Tự Thủy Nhu Tình

Chương 3

Đầu Hàn Tị Thủy một mảnh hỗn loạn.

Tị Thủy, ta muốn ngươi ở lại chỗ này.

Kia là có ý gì? Hắn muốn lưu y lại để làm cái gì?

Ta cho rằng so với Hàm Tiếu Đường thì ngươi lại càng khiến ta hứng thú, chỉ vậy mà thôi.

Nắm chặt chăn mền, Hàn Tị Thủy nhắm mắt lại. Nên làm cái gì bây giờ? Cứ tiếp tục như vậy, cuộc hội ngộ này sẽ khiến y bất kham a!

Chưa bao giờ y cảm thấy hận việc mình bị manh ( mù) như hiện tại. Nếu không vì mắt bị mù, ít nhất y còn có cơ hội tẩu thoát, nhưng y hiện tại ngay cả mình đang ở chỗ nào cũng không biết, ngay cả muốn đi đến cửa phòng cũng mất không ít công phu.

Huống chi không có ai giúp y, hiện tại y một thân một mình ở trong địa bàn của địch nhân. Gia gia, Vị Tuyết....Y có còn cơ hội gặp lại họ không?

“Khụ!”

Một tiếng ho khan cố ý đem suy nghĩ của y trở về, Hàn Tị Thủy phục hồi tin thần, lúc này mới nhớ trong phòng vẫn còn một người nữa, hơn nữa còn ngồi kế bên mình.

Nghĩ nghĩ, mặt của y nhanh chóng nổi lên vài tia nhiệt khí vì xấu hổ.

“Ai… Thật là.” Tả Vô Tâm thở dài, lầu bầu: “Cứ rời đi như vậy, hại ta cũng không biết phải nói cái gì với ngươi.”

Hàn Tị Thủy giật mình một chút, không khỏi mỉm cười: “Xin hỏi ngươi là?”

“Ta là Tả Vô Tâm, kẻ treo bản hành nghề người rãnh rỗi của Thiên Tinh đường, hiện giờ là đại phu của ngươi.” Tả Vô Tâm đi từng bước thông thả tới bên giường, nhìn khuôn mặt khẽ biến của Hàn Tị Thủy theo từng bước chân của mình, tò mò hỏi: “Ngươi thật sự nhìn không thấy?”

“Ân.” Hàn Tị Thủy đáp lời, sờ soạng giường muốn đứng dậy.

Một trận vựng huyễn làm y hơi lảo đảo, Tả Vô Tâm vội đưa tay dìu y ngồi xuống, thuận tiện thay y bắt mạch.

“Tuy rằng hạ sốt, nhưng nguơi vẫn đừng nên đứng dậy! Ngươi đã ngủ hai ngày đương nhiên không có khí lực, huống chi lão đại vừa mới...Ách... công đạo ta phải chiếu cố ngươi thật tốt.”

Kỳ thật hắn muốn nói chuyện lão đại vừa hôn y, nhưng nghĩ nghĩ vẫn không nên nói mới hảo.

“Lão Đại?” Hàn Tị Thủy khó hiểu.

“Chính là người vừa đi ra ngoài! Ta là đệ đệ của hắn.” Tả Vô Tâm nhún nhún vai, “Ngươi cứ nằm nghỉ đi, bằng không ta sẽ rất thảm.”

“Ân.” Y có thể nói không sao? Hàn Tị Thủy âm thầm cười khổ. Đem chỗ này thành nhà giam y sao?

Bất quá, đối với một tù binh mà nói thì y quả thực rất thư thái. Đệm chăn trên giường cảm xúc rất tốt, trong không trung còn phiêu lãng mùi đàn hương thản nhiên, nói lên chỗ này không phải là một căn phòng bình thường dùng để nhốt tù binh.

“Bất quá lão đại đem căn phòng này cho ngươi ở, vậy còn hắn ngủ ở đâu a?” Tả Vô Tâm tự nhủ.

Hai ngày trước, thời điểm Hàn Tị Thủy còn mê man thì lão đại cũng ở phòng này. Bất quá, đại đai số thời điểm hắn đều hưng trí nhìn người trên giường, khi tất yếu mới ly khai phòng đi đại sảnh.

Vậy hắn rốt cuộc có ngủ không a? Hắn nghi hoặc tự hỏi.

“Đây là phòng của hắn? ” Hàn Tị Thủy chấn động. Đúng rồi, khó trách y cảm thấy mùi đàn hường quanh mình tương tựkhi1 vị trong lòng ngực Liễu Tinh Vân.

“Đúng vậy, ngươi phát sốt té xỉu, hắn liền trực tiếp đem ngươi mang đến nơi đây.” Tả Vô Tâm rót chén nước, đưa tới cho Hàn Tị Thủy còn đang ngốc lăng, “Uống nước đi, ngươi chắc khát rồi.”

