Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 14

Phó Tu Vân theo Dịch Nhiên đi đến Trân Bảo các trước. Thời gian hiện giờ là cuối giờ Dậu*, cũng chính là buổi tối, lúc này mặc dù có chút trễ, thế nhưng Trân Bảo các vẫn còn trong buôn bán, nếu như tiếp qua một canh giờ, Trân Bảo các cũng sẽ đóng cửa. [Giờ Dậu từ 17g - 19g tối]

Kỳ thực đây là một chỗ Phó Tu Vân vẫn luôn không thế nào hiểu, rõ ràng người nơi này phần lớn đều là người tu tiên hoàn toàn không cần nghỉ ngơi, nhưng lại vẫn dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người bình thường để dùng, cũng không biết rốt cuộc là có ý đồ gì?

Ở trong Trân Bảo các, Phó Tu Vân vốn cho là Dịch Nhiên sẽ chọn một linh kiếm thượng phẩm quý nhất tốt nhất, nói như thế nào cũng phải muốn một cái Thất Bát phẩm, bảo vật trấn các của Trân Bảo các mới đúng, nhưng Dịch Nhiên thổ hào lại hoàn toàn ngoài dự liệu của y, tùy tùy tiện tiện chọn một linh kiếm Ngũ phẩm, lúc thanh toán linh thạch đã mang y rời đi.

"Ờm, ngươi không có tiền hả?" Lẽ nào tất cả hồng ngọc còn dư lại trong hộp kia cũng không phải là linh thạch, mà là những thứ đồ khác sao? Một thanh linh kiếm Ngũ phẩm chỉ đạt tới linh kiếm trung phẩm, trong loại hàng bậc trung của linh khí, ngay cả thượng phẩm cũng không phải. Ở trong suy nghĩ của Phó Tú Vân, Dịch Nhiên ít nhất cũng có thể mua bảo khí thứ phẩm hoặc trung phẩm mới đúng.

"Đủ là được rồi." Dịch Nhiên liếc mắt nhìn Phó Tu Vân, hắn có kiếm bổn mạng, thanh này chỉ là giả vờ giả vịt dùng tạm thời mà thôi. Chẳng qua dường như hắn cảm thấy vấn đề của Phó Tu Vân có chút buồn cười, trên mặt lộ ra nụ cười có thể nói tự ngạo cứng ngắc: "Ta có rất nhiều linh thạch."

Khóe miệng Phó Tu Vân giật một cái. Mà lúc đi ngang qua bên cạnh Dịch Nhiên có mấy người nghe được hắn nói ra những lời này đã không nhịn được nhìn thật kỹ về phía Dịch Nhiên và Phó Tu Vân hai người bọn họ, sau đó mấy tu giả này cũng tự lộ ra một biểu tình rất khinh thường.

Mấy người này vừa đi còn đang nhỏ giọng cười nhạo.

"Ai ôi, ta vừa mới nghe được cái gì? Ta có rất nhiều linh thạch? Thực sự là nói khoác mà không biết ngượng đó!"

"Đúng đúng, kẻ có tiền thật sự làm sao có thể nói mình có tiền? Hơn nữa nhìn y phục tơ tằm trên người hắn mặc tất cả cũng là của người thường, tên này ngay cả loại linh y phòng ngự cấp thấp nhất cũng mua không nổi, còn nói mình có tiền? Cũng không sợ người khác cười rớt răng!"

"Ai nha, ngươi phải hiểu nha, đầu năm nay ai không hy vọng bản thân có rất nhiều linh thạch chứ? Người ta ban ngày muốn nằm mơ thật tốt thỏa mãn lòng hư vinh bản thân một chút, ngươi cũng không cần đâm thủng hắn nha!"

"Ha ha ha, ngươi nói đúng, ta vẫn là không nên đâm thủng nguyện vọng tốt đẹp của hắn ha ha ha!"

