Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Quyển 4 - Chương 1: Song điêu

CUỐN IV – YÊU NGƯỜI NHƯ SINH MỆNH

Edit: Phong Lin

Beta: Thỏ SN + TomoyoDouji

*****

Một tiếng “Tử nhi” khiến cả người ta chấn động, giật mình quay đầu lại, thấy trường kiếm của Thanh Dương đang gác trên thanh kiếm của Cố Khanh Hằng. Mà phía sau nàng ta vẫn là một bóng dáng mỏng manh như trước.

Khóe miệng ta không tự chủ được mà mỉm cười, thật tốt, cuối cùng Thanh Dương cũng tìm được người!

Trường kiếm trên thanh kiếm của Cố Khanh Hằng đột nhiên trượt xuống, một tiếng “Keng” vang lướt qua bên tai, ta giật mình, lại nghe tiếng Thanh Dương hét lớn, trường kiếm của nàng ta phóng tới! Cố Khanh Hằng kinh hãi, vội trở tay ngăn chặn.

“Thanh Dương!” Tô Mộ Hàn thét một tiếng, liều lĩnh xông đến. Y kéo ống tay áo của Thanh Dương lại quát: “Thanh Dương, dừng tay ngay!”

Thân thể của nàng ta chấn động, ngoái đầu lại nhìn y, trong con ngươi hiện lên vẻ đau đớn. Y còn muốn nói gì đó, đột nhiên lui nửa bước, xoay người ho khan dữ dội.

“Thiếu gia!” Thanh Dương luống cuống để rơi thanh kiếm trong tay đến đỡ y.

Nàng ta đã đổi giọng gọi y là “Thiếu gia”…

Ta biết, như vậy nhất định là ý của Tô Mộ Hàn.

Thiếu gia, thiếu gia…

Rất ngắn gọn.

Vừa định tiến lên, ta lại bị Cố Khanh Hằng ngăn cản, ta nghe y nói thật nhỏ: “Tam nhi, đừng qua đó.” Lúc y nói chuyện, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người trước mặt, trong đáy mắt hiện lên sự cảnh giác.

Có lẽ ở trong sinh mệnh của ta, có một nam tử như vậy, Cố Khanh Hằng ngay từ đầu không phải là không nghĩ đến. Mà bây giờ, chỉ có một chút chuyện đã làm sáng tỏ tất cả.

Một tiếng “Thanh Dương” đã khiến y biết, người nam tử đối diện đó chính là Hàn vương khi xưa.

Mà thần sắc của ta chắc chắn đã nói cho y biết, người phía trước chính là tiên sinh của ta, là tiên sinh mà ta luôn luôn nhớ mong.

Giơ tay, ta đẩy tay y ra, nâng bước tiến lên phía trước.

“Tiên sinh.” Ta khẽ gọi y.

Y ho khan rất lâu, bỗng chốc càng nhiều hơn, Thanh Dương đau lòng đến mức ánh mắt ửng đỏ, nghẹn ngào hỏi: “Thiếu gia cảm thấy thế nào? Người chịu đựng một chút, Liêu Hứa sẽ trở về nhanh thôi.”

Trong lòng ta tiếp tục kinh ngạc, Liêu Hứa cũng đến? Không biết tại sao, khi nghe được tin tức như thế, trong lòng ta lại không hề vui vẻ.

Ta nhìn y, y lại vươn tay ra. Ta vội cầm lấy tay y, mới phát hiện y rất gầy, trong lòng ta chua xót nhìn, y lại cười nhàn nhạt, nói nhỏ: “Ta biết, nàng nhất định sẽ đến.”

Lời của y nói xong khiến ta khổ sở, y biết mục đích vì sao ta đến đây ư?

Thái hậu muốn ta dùng tình cảm để dẫn dụ, bức Nam Chiếu lui quân.

Nhưng mà, khoảnh khắc thấy y, ta cũng đã hiểu ra tất cả, chẳng phải ư?

Thái tử đang ở Nam Chiếu căn bản là giả. Mà Tô Mộ Hàn cũng vội vã đến, muốn ngừng trận chiến này lại.

Y đến cũng là vì Hạ Hầu Tử Khâm.

“Tiên sinh!” Ta cảm nhận được, tay y hơi run rẩy.

Y chậm rãi lắc đầu: “Không có gì đáng ngại, như thế này cũng nào phải ngày một ngày hai.”

Lời của y vừa nói xong, liền nghe được tiếng Thanh Dương nức nở: “Thiếu gia không nên nói bậy.”