“Cảm ơn.” Hàn Tị Thủy rũ mi mắt xuống, nắm chặt chén nước lạnh lẽo trong tay, thật cẩn thận đua nó tới môi mình, để nước làm trơn cổ họng.

“Ta đỡ ngươi nằm xuống.” Tả Vô Tâm tiếp nhận chén nước trống không đặt lên bàn.

“Không cần, ta có thể.” Y uyển chuyển cự tuyệt. Việc nhỏ này từ trước tới nay y đều tự làm, tuy rằng không phải bài trí y quen thuộc nhưng y vẩn có thể dựa vào tay định ra vị trí của các vật.

“Ta đi sai người đem chút thức ăn qua đây, để ngươi khôi phục chút khí lực.” Tả Vô Tâm không có ý kiến, nói xong cũng cất bước ly khai phòng. Đợi cho bốn phía đều im lặng, Hàn Tị Thủy mới nhẹ nhàng thở ra trầm tĩnh lại, bả vai cũng không còn cứng ngắc nữa.


Y nghiên người sờ soạng xuống giường, xác định được vị trí  đầu giường y hơi di động thân thể một chút, nhưng không thể nằm lại xuống được. Chỉ cần nghĩ tới mình đang ở trong phòng của người kia, y  liền cảm thấy vận phần không an lòng.

Hắn để y ở lại trong phòng hắn đại biểu cái gì? Khó có thể nào như vậy, hắn thật muốn biến y trở thành của mình sao... Nhưng y là nam nhân a! Cho dù dung mạo y cùng Vị Tuyết giống nhau, cho dù y có dung mạo giống nữ tử, thế nhưng y vẫn là nam nhân, đây là sự thật không thể thay đổi. Hắn làm như vậy, thật sự rất vi phạm lẽ thường!

Mà người kia, vì cái gì lại có thể nói một cách đương nhiên như vậy?

Liễu Tinh Vân... Rốt cục là loại người gì? Y ngẩn ngơ ngồi ở đầu giường, rồi lại mệt mỏi mà nhắm mắt lại.

?  ?  ?

“Không làm?” Khúc Hướng Vãn ngơ ngác nhìn người ngồi ở chủ vị.

“Đem ngân lượng bọn họ mang tới trả lại, thỉnh bọn họ tìm cao minh khác.” Liễu Tinh Vân thản nhiên nói.

“Nhưng dĩ vãn chưa từng có chuyện này xảy ra.”

“Ta định đoạt.” Hắn không cho phản bác nói: “Đừng để ta nói lần thứ hai.”

“Ta đã biết.” Khúc Hướng Vãn thầm than, cho dù hắn có trì độn hơn cũng biết quyết tâm cảu lão đại, chỉ có người ngu xuẩn mới tiếp tục phản bác. “Có đem người gọi về không?”

“Không cần.” Lộ ra mỉm cười, Liễu Tinh Vân nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Cứ để bọn họ ở đó.”

“Nhưng mà, ngươi không phải nói... ” Khúc Hướng Vãn nghi hoặc cực kỳ. Không nhận sinh ý này, vậy để người ở đó làm chi?

“Kéo dài thời gian, đừng để Hàn Vị Tuyết rời Chu phủ, hai tháng sau đem người rút về.” Ngón tay thon dài khẽ vỗ về thái dương, trong mắt Liễu Tinh Vân phiếm ra quang mang. “Không cần thương tổn nàng, chỉ cần khiến nàng không thể rời đi là được rồi.”

“Kia rốt cuộc…”

“Vô Tâm, ngươi ở đây làm gì?” Liễu Tinh Vân bỗng nhiên bất duyệt trầm giọng hỏi, ngẩng đầu nhìn hướng cửa: “Trốn làm cái gì? Đi ra.”

Ngoài cửa có một cái đầu ló vào, ngược ngùng cười hắc hắc hai tiếng: “Đại ca, Nhị ca, các ngươi đang nói chuyện gì thế?”

Biểu tình ra vẻ vô tội kia, kết hợp với khuôn mặt xinh cùng tính tình trẻ con, thật sự khiến người ta luyến tiếc trách cứ. Thế nhưng toàn bộ Thiên Tinh đường có một Liễu Tinh Vân không bị bộ dạng này của hắn lừa, nên cũng chỉ có hắn mới có thể khắc chế tiểu bá vương Tả Vô Tâm chuyên hoành hành này.

“Chuyện ngươi đều nghe hết rồi! sự tình ta công đạo ngươi thì sao?”

Nguyên lai lão đại đã sớm biết hắn ở ngoài. Tả Vô Tâm rất không tư vị mở miệng.

“Y đang ngủ, chắc rất mệt mỏi đi!” Còn là ngồi mà ngủ. Bất quá hắn sợ đánh thức y nên không dám động, cho nên chỉ có thể thay y phủ một tấm chăn ấm lên người.

