Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm

Quyển 1 - Chương 3: Diện kiến - Tiếp

Đến đây tôi xin phép được gọi tên của cô hàng nước cho dễ bề thuật lại câu chuyện. 

Mẹ và tôi cứ thế chìm đắm trong câu chuyện ma mị của cô Trà, chính bản thân hai mẹ con cũng đang tò mò cực độ về những diễn biến tiếp theo. Dường như nắm bắt được tâm lý của hai người đối diện, cô Trà nhanh chóng kể tiếp. 

- Đó là một ngày mà mọi thứ quái dị xảy ra trong cái làng nhỏ bé này lên tới đỉnh điểm, cô con gái diệu của bác trưởng thôn nửa đêm canh ba mò ra gốc đa đầu làng ngồi rên rỉ. Ông Lục, người xóm giữa, ông này có thói quen đi câu đêm, mà những người có cái thú vui này thì còn sợ gì ma quỷ, nhiều lúc nhắc tới chuyện ma trêu quỷ hờn ông Lục chỉ cười rồi gạt đi và cho đó là mấy điều nhảm nhí. Hôm nay, chẳng khác gì mọi khi, ông Lục sang ao làng Tượng để buông cần. Ông Lục rảo bước tới đoạn gốc đa đầu làng thì bỗng chân ông nặng như trì, từ phía gốc đa hắt ra ánh mắt đỏ rực đang nhìn về phía ông. Ông Lục thất kinh, miệng ú ớ chẳng nói được lời nào. Bấy lâu nay ông vốn chẳng tin vào thứ ma quỷ, cho tới ngày hôm nay, trong tình huống tiến thoái lưỡng nan này, có nói là không tin thì cũng chẳng thể nào mà đành lòng cho được. Ông Lục cố gắng lết những bước chạy nặng trịch quay ngược về trong làng, phần thì ông la hét um xùm cả một vùng quê tĩnh mịch vốn đã chìm vào màn đêm thăm thẳm. Thấy tiếng kêu la thất thanh, người này kháo người kia kéo nhau ra ngoài xem sự tình thế nào. Người ta thấy cái dáng vẻ còm nhom của ông Lục đang ba chân bốn cẳng tiến về phía đám đông. Thở không ra hơi, ông Lục cố rằn vài câu lí nhí, gốc đa.. gốc đa... gốc đa có ma. Người làng nhìn nhau, chẳng ai dám nói với ai nửa lời, Vẻ mặt của mấy mươi người lúc bây giờ đều hiện rõ sự ngờ vực. A Tuân, người nổi tiếng gan dạ trong làng đề nghị dẫn đầu một vài thanh niên trai tráng ra xem sự tình.

Vẻ mặt cô Trà lúc này vẫn tỏ rõ sự kinh hãi, có lẽ ngày hôm đó cô cũng là người chứng kiến phần nào sự việc xảy ra. Cô ấp úng,

- Ấy thế..ấy thế mà cũng chả ăn thua, mấy người thanh niên chưa đi tới gốc đa thì đã nghe tiếng cười khanh khách vọng lại như từ âm ti địa ngục. Trong cái khói sương mờ đục dưới ánh trăng vành vạnh, họ thấy dáng dấp của một cô gái đang ngồi gục dưới gốc đa, hai tay buông thõng. A Tuân đánh tiếng để mọi người tiến lại gần hơn, nhưng khung khảnh quái dị trước mắt đang khiến cho những con người tưởng chừng như gan hùm dạ hổ cũng phải chùn chân. Trong cái lúc tình thế được coi là "âm thịnh dương suy" đó, ngay cả một tiếng động nhỏ nhất cũng có thể làm con người ta hồn bay phách lạc. Có kẻ đã toan tính quay đầu bỏ chạy. Nhưng chưa kịp quay người lại thì có bàn tay sần sùi thô ráp đặt lên vai của kẻ đứng ngoài cùng. Tên này kinh hãi, người run lẩy bẩy, ánh mắt từ từ quay lại phía sau...