Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 16: Lợi tức

Lời editor: Mình đã chỉnh lại các chương trước, do hiểu lầm từ convert, nên mình có edit sai, mục đích niệm tưởng đi niềng răng, phải nhổ răng hàm, chứ không phải răng khôn. Cho nên tình huống bị kẹt đũa ở chương 8 đã được giải thích. ^^

Lâm Cảnh Thư vừa nói xong trường hợp này, đã đi vào phần trả lời câu hỏi.

Năm phút đồng hồ cho các sinh viên chuẩn bị đặt câu hỏi, anh ta nhìn thoáng qua vị trí của Từ Nhuận Thanh.

Anh đang hơi cúi đầu, lực chú ý hiển nhiên không đặt ở trên đài chủ tọa. Lâm Cảnh Thư theo tầm mắt anh nhìn lại, cô bé ngồi ở bên cạnh biểu tình khiếp sợ đang nhìn anh.

Đại khái là nhận thấy được tầm mắt của Lâm Cảnh Thư, Từ Nhuận Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, hơi cong cong khóe môi, tựa hồ là…… Đang cười?

Lâm Cảnh Thư nhịn không được híp híp mắt, lưu ý đến Niệm Tưởng nhiều hơn, lúc này mới dời đi ánh mắt nhìn về phía thính phòng, thanh âm ôn nhuận: “Bắt đầu đặt câu hỏi.”

Không biết microphone hay loa có vấn đề, anh ta vừa dứt lời thiết bị liền phát ra một tiếng tạp âm bén nhọn, lướt qua giây lát.

Niệm Tưởng chỉ cảm thấy màng nhĩ bị tê rần, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, giơ tay xoa xoa lỗ tai.

Lòng hiếu kỳ của Lan Tiểu Quân đã hừng hực thiêu đốt nãy giờ, thấy bác sĩ Từ đã chuyển dời chú ý đến trên người Lâm Cảnh Thư, lập tức tàn nhẫn nhéo Niệm Tưởng một phen, thấy cô nhe răng nhếch miệng mà quay đầu lại, cười hề hề hỏi: “Vừa rồi mình đều nghe được a, cái gì số cá nhân?”

“Có thể đừng nhéo mình không?” Niệm Tưởng xoa xoa mu bàn tay bị cô ấy nhéo đau, quay đầu nhìn Từ Nhuận Thanh, đôi mắt hơi híp lại, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nghiến răng nghiến lợi mà —— giơ lên tay.

Vẻ mặt Lan Tiểu Quân ngơ ngẫn nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm gì?”

“Câu hỏi!” Niệm Tưởng trả lời như chém đinh chặt sắt.

Cô vừa dứt lời, Lâm Cảnh Thư cũng đã nhìn lại đây, giơ tay chỉ Niệm Tưởng, ý bảo cô đứng lên hỏi.

Niệm Tưởng đứng dậy, hắng giọng cho nhuận thanh, lúc này mới rõ ràng hỏi: “Xin hỏi bác sĩ Lâm, ở tình huống như thế nào, anh sẽ cho bệnh nhân của mình số di động cá nhân?”

Câu hỏi này so với câu hỏi “Bác sĩ Lâm có bạn gái hay chưa” hiển nhiên là có một chút tin tức liên quan, cả thính phòng lại bắt đầu có người ngo ngoe rục rịch lên, khe khẽ nói nhỏ không dứt bên tai.

Lâm Cảnh Thư bị hỏi đến sửng sốt, ngay sau đó nhớ tới cái gì, cười như không cười mà nhìn chỗ ngồi của vị khách quý nào đó, sắc mặt Từ Nhuận Thanh hơi trầm xuống, anh ta rất có hứng thú hỏi lại: “Vậy vấn đề này, mong muốn ban đầu là cái gì?”

Niệm Tưởng đang muốn trả lời, cúi đầu, ánh nhìn rất có hứng thú nhìn Từ Nhuận Thanh, cô giật mình một cái, lại không có căm phẫn tràn đầy như vừa rồi, xám xịt mà có lệ nói: “Đại khái là…… Muốn có số cá nhân của bác sĩ Lâm…… đi?”