Mà ta, làm sao không hiểu được ý của y, bỗng nhiên ta lại nhớ đến hộp thuốc mà Phương Hàm đã giao cho ta! Ta cười rồi định nói, liền nghe được từ phía xa có tiếng nói của Liêu Hứa truyền đến: “Thanh Dương cô nương —–”

Ta nhìn thấy vẻ mặt Thanh Dương biến đổi, bỗng nhiên nàng ta ngoái đầu lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thả lỏng vòng tay đỡ Tô Mộ Hàn, buông ra rồi nói: “Thiếu gia chờ một chút, Thanh Dương đi rồi về.” Dứt lời, người đã đi rất xa.

Dường như ta mơ hồ nghe được có tiếng người đánh nhau, ta kinh hãi, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ở đây toàn là màu xanh của cây rừng, căn bản không thấy bóng dáng con người. Ta và Cố Khanh Hằng liếc mắt nhìn nhau, trong đáy mắt của y cũng hiện lên sự kinh ngạc.

Chờ thêm một lúc, cũng không thấy Thanh Dương trở về, tiếng động bên kia cũng không hề lắng xuống.

Do dự một lát, ta mở miệng: “Khanh Hằng, huynh sang đó xem đi.”

Y cau mày, từ chối nói: “Ta chỉ bảo vệ an toàn cho muội.”

Ta vội lắc đầu nói: “Muội ở đây không sao cả, huynh không cần bận tâm, chỉ cần xem thôi, để chúng ta biết phía trước đã xảy ra chuyện gì.” Đề phòng nếu như Thanh Dương không thể chống đỡ được, ta có thể dẫn theo Tô Mộ Hàn đi trước. Đương nhiên ta không muốn Cố Khanh Hằng đi mạo hiểm, ta đã nói rồi, vĩnh viễn cũng không muốn y gặp nguy hiểm.

Y lại chần chờ một lát, cuối cùng mới gật đầu bước đi.

Ta ngơ ngẩn nhìn y, cho đến khi bóng dáng của y bị cây rừng bao phủ.

Trái tim ta không khỏi quặn thắt, hy vọng y sẽ trở lại thật nhanh.

“Tử nhi…” Người bên cạnh ngoái đầu lại nhìn ta.

Ta ngăn cản lời nói của y, lắc đầu nói: “Tiên sinh không cần phải nói gì cả, ta hiểu. Được rồi, đây là…”

Vừa mới cầm chiếc hộp trong tay giơ lên, ta thấy sắc mặt của y biến đổi, đẩy vội ta ra. Ta thất kinh, chợt thấy có một chưởng vốn dĩ muốn đánh vào sau lưng ta nhưng lại trực tiếp đánh vào ngực của y.

Ta ngã xuống, chiếc hộp trên tay cũng văng ra ngoài, kim ấn trên người ta bỗng chốc cũng rơi ra. Lúc này ta cũng không thể chú ý gì nữa, ánh mắt tìm kiếm Tô Mộ Hàn.

Ta trông thấy người xuất một chưởng kia vô cùng sợ hãi, vội vàng bước lên phía trước đỡ y, gọi y: “Điện hạ!”

Ta chỉ cảm thấy đầu óc ‘ong’ lên một tiếng, điện hạ!

Bọn họ là… Người của hoàng hậu Nguyên Trinh?!

Y phun ra một ngụm máu văng vào vạt áo ta, rồi ngã vào trong ngực của tên đó.

“Điện hạ!” Nam tử đó vội vã đỡ lấy thân thể xụi lơ của y, ta mới phát hiện, xung quanh chúng ta còn có những người khác. Nam tử đỡ Tô Mộ Hàn quay đầu lại liếc mắt nhìn ta, gằn giọng nói: “Giết.”

Trong lòng ta hoảng sợ, theo bản năng nhìn về hướng Cố Khanh Hằng vừa đi, lúc này dù ta gọi cũng không còn kịp nữa rồi. Ta mới biết, bọn họ chỉ muốn dẫn dụ Thanh Dương rời đi.

Một người chỉa trường kiếm vào ta, lúc đi đến trước mặt ta, ánh nhìn rơi vào dưới chân ta, đáy mắt của người đó trở nên căng thẳng, cúi người xuống. Ta hoảng sợ vô cùng lui lại nửa bước, nghe người đó thất thanh nói: “Đại nhân, là kim ấn của công chúa Đại Tuyên!”

Sắc mặt của người kia trầm xuống, tiếp theo nói: “Vậy thì dẫn đi!”

Ta vừa định chạy, thì chỉ cảm thấy gáy bị ai đó đánh mạnh, trước mặt ta bỗng nhiên tối sầm, hoàn toàn không biết gì nữa.

Thật ra ta muốn nói, cái hộp kia… Là thuốc mà Phương Hàm cho ta, là thuốc của Tô Mộ Hàn…

Dường như ta phảng phất nghe được rất nhiều tiếng bước chân, bên ngoài có rất nhiều âm thanh hỗn loạn hướng đến.

