Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 46: Trốn tránh

Vừa sáng sủa không được vài ngày, thành phố Z lại bắt đầu hạ nhiệt độ trong phạm vi lớn.

Từ sáng sớm mây đen đã kéo đến, cuồng phong tàn sát, đợi đến giữa trưa, nước mưa như đã chuẩn bị từ lâu rơi xuống như trút nước. Ngay cả không khí cũng mang theo vài phần ẩm ướt và lãnh ý, ép tới lòng người cũng trầm xuống.

Buổi sáng này Niệm Tưởng có chút bận rộn, Từ Nhuận Thanh đã bắt đầu cho cô xử lý một số ít bệnh nhẹ. Vì để tránh xảy ra sai lầm, cả một buổi sáng cô đều hết sức chăm chú làm việc, còn chưa tới nghỉ trưa bụng đã đói đến kêu rột rột.

Đến khi chính mình thể nghiệm qua mới biết được… nghề bác sĩ này bất luận là chuyên khoa nào, đều có áp lực chức nghiệp rất lớn.

Đã gần đến giữa trưa, bệnh nhân đều đã được khám hết. Từ Nhuận Thanh kết thúc tái khám cho bệnh nhân niềng răng, tháo bao xuống, rửa tay xong, quay đầu chung quanh không nhìn thấy Niệm Tưởng, liền hỏi Âu Dương đang đứng tại bàn điều khiển chỉnh lý dụng cụ: “Niệm Tưởng đâu?”

“Niệm Tưởng?” Âu Dương ngẩng đầu lên nhìn bốn phía: “Mới vừa rồi còn nhìn thấy cô ấy, không đúng là đi phòng khám phụ.”

“Ừm.” Từ Nhuận Thanh lau khô tay, ngữ khí nhàn nhạt: “Tôi đi xem.”

Đã là giờ cơm trưa, không có bệnh nhân, bác sĩ cùng hộ sĩ đều đã đi căn tin ăn cơm, hành lang lầu hai lặng yên không có một chút tạp âm.

Anh lững thững đi qua, đi đến phòng khám phụ liền nghe thấy thanh âm của cô: “Há miệng.”

Niệm Tưởng đang kiểm tra răng cho một cô bé khoảng mười ba tuổi, đứng bên cạnh là mẹ cô bé. Một tay cô cố định cằm, một tay bóp nhẹ cằm dưới của cô bé, tách ra.

Cô bé thích ăn ngọt, vừa thay răng mới đã nhanh chóng bị sâu răng.

Mắt nhìn đại khái tình huống, Niệm Tưởng cho cô bé nằm trên bàn nha khoa, lấy khẩu kính cẩn thận kiểm tra lại. Đang hết sức chuyên chú, liền cảm giác bên cạnh có một bóng người thon dài, cô đoán là mẹ của cô bé, nên cũng không lưu tâm.

Đợi làm xong kiểm tra, lúc ngẩng đầu lên, vừa ngước mắt liền chống lại ánh mắt thâm trầm của Từ Nhuận Thanh, thì nhất thời sửng sốt: “Bác sĩ Từ…”

“Em cứ xem.” Anh nâng nhẹ cằm một chút, ý bảo cô tiếp tục. Tự mình lui về sau mấy bước, tựa vào bàn làm việc sau lưng, cầm lấy bệnh lịch lật xem.

Đại não Niệm Tưởng trống rỗng, nhất thời có chút khẩn trương.

Từ Nhuận Thanh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lành lạnh nhìn không ra cảm xúc. Nhưng Niệm Tưởng giật mình một cái, nhớ tới lần trước anh cũng dùng đôi mắt lạnh lẽo như vậy, giáo huấn mình phân tâm khi làm việc, lý trí và đạo đức nghề nghiệp lập tức quay trở lại.

Xem anh là không khí, là không khí…

Cô nói đơn giản tình hình sâu răng cho mẹ cô bé, cũng cho ý kiến trị liệu, đợi nói xong mọi thứ thỏa đáng. Niệm Tưởng nhịn không được nghiêng đầu nhìn Từ Nhuận Thanh… Sao không lên tiếng, tốt xấu gì cũng cho ý kiến chỉ đạo a.

