Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 160

Từ Minh Thịnh mang theo tâm tình hưng phấn ngay cả bản thân cũng nói không rõ, mang theo ba tu giả kỳ Nguyên Anh nhà mình, nhanh chóng đi phía Tây thành. Giống như lúc này lão đã có thể đoán trước được hình ảnh của lão đem Dịch Nhiên tiểu tử chết tiệt kia bắt lại đồng thời hung hăng nhục nhã một trận vậy. Mà sắc mặt Từ Thọ Tề có hơi thẩn thờ đi ở sau lưng của phụ thân mình, nghĩ tu vi hiện giờ của mình, không biết chờ lúc lão gặp được người kia, sẽ có kết quả như thế nào đây?

Có lẽ Khổng Yên Nhiên cũng sẽ đi theo, cứ như thế hẳn là Dịch Nhiên sẽ tập hợp đủ tất cả người hắn muốn hung hăng trả thù rồi? Chỉ cần hắn có thể ở trước mặt những người này không rơi xuống thế yếu, như vậy kết cục sau cùng nhất định là phụ thân không muốn thấy rồi.

Nhưng như vậy có quan hệ gì chứ? Đã tới nước này rồi, thì đi nhìn thử coi sao vậy.

Từ Minh Thịnh giữa đường đã liên lạc được với Khổng Phùng Đức bên kia, sau đó lão cũng biết Mạnh Hiếu Bác cũng không tự mình mang đội đi trước, lý do là tên tiểu tử đáng hận kia thế nào đi nữa cũng là cháu trai của lão, lão ta cũng không thể tự tay đả thương hắn. Nhưng những thứ khác lão liền mặc kệ rồi.

Biểu thị của Từ Minh Thịnh đối với lần này rất bất mãn, ở trong lòng cười nhạt Mạnh Hiếu Bác là một ngụy quân tử, dù sao năm đó lão đối đãi với Dịch gia và thân muội tử [em gái ruột] của mình cũng không nương tay, hôm nay một cháu trai còn cách một tầng quan hệ, lại dâng lên quái đản, đó thật sự không thể nào tin được. Chẳng qua cho dù lão không đến, cũng sẽ không ảnh hưởng đến điều gì, Dịch Nhiên kia cho dù lợi hại như thế nào đi nữa, cũng chỉ có hai người, hơn nữa ở trên tu vi chênh lệch quá xa, Từ Minh Thịnh rất chắc chắn lần này lão ta có thể được đền bù như mong muốn.

Sau khi Dịch Nhiên lôi kéo Nguyên Tu Vân đi liền trực tiếp đi tới Lâm Hải ở phía trước Tây thành. Rừng rậm chỗ đó trải rộng vô cùng thích hợp phục kích, hơn nữa bởi vì cây cối rất nhiều, dễ đơn đấu không dễ quần ẩu, nơi này chính là nơi Dịch Nhiên tuyển định ứng đối người Từ gia tốt nhất. Nguyên Tu Vân ở nửa đường cũng biết đạo lữ nhà mình đang đánh chủ ý gì, dừng một lát hỏi: “Ngươi dự định đối đãi bọn họ thế nào? Giết toàn bộ sao?”

Dịch Nhiên hừ một tiếng: “Giết bọn họ chẳng phải là hơi quá tiện nghi rồi? Bọn họ vừa không có giết ta, ta cũng sẽ không giết bọn họ rồi. Vừa lúc công bằng không phải sao?”

Nguyên Tu Vân giật giật khoé miệng, nghĩ thầm những người Từ gia và Khổng gia đó nhất định sẽ không thích đối đãi công bằng của ngươi. Nhưng giờ y nhìn biểu tình của Dịch Nhiên đã hưng phấn kích động đến hai mắt đều sáng lên, không hiểu sao đã cảm thấy trong lòng mềm nhũn, người này chờ đợi ngày này, hẳn là đợi rất lâu rồi. Hắn từ Đại thế giới đến trong Tiểu thế giới bị đủ loại khổ cực, đến ngay hôm nay cũng nên trả lại rồi. “Quả thực rất công bằng, cần ta làm gì không? Cái gì cũng được đó.” Nguyên Tu Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó y chợt nghe Dịch Nhiên nói vô cùng tự nhiên:

“Ngày hôm nay trở về song tu thôi.”

Vẻ mặt mỉm cười của Nguyên Tu Vân trực tiếp cứng đờ, nghĩ đến trước đó y ở Hồ Thiên Hải Địa hơn mười ngày trong Thuỷ thành nào đó ở Đại thế giới, Nguyên Tu Vân đã cảm thấy Kiếm thể trời sinh đặc biệt không phải là đồ vật, từ mọi mặt mà nói.


“Đổi một lần.”

Dịch Nhiên có chút không vui liếc nhìn đạo lữ một cái, thấy đối phương thờ ơ sau đó mới có hơi không cam lòng thay đổi một ý kiến: “Vẫn đứng ở bên cạnh ta đừng rời đi. Lúc cần thiết ôm ôm hôn hôn, giúp ta phòng ngự.”

