe, thu nhận không ít loại ánh mắt ý nói “Người này nhìn như là bắt cóc thiếu nữ say rượu “…

Anh sờ sờ sau gáy bị Lan Tiểu Quân cào đau, nhẹ “hừ” một tiếng: “Đã xem nhẹ lực chiến đấu của em.”

Lan Tiểu Quân được thắt dây an toàn, hành động không tiện, liền dần dần không nháo nữa, nghiêng đầu thiếp đi. Càng ngủ đầu càng tiến gần tới cửa sổ, đến cuối cùng là cả người cũng dán lên.

Âu Dương “Hừ” một tiếng, “ngây thơ” tìm một cái ổ gà trên đường, chạy qua thì nghe thấy Lan Tiểu Quân hét thảm “Ai nha” một tiếng, lửa giận cả một đêm không có chỗ phát tiết rốt cuộc tan đi một nửa, sau đó lương tâm và lý trí đều trở lại, anh dừng xe chỉnh lại tướng ngủ cho cô, thế này mới tiếp tục chạy đi.

Lan Tiểu Quân bị Âu Dương mạnh mẽ đổ canh giải rượu vào miệng, ghé vào bồn cầu nôn đến tối trời tối đất.

Nôn xong thì đại não thanh tỉnh không ít, súc miệng, vát cái mặt đỏ bừng sau khi say rượu đi tìm Niệm Tưởng, lục tung lên, biến phòng ngủ của Âu Dương thành hiện trường cướp bóc.

Âu Dương rốt cuộc nghe tiếng mà đến, nhìn thấy hiện trường thì bùng nổ, một búng máu nghẹn ở họng, thiếu chút nữa ngất xỉu vì tức giận.

Nửa phút sau, trên di động Niệm Tưởng nhận được một tin nhắn như sau: “Niệm Tưởng, em nhanh chóng thương lượng với lão Đại một chút, anh mượn em một đêm được hay không? Xin em, nhanh chóng đem tên tai họa Lan Tiểu Quân này xử lý đi thôi, thật sự, van xin em!!!”

┮﹏┮

******

Niệm Tưởng vẫn không quá yên lòng, nghĩ hay là trở về để cho chú Lan mắng Tiểu Quân một trận, còn hơn là để cô cả một đêm cứ bất an lo lắng.

Đang muốn đuổi theo, Từ Nhuận Thanh như là hiểu rõ ý nghĩ của cô, cầm cổ tay cô, vừa mở công tắc đèn, đem ánh sáng trở lại căn phòng.

Chợt có ánh sáng mạnh mẽ làm Niệm Tưởng không thích ứng kịp, nhắm chặt mắt, đáy mắt cảm giác chua xót còn chưa tan đi, lòng bàn tay anh đã bao trùm che lên mắt cô.

“Yên tâm đi, Âu Dương sẽ không làm việc gì không thỏa đáng với bạn của em.” Anh cứ như vậy che ánh mắt cho cô, ở sau lưng cô dẫn cô đi về phía trước, mãi cho đến trước ghế sofa, thế này mới dừng lại, buông tay ra.

“Uống một chút nữa không?” Anh quét mắt mấy chai rượu trên bàn, dứt khoát mở nắp đưa vào trong tay cô: “Uống một ngụm.”

Thanh âm kia mềm nhẹ, mang theo vài phần dụ dỗ.

Niệm Tưởng như quỷ thần xui khiến liền thật sự làm theo, cúi đầu khẽ nhấp một ngụm, lập tức bị rượu lạnh làm rùng mình một cái.

Nhìn qua thì tửu lượng thật sự không được…

Khóe môi Từ Nhuận Thanh cười khẽ, nhìn trên quầy mấy ly thủy tinh được sắp ngay ngắn chỉnh tề, tâm tư hơi chuyển, cầm hai cái ly lại đây, mở hai chai rượu, đổ vào trong ly hết một nửa chai: “Đến chơi trò chơi?”

Niệm Tưởng nghi ngờ nhìn anh: “Hả? Trò chơi gì?”

Ngón tay thon dài chạm mép ly, đầu ngón tay tạo thành độ cong vừa phải, lưu loát sinh động như mây bay nước chảy.

Cô nhịn không được nhìn lâu một chút, hơi mệt mỏi che miệng ngáp một cái: “Nếu không phí não … Em mệt, muốn ngủ.”

“Uống xong nửa ly có thể hỏi đối phương một vấn đề, mà đối phương, cần phải trả lời thành thật.”