Nhận thấy được tầm mắt của cô, Từ Nhuận Thanh ngước mắt nhìn cô, thoáng mím khóe môi, nhìn qua là hơi nhếch nhếch môi cười.

Đây là… Có ý gì? 0. 0

Cô chưa kịp lĩnh hội ý nghĩa, mẹ cô bé hơi nhíu mày: “Ngày mai chị lại dẫn con bé đến thì có muộn hay không? Trưa nay chúng tôi còn có chuyện gấp, nếu như không kịp thì cô cứ nói.”

“Sẽ không.” Niệm Tưởng xoa đầu cô bé, thấy cô bé ngửa đầu nhìn lên, nhe răng cười với cô: “Sâu răng đều là càng sớm trị liệu càng tốt, nhưng trễ một ngày cũng không quan trọng.”

Bên cạnh cô bé chính là Từ Nhuận Thanh, cô bé nhìn chung quanh một chút, nhẹ kéo tay áo Từ Nhuận Thanh, thấy anh cúi đầu nhìn qua, nhỏ giọng hỏi một câu: “Chú, con rất sợ đau, trị nha có đau hay không?”

Từ Nhuận Thanh cúi mắt, nhìn bàn tay con bé đang chộp cổ tay áo anh, chợt nhớ tới cái gì, ngước mắt nhìn Niệm Tưởng, như cười như không nói: “Sợ đau?”

“Con bé từ nhỏ đã sợ đau.” Mẹ cô bé giải thích một câu, bất đắc dĩ cười cười, dắt cô bé cùng nhau rời đi.

Chờ hai người đi ra khỏi phòng, thế này Từ Nhuận Thanh mới đứng thẳng người, ánh mắt như có như không, liếc nhìn người nào đó đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của chính mình: “Có phải là đồng bệnh tương liên hay không?”

Đồng cái gì bệnh, bệnh gì chứ…

Niệm Tưởng tháo xuống bao tay, đi rửa tay, đợi lau khô tay xong thấy anh còn đang xem bệnh lịch, dùng tay sờ sờ lỗ tai… Mẹ ơi, nóng như vậy nhất định là đỏ lên rồi!!! ( ttsu *′Д`) ttsu

“Đứng đó làm gì.” Anh ngước mắt nhìn cô, quay người từ trong ống đựng bút rút ra cây bút màu đen, viết viết gì đó trên bệnh lịch: “Lại đây.”

Anh nghiêm túc, Niệm Tưởng cũng không dám không tập trung, nhanh chóng chạy đến trước mặt anh, ngoan ngoãn đứng đó chăm chú lắng nghe.

Kết quả, đợi sau một lúc, cũng không nghe thấy anh mở miệng, nhấc mắt nhìn anh, vừa lúc chống lại ánh mắt anh thì hơi sửng sờ.

Lập tức liền nghe anh hỏi: “Vành mắt sao lại hồng hồng như thế, tối qua không ngủ đủ?”

Đánh chết cũng không thể thừa nhận tối qua mình không ngủ được, đó không phải là tự thừa nhận anh có lực ảnh hưởng đối với mình sao! Σ(°△°|||)︴…

Cô cố gắng suy nghĩ một hồi, thế này mới tìm được lý do coi như hợp lý, giải thích: “Tại điều hòa thấp, vành mắt hơi khô…”

“Có người nào đã từng nói với em chưa?” Anh đột nhiên hỏi.

Niệm Tưởng không hiểu “hả” một tiếng, nói cái gì?

“Em không biết nói dối.” Anh cầm bút chỉ ra một chỗ cuối cùng, nghĩ nghĩ, lại trực tiếp sửa chữa chỗ tóm tắt bệnh lịch của cô. Cứ như vậy, còn không quên liếc nhìn cô một cái, thấy cô đỏ mặt, bộ dạng thẹn quá thành giận, thản nhiên bổ sung một câu: “Ít nhất ở trước mặt anh, anh có thể nhìn thấu em đang nói dối hay là nói thật.”