"Đi đi đi, cách thiên kim Vân Thủy Nhi chọn rể còn mười ngày, chúng ta nhanh đi Vân Phong chọn một chỗ linh mạch tương đối đầy đủ tu luyệt vượt qua ải, nói không chừng có thể Luyện Khí Đại viên mãn hoặc là thẳng đến Trúc Cơ? Ta không có hy vọng gì lớn, chẳng qua Đống huynh, thế nhưng ngươi là Kim Mộc Song linh căn đó! Chờ ngươi Trúc Cơ rồi, như vậy ngoại trừ tên của những tên có bối cảnh thâm hậu của Tứ đại thế gia và Ngũ đại môn phái ra, còn có ai có thể còn so được với ngươi!"

Bốn người này vừa đi vừa nói chuyện, âm thanh cũng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng giống như là la to lên, dường như rất sợ Dịch Nhiên và Phó Tu Vân cách đó không xa ở phía sau bọn họ nghe không được.

Phó Tu Vân và Dịch Nhiên cũng không phải kẻ điếc, huống chi ngũ giác của tu giả thậm chí ngay cả giác quan thứ sáu chẳng biết sau cũng mạnh hơn mấy lần người bình thường, với tu vi hiện giờ của hai người này, không chỉ đem lời nói kia nghe đi vào hết, hơn nữa còn nghe được rõ rõ ràng ràng không sót một chữ.

Ban đầu Phó Tu Vân còn muốn an ủi một chút hoặc khuyên một chút vị bên cạnh y này đây, rất sợ hắn luẩn quẩn trong lòng sẽ nhấc kiếm đem đâm người khác, kết quả trên mặt người này vẫn là không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt đã có dấu hiện muốn phóng dao rồi.

"Ờm, thật ra bọn họ cũng không biết chúng ta mới từ chỗ ở của người thường tới thôi, hơn nữa vừa rồi chúng ta chỉ là không muốn mua linh y phòng ngự mà thôi, tuyệt đối không phải mua không nổi! Ngươi đừng chấp những kẻ kia làm gì."

Lúc này Phó Tu Vân hoàn toàn đã quên bản thân vừa rồi còn từng hỏi Dịch Nhiên, có phải hắn không có linh thạch.

Dịch Nhiên nghe được Phó Tu Vân an ủi hoàn toàn không thể coi là an ủi, sắc mặt kém hơn nữa, trực tiếp nhấc chân đi nhanh tới phương hướng của bốn người kia. Nhìn dáng vẻ đi đường cũng có thể thả ra sát khí, nhất định là quá tức giận rồi.

Phó Tu Vân ở tại chỗ yên lặng không nói gì chỉ chốc lát, cuối cùng vẫn là thở dài đuổi theo. Chậc, tính tình của đầu trọc này thật sự quá kém, giống như trong cuộc đời của hắn chưa từng có từ "Chịu nhục" này, giá trị quan của cuộc sống như thế và giá trị quan của y có chút không qua hợp á, y trải qua vui vẻ buồn bực phát tài lớn, hoặc ngầm giải quyết vấn đề... Cao điệu gì gì đó, y thật lâu cũng chưa từng trang bức.

Cho dù lòng của Phó Tu Vân có chút ưu sầu, nhưng y đã cùng Dịch Nhiên đạt thành kết minh, hai người hiện giờ coi như là châu chấu trên một sợi dây thừng, một người không tốt hơn người kia đương nhiên cũng sẽ không tốt, cho nên y vẫn đi qua nhìn một chút, miễn cho kiếm tu trọc đầu kia đem sự tình làm cho không thể vãn hồi.

Chờ lúc Phó Tu Vân gấp đuổi chậm đuổi theo kịp Dịch Nhiên, bọn họ đã đi tới dưới chân một ngọn núi của biên cảnh thành phía đông thành Vận rồi.

Nói là một ngọn núi trong thành Vận, chi bằng nói đây là một mảnh núi lớn vô cùng đem chân của mình đưa tới phía Đông thành Vận, cứng rắn chen một phiến địa bàn. Thành Vận vốn hoàn toàn có thể tránh một mảnh núi này đem toàn bộ thành đều đi di dời về bên Tây, nhưng bởi vì một lần cơ duyên xảo hợp, có người ở mảnh chân núi này phát hiện linh mạch đủ loại lớn lớn nhỏ nhỏ khác nhau.

