Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm

Quyển 1 - Chương 17: Tầm sư học đạo, tiếp..

Thầy Hữu nghe giọng nữ nhân mà lấy làm kinh ngạc, chính bản thân thầy Hữu cũng không ngờ tới ở chốn âm gian vẫn còn những cô hồn dã quỷ hiểu được lễ nghi đạo đài, ăn nói trước sau phép tắc như vậy, quả thật là hiếm gặp. 

-Phải chăng cô là Miên sao, không ngờ một người tỳ nữ trong thời kỳ loạn lạc như cô lại khéo ăn nói đến như vậy. 

Thầy Hữu dò hỏi người phụ nữ vừa mới nhập hồn vào thân xác của chàng thanh niên nọ. Âm thế đúng là có nhiều điều cổ quái, mới đây chỉ chừng vài cái chớp mắt thôi mà đã có đến hai vong linh thay phiên nhau nhập xác vào một người phàm trần. Đúng là nếu như không mục sở thị thì khó lòng nào mà tin được những điều này là thực.

Vong linh cô gái thấy thầy Hữu hỏi thì kính cẩn đáp ngay,

-Dạ thưa vâng. Nhi nữ họ Đỗ, tên chỉ có một chữ Miên. Tiểu nữ xưa kia vốn là phường chèo hát, theo cha lang bạt kỳ hồ ra xứ Bắc để mưu sinh. Hai cha con đến vùng ngoại thành thì không ngờ lại gặp phải nạn đói, cha tiểu nữ vì thấy khó khăn nên đành bạt mạng đi làm phu cho nhà phú hộ để nuôi con, ngày kiếm được một thì cho tiểu nữ ăn một, kiếm được hai thì cho tiểu nữ ăn hai. Cha tiểu nữ kiếm được bao nhiêu thì dành dụm hết cho con cho cái, còn bản thân mình thì cứ mặc kệ chẳng thèm đoái hoài. Không lâu sau vì quá sức mà cha tiểu nữ lâm bệnh nặng, bản thân tiểu nữ phải bán mình cho nhà cụ Lý để lấy tiền chạy chữa cho cha. Năm ấy may mắn thay lại được cô Xuân rủ lòng thương nhận về làm tỳ nữ hầu hạ sớm tối, được chừng hai năm thì tình cảm hai người thân nhau như chị em, sống với nhau mà không hề câu nệ đến danh phận chủ tớ. 

Vong linh nói giọng bùi ngùi lắm, cũng chả trách được cho phận nữ nhi yếu đuối, thử hỏi nếu như mang những chuyện đau lòng này trong quá khứ ra thì mấy ai là người không xót lệ. Thầy Hữu nghe đến đây thì cũng mủi lòng, tuy rằng xưa nay những câu chuyện về sinh tử số phận vốn là chuyện thường thấy của kiếp người. Nhưng khi thực sự được nghe, được cảm nhận qua lời kể của người trong cuộc thì mới thấy nó thấm thía đến từng câu từng chữ. Thầy Hữu từ từ hỏi tiếp, 

-Vậy hôm nay ngươi đến đây là có việc gì, nếu muốn ta vì câu chuyện của ngươi mà giúp cho cô Xuân để báo nghĩa thì khó lắm đây. 

Thầy Hữu như chạm đúng tim đen của vong linh tỳ nữ tên Miên, cô ta nghe xong thì hốt hoảng dập đầu trước thì thầy Hữu mà xin rằng, 

-Xin thầy, thầy là người thông hiểu đạo pháp, thầy thương tình giúp cho ba người chúng con. Dù biết là sẽ khó khăn cho thầy nhưng chẳng phải tôn chỉ của người học đạo là “giúp đời cứu nhân” hay sao. Nếu như không thể chọn vẹn cứu được cả ba thì cúi xin thầy hãy cứu lấy cô Xuân, đưa cô ấy thoát khỏi được chân quỷ. Tiểu nữ xin ghi lòng tạc dạ công ơn trời biển của thầy. 

Thầy Hữu thầm nghĩ, đây quả thực không phải một tỳ nữ bình thường. Câu chữ của cô ta vừa có phần gãy gọn, chuẩn chỉ, vừa có phần như đẩy đối phương vào ngõ cụt, muốn giúp đỡ thì thực khó nhưng từ chối thì cũng không đành lòng. Thầy Hữu trả lời, 

-Xem ra thì nữ quỷ tên Xuân này có hai người dám vì cô ta mà quên cả bản thân mình, xưa nay đúng là kỳ tích trong nhân thế. Xét về lý thì năng lực của ta hoàn toàn không đủ để phá giải một trận đồ “yểm cốt” thực sự. Trận đồ này vốn dĩ không yêu cầu kỹ thuật cao siêu gì, chỉ cần thông thạo và làm đúng một số các đạo chú là hoàn toàn có thể thực hiện được, nhưng đáng tiếc rằng càng đơn giản thì lại càng khó giải, trận đồ này tuy thông dụng về cách dùng nhưng cách hóa giải của nó âu đã bị thất lạc từ nhiều niên đại về trước. Thôi thì ta sẽ nghĩ cách để cứu vạn sự tình, bằng không thì đành phó mặc cho ý trời. 

