Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 40: Thầm mến

Niệm Tưởng chống cán bút, nhìn chằm chằm bài thi, ngẩn người.

Cô đã có mấy ngày không đi bệnh viện, vốn cho là đang kỳ kinh nguyệt còn có thể kéo dài vài ngày để gặp anh… Kết quả, kéo dài thì được kéo dài, nhưng cũng không thấy được người.

Ngày ấy, trước khi đi cô còn cẩn thận hỏi: “Bác sĩ, vậy ngày mai em còn cần lại đây súc và bôi thuốc không?”

“Không cần.” Anh chợt dừng, bổ sung: “Hết kỳ thì đến nhổ răng.”

Cô ôm ba lô đứng một hồi, thật lâu sau mới “Vâng” một tiếng, quay người, mới vừa đi vài bước, anh gọi cô lại.

Niệm Tưởng lập tức phấn chấn quay đầu nhìn anh, chỉ nghe ngữ khí anh bình thản, giọng nói bình bình: “Hôm nhổ răng, đến buổi sáng đi, ăn sáng xong thì đến.”

Niệm Tưởng gật gật đầu, thấy anh đã không nói gì nữa, khó nén thất vọng rời đi.

Cha mẹ Niệm đã trở về, biết cô mấy ngày nay răng đau đến mức mặt cũng sưng lên, đau lòng rất nhiều, vừa đau lòng vừa than thở, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “May mắn không sưng thành đầu heo a…”

Cha Niệm tự trách mình gần đây công tác quá bận rộn, do đó bỏ quên khuê nữ nhà mình, tâm sinh lý cũng không thích hợp, tỏ vẻ không truy cứu đối với thành tích thất thường của Niệm Tưởng, cũng ân cần hỏi han từ đầu đến chân một lần, xuống bếp làm cơm, còn làm cả cơm hộp cho Niệm Tưởng mang theo cả tuần lễ.

Thuận tiện… Sợ ảnh hưởng học tập của cô, thúc giục cô thứ bảy đi bệnh viện nhổ răng.

Mẹ Niệm một lần đi công tác như vậy, quay đầu thấy khuê nữ đã gầy xuống một vòng, lại nghe hàng xóm nói, lần trước nhìn thấy mặt Niệm Tưởng sưng to. Nghĩ như vậy càng thấy khó chịu, trong nhà ngay cả người quan tâm hỏi han cũng không có. Nói dễ nghe một chút đó là hiểu chuyện, biết trong nhà có chuyện phiền lòng nên không nói, nói khó nghe một chút chính là cái tôi quá lớn, có việc thì tự mình lo.

Nhưng dù sao cũng là con gái duy nhất của bà, từ nhỏ được mẹ cha nâng niu cưng chiều lớn lên, suy nghĩ một chút liền đau lòng, đau lòng liền nổi lên tình mẫu ái cuồn cuộn. Cho nên, đương nhiên quyết định, thứ bảy cùng cô đi nhổ răng.

Niệm Tưởng vốn còn muốn kéo dài vài ngày … Nhổ răng, việc dũng cảm như vậy, hiển nhiên không thích hợp với loại người nhát gan sợ đau như cô.

Kết quả, cứ như vậy bị gây khó dễ.

Bất quá, Niệm Tưởng vẫn tỏ vẻ tự mình có thể, không cần mẹ Niệm hi sinh thời gian cùng đi.

Mẫu ái tràn lan, mẹ Niệm khiếp sợ, che ngực ngã vào lòng cha Niệm, giả mù sa mưa, khóc nửa ngày: “Con gái không thương … tôi làm mẹ có quá thất bại hay không…”

Niệm Tưởng nghe được nhíu mày, bị cha Niệm hung hăng trừng mắt một cái, uể oải đồng ý.

Cô tính toán ngày nhổ răng kia, có nên lớn mật một lần đi hỏi số di động cá nhân của bác sĩ hay không, vì về sau không thể gặp mặt, tốt xấu gì có số điện thoại ngẫu nhiên có thể liên lạc… Hơn nữa, không phải nói là, sau khi nhổ xong có chuyện gì đều phải liên hệ bác sĩ chính sao?