Tuy rằng những linh mạch này và những danh sơn đại xuyên* này, trong bảo bối của các đại môn phái thế gia dùng linh mạch hoàn toàn không thể so sánh, nhưng chỉ cần là linh mạch đó chính là nghìn vàng không đổi! Linh mạch khó tìm á? Cho dù tìm được rồi, nếu như đại gia tộc hoặc môn phái không phải thế lực to lớn, có ai có thể có được đây? Cho nên, một mảnh chân núi của thành Vận này cũng liền vô cùng được hoan nghênh rồi. [*Nó đề cập đến một lịch sử lâu dài của ngọn núi nổi tiếng và các con sông]


Thành Vận cũng chính là dựa vào linh mạch của một mảnh chân núi này, mới được là một trong năm Đại Thành trì của Nhiên Nguyên giới.

Mảnh chân núi này được người ta cho một cái tên đặc biết tốt —— Vân Phong Đăng Thiên Giác.

Ý nghĩa là thông qua ở đây có thể lên trời, cũng chính là trở thành đại năng Nguyên Anh trở lên, mở giới môn đi những Đại thế giới khác. Mà từ nơi mảnh chân núi này đi lên nhìn, ngoài ngọn núi lớn của thành Vận đúng là cao vót trong mây, sau ngọn núi này chính là Thiên Nhận Sơn Mạch cực kỳ nổi danh của Nhiên Nguyên giới, có người nói bên trong mãnh thú thành đàn, yêu ma tán loạn, quỷ quái thành đàn. Là hung địa* nổi danh của Nhiên Nguyên giới. [địa điểm nguy hiểm]

Chẳng qua, Thiên Nhận Sơn Mạch này còn có một cách nói khác, đó chính là bảo khố linh thạch*. [khó báu linh thạch]

Chỉ cần ngươi có bản lĩnh có thể đi vào, sau đó lại bình yên vô sự trở về, đi dạo bên trong một chuyến như vậy lợi ích lấy được là kinh người, hoặc nhiều hoặc ít tu giả chính là dựa vào cách này từ trong dãy núi xách ra bảo bối hiếm lạ cổ quái, sau đó lấy được linh thạch kếch xù, do đó tu luyện thành công.

Cho nên, mảnh núi non này khiến người ta vừa yêu vừa hận, vì vậy Phó Tu Vân ở trong thành nhìn ra còn có thể thấy ngoài thành có người bay về phía ngọn núi.

"Nếu có thời gian, cũng muốn đi trong núi nhìn một cái, nói không chừng có thể tìm được bảo bối hệ Mộc." Phó Tu Vân nói thầm một chút, rất nhanh thì bị tiếng cải vả bên kia hấp dẫn chú ý, quay đầu nhìn lại mới phát hiện Dịch Nhiên lại đã ở mảnh đất kia.

"Ngươi tên này tại sao không nói lý như vậy? Mảnh đất này rõ ràng là chúng ta coi trọng trước, nhưng chỉ là ngươi nhanh chân hơn chúng ta thì muốn đoạt địa bàn của chúng ta, ngươi cố ý tìm rắc rối hả?!"

Vừa lúc nói chuyện chính là một trong bốn người cười nhạo Dịch Nhiên không có tiền trước đó, lúc này sắc mặt gã đỏ bừng, bộ dạng muốn ăn thịt Dịch Nhiên, nhưng đối diện gã, Phó Tu Vân vốn tưởng rằng kiếm tu trọc đầu sẽ giận dữ, nhưng đầu chỉa vào y mở ra dưới ánh mặt trời lòe lòe chiếu sáng, kéo kéo khóe miệng lạnh lùng nói: "Chính là ta móc tiền."

Phụt. Phó Tu Vân nhịn không được nở nụ cười.