Thầy Hữu nói đến đây thì vừa hay có tiếng gà gáy sáng, bầu trời đêm chỉ còn lại chút luyến lưu muộn màng của sắc đen tĩnh mịch. Bấy giờ trên khoảng sân rộng thênh thang chỉ còn lại bốn bóng người, thầy Hữu, mẹ con tôi và chàng thanh niên nọ. Có vẻ như lúc này ma quỷ đã trở về với thế giới của họ, một thế giới song hành bên cạnh dương thế nhưng lại không hề hiện hữu dưới con mắt của những người phàm trần như chúng ta. Lại nói về chàng thanh niên nọ, sau khi thầy Hữu ngắt lời thì anh ta đổ gục ra đất mà thở, toàn thân bất động, thầy Hữu phải vỗ mấy cái vào mặt thì anh ta mới chịu lồm cồm bò dậy, đoạn thầy Hữu dặn dò, 

-Về nhà nghỉ ngơi đi, nấu một nồi gạo nếp thật ngon mà ăn cho lại sức, dương khí trong gạo nếp sẽ giúp cơ thể cậu lấy lại được sự cân bằng, tuyệt đối nhớ không được bén mảng đến những nơi có chướng khí thịnh phát như nghĩa địa, đất hoang kẻ gặp sự lạ. Có gì thì lập tức đến tìm ta ngay.

Chàng thanh niên nghe thầy Hữu quản xong thì lập tức xin phép cáo từ, sự vội vã của anh ta phần nào phản ánh được tâm lý sợ sệt, dè chừng của con người đối với thế giới tâm linh sau khi tận mắt quan sát, chứng kiến những gì đang xảy ra xung quanh nó. Thầy Hữu thấy vậy thì cũng không lấy làm lạ cho lắm, xưa nay chính thầy Hữu đã gặp không ít phen anh hùng hảo hán, vỗ ngực ta đây mà khinh thường thế giới tâm linh để rồi tự mình phải chuốc lấy những hậu họa khôn lường. Đoạn thầy Hữu quay sang mẹ tôi băn khoăn,

-Lúc này chỉ còn lại ba người chúng ta, cô có gì thì hãy cứ phân trần ở đây để mọi người cùng tìm cách giải quyết, cứ giấu diếm mãi như thế thì ta chẳng tài nào nắm bắt được sự tình mà giúp cho gia đình cô đâu. 

Mẹ tôi nghe thấy những lời đó của thầy Hữu mà giật nảy mình, ắt hẳn lúc này thầy Hữu cũng đã nắm thóp được phần nào suy nghĩ của bà thì lời nói mới chắc chắn đến như vậy. Thấy mẹ tôi vẫn có vẻ ái ngại, thầy Hữu lập tức nói thêm, 

-Chuyện âm dương tuy rằng có nhiều điều khiến cho con người ta khó hiểu. Nhưng về cơ bản, tất cả mọi chuyện đều có căn nguyên của nó, việc này nối tiếp việc kia, sự việc này là tiền đề cho sự việc tiếp tới. Tất cả đều được xâu chuỗi lại với nhau một cách liền mạch. Điều cô đang giấu biết đâu lại là một chi tiết quan trọng trong toàn bộ sự việc này, nếu như cô muốn tất cả được giải quyết thì hãy nói với ta, bằng không thì bản thân ta cũng hết cách, chẳng biết đường nào mà lần.

Mẹ tôi lúc này mới dám mở miệng, có lẽ bản thân bà cũng đã phần nào nghiệm thấy được sự quan trọng của những gì mà mình sắp nói ngay đây,

-Thưa thầy, cách đây chừng nửa tháng, con có mơ thấy ông nội của cháu Quang về. Ông dặn dò rất kỹ về chuyện “cốt người” mà mấy vong linh vừa rồi có đề cập đến. Quả thực, khi nghe đến hai từ ấy con mới lấy làm lo lắng. Ông của cháu khi hiện về thì dặn đi dặn lại rằng, bằng bất cứ giá nào cũng không được để cho những quỷ linh bước vào thổ đất nhà mình để tìm xương cốt, bùa chú trấn yểm ở đây nếu như hóa giải không được sẽ trở thành “sát phù lệnh”, nếu để chuyện đó xảy ra thì chỉ còn nước mạt vận.

Thầy Hữu nghe thế thì phá lên cười, 

-Nhà cô đúng là phúc lộc về âm phần lớn thật, một người cha biết nghĩ cho con cái, một người ông biết lo lắng cho tương lai của cháu chắt. Đúng là đáng quý lắm, nhưng chỉ vì chuyện đó mà cô cứ phải lăn tăn thì đúng là không đáng.

