Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm

Quyển 1 - Chương 6: Diện kiến, tiếp

Bấy giờ những người ở phía ngoài trận pháp của thầy Hữu khó lòng nào mà nhận biết tình hình cho được, duy chỉ có năm người đàn ông trấn năm góc của đàn lễ là chứng kiến rõ rệt những gì xảy ra. Trùnng hợp thay, chồng của cô Trà lại là một trong năm người đứng pháp trong trận đồ lúc ấy. Mãi sau này khi câu chuyện lắng xuống, cô Trà mới được dịp nghe chồng thuật lại những giây phút hoảng loạn năm xưa. 

Bấy giờ chú Tiến, sau này là chồng cô Trà, thấy rất rõ trong cái dáng vẻ của Huệ đã mất đi sự uyển chuyển của một người thiếu nữ. Thay vào đó là những bước đi oai vệ, từ tốn, họa như tướng đi của các bậc danh tướng cổ xưa. Phía bên cạnh quỷ tướng đó, nếu căng mắt nhìn rõ thì hình như có rất nhiều những bóng đen mập mờ phảng phất ở phía sau. Cớ phải chăng đó cũng là những vong hồn tử trận chưa được siêu sinh nay muốn lên dương thế làm loạn. Mấy người đứng trấn trận pháp nháo nhác, tim đập thình thịch, kẻ nào kẻ nấy chỉ muốn buông đồ mà tháo chạy, nhưng lạ thay, lúc ấy tuy là tình thế cấp bách nhưng ai nấy đều như trôn chân tại vị trí của mình, có muốn chạy cũng chẳng tài nào mà nhấc nổi chân lên được. Thầy Hữu đã nhiều phen ra vào với những thứ ma tà này nên cũng có phần nào đó vững tâm hơn năm người dưới đàn kia. Thầy Hữu quát lớn, 

-Tất cả đứng yên, lúc này có muốn chạy cũng không được, ta đã có sự dự toán. Lúc này bỏ chạy thì tất cả cùng chết, phải thật kiên định.

Thầy Hữu ra lệnh cho năm người cầm lệnh kỳ cùng hướng về ngạ quỷ trong thân xác của cô Huệ. Kỳ lạ thay, bốn bề mặt đất lúc ấy bỗng rung chuyển một cách một cách mạnh mẽ. Chính bản thân chú Tiến cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy bốn phiến đá lớn sức năm sáu người khiêng đột nhiên di chuyển như có người tác động. Mặc dù kể cả có sức người tác động thì liệu ai có đủ sức mà làm được điều phi thường đến vậy. Mà đâu chỉ có riêng 4 phiến đá xảy ra sự lạ, ngay cả đến 64 cọc tre được cắm xuống đất một cách chắc chắn cũng rung lên liên hồi, thậm chí có những cọc đổ ngả hẳn sang một phía. Thầy Hữu lúc này lấy ra một xấp bùa đã được chuẩn bị sẵn, hơ đi hơ lại quanh bó nhang đang cháy phừng phừng trên bàn lễ. Kế đó, thầy Hữu tung nắm bùa về phía trước mặt, miệng hô vang bốn chữ, “Tứ Tượng xoay chuyển”. Đúng lúc đó thì chú Tiến thấy mồn một có bóng người đang đẩy bốn tảng đá lăn về phía trước đàn lễ, vừa đến nơi xếp thành một hàng ngang thì dừng lại. Mấy bóng người lúc đó cũng tự nhiên mà tan mất. Thầy Hữu tay cầm thanh Mộc Kiếm liên tục múa võ trên đài lễ, chẳng ai có thể tin rằng một người đàn ông da dẻ nhăn nheo, đầu hai thứ tóc lại có thể thực hiện những đường kiếm dứt khoát và thanh thoát như vậy. Mỗi đường kiếm mà thầy Hữu chém về phía trước thì lại có một tiếng gào thét vọng lại trong gió, cứ như vậy chừng mươi phút thì tên quỷ tướng trong thân xác cô Huệ khựng lại. Tiếng nói thều thào khác hẳn với lúc đầu cất lên từ phía đó, 

-Xem ra ngươi cũng có chút thực tài, sao ngươi không kết liễu nốt ta đi, Mật Tông Pháp Chỉ của ngươi thừa sức để đánh ta hồn siêu phách lạc. 

Thầy Hữu lặng người hồi lâu, lên tiếng giảng giải cho kẻ âm hồn ngạ quỷ dưới kia hiểu, 

-Ta vốn học đạo, chữ đạo để lên đầu, nhưng đó không phải là đạo pháp mà là đạo hạnh. Ngươi dù là bại binh nhưng vẫn có âm tướng đi theo phò trợ ắt khi còn trên dương thế cũng là người có nghĩa khí, ta niệm tình đó mở cho ngươi một cơ hội. Nếu như biết an phận thì ta cho người lập miếu thờ phụng ngay dưới gốc đa, sớm hôm nhang khói cho ngươi hưởng lễ của trăm họ.

Nói đoạn đến đây thì cảnh vật xung quanh trở về đúng những gì mà nó vốn có. Những cơn cuồng phong mịt mù đã biến mất, những người phía bên ngoài lúc này cũng đã thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy thầy Hữu và năm người trấn pháp vẫn đang bình yên vô sự. Ngạ quỷ tiếp lời, 

-Mã Chính ta xưa nay trung quân ái quốc, nguyện một lòng được phò trợ cho chúa công. Thánh ân đưa ta đến đây để chinh phạt, nay nhiệm vụ đã xong chỉ mong được trở về Thiểm Tây nơi quê nhà để an nghỉ. 

Thầy Hữu tỏ vẻ thán phục chữ trung chữ nghĩa của âm quỷ mà rằng, 

-Điều đó không khó, ta hoàn toàn có thể thỉnh pháp thánh mở lối đưa đường dẫn ngươi về với nơi Bắc Quốc. Tuy vậy, ngươi phải buông tha cho thiếu nữ kia, oan oan tương báo âu cũng chỉ làm ngươi thêm nặng nghiệp. Ta đã cất công chuẩn bị cho ngươi hai tố nữ theo hầu dọc đường khi ngươi trở về, nếu đồng ý ta sẽ làm phép thỉnh lệnh Thánh ngay lúc này. 

Cô Huệ gục xuống ngay trước trận đồ, miệng ré lên một tiếng kêu ngân dài xé tan màn đêm u ám của cả xứ huyện Tứ Kỳ. Có tiếng vọng lại ngày một xa xăm, 

-Mã Chính ta ngự ở đây đã hai trăm năm, chưa từng gặp ai vừa có tài vừa có khí chất khẳng khái như ngươi. Sau này ta trở về Bắc Quốc, nếu về phần âm có biến sự cứ thỉnh ta về, ắt sẽ phò trợ ngươi hết mực. 

Thầy Hữu ngồi giữa đàn lễ, hai tay bắt quyết đọc vang một loạt những chú ngữ của đạo pháp. Thầy sai năm người phía dưới đem vàng mã đốt ngay trước đàn tràng. Về phần cô Huệ thì cắm 9 cọc tre xung quanh rồi thắp 3 nén nhang chờ hết nửa nhang là tự động tỉnh lại. Dứt đó thầy Hữu cũng đổ gục xuống rồi thổ huyết, người dân thấy vậy liền chạy lại mà đỡ dậy. Thầy Hữu móm mém cười, 

- Vậy là Hữu tôi đã xong việc, mọi người thu xếp đồ đạc chúng ta vẫn còn việc phải bàn ….