“Không có gì trở ngại, chỉ là ngủ suốt hai ngày chưa ăn cơm, cho nên có điều suy yếu một chút.” Hắn hơi dừng nói: “Còn có, cơ thể hắn vốn không tốt lắm, như là từng chịu qua vết thương nặng nề không được chữa trị kịp lúc, hơn nữa còn là vết thương lâu năm.”

“Việc này ngươi hẳn nên biết vào hai ngày trước chứ?” Liễu Tinh Vân đứng lên, liếc mắt đệ đệ một cái: “Vì sao hiện tại mới nói?” Tả Vô Tâm giúp Hàn Tị Thủy chẩn trị là chuyện của hai ngày trước, vậy mà hiện tại mới nói ra.

“Bởi lúc đó ta nghĩ không cần cẩn thận như vậy.” Tả Vô Tâm lầu bầu. Nếu không vì bộ dáng vô cùng để ý Hàn Tị Thủy của lão đại, hắn cần gì nói chuyện này ra.

Mệt chết đi nha! Nói nhiều như vậy, hắn cảm thấy thực mệt mỏi.

“Vô Tâm.”

Liễu Tinh Vân đột nhiên ôn hòa gọi hắn, làm cho lòng Tả Vô Tâm run sợ không thôi, long tơ trên người đều dựng đứng cả lên.

“Vâng...” Hắn nhỏ giọng đáp.

“Ngươi gần đây có phải rất nhàn không?” Hắn hơi hơi cười, nhưng trong mắt nửa điểm tiếu ý cũng không có, “Công tác của Hướng Vãn nhiều như vậy, chi bằng ngươi phát huy tình huynh đệ giúp hắn một phan đi.”

Tình huynh đệ? Tả Vô Tâm mở lớn mắt. Đây không phải là tình huynh đệ na! Lão đại muốn hắn mệt chết sao.

“Ta… Ta bề bộn nhiều việc, thật sự.” Hắn vội vàng lắc đầu, ánh mắt thoáng nhìn Khúc Hướng Vãn ở một bên cười trộm.

Thối Nhị ca, ngươi thấy chết không cứu! Chờ xem, ta nhất định chỉnh chết ngươi. Hắn căm giận nghĩ trong lòng.

“Cho nên ngươi mới bề bộn tới nỗi ‘ quên ‘ đem chuyện này nói cho ta biết?” Hắn mang theo nụ cười ôn hòa hỏi.

“Ách, đúng, ta vội tới quên mất tiêu.” Tả Vô Tâm mãnh liệt gật đầu, đồng thời trong lòng khóc thét. Lão đại càng ôn nhu càng đáng sợ nha!

Khúc Hướng Vãn một bên sớm đã nghẹn đến đỏ cả mặt, lại vẫn như cũ không dám cười ra tiếng. Hắn mới không ngu xuẩn tới mức đi vuốt rau hổ ni.

“Ta còn tưởng rằng ngươi rất thoải mái cho nên trí nhớ mới tệ hại như vậy.” Liễu Tinh Vân còn chưa tính toán dừng tay.

“Ta thật sự bề bộn nhiều việc, đại ca.” Hắn quả thực khóc không ra nước mắt, đành phải nhanh chóng thề: “Ta về sau tuyệt đối sẽ không quên nói cho ngươi biết bất cứ chuyện gì, ta thề.”

“Tốt nhất như thế.”

Liễu Tinh Vân rốt cuộc gỡ xuống nụ cười ôn hòa đáng sợ kia, khôi phục biểu tình bình tĩnh, làm Tả Vô Tâm thở phào nhẹ nhõm.

“Hướng Vãn, chuyện ta phân phó nhanh chóng làm, đừng để xảy ra sai lầm.” Liếc Khúc Hướng Vãn đang cố nhịn cười bên kia, Liễu Tinh Vân cất bước ra khỏi đại sảnh.


___________

Dạ Liên: gần xong chương này rồi, còn 1 trang nhưng nản quá nên mai up tiếp vậy

03

“Oa ha ha…” Đợi khi xác định Liễu Tinh Vân đã cách đại sảnh một khoảng xa, Khúc Hướng Vãn cất tiếng cười to, thẳng đến khi sặc nước miếng, “Khụ khụ… Ha ha ha…”

“Hỗn trướng Nhị ca, cười chết ngươi luôn đi!” Tả Vô Tâm tức giận ngồi xuống cạnh hắn, hừ một tiếng, trừng mắt người đang cười không thể ngừng kia, “Còn cười? Chờ chút nữa ta liền uy ngươi độc dược!”

“Ta mới không sợ, dù sao ta có giải dược.” Hắn lơ đểnh nói.

“Ha hả, vậy cũng không hẳn.” Tả Vô Tâm ngoài cười trong không cười: “Ta đem năm loại độc trộn lại rồi cho ngươi ăn, cam đoan ngươi còn chưa kịp lấy giải dược ra liền quy thiên.”

“Uy, không cần ngoan độc vậy đi? Tốt xấu gì ta cũng là anh em kết nghĩa của ngươi nha!” Hắn líu lưỡi.