Thầy Hữu trầm ngâm phân giải tiếp, 

-Số là nếu như để tìm xương cốt cho ba vong linh này thì về cơ bản âu cũng chỉ có hai cách như ta đã nói. Một là chúng ta phải thỉnh được gia tiên của họ để phả độ cho con cháu của chính mình, xin sổ tào quan để được xuống âm tu tập thì may ra mới có cơ hội luân hồi chuyển kiếp thành người. Hai là phá giải trận đồ được yểm dưới đất nhà cô để tìm ra xương cốt của họ rồi đem đi an táng theo nghi thức dân gian, sau đó đợi ba năm bốc mả thì mới thành sự. Nhưng đối với cách thứ hai thì việc an táng này sẽ phải thực hiện ngay trên phần đất của gia chủ, xây mồ đắp mả ngay trên mảnh đất mà gia đình cô đang sinh sống, đây là một trong những điều tối kỵ của phong thủy, nó ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe cũng như tài vận của gia đình. Hơn nữa, nếu như làm vậy thì cũng chẳng khác nào là nuôi quỷ ở trong nhà, nếu như sau này ba vong linh có manh nha làm loạn thì cũng chẳng thể nào mà trở tay cho kịp, khi ấy chắc chỉ có nước biệt xứ mà tránh tai họa. Ngoài ra, nếu như chúng ta làm vậy thì cũng sẽ ảnh hưởng tới việc thỉnh cầu gia tiên chư thần khi cúng bái. Lúc ấy những người được linh ứng đầu tiên không phải gia tiên của nhà cô mà lại là chính ba vong linh đang ngự trên phần đất mà ta đã xây mồ xây mả. 

Thầy Hữu vừa nói vừa cười ra vẻ đắc chí lắm,

-Ta dám khẳng định một điều, trên đây chính là những thứ đã khiến cho ông nội của cháu Quang phải bận lòng. Tiên tổ của chúng ta mặc dù không còn tại thế nhưng họ vẫn luôn theo dõi và gia trì phù hộ giúp cho con cháu được an cư lạc nghiệp. Chính họ cũng phần nào giúp cho chúng ta cải vận, thoát khỏi tai ương khổ ải. Trong đạo pháp có một câu rằng, “nếu như gia tiên dưới âm còn khổ thì dù có cầu đến Phật Thánh cũng chưa chắc đã được tòng tâm”, ý là trước khi thờ phụng đến Phật Thánh thì hãy nhớ thờ phụng gia tiên của mình trước đã. 

Thầy Hữu đến đây thì khẳng định thêm, 

-Hữu đây khi nghe được câu chuyện của ba vong linh chết thảm ở sau nhà cô thì cũng đã nghĩ ra được một kế sách có thể vẹn toàn đôi đường. Chúng ta vừa phá giải được trận yểm, vừa có thể đưa ba vong linh đến nơi tu tập phù hợp mà không sợ bị phản tác dụng.

Mẹ tôi hiếu kỳ hỏi dồn, 

-Thầy xin hãy chỉ điểm, nhà con xin theo. 

Thầy Hữu không chần trừ nói ngay,

-Lần này sự việc thành bại vốn dĩ phụ thuộc vào cô, cô phải thuyết phục được câu bé Giám Quan của Nguyễn tộc giúp cho thì mới được.

Mẹ tôi lấy làm lạ nên ngắt lời, 

-Sao lại là con, con thuyết phục về điều gì mới được chứ. 

Thầy Hữu từ tốn đáp, 

-Đừng vội thắc mắc, ta còn chưa nói hết. Vốn dĩ lần này muốn nhờ cậu bé Giám Quan là vì trận đồ “yểm cốt” theo ta biết thì hiện tại cách hóa giải đã không còn lưu truyền trong dân gian, hay nói cách khác là gần như không thể giải được. Mặc dù vậy nhưng nếu có sự hậu thuẫn của Tiên Thánh thì câu chuyện sẽ trở nên dỡ dàng hơn gấp trăm lần. Khi xưa ta từng nghe cậu bé Giám Quan nhà cô nói được anh linh trên đất Bảo Hà thu nạp, cho ăn học trên đất tiên thánh. Điều này đồng nghĩa với việc cậu ta hoàn toàn có thể thỉnh thánh nhân tương cứu, hoặc chí ít cũng xin được pháp khí về để phá trận.

Mẹ tôi tiếp lời, 

-Thưa thầy, ý thầy muốn nói đến phải chăng là… 

Thầy Hữu gật đầu hiểu ý, khuôn mặt khi ấy thì làm ra vẻ vui lắm, giọng nói có phần hào hứng hơn hẳn. Sự rộn rã thể hiện rõ qua từng lời văn nhưng vẫn giữ được sự uy linh, kính cẩn,

-Bảo Hà đất ấy phong quang, thỉnh Ông Hoàng Bảy xe loan ngự về, Bắc Nam đôi sứ vào ra, đồn rằng Ông Bảy Bảo Hà tối linh.



Còn tiếp..