Cứ như vậy hoàn toàn quang minh chính đại.

Nhưng…

Mẹ Niệm nóng lòng yêu cầu cùng đi, cô hoàn toàn không dám, không chỉ không dám xin số, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ …

Thứ bảy, đúng lúc là ngày đông đúc nhất của bệnh viện, Niệm Tưởng đứng trong đám người có chút đứng ngồi không yên, liên tiếp hướng vào trong phòng nhìn quanh.

Từ Nhuận Thanh đang khám răng cho một bạn nhỏ, so với những bác sĩ khác mà nói, anh có vẻ nhàn rỗi một chút, cho nên rất nhanh liền đến phiên cô.

Anh còn đang viết bệnh án, nhìn thấy cô tiến vào, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, chỉ bàn nha khoa sau lưng: “Ăn điểm tâm chưa? Nằm trên đó tôi kiểm tra trước một chút.”

“Đã ăn.” Không chỉ ăn, còn ăn quá no …

Cha Niệm làm sủi cảo hải sản, hương vị có chút nặng mùi, trước khi cô ra khỏi cửa còn tỉ mỉ đánh răng hai lần, lại nhai kẹo cao su… Sẽ không có mùi gì kỳ quái đi.

Cô quay lưng lại anh, vụng trộm hà hơi, rất tốt, mùi bạc hà thoang thoảng.

Từ Nhuận Thanh viết xong bệnh án, dặn dò cô hộ sĩ đi lấy dụng cụ nhổ răng, cũng không có ngồi dậy, trượt một cái, xoay người đến bàn nha khoa.

Anh lấy khẩu kính cẩn thận kiểm tra một lần, gật đầu một cái: “Chuẩn bị sẵn sàng?”

Hộ sĩ đã rất nhanh lấy dụng cụ đặt trên bàn điều khiển, trước lúc rời đi còn nhìn cô một cái.

Niệm Tưởng nằm trên bàn nha khoa, nhìn anh lấy ra cây kềm được đóng gói cẩn thận, nhịn không được càng không ngừng hít sâu: “Nhất định, nhất định phải nhẹ một chút…”

Thịnh, thịch, thịch, lúc này nhìn bác sĩ không có một chút nào ngọc thụ lâm phong, thật hung tàn ┮﹏┮.

Đại khái là bộ dáng không có tiền đồ của cô làm mẹ Niệm cảm thấy hết sức mất mặt, tay mẹ Niệm vỗ vỗ vai cô trấn an, quay đầu liền đi ra ngoài đợi: “Sẽ nhanh thôi, mẹ ở bên ngoài đợi con.”

Mẹ… Không cần… Không nói phải chiến đấu cùng con sao… Hic, sao lại đi a…  ̄ he ̄

Cô đang muốn gọi mẹ lại, vừa định ngồi dậy, đang chuẩn bị tiêm tê cho cô, Từ Nhuận Thanh liền cúi mắt nhìn cô một cái. Ánh mắt thanh lãnh lại thâm thúy, không nói chuyện, cứ như vậy nhìn cô, Niệm Tưởng cũng không dám động đậy.

Không thể khiêu chiến quyền uy của bác sĩ chính…

“Lúc tiêm tê sẽ đau một chút.” Anh ý bảo cô há miệng, tiêm tê vào hai bên răng khôn, thấy cô nhíu mày, vì phân tán lực chú ý, bắt đầu nói chuyện phiếm cùng cô: “Buổi sáng ăn cái gì?”

Niệm Tưởng có chút ngượng ngùng: “Sủi cảo hải sản…”

Từ Nhuận Thanh đang cầm dụng cụ chợt dừng lại, ghé mắt nhìn cô, tiếp tục…

Qua mấy phút sau, anh dùng dụng cụ khẽ chạm vào miệng cô: “Có cảm giác không?”

“Đã tê rần.” Niệm Tưởng liếm liếm môi, không có cảm giác gì quá lớn.

Từ Nhuận Thanh thấy cô liếm môi, nháy mắt trên môi nhiễm vài phần thủy quang. Sắc môi cô bé vốn phấn nộn hồng hồng, lúc này nhiễm lên thủy quang, dưới ngọn đèn chiếu rọi, càng hiện ra vài phần tiên diễm ướt át, phá lệ mê người.