Nguyên Tu Vân tự giác bỏ qua việc ôm ôm hôn hôn kia, đi tới bên cạnh Dịch Nhiên gần như kề bên cạnh hắn. Suy nghĩ một lát y kéo tay của Dịch Nhiên qua, sau đó hai tay đan vào nhau, Dịch Nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay truyền đến một trận ấm áp, ngay cả linh lực của hắn cũng dâng lên cảm giác tràn đầy.

Vừa lúc đó, Dịch Nhiên chợt ngẩng đầu nhìn về phía trước, trực tiếp đi lên nhảy tới đứng ở trước mặt của Nguyên Tu Vân, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Từ Minh Thịnh càng ngày càng gần. Đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy hai người bọn họ, Từ Minh Thịnh từ xa đã trực tiếp kêu gọi đầu hàng: “Hai người các ngươi không biết thứ tốt xấu, nếu như chủ động bước lên nhận sai với Tam gia chúng ta, chúng ta có thể bảo đảm các ngươi toàn thây!”

Dịch Nhiên nhìn Từ Minh Thịnh vênh váo tự đắc đứng ở trước mặt hắn, nửa ngày sau bỗng nhiên tới một câu: “… Không phải ông đi bí cảnh phía Bắc rồi sao? Sao chạy tới Lâm Hải Tây thành rồi?”

Trong ánh mắt của Dịch Nhiên là khinh thường và trào phúng không hề che giấu, mà những lời này đối với Từ Minh Thịnh thật sự mà nói là hơn cả đánh mặt —— lúc người ta muốn tới đơn đả độc đấu, lão nói dối nói không có đó, chờ người ta đi lại dẫn một đám người sang nói lời cay nghiệt, thấy thế nào cũng là một chuyện rất có tính sỉ nhục. Bản thân một đám cũng cố ý bỏ qua chuyện này, nhưng Dịch Nhiên làm kẻ thù, tự nhiên là chỗ nào đau thì đạp vào đó.

“Câm miệng! Kỳ thực còn chưa tới phiên ngươi nhiều lời! Các ngươi tới nơi này tuyệt đối trốn không thoát, thức thời một chút thì nhanh lại đây quỳ nhận sai đi, nếu không …”

Từ Minh Thịnh còn chưa nói hết lời, Khổng Yên Nhiên bên kia kinh hô một tiếng, đồng thời sắc mặt của Khổng Phùng Đức cũng biến thành tương đối khó coi. Từ Minh Thịnh bị kinh hô của Khổng Yên Nhiên cắt ngang lời của lão, đang muốn quay đầu lại răn dạy một phen, Khổng Yên Nhiên cũng đã chỉ tay vào hai người Dịch Nhiên và Nguyên Tu Vân cao giọng hô lên: “Kỳ Phân Thần!! Hai người bọn họ lại cũng là kỳ Phân Thần!!”

Từ Minh Thịnh nghe nói như thế cho rằng Khổng Yên Nhiên đơn giản là đang cố tình gây sự, cho dù dùng tử tưởng não ngắn cũng không có khả năng có người sẽ ở thời gian trong một năm thì từ kỳ Nguyên Anh lên tới kỳ Phân Thần cả! Nhưng rất nhanh thì lão nghe được hai ba tiếng kinh hô liên tiếp, thậm chí có tu giả kỳ Nguyên Anh theo tới cũng không nói hai lời quay đầu liền đi, rất sợ chậm một chút cũng sẽ bị bầm thây vạn khúc vậy. Dưới tình huống như vậy mặc dù Từ Minh Thịnh chắc chắc phán đoán của mình không có sai như thế nào đi nữa, trong lòng cũng đã bắt đầu có dao động thật lớn rồi. Lão cau mày quay đầu nhìn về phía Dịch Nhiên ở sau lưng, một lúc lâu sau đó mới chậm rãi trợn to hai mắt, xác định dã loại bản thân thống hận này, vậy mà thực sự ở trong thời gian một năm ngắn ngủn từ tu giả kỳ Nguyên Anh, biến thành đại năng kỳ Phân Thần rồi.


“… Điều đó không có khả năng. Điều này sao có thể?!” Từ Minh Thịnh gần như từ trong cổ họng nặn ra những lời này, sau đó lão chợt vọt tới cạnh Dịch Nhiên, đồng thời trong tay xuất hiện một thanh trường đao màu vàng, chém thẳng tới Dịch Nhiên. “Ngươi nhất định là dùng thủ thuật che mắt nào đó đang lừa gạt chúng ta! Tại sao ngươi có thể là kỳ Phân Thần! Người bên cạnh này vốn vẫn là Tứ linh căn đây, giờ làm sao có thể biến thành Ngũ linh căn?!”