“Lời thật lòng, trò đại mạo hiểm?” Đầu óc của cô nhảy ra một trò như vậy.

“Không có mạo hiểm…” Anh bưng ly rượu lên hướng về phía cô, ý bảo: “Anh sẽ cho em biết lời thật lòng, sẽ trả lời những vấn đề em muốn biết.”

Niệm Tưởng hơi động tâm, nhìn nửa ly rượu, chần chờ: “Em thật sự… Uống không được nhiều như vậy.”

Từ Nhuận Thanh nhếch môi cười, dứt khoát thay cô rót đầy ly: “Uống xong, đêm nay cho em hỏi ba vấn đề.”

Niệm Tưởng có chút ngẩn ngơ nhìn ly rượu, nói chuyện cũng không thông thuận: “Này, nhiều như vậy?”

“Em trước hay anh trước?” Dứt lời, thấy cô không có phản ứng, đưa ly rượu đến gần bên môi liền muốn uống, vừa dán lên môi thì bị cô nhào lên, một tay đè lại miệng ly, một tay… dán trên môi anh.

Anh hơi ngừng lại, nhìn cô.

Trong lòng Niệm Tưởng đấu tranh thật lâu, cuối cùng vẫn không trốn khỏi dụ hoặc của ba vấn đề được trả lời thật lòng. Nội tâm hỏng mất, uống một hớp, cảm giác cay đắng từ cổ họng thấm lên não, cô khó chịu chau mày, ngồi trên sô pha trì hoãn một hồi lâu, mới áp chế được cảm giác khó chịu kia.

“Vấn đề thứ nhất…” Cô che hai má đã nóng lên, ngồi vào bên cạnh anh. Bởi vì có hơi say, tiêu cự lệch lạc, sau khi ngồi xuống, đùi liền kề sát bên anh.

Cô thất thần, nhìn khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của anh một lúc mới hỏi: “Anh cam đoan, kế tiếp trả lời đều là thành thật?”

Từ Nhuận Thanh buồn cười nhìn cô một cái, bưng ly rượu lên hình như là muốn uống, cô giơ tay đè lại tay anh, hơi lạnh, dán tại mu bàn tay ấm áp của anh, nói không ra được cảm giác dễ chịu.

“Anh đừng uống, uống rượu không thể lái xe …”

” Được, không uống.” Anh để ly xuống, ngữ khí mang ý cười nhắc nhở: “Em đã lãng phí một vấn đề.”

” Được, vậy cái thứ hai…” Ngón tay cô phủ trên mu bàn tay anh buộc chặt, cầm tay anh. Cảm giác ở dưới lòng bàn tay cô, khớp xương rõ ràng, tâm ý viên mãn: “Nếu như anh đồng ý trả lời, chẳng sợ em không uống rượu anh cũng sẽ nói cho em biết, cho nên mục đích chuốc rượu em…”

Từ Nhuận Thanh không chút nào có ý thẹn quá hóa giận vì ý đồ của mình bị phát hiện: “Chỉ là muốn em say, nhìn xem sau khi say em có phản ứng gì.”

Niệm Tưởng nghẽn tim: “…”

“Vấn đề cuối cùng…” Cô liếm liếm môi khô khốc, chỉ cảm thấy đầu nặng hơn một ít, hỗn loạn từ bốn phương tám hướng ùa lại đây, cô ngồi có chút không ổn, nhích lại gần anh: “Anh có thích em hay không? Có thích em thích anh như vậy hay không?”

Thanh âm cô vừa nhỏ vừa nhẹ, chỉ làm cho anh vừa vặn có thể nghe thấy.

Tay anh đỡ lấy khuỷu tay cô hơi căng thẳng, trong lòng một chỗ nào đó bị những lời cô nói đâm một chút, chỉ cảm thấy chỗ bị cô cào trúng, ẩn ẩn làm đau.

“Thích.” Anh nặng nề thở dài một hơi, đem người nào đó đã mệt mỏi khép hờ mí mắt, kéo vào trong ngực.

Đầu tóc cô mượt như nhung liền dựa vào cổ anh cọ cọ, hô hấp ấm áp rơi xuống, làm cho người không tự chủ được tâm sinh viên mãn.

Từ Nhuận Thanh giơ tay nhẹ xoa tóc cô, thanh âm êm dịu và hơn nữa là bất đắc dĩ: “Không phải nhất kiến chung tình, là tương tư thành tật.”