Từ Nhuận Thanh hơi nhướng mi một chút, nhìn cô.

Lan Tiểu Quân đã trừng lớn mắt —— cô ấy trăm triệu lần cũng không nghĩ tới lá gan Niệm Tưởng lớn như vậy, dám ở trước công chúng muốn có số cá nhân của bác sĩ Lâm…… Chẳng lẽ cậu ấy không biết, có hơn nữa số người dự thính là tình địch sao?

Một khoảng yên tĩnh, Niệm Tưởng chỉ nghe được Từ Nhuận Thanh dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, gần như là thì thầm mà trả lời: “Thông thường tôi cho số cá nhân là khi…… có chuyện mưu đồ.”

Vốn muốn phản kích bác sĩ Từ…… Kết quả lại làm Niệm Tưởng tự mình làm mình…… Bi phẫn.

Toạ đàm kết thúc, Từ Nhuận Thanh rời đi trước, trước khi đi còn không quên nhắc nhở Niệm Tưởng đang ủ rũ cụp đuôi: “Thứ tư tới sớm một chút, niềng răng tốn thời gian nhiều một chút.”

Hiện tại đầu óc Niệm Tưởng chỉ mãi nghĩ đến câu vừa rồi của anh “Có chuyện mưu đồ”, choáng váng gật gật đầu. Chờ anh đứng dậy rời đi, trong hoảng hốt, cô cảm thấy phía sau lưng bị chọc vài cái, vừa quay đầu lại —— liền thấy Nhậm Dĩnh cầm đầu mọi người, ánh mắt kia cực kỳ hâm mộ.

Cô có chút vô phương hiểu biết thế giới này……

Hai ngày sau, trước sau trong đầu Niệm Tưởng chỉ tuần hoàn bốn chữ to “Có chuyện mưu đồ”, sầu lo đến cả hai bên cằm cũng hóp lại ——

Nghĩ tới nghĩ lui, giải thích duy nhất hình như là…… nhắc nhở cô nợ phí sửa xe?

******

Nhân lúc Cha Niệm đi công tác, Niệm Tưởng liền không về nhà, buổi sáng thứ tư trực tiếp từ trường học xuất phát đi bệnh viện Thụy Kim.

Cô y tá ở quầy tiếp tân đang ăn bữa sáng, thấy cô đẩy cửa vào, nhanh tay lau miệng, trước mời cô ngồi trên sô pha đợi một lát: “Cô Niệm tới thật sớm, chúng tôi mới vừa đi làm.”

Nói xong, lại tự mình đi rót cho cô ly nước ấm, đặt ở trên bàn.

Nhưng thật ra Niệm Tưởng có chút ngượng ngùng, cô vừa cảm tạ vừa nói: “Cô cứ bình thường, không cần để ý tôi.”

Cô y tá nhìn cô cười cười, hỏi: “Cô Niệm hôm nay là tới tìm bác sĩ nào?”

Niệm Tưởng nghi hoặc nhìn cô y tá một cái, trả lời: “Tôi tới tìm bác sĩ Từ, hôm nay phải niềng răng.”

“A?” Cô y tá hơi nhíu mày một chút, thấp giọng nói thầm: “Tôi nhớ hình như bác sĩ Từ hôm nay không đi làm.”

Nói xong, vòng trở về trước bàn, mở máy tính nhìn lịch công tác: “Cô Niệm có nhớ lầm thời gian không? Hôm nay bác sĩ Từ thật là không đi làm.”

Niệm Tưởng cũng sửng sốt: “Chính anh ấy bảo tôi thứ tư tới đây……”

Nghĩ nghĩ, cô luống cuống tay chân, từ trong túi xách lấy ra phiếu hẹn: “Thời gian hẹn trước là sáng thứ tư.”

Cô y tá và cô hai mặt nhìn nhau một hồi, gãi gãi đầu: “Như vậy đi, cô ở chỗ này chờ một lát, nếu tới giờ làm việc bác sĩ còn không có tới, tôi sẽ giúp cô gọi hỏi một chút.”