Anh nhìn không chớp mắt, làm cho cô há miệng, lại dùng dụng cụ chạm vào lợi chung quanh răng khôn: “Có đau hay không?”

Niệm Tưởng biết anh sắp bắt đầu, khẩn trương đến mức hô hấp cũng có chút không thông, nhìn chằm chằm anh.

Từ Nhuận Thanh bị ánh mắt của cô nhìn đến ngẩn người, thoáng cong ánh mắt, hình như là đang cười: “Nhìn tôi như vậy làm gì?”

Niệm Tưởng đang há miệng không có cách nào trả lời, tròng mắt vòng tới vòng lui… 0. 0 bác sĩ, anh biết đọc tâm thuật không, nhanh chóng đọc đi, đọc đi!

Hình như là hiểu cô hiện tại không thể trả lời anh, Từ Nhuận Thanh chuyển ánh mắt, tự nói: “Tôi biết em sợ đau.”

Anh đã chuyên chú tách lợi chung quanh răng cô, ánh mắt nặng nề, nghiêm túc hơn nữa. Miệng tuy nói ra những lời này nhưng bởi vì lực chú ý không đặt vào câu nói, đến cuối cùng, ngữ khí như mang theo vài phần nỉ non, mềm nhẹ, ôn hòa, đi thẳng vào lòng người.

Niệm Tưởng có chút sững sờ, nhịn không được quay mắt đi, không dám nhìn anh nữa.

Nhổ răng cần cắt một phần lợi, tình hình răng của Niệm Tưởng còn cần bỏ đi một phần khác, nhưng kỹ thuật thao tác anh đã nắm trong lòng bàn tay.

Niệm Tưởng nằm trên bàn nha khoa yên lặng rơi lệ —— lừa gạt, còn nói không đau, có thuốc tê sẽ không có cảm giác!

Từ Nhuận Thanh đang nhổ răng cho cô, miệng vết thương hơi lớn, xuất huyết tương đối nhiều, anh lại thay đổi bông thấm khác. Vừa cúi đầu, liền nhìn thấy cô bé ở nơi đó lặng lẽ khóc.

“Rất đau?” Anh nhíu mày một cái.

Niệm Tưởng thật ủy khuất gật gật đầu, có cảm giác như đầy răng trong miệng cũng bị nhổ xuống ┮﹏┮…

“Nhiều nhất ba phút.” Anh nói xong câu này, dời tầm mắt. Trong lòng lại khẽ rung rinh, động tác trên tay không tự giác thả nhẹ hơn một chút.

Anh nói ba phút liền thật sự là ba phút, kẹp răng đã nhổ xong, xử lý vết thương, bởi vì miệng vết thương hơi lớn, còn khâu mấy mũi. Làm xong này đó, gắp bông cho cô ngậm lại: “Rất đau sao?”

Niệm Tưởng lắc đầu, đưa tay lấy khăn giấy muốn lau nước mắt, nhưng đang nằm, với không tới, đang muốn ngồi dậy, anh đã rút bao tay ra, lấy hai tờ khăn giấy nhét vào lòng bàn tay cô.

Mẹ Niệm canh thời gian tiến vào, thấy Niệm Tưởng khóc, ánh mắt hồng hồng, đỡ cô ngồi dậy, liên thanh an ủi: “Khóc cái gì, nhổ xong thì tốt rồi. Là người lớn nha, sau muốn ăn cái gì bảo ba con làm cho con, đừng khóc…”

Thời điểm mẹ Niệm hiếm có dịu dàng như vậy, Niệm Tưởng rất hưởng thụ, lau khô nước mắt liền chịu đựng không khóc nữa.

Từ Nhuận Thanh rửa tay xong đi trở về, thấy bên môi cô còn có một vết máu, dùng cái nhíp gắp bông đã tẩm ướt, một tay bóp nhẹ cằm của cô, một tay nâng lên muốn lau cho cô.