“Ai vừa nãy thấy chết không cứu vậy ta? Ân?” Tả Vô Tâm hừ mạnh một tiếng.

“Loại tình hình đó, có ai dám mạo hiểm cứu ngươi?” Khúc Hướng Vãn uống một ngụm trà giải khát, “Bất quá ngươi làm sao lại chọc lão đại vậy? Ta không đoán được ngươi làm chuyện gì có thể nhạ lão đại mất hứng như vậy.”

“Ta sao phải nói cho ngươi biết?” Đôi môi mọng nước  loan ra một nụ cười như kẻ trộm, “Dốt nát Nhị ca, ta vừa rồi cùng lão Đại nói chuyện rõ ràng như thế, ngươi còn không đoán ra gì sao?”

“Cùng người mù kia có liên quan?” Trực giác nói cho hắn biết.

“Uy, ngươi tốt nhất chú ý từ ngữ một chút, bằng không lão đại nghe được ngươi liền thảm.” Hắn tuy không biết lão đại sẽ làm gì nhị ca, nhưng hắn cảm thấy được đại ca sẽ mất hứng khi nghe nhị ca gọi Hàn Tị Thủy như vậy.

“Cần gì nói nghiêm trọng như thế? Y không phải chỉ là một con tin thôi sao?” Khúc Hướng Vãn không cho là đúng.

“Hiện tại không đơn giản như vậy.” Tả Vô Tâm nhăn mặt nhăn mũi, lầu bầu  nói, đột nhiên hiện lên một mạt cười không chút hảo ý, “Ngươi có biết vì sao lão đại cho ngươi đi làm việc kia không? Hảo nhị ca.”

“Hảo nhị ca.” Hắn dùng giọng điệu như vậy thì chắc chắn không phải chuyện tốt.” Khúc Hướng Vãn lập tức trưng ra bộ dạng đề phòng, “Muốn làm gì?”

“Không muốn nghe thì thôi, ta cũng đâu có mục đích gì a.” Hắn vô tội nháy nháy cặp mắt to đen.

Khúc Hướng Vãn vẻ mặt không tin. Tên người này tuy là Vô Tâm, cũng thường xuyên trưng ra bộ mặt ” ta là vô tâm (không quan tâm) ” thế nhưng từng cái hành vi của hắn một chút đều không vô tâm.

“Lần này ngươi đừng ngắt lời ta, hãy nghe ta nói đã.” Tả Vô Tâm cười đến khóe miệng muốn dài tới mang tai, “Như vậy ngươi có thể yên tâm  đi?”

Khúc Hướng Vãn suy nghĩ, cảm thấy hẳn là không có trở ngại, “Hảo.”

“Bất quá mặc kệ ta nói cái gì, ngươi đều không thể mở miệng.” Hắn còn nói: “Nếu không ra sẽ không nói.”

Khúc Hướng Vãn hạ thấp đầu qua chỗ hắn, gật gật đầu. Chỉ là không mở miệng mà thôi, đơn giản!

“Thứ nhất, chuyện này đích xác cùng Hàn Tị Thủy có quan hệ mật thiết.”

Hắn giơ một ngón tay lên, thản nhiên nói.

Khúc Hướng Vãn đảo cặp mắt trắng dã, một câu ‘ vô nghĩa ‘ thiếu chút nữa liền thốt ra.

“Thứ hai, Hàn Tị Thủy hiện tại đang ở phòng của đại ca.” Hắn lại giơ ra thêm một ngón tay, mỉm cười.

Này hắn cũng biết a! Toàn mấy lời vô nghĩa.

“Thứ ba... Trưa nay Hàn Tị Thủy hạ sốt, tỉnh. Thời điểm y tỉnh, chỉ có mình đại ca ở đó.” Hắn đắc ý rung đùi lại giơ thêm một ngón tay nữa.

Miệng Khúc Hướng Vãn động động, thiếu chút nữa không khống chế được thốt ra lời.

“Thứ tư, thời điểm ta vào phòng, thấy đại ca đang ôm Hàn Tị Thủy.” Hắn nhìn miệng Khúc Hướng Vãn, kéo dài ngữ điệu, nói: “Cường — hôn — “

“Hôn!?” Khúc Hướng Vãn nhảy dựng lên, sợ hãi hộ to: “Chờ một chút! Hàn Tị Thủy... Hàn Tị Thủy không phải là nam sao? Lão đại sao lại làm thế?”

“Đừng nóng vội, sự tình vẫn chưa kết thúc... “Tả Vô Tâm âm thầm nổi lên một nụ cười vô cùng không có hảo ý, nhìn vẻ mặt lo lắng của Khúc Hướng Vãn, bất đắc dĩ mở miệng: “Bất quá bởi vì ngươi nói chuyện, cho nên ta sẽ không nói, tái kiến.”

Nói xong, hắn dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên, ngay khi Khúc Hướng Vãn hoàn hồn liền rời đi đại sảnh.