Niệm Tưởng gật gật đầu, cười cười: “Vậy làm phiền cô.”

Hôm nay thời tiết không thể gọi là tốt, đã là buổi sáng lại không thấy ánh mặt trời. Khắp không gian tựa hồ bị sương mù nặng nề bao phủ, cả trời sương mù mênh mông.

Trong thảng thốt như vậy, mùa thu đã kết thúc, bốn phía đã nổi lên gió lạnh.

Lá cây hai bên đường sớm đã rụng đầy đất, khi có xe chạy qua, gió sẽ cuốn theo những phiến lá, giống như những con bướm nhẹ nhàng bay múa.

Cái miệng nhỏ nhấp một chút nước ấm trong ly giấy, cảm thán nhớ tới 6 năm trước, lần đầu tiên cô bước vào bệnh viện nha khoa, hình như quang cảnh cũng giống như lúc này, chỉ là hoàn cảnh thì không giống……

Hành lang dài của bệnh viện công lạnh như băng, ánh nắng chiếu vào cũng không làm giảm đi phần nào lạnh lẽo, nhìn về phía cuối dãy, một loạt cửa sắt giống như gông cùm xiềng xích, ép tới người thở không nổi.

Không giống nơi này ——

“Có trà nóng, có sô pha, còn có người đẹp thưởng thức……”

Nếu chỗ cô thực tập cũng như vậy, thật sự là nằm mơ cũng phải cười tỉnh.

Cô cứ như vậy mà suy nghĩ không ngừng, có lục tục vài bác sĩ và hộ sĩ tới đi làm. Chỗ cô ngồi có chút chính diện, vì thế, mỗi người đi qua đều sẽ nghiêng đầu nhìn cô vài lần……

Niệm Tưởng bị nhìn đến có chút 囧, quay tới quay lui một hồi, đi lên hỏi cô y tá, có thể gọi điện hỏi bác sĩ Từ hôm nay có tới hay không.

Vừa dứt lời, liền nghe giọng nam thanh lãnh từ phía sau trả lời: “Không phải em có số của tôi sao, sao không tự mình hỏi?”

Niệm Tưởng còn chưa xoay đầu, đã tìm được đáp án từ vẻ mặt kinh ngạc của cô y tá ……

Cô chậm rì rì xoay người, vừa định giơ tay chào hỏi một cái, dư quang thoáng nhìn người đang cười, đứng phía sau Từ Nhuận Thanh, hơi hơi kinh ngạc: “Bác…… bác sĩ Lâm?”

Lâm Cảnh Thư nhìn cô cười cười, lại nhìn Từ Nhuận Thanh, hơi có chút ngoài ý muốn: “Tới tìm Nhuận Thanh?”

A…… Trên mặt cô có ghi “Tôi tới tìm bác sĩ Từ” sao……

“Đúng vậy, tôi tới tìm bác sĩ Từ.” Cô trả lời.

Đang muốn nói cái gì, Từ Nhuận Thanh đã đem áo khoát đang cầm trong tay vắt lên khủy tay mình, cúi mắt nhìn cô một cái, thanh âm càng thêm lãnh đạm: “Đi lên với tôi.”

Niệm Tưởng nhìn sắc mặt bất thiện bác sĩ Từ, có chút không hiểu…… Người này sao thế nào cũng chỉ có một bộ mặt, thấy ai cũng có biểu tình “Anh/Cô làm tôi không cao hứng”?

Lâm Cảnh Thư hiển nhiên đã quen, hơi hơi gật đầu, lướt qua cô mà đi.

Mới vừa đi vài bước, tựa hồ nhớ tới cái gì, lại dừng bước chân, nhìn Từ Nhuận Thanh đang hướng lên phòng khám ở lầu hai, hỏi: “Hôm nay không phải cậu nghỉ ngơi sao?”

Từ Nhuận Thanh hiển nhiên không quá muốn trả lời vấn đề này, khẽ nâng nâng cằm chỉ hướng Niệm Tưởng, ngắn gọn nói: “Vì cô ấy.”