Niệm Tưởng lại nhớ ra mẹ còn ở trong này, theo bản năng muốn tránh ra. Cô vừa nghiêng đầu, Từ Nhuận Thanh đã xiết cằm cô, hơi dùng sức: “Đừng nhúc nhích.”

Mẹ Niệm vỗ một chưởng trên đùi Niệm Tưởng: “Nghe lời bác sĩ, động cái gì mà động.”

Niệm Tưởng đau đến kêu lên một cái, nhe răng trợn mắt, biểu tình trên mặt cũng có chút mất tự nhiên. (⊙o⊙) cô là con ruột sao! Xuống tay nặng như vậy…

“Em bị xuất huyết có chút nghiêm trọng, ở chỗ này chờ nửa giờ, tôi sẽ xem lại. Hôm nay không cần súc miệng đánh răng, có nước miếng đều nuốt xuống, không được phun ra. Hai giờ sau mới có thể ăn cơm, hai ngày nay ăn thức ăn hơi lạnh, mềm, dễ nuốt.

Còn có, buổi chiều liền nghỉ ngơi đi, không nên quá mệt. Miệng vết thương của em hơi lớn, tôi đã khâu, một tuần sau trở lại cắt chỉ, nếu đau dữ dội thì uống một viên giảm đau, nếu còn trong phạm vi chịu đựng thì không cần uống.

Trở về có thể chườm lạnh một chút, giảm đau và phòng ngừa sưng lên.”

Nói xong, anh kéo ra ngăn kéo thứ nhất của bàn làm việc, rút ra một tấm danh thiếp đưa cho cô: “Có việc gì thì liên hệ số này.”

Niệm Tưởng nhận lấy, nhìn thoáng qua, ánh mắt sáng ngời.

Mặt trên in tên “Đổng Vực”, phía dưới ngoài dãy số bệnh viện, còn có số di động công tác.

Cô gần như là mừng rỡ, nụ cười trên mặt làm sao cũng không giấu được, cong ánh mắt trong trẻo, hướng về phía Từ Nhuận Thanh mà cười, miệng ngậm bông không dám há lớn, liền hàm hồ nói một câu: “Cám ơn bác sĩ.”

Mẹ Niệm vui mừng gật gật đầu, trưởng thành, hiểu lễ phép a!

Nghĩ như vậy, bà thuận tiện hỏi: “Hàm răng của Niệm Tưởng chúng tôi có tốt không?”

“Chất lượng răng cô bé không phải đặc biệt tốt, bất quá vệ sinh tốt cho nên không có vấn đề lớn. Chỉ là răng trước có chút chen lấn, đề nghị niềng răng.”

Niệm Tưởng vừa nghe niềng răng, cảm thấy răng đầy miệng nhất thời bủn rủn … Không cần nói đùa a ⊙_⊙… Cô gan nhỏ, không cần dọa…

Mẹ Niệm như có điều suy nghĩ, mắt nhìn Niệm Tưởng rõ ràng có chút hoảng sợ, âm thầm suy nghĩ, vì thế, vấn đề niềng răng này chính là ngay tại hôm đó được mở ra.

******

Niệm Tưởng trở về, thật trịnh trọng đem tấm danh thiếp kia cho vào ví tiền cá nhân của mình, thường thường lấy ra xem vài lần, học thuộc làu số điện thoại.

Ngày thứ năm, cô rốt cuộc không kháng cự được. Sau khi viết xong bài tập, xoa cổ đau mỏi, tâm lý chuẩn bị cả nửa ngày, chiếu trên danh thiếp, nhắn một cái tin vào số di động, sợ mình đánh sai số, cẩn thận đối chiếu dãy số nhiều lần.

Cô hỏi: “Bác sĩ, em nhổ răng xong, miệng vết thương vẫn còn có chút đau, không nghiêm trọng chứ? Có thể ảnh hưởng việc cắt chỉ hai ngày sau không.” Sợ anh không biết mình là ai, còn để lại tên của mình.

Đã là mười giờ đêm, cô gửi xong mới lưu ý đến thời gian, không khỏi có chút ảo não, lúc này anh đã ngủ chưa?