Người tiếp đón của Vân Phong một mực ở bên cạnh cũng phụ hoạ theo: "Đúng vậy, bốn người các ngươi cũng ở đây cải hơn nữa ngày rồi, không một ai không nói nguyện ý chủ động móc linh thạch, trong lời nói còn có ý nói chúng ta mở tiểu động phủ linh mạch không tốt, muốn cho chúng ta xuống giá. Các ngươi không thật lòng đến mướn động phủ như thế, vừa không móc linh thạch, vị này tới trước khi các ngươi đem linh thạch thanh toán, vậy khẳng định động phủ chính là của hắn rồi. Các ngươi nếu nói muốn động phủ, còn có thể đi mướn một tầng tiện nghi khác mà."

Vân Phong Đăng Thiên Giác tổng cộng chia làm mười tầng mỗi tầng có mấy trăm đến mấy chục động phủ khác nhau, càng lên cao độ dày linh khí càng cao, cách linh mạch cũng càng gần. Thậm chí ở tầng chữ thiên thứ nhất trong động phủ, là có linh mạch ở phía dưới nó. Linh khí bên trong rất nồng nặc, vô cùng có lợi cho tu luyện. Đương nhiên giá tiền này cũng là rất đắt tiền.

Vừa vặn bốn người này chính là nhìn trúng tầng giữa của tiểu động phủ, nhưng vị trí động phủ này coi như không tệ, giá cả đương nhiên cũng không rẻ, nói thuê một ngày, cần một viên linh thạch trung phẩm, cũng chính là một trăm viên linh thạch hạ phẩm, đây đối với tán tu bình thường hoặc là người của tiểu gia tộc mà nói, là có chút đắt. Mà bốn người này tuy rằng được xưng là bạn tốt, nhưng mỗi một người không phải là quang minh lỗi lạc, có thể nghĩ vì người khác, vật họp theo loài, linh thạch này rốt cuộc do ai chi cũng đã nhất thời nói không xong.

Kỳ thực vừa rồi Đặng Đống dự định cùng ba người còn lại thương lượng, mỗi người ra hai mươi lăm viên linh thạch hạ phẩm, tổng cộng thuê mười ngày cũng chính là mỗi người hai trăm năm mươi viên linh thạch, nhưng đang lúc bọn gã phải thương lượng, kiếm tu kia vừa bị bọn họ chẳng kiêng nể pha trò không có tiền đã chầm chậm đi tới, ném cho người tiếp đón một viên linh thạch trung phẩm, đem chiếm vị trí.

Lần này thì khiến cho bọn họ cảm thấy rất nóng ruột.

Nếu như người khác cũng tạm được, vậy mà lại là tên bị bọn họ pha trò không có tiền đem linh thạch vứt ra, đây không phải tát thẳng vào mặt là gì chứ?! Nhưng người này đánh còn quang minh chính đại, bọn họ vẫn không có biện pháp nói gì, dù sao bọn họ không có giao linh thạch trước á!

Vì vậy Châu Siêu cũng chỉ có thể tức giận la một tiếng không công bằng, lúc người tiếp đón phụ hoạ, gã cũng không thể nói gì, hung hăng trừng mắt Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên chỉa đầu như ánh sáng đèn pha vào gã, không nói lời nào.

Lúc này Phó Tu Vân chạy tới bên cạnh hắn, nhìn dáng vẻ của hắn không hiểu sao đã cảm thấy, thuận mắt? "Chúng ta phải ở chỗ này một thời gian ngắn, ngươi muốn ở đâu được? Tầng thứ năm hoặc là tầng thứ sáu đây? Cái vừa rồi cũng được nha."

Dịch Nhiên nghe xong nhưng cũng không trả lời, nhưng mà hỏi người tiếp đón muốn thuê một bản đồ nhỏ của động phủ, tìm nơi màu xanh nhạt không được thuê ở phía trên. Hắn ra vẻ nhìn rất nghiêm túc.

"Chậc, xong rồi, vậy số ba tám không tầng bảy đi, tuy rằng thấp một tầng, chẳng qua vị trí cũng vẫn là có thể." Bốn người Đặng Đống thương lượng một phen, quyết định không cùng Dịch Nhiên tính toán, chọn khác.

Nhưng khiến cho bọn họ thiếu chút nữa đem phổi nổ tung vì tức, đúng lúc bọn gã chuẩn bị móc linh thạch tính tiền, Dịch Nhiên lại nhanh chóng ném cho người tiếp đón một viên linh thạch trung phẩm, ngón tay nhanh chóng điểm xuống số ba tám không tầng bảy.


Lần này, Phó Tu Vân nhìn vẻ mặt khó coi của bốn người kia đối diện giống như cổ miệng lấp đầy phân, quay đầu nhìn một chút kiếm tu trọc đầu mưa gió bất động an tĩnh như núi bên này, rốt cục nhịn không được ha ha phá lên cười.

"Ai! Trọc, ờm Dịch Nhiên! Ta đột nhiên phát hiện ngươi đặc biệt đẹp trai! Ha ha ha tính tình tiểu bạo này!"

Dịch Nhiên thấy Phó Tu Vân bên cạnh cười cả người run loạn, tâm tình rất tốt mà nâng nâng khoé miệng, sau đó mới chọn động phủ số hai mươi chín tầng bốn, biểu thị muốn thuê.

Đặng Đống và Châu Siêu bốn người đối diện phổi đè nén đến muốn nổ tung, bọn họ hận không thể tập thể đi vào đạp người ở bên trong bọn họ hung hăng đánh một trận, thế nhưng dùng thần thức hơi tìm tòi mới phát hiện, tên nhà quê này trước bị bọn họ cười nhạo, cùng bức không có tiền lại đã là tu sĩ thượng đẳng của kỳ Ngưng Mạch! Đừng nói đi tới đơn đả độc đấu, coi như là bốn người bọn họ cùng tiến lên đi quần ẩu cũng không đủ nhìn người này!

Hiện giờ chảy nước mắt, cũng là ngu ngốc mắc lỗi trước á!

Quả đấm lớn hôm nay, bọn Đặng Đống thoáng cái đã im lặng như gà rồi.

Mà người tiếp đón đối diện hiển nhiên cũng không nghĩ tới vị này sẽ đặc biệt đưa hai khối linh thạch trung phẩm đến tát vào mặt, chẳng qua loại người giàu có này là gã thích nhất! Gã nói với Dịch Nhiên hơi có chút chân chó:

"Tiền bối chọn nơi ấy thật sự là rất tốt, chẳng hay tiền bối muốn thuê bao lâu vậy? Động phủ tầng bốn này cũng là một ngày năm viên linh thạch trung phẩm."

Lúc này Dịch Nhiên trực tiếp ném một cái túi nhỏ cho gã: "Trước ở một trăm ngày đi, dù sao ta có rất nhiều tiền."

Phó Tu Vân:...

Đây là có bao nhiêu mang hận. Mặt khác, cùng thổ hào làm bạn bè cảm giác thật tốt.

Bốn người Đặng Đống Châu Siêu:...

T皿T, mặt thật là đau, cầu ngược nhẹ á!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:

1, thổ hào.

Phó Tu Vân: Thổ hào chúng ta làm bạn bè đi!

Dịch thổ hào kéo người lên giường.

Phó Tu Vân: Chờ một chút ta nói là bằng hữu không phải pháo hữu*!

Dịch thổ hào: Pháo cũng là hữu, mua cho ngươi y phục đắt tiền nhất.

Phó Tu Vân:...

Vậy mà y khuất phục - -, không dám nói không bị tiền bạc cám dỗ ư!

[Pháo hữu là bạn pháo, cũng có thể gọi là bạn giường]

2, mang thù.

Đặng Đống: Ta đã không nói một tiếng, ngươi là cùng bức sao? Cách mang thù của ngươi như thế hả?

Dịch thổ hào: Ha ha, ai là cùng bức?

Đặng Đống lệ rơi đầy mặt: Là chúng ta!

——————————

Cảm ơn hỗ trợ, moah moah ~ [lời tác giả]

———