Niệm Tưởng trố mắt một lát, vẫn duy trì tư thế đang lên lầu, đứng đơ tại đó.

Cho đến khi ——

Đã muốn đi tới lầu hai, Từ Nhuận Thanh phát hiện người không theo kịp, lại lui về phía sau vài bước nhìn xuống dưới, đè thấp thanh âm mang chút khàn khàn: “Yên tâm, không thu phí gì khác đâu.”

Niệm Tưởng trầm mặc.

Hình như…… Trọng điểm…… Không phải ở chỗ này.

Bởi vì là “tăng ca đột ngột”, Âu Dương cũng không có tới. Hơn nữa hôm nay anh không có bệnh nhân, toàn bộ phòng khám liền có vẻ trống trải hiu quạnh.

Anh thay áo blouse trắng, đang cài cúc áo, thấy cô đứng bên bàn nha khoa, giơ tay chỉ chỉ: “Nằm lên đó, tôi chuẩn bị một chút, chúng ta liền có thể bắt đầu.”

Nói xong câu này, anh nhíu mày, giơ tay nắm thành quyền, nghiêng thân ho nhẹ vài tiếng.

Niệm Tưởng vừa nằm lên vừa nhịn không được hỏi: “Bác sĩ Từ, anh bị cảm?”

Anh khẽ “Ừm” một tiếng, đi đến bồn nước rửa sạch tay mới lấy ra bao tay dùng một lần và khẩu trang đặt ở trên bàn làm việc. Một cô hộ sĩ lạ mặt cầm khay đi đến, để cái khay xuống bàn điều khiển, cúi đầu nhìn Niệm Tưởng: “Bác sĩ Từ, hiện tại bệnh nhân không nhiều lắm, em ở lại hỗ trợ nhé?”

Từ Nhuận Thanh nhìn khay đồ, đem biên lai đã đóng dấu đưa cho cô ấy: “Trước đi xuống quầy lấy dây và mắc cài mang lên.”

Hộ sĩ kia tiếp nhận biên lai, xoay người đi xuống lầu.

Ánh sáng ít ỏi, toàn bộ phòng khám có chút tối tăm. Anh đi đến trước cửa sổ kéo cửa chớp. Tiếng bánh xe chuyển động rất nhỏ, vang lên trong phòng khám yên tĩnh có chút rõ ràng.

Bức màn được kéo lên, ánh nắng cũng xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào, giống như cây cỏ, sôi nổi mọc đầy đất.

Anh kéo ghế ở bên cạnh cô ngồi xuống, lấy khăn vòng cổ dùng một lần quàng cho cô.

Niệm Tưởng tự giác mà ngẩng đầu lên, ngón tay anh liền từ cổ cô vòng ra sau, đơn giản mà gắn lại nút kết: “Toàn bộ quá trình yêu cầu thời gian lâu một chút, có không thoải mái, cứ ra hiệu bằng tay.”

Dứt lời, anh giơ tay điều chỉnh ánh đèn, dùng khẩu kính kiểm tra tình hình khoang miệng cô.

Niệm Tưởng liền có chút khẩn trương, chờ anh xoay người mở hình ảnh của cô trên máy tính, dùng thanh âm bảo đảm anh có thể rõ ràng nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Từ, tiền em nợ anh nhất định sẽ trả.”

Từ Nhuận Thanh hơi nhướng mày, có chút theo không kịp tư duy của cô. Xoay người thấy đôi tay cô để trước người, không tự giác mà xoắn xoắn vặn vặn thành một đoàn, lúc này mới hiểu rõ.

Cô bé này, một bộ dạng như cừu non đợi làm thịt, thật sự là làm người khác buồn cười, tính phúc hắc trong người anh bị kích phát, cái gì đạo đức nghiệp vụ tạm thời đều vứt ở sau đầu.

Anh câu môi cười cười, ôn nhuận nhu hòa, một đôi con ngươi lộ ra ánh sáng, sáng ngời mà thâm thúy.

Một giây tiếp theo, anh liền ác độc mà hù dọa cô: “Có lợi tức không? Không có thì đừng nói tôi xuống tay không biết nặng nhẹ.”