Đang nghĩ như vậy, di động run lên, gửi lại một cái tin: “Hai ngày sau đến tái khám, sẽ xem lại.”

Niệm Tưởng trả lời một chữ “Vâng”, rốt cuộc không đợi được anh trả lời lại nữa.

Đổng Vực ngày hôm sau đi làm thì nhớ tới chuyện này, thuận miệng nhắc tới cùng Từ Nhuận Thanh: “Có phải bệnh nhân của cháu gọi là Niệm Tưởng?”

Động tác trên tay Từ Nhuận Thanh chợt dừng lại, nhìn Đổng Vực: “Đúng.”

“Đêm qua gửi tin nhắn cho chú, hỏi việc nhổ răng xong vết thương còn đau, có ảnh hưởng việc cắt chỉ hay không. Chú không biết tình huống cụ thể, liền bảo cô ấy hai ngày sau theo thường lệ đến tái khám.”

“Cảm ơn thầy.” Từ Nhuận Thanh nói xong, không biết làm sao liền nhớ đến bộ dáng cô bé lã chã chực khóc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hẳn nên cho cô số liên lạc của mình, bất quá, anh vừa mới đến thực tập…

******

Hai ngày sau, Niệm Tưởng đến tái khám.

Bữa sáng cô uống quá nhiều sữa đậu nành, trên xe công cộng chen lấn nửa giờ, vừa đến bệnh viện trước hết tìm WC…

Mơ hồ nhớ WC ở cuối hành lang, thời điểm đi qua đích thật là tìm được WC, bất quá cái WC này có chút kỳ quái… Bởi vì chỉ có một phòng.

Cô đứng ở cửa một hồi, nhìn trái phải không gặp ai đi qua, lại nghẹn đến mức không thể chờ được, dứt khoát đẩy cửa vào, kết quả ——

Đẩy, đẩy không ra? (⊙x⊙)

Cô đang kiên trì đẩy, bên trong cửa đột nhiên truyền đến giọng nói có chút quen thuộc: “Có người.”

Niệm Tưởng nhất thời ngây ra như phỗng —— cái gì, cái gì? Bác sĩ chính!!!

Một giây sau, cô nghe thấy thanh âm anh tựa hồ đã đi tới gần, nhất thời 囧 tay cầm nắm cửa luống cuống… Thật là mất mặt a, làm sao, làm sao, làm sao…

Không thể bị anh biết là mình ở ngoài cửa… Vạn nhất anh hiểu lầm cô là tên biến thái thì làm thế nào!

Cố tình tiếng bước chân đó càng ngày càng gần, da đầu Niệm Tưởng run lên, theo bản năng thật nhanh chạy …chạy …

Chờ cô đỏ mặt hỏi hộ sĩ WC ở đâu, giải quyết vấn đề sinh lý xong mới chậm rãi trở về phòng khám, dọc theo đường đi đều suy nghĩ, cô không lên tiếng, chạy cũng rất nhanh, hẳn là không phát hiện cô đi?

Cứ như vậy thấp thỏm đến phòng khám, cũng không nhìn được cái gì trên mặt Từ Nhuận Thanh. Chờ cô lại đây, câu nói đầu tiên chính là: “Hai ngày trước gửi tin nhắn, nói miệng vết thương còn đau, hiện tại thế nào?”

Niệm Tưởng chủ động trèo lên bàn nha khoa: “Hiện tại không đau, em uống canh xương cả một tuần…”

Từ Nhuận Thanh kiểm tra một chút, không chút để ý trả lời: “Hình như cũng không gầy đi…”

Niệm Tưởng: (⊙o⊙) cô rất béo sao…?

Anh cầm dụng cụ cắt chỉ cho cô, trong đầu Niệm Tưởng liền vẽ ra… Hôm nay là lần cuối cùng, nếu như răng không có vấn đề, cô sẽ không tới nơi này nữa, phải tìm một lý do nào đó tiếp tục gặp anh mới được…

Niệm Tưởng không yên lòng nghĩ nghĩ, Từ Nhuận Thanh bên này đã cắt chỉ xong, tháo xuống bao tay, đang muốn đi rửa tay, vừa mới quay người, liền cảm giác vạt áo blouse trắng bị kéo nhẹ.