“Vô Tâm—” Khúc Hướng Vãn lập tức gào thét đuổi theo.” Tả Vô Tâm, ngươi cút lại đây nói rõ ràng cho ta!”

Đáng chết! Chỉ biết khiến hắn nảy sinh tò mò. Đây không phải khiến hắn mất ăn mất uống sao? Khúc Hướng Vãn vừa thở hổn hển truy đuổi vừa suy nghĩ.

?  ?  ?

Đẩy cửa phòng ra, liền thấy Hàn Tị Thủy tựa đầu vào đầu giường mà ngủ, Liễu Tinh Vân không khỏi nhíu mi.

Vô Tâm bị sao vậy? Sao lại để y ngủ như vậy!

Liễu Tinh Vân ngồi xuống bên giường, nhìn kỹ thiên hạ đang nhắm chăt mắt hô hấp đều ngủ say kia. Chân mày nhíu lại, gương mặt gầy yếu tái nhợt cùng lông mi dài khẽ rung động theo từng đợt hô hấp.

Trong phút chốc hắn đưa tay vén qua vài lọn tóc dài xõa dài bên mặt y, nhẹ nhàng chạm nhẹ vào mi gian của y.


Gương mặt này không phải là khuôn mặt đẹp nhất mà hắn từng thấy, ít nhất Tả Vô Tâm có phần đẹp hơn y nhiều, nếu đem hai người so sánh, đa số người sẽ nói dung mạo Tả Vô Tâm cao hơn.

Nhưng là, Hàn Tị Thủy lại có thể tiếp với lòng hắn.

Nhất là khi y mở miệng, thanh âm kia không giống thanh âm người thường. Tiếng nói của y làm cho người ta khó có thể phân biệt y là nam hay nữ, không cao không thấp, trẩm ổn mà trì bình ( ngang?), lại mềm mại khước nhu như gió mát phất qua.

Còn có mái tóc dài kia... Hắn vươn tay cầm lên một lọn tóc, để nó tùy ý trượt nhẹ khỏi tay mình.

Hắn thích hưởng thụ cảm xúc này.

Y không hề nhu nhược, tuy rằng xương cốt gầy yếu, giãy giụa cũng chẳng có bao nhiêu lực đạo, nhưng bên trong lời nói lại lộ ra kiêu ngạo cùng tự tôn của minh, còn có quyết tâm quyết không khuất phục kia nữa. Biểu tình bình tĩnh cùng lạnh nhạt, mọi thứ đều khơi mào dục vọng muốn chinh phục nơi hắn.

Khó có thể miêu tả thời điểm mình ôm hôn y, cái loại cảm giác trong nháy mắt máu bỗng nhiêu cháy lên đó. Hắn chỉ cảm thấy người mình đang ôm trong lòng là một trân bảo, cho nên hắn hạ quyết định lưu y lại, chỉ vì hắn muốn độc chiếm y.

Hàn Tị Thủy không phải nữ tử, hắn đương nhiên hiểu rõ điểm này, cũng chẳng có cảm giác bài xích gì.

Hoặc có lẽ đây chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Có lẽ sau một thời gian, hắn liền giống như xưa, đem hưng trí đặt lên thứ khác khiến hắn cảm thấy hứng thú. Nhưng hiện tại hắn chỉ có hứng thú vói duy nhất Hàn Tị Thủy. mặc cho ai cũng không thể thay đổi.

Hắn không trông nom cái gì là đoạn tụ chi phích*. Tù binh đặc biệt này, đã chiếm hữu toàn bộ tâm tư của hắn.

Liễu Tinh Vân dùng động tác cực kỳ nhẹ nhàng ôm Hàn Tị Thủy đặt y nằm xuống, sau đó cũng leo lên giường, làm chuyện mà hai ngày nay hắn luôn làm. Mà Hàn Tị Thủy có lẽ do mệt mỏi vì vừa bệnh xong, chỉ hơi nhăn nhăn mũi phát ra tiếng khán nghị, liền tái không còn động tác.

Liễu Tinh Vân nghiên người ngắm nhìn thụy nhan kia, nâng vài lọn tóc dài vừa rơi lên tay mình, mỉm cười.

Hắn phải đi từng bước chiếm hữu thiên hạ này, bất luận là thân hay là tâm, hắn đều phải làm cho y nhiễm thượng dấu hiệu của mình. Hắn muống nhìn Hàn Tị Thủy khi nhiễm thượng dấu hiệu của riêng hắn, không biết là bộ dáng như thế nào? (Chỗ này trong qt dịch là nhiễm thượng ‘sắc thái của hắn’, ta không biết câu nào mới hợp)

“Tị Thủy... “Hắn hôn nhẹ tóc trong tay mình, trong mắt phiếm ra quang mang nóng cháy, “Ngươi sẽ thuộc về ta, tất cả mọi thứ.”