Niệm Tưởng trầm mặc: “…”

Tay đặt ở sau lưng nắm lại, có chút không quá cao hứng.

“Có những lời anh có thể không cần nói ra mà…” Cô khẽ giọng rầm rì một tiếng, yếu ớt kháng nghị. Ngẩng đầu thấy anh không phản ứng, lá gan lại lớn hơn một ít: “Tối qua em lên giường liền đi ngủ, rất kiên định muốn đi ngủ.”

Tuyệt đối không có đang oán niệm việc bộ niềng của mình dính vào áo lông của anh…

Cũng tuyệt đối không có đang thẹn thùng… Tuyệt đối … ( つ ﹏ つ)

Nói xong, bị anh dùng ánh mắt và nụ cười thản nhiên đảo qua, thế này mới phát giác tự mình “Giấu đầu lòi đuôi”.

Từ Nhuận Thanh sửa lại chỗ cuối cùng xong, khép lại bệnh lịch đặt về trên bàn làm việc, đóng nắp bút rồi nhét trở lại ống đựng, vừa cất bước đi về phía cô một bước, liền thấy cô cảnh giác lui về phía sau hai bước, nhất thời nhíu mày, có chút không vui nhìn cô.

Niệm Tưởng âm thầm ảo não, cũng không hiểu được phản ứng trốn tránh này là xuất phát từ tâm lý gì, nhận thấy được ánh mắt anh nặng nề nhìn qua, cảm thấy nơi đây không thích hợp ở lâu, vừa muốn kiếm cớ rời đi, anh đã không cho kháng cự, một bước đi đến trước mặt cô.

Thân ảnh thon dài cúi xuống, đem Niệm Tưởng toàn bộ che lại dưới bóng anh.

Phía sau Niệm Tưởng là cửa chớp, bức màn được kéo ra, trên cửa thủy tinh là một tầng hơi nước. Cô nhịn không được lại lui về sau một bước, cổ họng căng lên, trong lòng chột dạ…

Lại, lại tới? (/▽)

Dù bên ngoài cửa sổ ánh sáng rực rỡ thì ánh mắt anh cũng có vẻ tối tăm, một màu đen thẩm như ngưng kết trong nước, nồng đậm đến không thể tan biến. Giờ phút này được ánh nắng chiếu vào, mơ hồ có vài phần bức người.

Niệm Tưởng lặng lẽ nuốt nước miếng, ngón tay đặt ở sau lưng không biết chạm phải cái gì, cô giơ tay nắm vào trong lòng bàn tay, sờ soạng, thì ra là dây kéo màn cửa chớp.

Từ Nhuận Thanh lại đến gần hơn một chút: “Cùng đi…” Ăn cơm.

Hai chữ sau còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên “Ba” một tiếng vang nhỏ, tầm nhìn trước mắt tối lại.

Bàn tay Niệm Tưởng nắm chặt dây kéo màn cũng ướt mồ hôi, cô tránh đi tầm mắt đốt người của anh, giơ tay dán lên gò má đã nóng lên của mình, hàm hồ lầm bầm một câu: “Thời gian không còn sớm. Bác sĩ Từ, em đi ăn cơm trước…”

Dứt lời, cũng không chờ anh trả lời, nhanh chóng nghiêng người, lướt qua khe hở bên cạnh anh chui ra, chạy nhanh như một làn khói …

Chân mày Từ Nhuận Thanh nhíu chặt hơn, buông mắt nhìn dây kéo màn còn đang không ngừng đung đưa, ngay cả sắc mặt cũng trầm xuống.

Đây lại là theo bản năng lựa chọn trốn tránh?

Anh giơ tay bóp nhẹ mi tâm, chợt sinh ra một cảm giác vô lực.