Anh cúi đầu nhìn, một tay cô chống trên bàn nha khoa, một tay kéo vạt áo anh, ngửa đầu nhìn anh, gương mặt chờ đợi: “Bác sĩ, anh có thể cho em số di động cá nhân không?”

Có chút ngượng ngùng, vừa sợ anh sẽ từ chối, thanh âm cũng nho nhỏ, lại vừa đủ có thể làm cho Từ Nhuận Thanh nghe rõ ràng.

Anh vừa chần chờ, Niệm Tưởng cho rằng anh cũng không muốn cho, ngón tay kéo góc áo anh chậm rãi buông ra, vẻ thất vọng trên mặt không chút nào che dấu: “Nguyên lai không thể được sao?”

Anh quay người nhìn cô, đột nhiên có chút chần chờ: “Muốn số cá nhân làm gì?”

Niệm Tưởng “A” một tiếng, anh hỏi trực tiếp như vậy, cô căn bản không biết trả lời như thế nào.

Nói thích anh sao… Ngay cả anh trông như thế nào cô còn chưa biết…

Từ Nhuận Thanh nhìn nét mặt của cô liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, thoáng mím môi một chút, suy nghĩ, vẫn là từ chối nói: “Không phải đang học cấp ba sao? Hẳn nên lấy học tập làm trọng, chúng ta rõ ràng chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân…”

Nói xong câu này sợ cô không hiểu, lại hơi cúi đầu, xác nhận: “Những lời này nghe có hiểu không?”

Sắc mặt Niệm Tưởng hơi trắng bệch, có chút kinh ngạc nhìn anh một cái, gật gật đầu. Ánh sáng trong đôi mắt kia tựa hồ cũng ảm đạm không ít, cứ như vậy thẳng tắp nhìn anh, trong khoảnh khắc đã nổi lên ánh lệ.

Muốn khóc?

Từ Nhuận Thanh nhíu mày một cái, có chút luống cuống. Hay là cứ cho cô, về sau từ từ dạy bảo?

Bất quá còn chưa chờ anh thỏa hiệp, cô đã từ trên bàn nha khoa trượt xuống, thần sắc nghiêm túc giải thích với anh: “Xin lỗi.”

Từ Nhuận Thanh còn chưa phản ứng kịp đây là giải thích cái gì, cô đã nhào lên, một tay choàng qua ôm cổ anh, chợt đem cả người anh kéo xuống, một tay đặt trên môi anh.

Anh còn mang khẩu trang, ngón tay Niệm Tưởng cho dù đè lên cũng chỉ có thể cảm nhận được xúc cảm của khẩu trang. Cô nâng lên ánh mắt nhìn anh một cái, vừa ngẩng đầu liền hôn lên.

Chân mày Từ Nhuận Thanh nhíu chặt, đang muốn đẩy cô ra, lại phát hiện cô hôn lên cũng không có trực tiếp hôn môi anh… Ngược lại là…

Anh cúi mắt nhìn cô, ánh mắt híp lại, đáy mắt hình như có ánh sáng chợt lóe, cứ như vậy trầm mặc không nói, cho cô ăn đậu hủ một lần —— à, vẫn là cách ngón tay cái của cô ăn đậu hủ…

Cô nhón chân đứng không vững, Từ Nhuận Thanh thậm chí còn có tâm tình đỡ cô một phen, nghĩ đợi lát nữa nhất định phải giáo huấn cô một chút. Không ngờ, cô đứng vững xong, cũng không dám nhìn anh, ngay lập tức xoay người chạy.

Từ Nhuận Thanh nhìn bóng lưng cô, ngẩn người, lập tức nhớ tới cái gì, kéo ra ngăn kéo bàn làm việc nhìn.

Thẻ học sinh của cô còn lặng yên nằm ở đó, trong ảnh chụp cô hơi cong môi, cười an nhiên.

Tâm tình của anh nhất thời bắt đầu có chút phức tạp.

Niệm Tưởng…

Vậy sau này, đích xác thành “Kỷ Niệm” anh nhớ mãi không quên.