Đừng nghĩ thoát khỏi tay ta, Tỉ Thủy. Ngươi tuyệt đối không thể thoát khỏi nơi này.

Ngươi đã là con mồi của ta, một con mồi xinh đẹp mà trí tuệ.

Hôn nhẹ hai cánh môi của Hàn Tị Thủy, trong lòng hắn nổi lên tâm tình nhiệt liệt của một thợ săn.

______________________

*Đoạn tụ chi phích: chắc ai cũng biết, nói chung là nói về đồng tính nam, muống biết thêm chi tiết thỉnh lên google tìm hiểu

“Ân, khí sắc của ngươi tốt hơn nhiều rồi.” Nhìn khuôn mặt hai ngày trước còn tái nhợt giờ đã có thêm chút huyết sắc của Hàn Tị Thủy, Tả Vô Tâm hài lòng gật gật đầu.

“Đa tạ, hai ngày qua đã làm phiền ngươi rồi.” Hàn Tị Thủy ôn hòa nói tạ ơn.

Nghe được lời của y, Tả Vô Tâm bỗng nhiên cười, một nụ cười bất khả tư nghị.

“Ngươi đúng là một người đặc biệt.” Hắn bội phục từ tận đáy lòng nói: “Rõ ràng là ngươi bị người khác cưỡng ép bắt tới đây, đã vậy ngươi còn không nhìn thấy gì, nói như vậy không phải càng thêm sợ hãi tình cảnh hiện tại của mình sao? Nhưng ngươi vẫn cứ lạnh nhạt lãnh tĩnh, còn thoải mái tự nhiên, một chút cũng không có bộ dáng kinh sợ.” “Sợ hãi là vô dụng, không phải sao?” Hàn Tị Thủy mỉm cười, thản nhiên nói: “Nếu sợ hãi, không bằng dành chút thời gian tự hỏi một số sự tình khác.”

Nếu biết mình sẽ không bị nguy hiểm tới tánh mạng, vậy thì bây giờ chưa phải thời điểm nên sợ hãi. Chuyện duy nhất làm y sợ hãi thì hai ngày nay đều không xuất hiện trước mặt y, làm y thở phào không ít.

“Như là làm thế nào để trốn khỏi đây?”

“Đúng.” Y không phủ nhận.

“Ngươi sao lại sảng khoái thừa nhận vậy?” Tả Vô Tâm lắc lắc đầu, thở dài: “Ít nhất ngươi cũng nên lừa gạt ta nha!”

“Sao phải phủ nhận? Đây không phải tình hình thực tế sao?” Y mỉm cười.

Cho dù lừa được Tả Vô Tâm, cũng không lừa được người khác. Đối Tả Vô Tâm y không quá đề phòng, y cần dùng toàn bộ tinh thần để đối phó một người — Liễu Tinh Vân.

“Đáp án?” Hắn ngồi xuống, tràn ngập hứng thú ngồi ở mép giường chờ đợi câu trả lời của Hàn Tị Thủy.

Hắn đã biết vì sao lão đại lại có hứng thú với Hàn Tị Thủy, y thực sự rất đặc biệt.

“Ta trốn không thoát.” Y bình tĩnh nói, lại như có chút đau thương.

Tả Vô Tâm hơi kinh ngạc.

“Hai mắt không thể thấy, ngay cả ra cửa còn là vấn đề.” Y tiếp tục nói, thái độ lạnh nhạt như trước. “Loại tình huống này ta hoàn toàn không có biện pháp rời đi, trừ phi, các ngươi thả ta đi.”

“Ngươi sao lại thẳng thắng với địch nhận quá vậy?” Tả Vô Tâm có chút nghi hoặc.

“Đây không phải là thẳng thắn, mà tùy tiện đều có thể kết luận được. Huống hồ... ” Y hơi ngừng một chút, “Huống hồ trước tình cảnh này, chúng ta có thể gọi là địch nhân sao?”

Không thể nói hắn không có tâm phòng bị, nhưng cách hắn trị bệnh cho y, còn cho y ăn đủ thứ dược liệu tẩm bổ, thậm chí còn như bằng hữu bồi y nhàn thoại việc nhà, nhìn thế nào cũng không thấy họ giống địch nhân, ngay cả địch ý bọn họ cũng chẳng có.

Tả Vô Tâm lại hiểu lầm ý tứ của y. Hắn vỗ một cái lên lưng y, hiểu rõ nói: “Vì ngươi là người của lão đại!”

“A?” Hàn Tị Thủy không chút đề phòng nên hơi sửng sốt, gương mặt vì xấu hổ mà hơi đỏ lên. Từ nhỏ tới giờ, lần đầu tiên y lâm vào quẫn cảnh như vậy, làm cho nhất thời y không biết nên đáp sao mới tốt.


Tả Vô Tâm nhìn thấy cảnh này không khỏi ngay người một chút. Tuy nói hắn mỗi ngày đều nhìn thấy dung mạo của mình, nhưng loại vẻ mặt này của Hàn Tị Thủy.. có một loại ý nhị mà hắn không có, lại tạo nên một loại phong tình khác.

“Ta nghĩ ngươi nghĩ sai rồi.” Hàn Tị Thủy bình hòa lại nhịp tim, “Ta cùng quý Đường chủ không phải loại quan hệ này.”

“Ta mới không nghĩ sai.” Tả Vô Tâm đúng lý hợp tình nói: “Bằng không hắn hôn ngươi làm chi?”

“Này…” Y lại trở nên quẫn bách, nhớ lại tình hình ngày đó.

“Ngươi ngượng ngùng a?” Tả Vô Tâm cười khanh khách. Nhiều ngày rồi hắn mới được tận mắt chứng kiến nhiều biểu tình của y như vậy, rất thú vị.

Loại thời điểm này, hắn mới có thể cảm thấy Hàn Tị Thủy chỉ chênh lệch với mình ba tuổi. Hắn vẫn đều cho rằng Hàn Tị Thủy ổn trọng hơn mình nên chắc đã lớn tuổi. Nói ngắn gọn — rất lão thành rồi, một chút cũng không hảo ngoạn.

“Liễu đường chủ chỉ là cảm thấy thú vị, trêu đùa ta thôi.” Một lúc sau, Hàn Tị Thủy nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng, trong giọng nói có một loại tâm tìn mhà chính y cũng không xác định được, “Chúng ta đều là nam tử... “

“Ta biết, nhưng thế thì tính sao?” Tả Vô Tâm không chút để ý nói: “Tuy rằng lúc đầu ta cũng rất kinh ngạc, nhưng ta cũng không phải lão đại, có tư cách nói gì sao. Dù sao, hắn muốn làm việc gì thì không ai có thể cản nổi.”

Nhớ tới bộ dáng há to mồm của nhị ca, hắn lại nhịn không được cười khanh khách. Tên ngu ngốc kia cũng dám giáp mặt đi hỏi lão đại, còn ở trước mặt hắn nói một đống đạo lý. Kết quả, hắn bị lão đại dùng khuôn mặt tươi cười cực độ ôn hòa buộc lên lưng ngựa, không biết “phóng sinh” tới chỗ nào, khi trở về nhị ca mặt mày xám tro, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.

Hắn mới không thèm đi chọc lão đại ni! ngày hôm qua tâm tình hắn hảo, cho nên chỉ dùng phương pháp chỉnh người nhẹ nhàng kia để giáo huấn nhị ca; ai biết ngày nào đó vào lúc tâm tình hắn không tốt, nghĩ ra được loại khổ hình huyết tinh nào đó để thực thi thì sao?

Loại người khó nắm bắt tâm tư này, vẫn nên không cần đi chọc hắn mới tốt.

“Vậy ta có quyền lợi cự tuyệt không?” Hàn Tị Thủy bỗng nhiên mở miệng.

Tả Vô Tâm nghe được ngữ khí trầm trọng của y, sửng sốt một chút. Đúng vậy! Hắn chưa từng nghĩ tới Hàn Tị Thủy sẽ cảm thấy thế nào, chỉ nghĩ tới chuyện lão đại coi trọng Hàn Tị Thủy.

“Hay là nói, ta thân là một tù binh, liền mặc hắn làm gì ta thì làm?” Y tự giễu cười, “Ta không có quyền lợi cự tuyệt, đúng không?” “Này…” Tả Vô Tâm khó xử không biết nên trả lời như thế nào.

Hắn thích Hàn Tị Thủy, khi ở cùng, y làm người ta cảm thấy thật an tường vô cùng thoải mái. Nhưng mà, Liễu Tinh Vân là nghĩa huynh của hắn, hắn biết rõ tính tình hắn, muốn gì tuyệt đối sẽ cố đoạt bằng được, mặc kệ phải trả giá đại giới gì.

“Đúng vậy, ngươi không có quyền lợi cự tuyệt.”

Một đạo âm thanh lạnh lùng vang lên, làm Hàn Tị Thủy hơi chấn động.

Người tới là Liễu Tinh Vân trong hai ngày nay không hề xuất hiện.

?   ?   ?

” Vô Tâm, ngươi về chế thuốc đi.”

“Ách…” Tả Vô Tâm nhìn biểu tình không chút cảm xúc của Liễu Tinh Vân, lại quay đầu nhìn Hàn Tị Thủy ngồi ở mép giường không nói câu nào nhưng tay đã nắm chặt thành quyền, ở trong lòng thở dài.

Hắn sao lại cảm thấy mình giống như đi chõ mõm vào chuyện nhà người ta, vô cùng khó xử?

” Vô Tâm.” Liễu Tinh Vân lại trầm giọng nói.

“Biết rồi!” Hắn làu bầu một tiếng, đứng dậy nói với Hàn Tị Thủy: “Tị Thủy, ta đi trước, ngày mai lại đến.”

