Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 5

Vì đúng lúc mà chính xác lẩn tránh khả năng xuất hiện tình huống phụ thân đánh người, Phó Tu Vân quyết định sau khi vào cửa trực tiếp giả bộ thê thảm ngã nhào trên đường, chẳng qua thực tế thì vài giây ban đầu y có thể đúng là giả bộ, nhưng lúc y ngã nhào ra đường thì thật sự chịu không nổi đủ loại giày vò suốt một đêm đó, ngủ như chết.

Phó Thiên Hải vốn đang tức giận la hét khóc lóc om sòm, thấy được hình ảnh con trai của mình lúc vừa nghe giọng của hắn gục xuống đất không dậy nổi, cũng không nhịn được hơi kinh ngạc, tuy nói hắn luôn luôn ghét bỏ đứa con trai này là một phế vật, nhưng hiện giờ hắn còn chưa hỏi được chỗ của nửa phần sau rèn phổ Phá Vân Thương, phế vật này tuyệt đối không thể chết vào lúc này.

Cho nên, thành tựu lẩn tránh của Phó Tu Vân vào cửa sẽ bị đánh này là thật.

Chờ lúc Phó Tu Vân tỉnh lại lần hai, đã là năm ngày sau đó. Dù sao thân thể y còn quá nhỏ, lo lắng hãi hùng còn dằm mưa ngấm lửa gì gì đó, Phó Tu Vân không có bệnh nặng không dậy nổi tuyệt đối là phận cực nhọc giá trị rất cao. Vừa tỉnh lại Phó Tu Vân còn chưa làm gì đã bị cảm giác nóng bỏng trong cơ thể giày vò lăn lộn đầy giường, nghiến răng nghiến lợi hận không thể lại tiếp tục ngủ mất, nếu như có thể ngủ một thoáng mười năm, vậy thì rất tốt.

Chẳng qua rất hiển nhiên, việc này là tuyệt đối không thể nào.

Hơn nửa ngày Phó Tu Vân ngẩng đầu lên mới thích ứng đau đớn đan điền của linh căn trong cơ thể, ngồi ở trên giường phát hiện đây không phải là gian phòng trước đây của y.

Gian phòng lúc ban đầu của y nói như thế nào bên trong cũng có hai gian phòng, các vật trang trí bên trong tất cả đều là tiểu linh bảo linh vật của mẫu thân y tự mình chọn lựa có thể tẩm bổ linh căn, chăn trên giường và trải giường cũng là băng tàm ti Nhị phẩm làm thành. Mà bây giờ trong phòng chỗ ở của y cũng không có gì cả, từ hai gian biến thành một gian không nói, bên trong vật trang trí gì đó toàn bộ đều biến mất chỉ có một cái giường bị hư, một cái bàn. Mà trên người y đắp chăn... Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng mùi vị mốc meo gay mũi này, y cũng thực sự là bội phục phụ thân y có thể tìm ra thứ giày xéo y mà loại gia đình nhà giàu không có.

Tuy rằng Phó Tu Vân từ trước lúc té xỉu cũng đã nghĩ đến tình huống y trở lại Phó trạch có thể đối mặt, nhưng hiệu quả nhanh chóng không hề cố kỵ như thế cũng ngoài dự đoán của Phó Tu Vân. Dù gì trên người y còn có huyết mạch của phụ thân đây, đãi ngộ của con trai duy nhất này đây sao?

Chẳng qua rất nhanh, Phó Tu Vân đã hiểu nguyên nhân.

Vẫn từ sáng sớm tỉnh dậy đợi được gần tối, Phó Tu Vân mới chờ được một lão bộc của Phó gia, lão bộc này thấy Phó Tu Vân sau khi tỉnh lại một chút kích động và hưng phấn cũng không có, trái lại âm trầm nhìn y một hồi mới lắc đầu đi ra.

Chờ lão bộc này lúc trở lại lần nữa bưng một chén cơm bỏ vào trước mặt của Phó Tu Vân: "Ăn đi! Sau khi ăn xong trả lời thật tốt vấn đề của lão gia và tân phu nhân, có lẽ ngươi vẫn có thể ở lại trong nhà này."

Phó Tu Vân im lặng, à, thì ra là thế. Y đã nói không có khả năng không có nguyên nhân, hiện giờ y đã biết, thì ra là phụ thân muốn kết hôn với nhân tình của hắn. Mà nhân tình này tám chín phần mười đã có mang giống loài của phụ thân, cho nên phụ thân y mới có thể không hề cố kỵ như vậy, mặc kệ sống chết của y.

Con trai ư, dù sao còn có thể sinh lại, người thứ nhất đã chết, còn có người thứ hai có gì đâu chứ?

Phó Tu Vân lặng lẽ đem canh thừa cơm lạnh lùa xong, trong lòng nhanh chóng nghĩ phải đối phó phụ thân và kế mẫu thế nào, toàn bộ họ hàng mẫu thân của y đã treo rồi, nếu như không có lợi thế gì để nói, y không chút nghi ngờ hai người gian phu sẽ đem y giết chết. Nhưng rốt cuộc phải kéo dài thời gian thế nào đây? Y cũng muốn rời đi, nhưng y thật sự là quá nhỏ, hơn nữa trước khi chưa hoàn thành mười năm rèn luyện linh căn, y thật là không có cách làm nào.

Chết cũng phải kéo trên mười năm.

Ngay lúc Phó Tu Vân trầm mặt trầm tư suy nghĩ, cửa chính đã bị người một cước đạp ra: "Nghiệp chướng, ngươi còn biết tỉnh lại? Sao ngươi không dứt khoát ngủ chết cho rồi?! Thể chất của ngươi lại còn không bằng người bình thườn, ta Phó Thiên Hải không có nhi tử loại phế vật ngươi đây, mau nói cho ta biết mẫu thân ngươi để rèn phổ Phá Vân Thương còn lại giấu đi nơi nào? Sau khi nói xong thì cút ra Phó gia cho ta!"

Phó Tu Vân nghe nói như thế được gọi là không nói gì, một bên uy hiếp y cút ra khỏi Phó gia, còn vừa để y đem bảo bối của Nguyên gia giao ra đây, chỉ số thông minh đương nhiên như thế cũng là cảm thiên động địa rồi. Chẳng qua Phó Thiên Hải rống to một trận như thế, ngược lại khiến Phó Tu Vân nghĩ ra cách kéo dài thời gian như thế nào rồi. Y nhất thời trên mặt lộ ra biểu tình thảm hề hề, muốn khóc không khóc nhỏ giọng nói:

"Phụ, phụ thân... Vân nhi cũng không biết Phá Vân Thương phổ gì đó ở đâu,"


Chát!

Phó Tu Vân vừa nói hết lời, đã bị Phó Thiên Hải tức giận cho một bạt tai, trực tiếp ở trên giường lăn một vòng, Phó Tu Vân cúi đầu, trong đôi mắt dài nhỏ loé lên sát ý bén nhọn không gì sánh được. Chẳng qua mới ngẩng đầu, chỉ là gương mặt sợ hãi.

"Phụ, phụ thân!"

"Hừ, đừng gọi ta là phụ thân, ngươi nếu như không biết thứ này ta đây muốn ngươi có ích lợi gì?! Ngươi quả thực chính là cùng tiện nữ kia."

"Thiên Hải ~"

Ngay lúc Phó Thiên Hải nhịn không được muốn tiến hành ngôn ngữ vũ nhục với vợ trước của mình, vừa vặn Triệu Hoa Dung đi theo dứt khoát không lên tiếng cuối cùng mở miệng.

"Thiên Hải, chàng không nên kích động như vậy, chàng xem, chàng đem con hù sợ." Triệu Hoa Dung sau khi nói xong cười híp mắt nhìn về phía Phó Tu Vân nói: "Vân nhi à, con cũng đừng khổ sở, phụ thân con là bởi vì bọn mẫu thân con tư tàng bảo bối mà đã đánh mất tính mạng mới quá mức bi thương, mẫu thân con và tổ phụ bọn họ một mình giấu kín bảo bối của Nhiên Nguyên giới chúng ta, mấy người kia phát hiện bảo bối không thấy mới có thể tức giận diệt một tộc của mẫu thân các con. Con nhìn lại đi, đây là nguy hiểm của len lén giấu kín bảo bối, con không muốn bị người giết chứ? Con càng không muốn để phụ thân con bởi vì các con mà bị người ghi hận đi? Cho nên á Vân nhi, con nếu như biết chút gì đó, thế nhưng nhất định phải nói ra."

Phó Tu Vân lửa giận trong lòng ngập trời, tức giận cả người đều phát run lên, thứ của bản thân Nguyên gia bọn họ, tới trong miệng của người đàn bà này đã biến thành trộm của người khác?! Chẳng qua lúc y mở miệng cũng kinh nghi: "Người, người nói cái gì? Mẫu thân đã chết? Ngoại tổ, ngoại tổ cũng đã chết?!"

Triệu Hoa Dung nhìn đứa trẻ này sợ mà phát run nhịn không được bật cười, đứa con của Nguyên Tuệ Linh càng thống khổ, bà càng vui mừng! "Đúng vậy Vân nhi, mẫu thân con và tổ phụ đã phạm vào sai lầm lớn rồi, con cũng không thể lần thứ hai phạm sai lầm!"

Phó Tu Vân cố nén không nhìn tới hai người đối diện kia, đem trong lòng muốn nói mượn cớ nói ra.

"Con, con thật không biết mẫu thân ẩn dấu thứ gì... Chẳng, chẳng qua..."

"Chẳng qua cái gì? Ngươi nói nhanh một chút á!" Phó Thiên Hải trong lòng khẽ động nhịn không được mở miệng.

"Chẳng, chẳng qua mẫu thân nói, chờ, chờ con mười tám tuổi thành niên là lúc phải đi mật thất ngoại tổ gia nhìn một cái, đến lúc đó sẽ có gì đó cho con..."

Phó Tu Vân nói hàm hồ xong, Phó Thiên Hải đã trực tiếp tiếp nhận lời của y, "Ta biết mà, nhất định là ở trong mật thất của Nguyên gia còn có thứ gì đó! Bảo bối kia nhất định là có chút cấm chế kích phát lúc đó mới có thể khởi động!"

"Đi, giờ ngươi theo ta đi!!"

Phó Thiên Hải nói muốn kéo Phó Tu Vân cùng đi, lại bị Triệu Hoa Dung cản lại.

Không biết Triệu Hoa Dung nói gì đó với Phó Thiên Hải, người này ngược lại không muốn lôi kéo Phó Tu Vân cùng đi, ngược lại là đem y để lại ở trong phòng.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Tu Vân lạnh lùng không chút biểu tình.


Sau một tháng, Phó Thiên Hải và Triệu Hoa Dung thành thân, cử hành đại điển [lễ] kết bạn đạo lữ long trọng, náo nhiệt cực kỳ.

Sau hai tháng, có bốn người đột nhiên xuất hiện, đem Phó Tu Vân ép buộc đi vào mật thất cũ nát của Nguyên gia, đủ loại phương pháp đều dùng nhưng không có phát hiện một chút vấn đề, thậm chí bọn họ để Phó Tu Vân đâm rách ngón trỏ lấy máu đến từng nơi, nhưng đều không có tác dụng. Chẳng qua, các Kim Đan của Tứ đại gia tộc ngược lại tin lời nói dối mười tám tuổi kia của Phó Tu Vân.

Bởi vì bọn họ ngược lại thật sự phát hiện bên trong mật thất này còn có một pháp trận, nhưng cần phương pháp đặc thù kích hoạt. Có thể chính là thời gian và huyết mạch thiếu một thứ cũng không được.

Sau ba tháng, Triệu Hoa Dung phơi ra mang thai, lại bốn tháng sau đó sinh ra con gái lớn Phó Điềm Điềm. Lúc này Phó Tu Vân đã bị giám thị nghiêm mật một năm rồi, nhưng y trừ ăn cơm ngay cả khi ngủ, đồng thời biểu hiện càng ngày càng nhát gan ngược lại khiến người ta nhịn không được thả lỏng cảnh giác. Bọn họ cũng không biết, Phó Tu Vân từ ngày Phó Thiên Hải tới kia mà bắt đầu chuẩn bị, máu trong cơ thể y đã bị lửa nhỏ phá hỏng qua một lần, thế cho nên lúc ở mật thất đã không có tác dụng.

Thẳng đến ba năm sau này, Phó Cẩm Long Nhị thiếu gia sinh ra, giám thị nghiêm mật đối với Phó Tu Vân mới rốt cuộc thoáng cái hòa hoãn tiếp. Từ ban đầu là năm người, giảm xuống thành hai người, đến mười năm sau ngày hôm nay, cũng chỉ còn lại có một người cai quản lơ là.

Phó Tu Vân đã sắp mười sáu tuổi một bên tinh luyện nhặt linh khí bị vứt đi, một bên cười nhạt, mười năm này y không biết bị bao nhiêu nhục mạ và ám toán, kỳ thực thứ này không coi vào đâu, nhưng y nghĩ không thể chịu đựng được nhất, mai sau nhất định phải hung hăng trả thù lại, chính là kế mẫu của y tâm như rắn rết kia.

Y mỗi ngày đều phải uống một chén thuốc bổ thân thể của kế mẫu tự mình nấu tốt, nhưng ai có thể biết, thuốc bổ lại là có thể ăn mòn linh căn, thuốc chí độc khiến cho biến thành phế vật hoàn toàn? Nếu trong cơ thể y không có lửa nhỏ Thiên hoả đây có thể đốt sạch tất cả đồ của thiên hạ, chỉ sợ chờ hai năm sau khi y vừa qua mười tám tuổi, cũng sẽ bị trực tiếp độc chết, chết tương đối đặc biệt nhục nhã.

Phó Tu Vân thu hồi năm khối linh thiết tu luyện xong, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, sau cùng biến thành vô cùng đau thương dữ tợn. Qua ngày hôm nay, nợ cũ trước đây, chúng ta đến tính từng khoản từng khoản!

"Tiểu Sỏa Đản, hôm nay lại là rèn luyện sau cùng, qua hôm nay ta sẽ mang ngươi rời đi nơi này, đi làm bất kỳ cái gì chúng ta muốn làm!"

Tiểu Soả Đản vui mừng, hỏa hoạn đã trong phút chốc mãnh liệt lên, lửa cực nóng bao vây toàn thân Phó Tu Vân, nhiệt độ càng ngày càng cao khiến cho cả ngọn núi cao nhất Tuyệt Linh Sơn đều mơ hồ rung động.

Phó Tu Vân rất rõ ràng, hành động của y lần này rất khó không bị người phát hiện, chẳng qua thân phận của y chính là che giấu tốt nhất, cho dù người khác hoài nghi Tuyệt Linh Sơn xuất hiện thứ gì, cũng tuyệt đối sẽ không đem bảo vật hoặc hiện tượng thiên văn mốc nối với Ngũ linh căn phế vật y đây, cho nên, chỉ phải xử lý tốt thời gian chênh lệch, là y có thể qua cửa ải này!

Mà Phó Tu Vân bị ngọn lửa bao quanh xung quanh cũng không biết, thời điểm khi y mang theo Tiểu Hỏa trùng kích cửa ải cuối cùng, toàn bộ bầu trời Nhiên Nguyên giới lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ thay đổi mây đen rậm rạp, sau đó mây đen giống như bị đốt bắt đầu đỏ bừng. Như thế từ màu đỏ lan tràn thành màu đỏ đậm, giống như là toàn bộ bầu trời đều bị đốt!

"Đó là cái gì?!"

"Điều đó không có khả năng! Có thứ gì đó muốn đánh phá giới luỹ vào tới!!"

"Bảo vật lại giáng thế!!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nếu như mộc hữu ngoài ý muốn, chương sau tiểu công sẽ lóe sáng đăng trận. [mặt tó]

Thổ tào tiểu kịch trường.

Phó Tu Vân: Chỉ số thông minh của cha ruột ta cũng thực sự là cảm động lòng người, may là ta không có kế thừa hắn.

Phó Thiên Hải: Ngươi nói cái gì đó? Sang đây để ta đánh ngươi!

Phó Tu Vân:... Đã nói chỉ số thông minh của ngươi cảm động lòng ngươi, ta biết ngươi muốn đánh ta ta còn sang? Ngươi ngu đúng hay không?

Phó Thiên Hải: Ngươi muốn chết! Ngươi chờ ta sẽ đánh ngươi! Mẹ kiếp ngươi dám đánh trả?!

Phó Tu Vân: Không muốn nói gì, sớm chết sớm siêu sinh.

———