Từ Minh Thịnh càng nói càng chắc chắn, giống như cho rằng Dịch Nhiên tuyệt đối không thể nào là kỳ Phân Thần, không tiếp được một chiêu toàn lực của lão vậy. Nhưng khi đao phong của lão còn chưa kịp chém tới trên người của Dịch Nhiên, vậy mà Dịch Nhiên giơ tay trái lên đón đỡ một chiêu coi như khí thế khổng lồ! Linh khí chạm vào nhau bộc phát ra khí lưu cường đại, lúc Từ Minh Thịnh không thể tin nổi, Dịch Nhiên chậm rãi nâng lên khóe miệng và ánh mắt sắc bén, trong tay phải Dịch Nhiên hiện ra trường kiếm bổn mạng của hắn, mang theo Lôi Hoả chi lực kinh người dễ dàng đâm xuyên qua đan điềnTừ Minh Thịnh, lực lượng cuồng bạo ở bên trong đan điền Từ Minh Thịnh đấu đá lung tung, khiến Nguyên Anh bên trong đan điền của Từ Minh Thịnh trực tiếp vỡ thành vô số mảnh, mà khi những mảnh nhỏ kim quang này tản ra muốn ngưng hợp một lần nữa, kiếm khí cuồng bạo giống như ở bên trong đan điền của lão cắm rễ vậy, khiến những mảnh nhỏ này bất lực.

“Ngươi làm cái gì ——!! Rốt cuộc người làm gì ta rồi?!” Tiếng thét chói tai của Từ Minh Thịnh gần như vang dội khắp Lâm Hải, lão hoảng sợ phát hiện mình thậm chí ngay cả một chút linh lực cũng không thể tụ tập lại được. Chẳng qua Dịch Nhiên đối với chất vấn của lão một tí ý nguyện muốn trả lời cũng không có, hắn chỉ nhẹ nhàng vẫy máu tươi trên mũi kiếm, sau đó nụ cười trên mặt trở nên càng ngày càng tà khí, cuối cùng hầu như có loại cảm giác kiêu ngạo cuồng vọng của Ma Vương vậy.

“Kế tiếp là ai?”

Dịch Nhiên như vậy quả thực khiến mười mấy tu giả đối diện chuẩn bị tới ức hiếp hắn khóc không ra nước mắt! Vừa rồi phản ứng chậm không trực tiếp bỏ đi ở trước tiên, chờ vừa rồi lúc Từ Minh Thịnh động thủ còn muốn chạy, lại phát hiện bọn họ làm sao cũng không thể chạy ra khỏi mảnh Lâm Hải này rồi! Thật giống như ở xung quanh bọn họ bị một cổ vô hình khắc chế lực lượng của bọn họ áp chế trở lại vậy, nhưng có thể làm được điểm này phải là tu vi cao hơn bọn họ, đồng thời tu giả đại năng có thuộc tính linh căn cũng khắc chế bọn họ á! Bọn họ mười mấy tu giả đều có linh căn thuộc tính không giống nhau như thế, làm sao cũng không có khả năng, ai cũng không trốn thoát được á! Trừ phi tu giả đại năng khống chế được bọn họ là một Ngũ linh căn biến thái á ha ha ha,

Không cười nổi nữa.

Toàn bộ tu giả có mưu đồ chạy trốn đều khiếp sợ thậm chí hoảng sợ nhìn về phía Nguyên Tu Vân, trên mặt lộ ra biểu tình như nằm mơ vậy: “… Đại năng Ngũ linh căn kỳ Phân Thần, vậy có làm trái Thiên đạo không?!”

“Trời ạ, Ngũ linh căn ngay cả tu tới Kim Đan cũng rất khó rồi! Rốt cuộc hắn tu tới kỳ Phân Thần thế nào?!”

“… Nói tới Thiên bảng Hỗn Độn đổi mới rồi, các ngươi chú ý hay không?” Có người ở trong mười mấy người này khe khẽ mở miệng, bị những người khác liên hợp bắn trở về: “Cũng lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tư quan tâm Thiên bảng? Sắp phải chết rồi biết không!”

Người kia nhịn một lát mới mang theo tiếng khóc nói: “Con mẹ nó ta biết sắp chết rồi được không! Cũng là bởi vì không muốn chết mới nói cho các ngươi biết Thiên bảng đổi mới rồi! Thiên bảng đổi mới con mẹ nó chính là ‘Hỗn độn Ngũ linh căn’ vị trí thứ nhất của Thiên Thể bảng á!! Ngũ linh căn đó! Các ngươi cũng không nghĩ tới gì đó sao!!”

Trong nháy mắt lúc tu giả kia hô lên một câu nói này, vốn Lâm Hải còn có hơi lộn xộn trong nháy mắt liền trở nên an tĩnh đến cực điểm, ngay cả một trận gió nhẹ thổi qua, cũng có thể nghe tiếng xào xạc của lá cây. Tất cả mọi người mở to miệng từ từ nhìn về phía người từ lúc bắt đầu đã trốn ở phía sau Dịch Nhiên kia, người kia chỉ lộ ra một mảnh góc áo, lần đầu tiên trong đời cảm thấy quần đấu so với đơn đấu còn muốn đáng sợ hơn á á!!

Chúng tu giả: … Giờ chúng ta dập đầu nhận sai còn kịp không?!