Hàn Tị Thủy gật gật đầu, Tả Vô Tâm tâm không cam tình không nguyện chạm rãi bước khỏi phòng.

Thanh âm cánh cửa khép lại làm Hàn Tị Thủy giật mình. Nghe tiếng bước chân Liễu Tinh Vân đang tiếp cận mình, y không khỏi lui người ra sát sườn giường.

“Ngươi sợ ta?” Hắn nhìn động tác kia, Liễu Tinh Vân gợi lên một mạt cười, “Ngươi khi nào trở nên dễ bị dọa đến chấn kinh vậy?”

Thanh âm có chút trêu tức của Liễu Tinh Vân truyền vào lỗ tai, Hàn Tị Thủy cắn môi dưới, đem mặt nhìn qua hướng thanh âm vừa phát ra. Trong tai nghe thấy tiếng ghế di chuyển cùng thanh âm sàn sạt của y bào, y biết hắn đang ngồi trước mặt mình, hơn nữa, đang nhìn chằm chằm y.

Không khí hàn lạnh làm Hàn Tị Thủy nắm chặt lấy y bào. Không biết vì cái gì, từ lúc hắn xuất hiện, thân thể y liền trở nên căng cứng, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi.

“Ngươi thật sự đang sợ ta.” Hắn kéo y đặt trên chân mình, vặn bung ngón tay của Hàn Tị Thủy  đang nắm chặt y bào của mình.

Môi Hàn Tị Thủy giật giật, không nói gì. Y biết dù mình nói gì cũng không thể ngăn cản động tác của Liễu Tinh Vân được, đành bỏ mặc việc giãy giụa.

“Không nói lời nào?” Liễu Tinh Vân dùng đầu ngón tay vuốt dọc theo lưng y, hưởng thụ khuôn mặt trướng hồng vì động tác của hắn. Trên mặt y có chút xấu hổ, còn có biểu tình không biết nên làm gì cho phải.

“Thỉnh ngươi...buông ra.” Y thấp giọng nói.

“Trừ bỏ những lời này, ngươi không thể nói gì khác sao?” Hắn bất duyệt dùng tay nâng cằm y lên để y đối mặt với mình. “Ngươi có thể cùng Vô Tâm nói nhiều như thế, đối mặt ta thì chỉ có hai chữ ‘ buông ra ‘ thôi sao?

Những lời vừa nãy của hai người quả nhiên đã nhất nhất rơi vào tai hắn, nếu y không hỏi vấn đề kia, hắn vẫn muốn nghe thêm nhiều loại tình tự trong giọng nói của y.

“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Xấu hổ cũng khổ não qua đi, y ngược lại lại trở nên lãnh tĩnh.

“Ta đã tỏ ra rất rõ ràng, Tị Thủy.” Vỗ về cánh hôi đã có huyết sắc, Liễu Tinh Vân lộ ra một mạt cười tà, “Muốn ta lại dùng hành động để chứng minh một lần nữa sao?”

“Thứ cho ta không thể nào lý giải được loại chuyện này.” Y thở sâu, bỏ qua xúc cảm do hắn vuốt vẻ cánh môi của mình mang đến.

“Ta sẽ khiến ngươi hoàn toàn lý giải.”


Hắn nói một cách mềm nhẹ, lại làm cho Hàn Tị Thủy có một loại dự cảm bất an.

Quả nhiên, Liễu Tinh Vân mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng y. Sau một trận vựng huyễn, Hàn Tị Thủy phát hiện mình bị hắn ôm vào lòng ngực. Y hơi luống cuống, nhanh bắt lấy vạt áo của Liễu Tinh Vân, phát hiện mình đang bị hấn ôm ra ngoài.

“Chờ, chờ một chút, ngươi muốn mang ta đi đâu?”

“Nói hay không nói với ngươi thì có gì khác biệt?” Liễu Tinh Vân lạnh lùng nói: “Ngươi biết mìn hđang ở đâu sao?”

Hàn Tị Thủy cứng người một chút, bị lời nói của hắn đâm cho bị thương, chợt ngậm chặt miệng không nói lời nào nữa, mặc hắn ôm mình đi.

“Tới rồi.” Liễu Tinh Vân dừng bước.

“Đường chủ, đồ vật đã chuẩn bị tốt.”Một nữ tử cung kính hỏi: “Cần nô tỳ hầu hạ không?”

Nghe được tiếng người khác, Hàn Tị Thủy mất tự nhiên buông vạt áo hắn ra nghiên đầu đi. Tuy rằng nhìn không thấy, y cũng có thể nhận thấy tình cảnh hiện tại của mình có bao nhiêu nan kham.

“Tất cả đi xuống đi.” Hắn mệnh lệnh: “Không được ta truyền, không chuẩn cho bất luận kẻ nào tiếp cận nơi này.”

“Vâng.” Mấy đạo thanh âm chồng lên nhau, từ cửa truyền tới nhiều tiếng bước chân đang ngày càng đi xa.