******

Thời điểm Phùng Giản đến phòng trà lấy nước, vừa lúc nhìn thấy Niệm Tưởng nằm dài ở trước cửa sổ, cô “ơ” một tiếng, hỏi: “Âu Dương vẫn đang tìm cô, sao lại ở đây?”

Niệm Tưởng nghe vậy “A” một tiếng: “Có nói chuyện gì không?”

“Không rõ lắm.” Phùng Giản nhìn cô, thấy thần sắc cô buồn bực, hỏi dò: “Bị bác sĩ Từ mắng?”

Niệm Tưởng nâng mắt, lắc đầu: “Không có a.”

“Lại bị cự tuyệt?”

Từ rất lâu trước đó Niệm Tưởng đã rất nhạy cảm với từ này, trừng mắt với Phùng Giản: “Ai lại thổ lộ nữa…”

“Có.” Phùng Giản nhất thời cười nheo cả mắt, thấp giọng nói: “Tôi nghe nói gần đây bác sĩ Lâm bị một cô gái theo đuổi, mỗi ngày đều gửi tin nhắn đến.”

Niệm Tưởng “Hả?” một tiếng, đang muốn tám chuyện vài câu, Phùng Giản quay ngược lại nói: “Cho nên cô học tập một chút, tôi vẫn ủng hộ cô và bác sĩ Từ.”

Tâm tình Niệm Tưởng nhất thời thật phức tạp (⊙v⊙)…

Phùng Giản thấy cô không nói lời nào, sắc mặt lại càng khó coi, nghĩ nghĩ, thuận tiện nhắc nhở: “Gần đây tôi nhìn thấy không ít nữ đồng sự liếc mắt đưa tình với bác sĩ Từ, theo tin nghe được, nghe nói hình như có một cô gái không sợ bị từ chối, chuẩn bị phát động tấn công… Cô mau hành động a.”

Không sợ bị từ chối … Thì ra trong lòng mọi người, cô anh dũng như thế?

Tâm tình Niệm Tưởng càng phức tạp, rối rắm thành bánh quai chèo…

Không thể nào tiếp tục ở phòng trà nước, cô nâng cốc trở về phòng khám, Từ Nhuận Thanh đang xem phim chụp của bệnh nhân, đầu ngón tay còn cầm một cây viết, đang có quy luật nhẹ nhàng mà chuyển động, bông hoa nhỏ do cây viết chuyển động trên tay anh làm ra, linh hoạt lại ưu nhã.

Thấy cô tiến vào, anh mặt không thay đổi nhìn cô một cái, chỉ bàn nha khoa: “Nằm lên đó.”

Niệm Tưởng khiếp sợ: “Hả?”

Bị bỏ rơi vào giữa trưa, người nào đó hiển nhiên tâm tình không tốt, cũng không có kiên nhẫn, cau mày, ngữ khí thanh lãnh: “Tối qua, nút thắt dây niềng, áo khoát lông.”

“Oanh” một tiếng, từ mặt đến cổ Niệm Tưởng nhất thời như bị hỏa thiêu, đỏ lên.

Nháy mắt liền nhớ lại chuyện ngu xuẩn cô đã làm tối qua…

Vì thế, ánh mắt lặng lẽ nhìn chỗ đó, phía dưới cổ anh —— áo sơ mi đã che kín, cái gì cũng nhìn không thấy.

Nhưng nó cũng không gây trở ngại não cô vẽ ra nơi đó có dấu răng, nhất định rất chỉnh tề lại rõ ràng…

Cô đứng tại chỗ, không nhúc nhích nửa bước, cứ như vậy nhìn anh, nhìn anh, vừa giận vừa xấu hổ, cắn chặt răng, trèo lên bàn nha khoa nằm xong, thúc giục: “Anh nhanh lên.”

Từ Nhuận Thanh đang mang bao tay, nghe vậy, cũng không biết là cố ý hay là lơ đãng, nhẹ giọng nói: “Vội vàng như vậy?”

Niệm Tưởng: “…”

(╯‵□′)╯︵┻━┻ muốn lật bàn.

Share this: