Tự Thử Tinh Thần Phi Tạc Dạ

Chương 15

“Chủ tử, nếu ngài không đành lòng, thì cứ để Tiểu An thay ngài đi nốt nước cờ cuối cùng này đi.” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền từ phía ngoài vào. An Kiều mặt không đổi sắc đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn tất cả diễn ra trong phòng, cuối cùng ánh mắt ấy dừng lại trên người Diêu Phong, lộ ra vẻ ác độc, khi hắn nói những lời này, trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn khó lòng che giấu.

“Chỗ này không tới phiên ngươi nói chuyện, đi ra ngoài!” Trách cứ An Kiều, rồi lại không biết làm thế nào. An Kiều vẫn luôn ở bên cạnh hắn, chút tình cảm này đã vượt khỏi tình nghĩa chủ tớ, nói hắn là ca ca của mình cũng không đủ.

“Chủ tử, ngài thường nói với nô tài: Ngừng lại giữa chừng, sẽ gặp rắc rối. Chẳng lẽ ngài lại định làm như vậy hay sao?” Nhìn thân thể Lan U chấn động, An Kiều liền biết mình đã đoán đúng, chủ tử hắn cuối cùng vẫn động tâm, “Huyết hải thâm thù của lão gia và phu nhân, ngài quên hết rồi sao, mấu chục mạng người Lan gia ngài cũng không bận tâm à! Ngài quên, nhưng nô tài không quên! Nô tài không thể quên ánh mắt vô cùng bi thương của lão gia ngày ấy, không quên được thân thể bị tàn phá bất kham của phu nhân, không quên được —— ”


“Đủ rồi! Đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Suy sụp ngã ngồi trên ghế, bị người khác nói toạc ra tâm sự, Lan U không kịp tránh né. An Kiều nói đúng, hắn quên huyết hải thâm thù, tổn hại mấy chục mạng người Lan gia, đi yêu con trai kẻ thù…

An Kiều chậm rãi đi đến bên cạnh Lan U, vươn tay đặt lên vai hắn, “Chủ tử, ngài đã gánh vác quá nhiều việc, hẳn là mệt mỏi rồi. Chuyện tiếp theo hãy giao cho nô tài đi… Chủ tử, ngài phải nhớ kỹ, nô tài vĩnh viễn cũng không phản bội ngài, vĩnh viễn đều sẽ đứng ở bên ngài.”

Mũi chợt cay cay, đột nhiên cảm giác như muốn khóc. Giữ lấy bàn tay đặt trên vai mình, Lan U cười chua xót, “Tiểu An, kính nhờ ngươi…” Hắn nói đúng, có lẽ mình đã mệt rồi, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá… “Công tử… Để An Kiều đến giúp ngài đi, ha ha ha!!! ” An Kiều chậm rãi đến trước mặt Diêu Phong, cúi xuống, cẩn thận quan sát vẻ mặt y, “Chậc chậc, chân tướng, thật sự giống như…”


“Ô, a… Ngươi muốn làm gì, ngươi… A ——!” Diêu Phong ôm bụng lùi về phía sau, lại bị An Kiều giữ chặt.

“Ta sao, tất nhiên là đến giúp ngài thoát khỏi hết thảy thống khổ… Ta, là tới giúp ngài.” Khóe miệng lộ ra ý cười độc ác, An Kiều lúc này giống như ma quỷ nơi địa ngục, cả người đều tản ra vẻ lạnh lẽo âm u. Nhặt một sợi xích sắt lên, trói chặt hai tay Diêu Phong vào cái cọc cắm trên mặt đất, tách chân y rộng đến cực hạn, nhìn Diêu Phong run rẩy không ngừng như lá cây trong gió, ý cười nơi khóe môi càng đậm, hung hăng ấn mạnh lên cái bụng đang xao động.

“A ——! A, ha, a ——” Diêu Phong không thể ngăn chặn tiếng gào thảm thiết, quẩn quanh trong phòng, từng tiếng từng tiếng giống như rỉ máu, “Đừng, a —— dừng tay, dừng tay, a! A, a, a ——!”


“Diêu Phong, Tô Diêu Phong! Là lỗi của ngươi hết, ngươi hại chủ tử, hại Nhu nhi! Nếu không bởi vì ngươi, chủ tử sẽ không do dự, nếu không bởi vì ngươi, Nhu nhi sẽ không mất đi võ công!” An Kiều dùng hết sức ấn bụng Diêu Phong, thai nhi nhờ ngoại lực tác dụng mà tụt xuống dưới một chút, hai tay Diêu Phong siết chặt sợi xích sắt trói buộc mình, móng tay cào đến bật máu, nhưng giờ khắc này, chút đau nhức ấy không bằng một phần vạn cơn đau trong bụng!

“A ——! A ——! Đứa nhỏ sẽ chết… Ngươi dừng tay mau! Lan U, Lan U! Ta biết ngươi hận ta, nhưng ngươi không thể… Không thể… ngay cả đứa nhỏ cũng không cần! A, a a a a ——!”