Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 135

Nguyên Tu Vân cảm thấy vận khí của bọn họ thực sự vô cùng tốt, rõ ràng tỷ lệ trêu chọc ra hải yêu kỳ Hợp Thể và Hải yêu kỳ Phân Thần là 50 50, nhưng bọn họ cứ một mực đem Hải yêu kỳ Hợp Thể chọc ra. Hơn nữa nhìn vẻ mặt biến sắc của Dịch Nhiên, chỉ sợ thứ kỳ Hợp Thể này còn rất khó đối phó, chỉ hy vọng lúc nó đi ra từ trong đường hầm sương mù này có thể suy yếu bớt một ít lực lượng, nói cách khác không riêng gì bọn họ, ngay cả tộc Bạch Vũ và tộc Hắc Ngư sẽ đối mặt tai họa thật lớn.

Ngồi ở phi thảm, Nguyên Tu Vân nhịn không được mở miệng hỏi: "Hải yêu kia lớn bao nhiêu?"

Dịch Nhiên thật nhanh hiểu được ý của Nguyên Tu Vân, trên mặt cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ buông lỏng sau đó mở miệng nói: "Phải lớn hơn gấp mấy lần."

Nguyên Tu Vân thoáng cái thở dài một hơi, Dịch Nhiên và Sặc Sỡ đối với sương mù màu đen có thể không rõ lắm, thế nhưng y cũng từ trong Đại cương trân bảo Ba nghìn thế giới tìm được tên và đặc thù của sương mù đen này, xác thực mà nói sương mù này cũng không thể gọi là sương mù, ngược lại phải gọi là nước. Nước này tên là "Âm dương thuỷ hỗn độn" không chỉ là nghe thấy rất đoan trang khí khái, trên thực tế ở trên Thiên thuỷ bảng, Âm dương thuỷ hỗn độn xếp hạng thứ mười một, tuyệt đối là một thứ trâu bò có thể đánh bại Tiểu Hồ Lô và Tiểu Kim Thụ.

Theo lý thuyết, gặp phải linh vật thuộc tính Thuỷ tốt như vậy, sao Nguyên Tu Vân không thể rất vui vẻ mà đi bắt nó, nhưng Âm dương thuỷ hỗn độn và Trường sinh kim thụ hoàn toàn khác nhau, mặc dù đều là một vùng lớn, nhưng người sau tuyệt đối sẽ không chủ động công kích chỉ biết đứng ở nơi đó cho ngươi đi tìm chỗ tinh tuý của nó, hơn nữa Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên hai người lại giỏi về dùng lửa vừa vặn khắc chế Kim thụ, cho nên không có nguy hiểm gì. Nhưng Âm dương thuỷ hỗn độn không giống thế, ngươi không đi trêu chọc nó nó cũng sẽ tự động ăn mòn hết thảy xung quanh, nếu quả như thật rơi vào trong Thuỷ hỗn độn, tựa như tên của nó vậy, đi vào trong hỗn độn vô biên, ngũ giác đều bị áp chế, linh lực cũng sẽ bị hấp thu, tương đối nguy hiểm. Nếu như vận khí rất xui xẻo đi vào trong hỗn độn vừa vặn đi vào chu vi của Hỗn độn chi linh, Thuỷ hỗn độn còn có thể liều mạng chủ động công kích tu giả, cho nên nếu như không phải tu giả kỳ Hợp Thể hoặc là kỳ Đại Thừa vẫn không nên chủ động đi vào Âm dương thuỷ hỗn độn thì tốt hơn.

Bởi vậy Nguyên Tu Vân trong lòng muốn Thuỷ như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể ở bên ngoài không cam lòng không muốn dùng Tiểu Hồ Lô thu một ít Âm dương thuỷ hỗn độn hoàn toàn không dám trực tiếp đi vào trong hỗn độn đi tìm Thủy hỗn độn chi linh. Nhưng bởi vì Âm dương thuỷ hỗn độn này cũng đủ hung hiểm và lợi hại, Nguyên Tu Vân tin tưởng chờ lúc Hải yêu kỳ Hợp Thể này từ bên kia Âm dương thuỷ hỗn độn vọt qua bên này, nó nhất định sẽ bị thương không nhẹ, cứ như thế cuối cùng cũng có thể có chút chuẩn bị.

Bay khoảng chừng năm sáu canh giờ, Nguyên Tu Vân ba người bọn họ đã thấy đảo Bạch Vũ, đồng thời bọn họ cũng nhìn thấy ở xung quanh bay rất nhiều điểu nhân của tộc Bạch Vũ, gần thêm chút nữa sẽ thấy người cá tộc Hắc Ngư trên mặt biển dưới đảo.

Những người địa phương này cũng rất nhanh thì phát hiện Nguyên Tu Vân ba người bọn họ, những người chim và người cá này nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng trở về của bọn họ đầu tiên là chê cười tư thái thiếu ưu nhã của bọn họ, chẳng qua rất nhanh thì bị đại trưởng lão ở phía sau chạy tới đập một cái trở về trong nước hoặc là bầu trời, tộc Bạch Vũ và tộc Hắc Ngư đều tự phái ra một đại biểu, đi lên hỏi tình huống.

Nguyên Tu Vân đem phi thảm làm thuyền ngồi dính vào trên mặt biển, sau đó dùng ngôn ngữ rất trịnh trọng nói cho hai tộc tin tức lập tức sẽ có đại yêu quái tới, lúc đại biểu hai tộc nghe được đến đây sẽ là một đại hải yêu kỳ Hợp Thể toàn bộ chim và cá cũng không tin, bọn họ dùng một loại biểu tình ngươi có phải bị bệnh hay không gắt gao trừng mắt Nguyên Tu Vân ba người hồi lâu, mới cắn răng vô cùng lo lắng trở về đưa tin. Mà sau một lát trên Bạch Vũ vang lên tiếng hót thanh thuý, đồng thời trên mặt biển cũng vang lên âm thanh của kèn biển.

Hai âm thanh này mặc dù dễ nghe, nhưng nghe ở trong tai tộc nhân tộc Bạch Vũ và tộc Hắc Ngư cũng tuyệt đối không tốt đẹp như thế, có mấy người chim và người cá trẻ tuổi còn ngây ngốc ở tại chỗ hỏi: "Vì sao kèn lệnh / tiếng chuông vang lên? Đây không phải chỉ có sau khi xảy ra tình thế khẩn cấp mới có thể vang lên sao?"

"Trên đảo chúng ta đã có mấy trăm năm cũng chưa từng vang lên tiếng kèn rồi đi?"

"Sai rồi, là mấy nghìn năm cũng không có!"

Những người chim và người cá trẻ tuổi bị trưởng bối nhà mình lôi kéo trở về, sau đó tụ tập đến trên quảng trường hoặc là trên mặt biển nghe tộc trưởng của bọn họ giảng giải quá trình xảy ra chuyện này, tộc trưởng tộc Bạch Vũ và tộc Hắc Ngư đương nhiên sẽ không nói là bản thân mướn người đem cái chắn đánh thông, chỉ biểu thị rất đau lòng với tộc nhân, vừa rồi ba người bạn kia (Nguyên Tu Vân ba người) lúc đang làm nhiệm vụ phát hiện cái chắn Đông Hải xuất hiện khe hở, có một đại yêu kỳ Hợp Thể muốn đi qua đánh bọn họ, cho nên từ giờ trở đi ngừng tranh đấu với tộc Bạch Vũ / tộc Hắc Ngư, hai tộc phải đồng lòng hợp lực chống lại kẻ thù bên ngoài! Yêu tu tộc Bạch Vũ nếu như đến thời điểm quyết liệt sẽ lên đảo, có thể tránh né công kích của Hải yêu. Mà cung điện của tộc Hắc Ngư sẽ lập tức mở kết giới Hải tường [tường biển], phòng ngự Hải yêu. Sau đó chính là một trận đại chiến.


"Ở nơi này ta muốn trịnh trọng nói cho các ngươi biết, đây không phải là một trận vui chơi, nếu như ai sơ suất quá mức, một kích cũng sẽ bị giết chết, vậy đó chính là ngu xuẩn của ngươi." Tộc trưởng tộc Bạch Vũ lạnh giọng cảnh cáo các tộc nhân.

"Đừng tưởng rằng bản thân ở trong biển mạnh bao nhiêu, ở trong tộc quần đánh bại bao nhiêu người thì lợi hại, cho dù người cá dũng mãnh nhất của chúng ta cứng đối cứng cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Hải yêu!" Trên mặt của tộc trưởng tộc Hắc Ngư không có một chút biểu tình đùa giỡn. "Cho nên, phải liên hợp tộc nhân của chúng ta tiến hành công kích! Không nên cậy mạnh!"

"Cho nên, động động đầu óc của các ngươi, ở trên không trung tạo thành tiểu đội nhiều hướng khác nhau đến công kích! Không thể nhu nhược!"

"Một khi cậy mạnh, đối mặt địch nhân cường đại chính là phải chết!"

"Thời điểm đang đối mặt kẻ thù lớn mạnh, người hèn yếu ngay từ đầu sẽ không có cơ hội sống!"

Tộc trưởng tộc Bạch Vũ: "Cho nên! Các ngươi nghe rõ chưa?!"

Tộc trưởng tộc Hắc Ngư: "Các con các cháu, đều rõ chưa?!"

Từ không trung đến đáy biển của hải vực này, trong nháy mắt vang lên tiếng vang vang dội:

"Vâng!"

Mà lúc ở trên đảo Bạch Vũ bay cao lên trên ba nghìn thước, đại trận phòng ngự của tộc Hắc Ngư chậm rãi mở ra, xa xa truyền đến một tiếng gầm gừ điếc tai nhức óc, làm cho lòng người kinh hồn táng đảm.

"Gào áo ——!!"

Vào lúc này, vừa rồi các tộc nhân tộc Bạch Vũ và tộc Hắc Ngư vẻ mặt còn kiên định cho rằng mình tất thắng trong nháy mắt sắc mặt biến lớn, bọn họ không tự chủ được nhìn về nơi truyền tới tiếng gào, một bóng đen cơ hồ là che khuất bầu trời đang giương nanh múa vuốt đi về phía bên này.

Nguyên Tu Vân nhìn bóng đen kia khóe miệng giật một cái. Dịch Nhiên nhíu mi lại, không thể nào vui vẻ. Mà Sặc Sỡ lại vội vã lui về phía sau mấy bước, toàn bộ mặt cũng hoa dung thất sắc [mặt mày bảy màu]: "Đó là hải yêu Bát trảo?! Làm sao có thể lớn như vậy?! Nó ăn tiên đan ư!!"


Nguyên Tu Vân liếc trắng mắt: "Nó ăn tiên đan hay không ta không biết, nhưng ta biết nếu như đem nó giết chết, yêu đan của nó đối với các yêu tu mà nói tuyệt đối là tiên đan. Chẳng qua, yêu tu bạch tuộc lớn này thế nhưng là trên không biển đất đều có thể, các người chim và người cá cũng đều phải chú ý. Không làm tốt..." Sẽ chết người.

Thời gian không qua bao lâu, Hải yêu Bát trảo cũng đã vọt tới phía trước đại trận phòng ngự của tộc Hắc Ngư, nó cũng chưa ý thức được đại trận đã chặn ngay phía trước nó, nhanh chóng xông lên Hải tường giống như đụng phải vách tường đánh vào ngập trời. Sau đó nó ý thức được mình bị ngăn cản, nhất thời bị chọc giận, tám vòi to lớn như roi hung hăng quất vào Hải tường, trong nháy mắt đã đem hải tường dày mấy trăm mét đánh tan, sau đó nó thấy tộc nhân Hắc Ngư và tộc nhân Bạch Vũ đối với nó mà nói chỉ là một cái bánh bao lớn mà thôi.

Nó nhìn thấy thức ăn.

Tám cái vòi thật nhanh từ bốn phương tám hướng bắt và đánh rớt người chim và người cá, ngay cả đã có chuẩn bị tâm lý nhưng đại hải yêu gần nghìn mét như thế vẫn khiến các người chim và người cá sợ hãi. Bọn họ không tự chủ lui về phía sau, hầu như muốn quay đầu bỏ chạy. Còn đột nhiên ý thức được, đây là một trận chiến đấu tuyệt đối không thể trốn chạy, bởi vì nơi này chính là nhà của bọn họ, bọn họ có thể chạy đến chỗ nào chứ? Đâu cũng không đi được! Nếu như không muốn để cho quê hương bị hủy diệt, tộc nhân bị giết chết bọn họ nhất định phải chiến đấu, đem kẻ địch xâm lấn giết chết, mà đến lúc này bọn họ mới ý thức được, lúc trước ngây thơ ngu xuẩn cở nào, cảm thấy trên thế giời này không có gì có thể so sánh với bọn họ.

"A ——!"

"Ồ á!"

"Cẩn thận ——!!"

Kinh nghiệm chiến đấu thiếu hụt, khiến bọn họ trong nháy mắt đã bị bắt đi mấy tộc nhân, sau đó khi bọn họ trơ mắt nhìn tộc nhân của mình bị nhét vào trong miệng to lớn kia, trở thành thức ăn của Hải yêu, bất kể là tộc nhân Hắc Ngư hay là tộc nhân Bạch Vũ tất cả đều cảm giác được máu của mình sôi trào lên, mà nguyên nhân khiến máu sôi trào là phẫn nộ cực kỳ.

"A a a a a!!! Giết!!"

"Phụ thân!! Ta muốn giết yêu quái này!!"

Tinh thần quần chúng phấn chấn, nhưng mà cơ hồ là bất lực. Một tộc quần yên ổn mấy ngàn năm, mặc dù phẫn nộ như thế nào đi nữa cũng không có cách nào ở lần đầu tiên đã hoàn thành lột xác. Kế tiếp chính là chiến đấu dài đến bảy ngày bảy đêm, sau ngày thứ bảy trong nước biển hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, tộc trưởng tộc Bạch Vũ và tộc Hắc Ngư tất cả đều mang thương chiến đấu, Nguyên Tu Vân tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của bọn họ, có phẫn nộ có nghiêm túc có tiêu sát, nhưng không có một chút hối hận.

Nguyên Tu Vân hơi nhắm hai mắt lại, đúng vậy, để một tộc quần phát triển, khi giờ đây nhìn thấy tộc quần không chịu được một kích như thế, cho dù mai sau bọn họ sẽ vì quyết định của bản thân mà hổ thẹn với người mất, nhưng đối với quyết định như vậy, bọn họ tuyệt không hối hận.

Lúc này Nguyên Tu Vân ba người cũng nỗ lực mạnh mẽ chống đỡ, cũng may hai tộc quần đều có chuẩn bị, cho nên hoảng loạn ở lúc ban đầu sau đó cũng tiếp tục chống giữ, mỗi một phút mỗi một giây bọn họ đều đang lột xác, Nguyên Tu Vân cảm thấy, có thể tới lần sau nếu có duyên đi vào nơi này, bất kể tộc Bạch Vũ hay tộc Hắc Ngư đều sẽ biến thành một chi đội tinh nhuệ đi.

"Ơ?" Nguyên Tu Vân bỗng nhiên khẽ động chân mày, dường như y nghe thấy được một chút mùi ăn mòn? Giống mùi ở nơi phân bố Âm dương thuỷ hỗn độn. Nguyên Tu Vân nhắm hai mắt lại đem linh lực tụ tập lên hai mắt lại mở ra nhìn, không ngoài ý muốn thấy được một đoàn Âm dương thuỷ hỗn độn thế nào cũng tan không hết, đang ở trên đầu Hải yêu Bát trảo bị thương thật lớn, hình như còn lóe ánh vàng nhàn nhạt.

... Kỳ lạ, vì sao Âm dương thuỷ hỗn độn này lâu như vậy còn chưa tan hết chứ? Hơn nữa, còn giống như đang công kích Hải yêu Bát trảo?

=====

===