“Hự —-”

Ta khẽ rên rỉ một tiếng, cố gắng mở mắt ra, một cơn choáng váng ập đến, không nhịn được lại nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau, lại khe khẽ mở ra, lần này, cuối cùng ta cũng có thể nhìn rõ nơi ta đang ở.

Đúng như ta đã lường trước – ở trong doanh trại.

Vừa định đứng lên, mới phát hiện tay chân đều bị trói chặt. Ta giãy giụa mấy cái, những vẫn không có một chút kẻ hở nào.

Là tù binh, mà đãi ngộ thật đúng là tốt mà, dù sao cũng nhét ta vào một chiếc giường. Ta nghĩ, đó cũng là để lại một chút thể diện cho kim ấn của công chúa Đại Tuyên.

Bỗng nhiên, ta nhớ đến Tô Mộ Hàn.

Không biết lúc này y thế nào?

Còn có thuốc mà Phương Hàm đã cho ta. Chết tiệt!

Cắn răng, suy nghĩ, cuối cùng ta cũng mở miệng nói: “Người đâu! Người đâu!” Ta biết, cho dù thực sự đã trói chặt ta lại, bên ngoài nhất định vẫn có người canh.

Quả nhiên, ta nhìn thấy một binh sĩ vén màn cửa lên, nói với ta: “Gọi cái gì mà gọi, an phận mà chờ cho lão tử!”

Ta lớn tiếng nói: “Bảo hoàng hậu của các ngươi đến gặp ta!”

Tên lính đó lại cười khinh miệt: “Chẳng qua chỉ là một tù binh mà thôi, nương nương của chúng ta bận ăn mừng chiến thắng, không có thời gian rảnh để ý đến ngươi đâu!” Dứt lời, tên đó không nhìn ta nữa, kéo màn cửa xuống. Mà ta chỉ có thể nhìn xuyên qua khe hở thoáng bị gió thổi, thấy được bóng dáng đứng bên ngoài của tên lính đó.

Cắn môi, ăn mừng chiến thắng…

Ta hôn mê đã bao lâu rồi? Chẳng lẽ trận chiến đã kết thúc rồi sao?

Bên phía Hạ Hầu Tử Khâm rốt cuộc thế nào rồi?

Càng suy nghĩ, trong lòng ta càng khẩn trương.

Lại không biết qua bao lâu, ta mới nghe thấy bên ngoài có tiếng người đi đến, ta kinh hãi, nhìn ra màn cửa. Thấy hai binh sĩ tiến vào, một tên rút thanh đao ở thắt lưng ra, ta thoáng hoảng sợ, tên lính đó hạ thanh đao xuống, chỉ nghe một tiếng “Soạt”, dây thừng thắt trên tay ta bị cắt đứt.

Hai người bước lại, kéo ta đi, tiến nhanh ra bên ngoài.

Ta vừa giãy dụa, vừa kêu lên: “Các ngươi làm gì? Gọi hoàng hậu của các ngươi đến gặp ta!”

Một người hừ lạnh một tiếng: “Hoàng hậu nương nương của chúng ta sao có thể hạ sự tôn quý của mình mà đến gặp ngươi? Ngoan ngoãn một chút cho bọn ta, gặp nương nương của chúng ta thì phải an phận một chút, đừng tưởng ngươi là công chúa Đại Tuyên thì chúng ta không dám làm gì ngươi.”

Hóa ra, hoàng hậu Nguyên Trinh muốn gặp ta.

Ta lại gấp gáp hỏi: “Trước tiên ta… Không, Tô….” Cắn môi, ta nên xưng hô với Tô Mộ Hàn thế nào đây? Nếu như gọi y là Thái tử, lại không biết hai binh lính này có biết hay không.

Suy nghĩ, vẫn nên thôi. Dù sao, hoàng hậu Nguyên Trinh cũng muốn gặp ta, ta nghĩ có thể trực tiếp hỏi nàng ta.

Hai tên binh lính kéo ta đi về phía trước, ta tình cờ thấy phía trước có một đoàn người đang đi đến, liếc mắt nhìn qua liền nhận ra nam tử dẫn đầu, là hoàng đế Nam Chiếu!

Nhìn trước mặt, nhưng lúc này ta không thấy tên giả làm Tuân thái tử kia bên cạnh y. Nếu không, ta thực sự muốn xem một chút, người thay thế Tô Mộ Hàn rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào!

“Tham kiến bệ hạ.” Hai binh lính áp giải ta vội hành lễ với y.

Nam hoàng nhìn đến ta, ánh mắt ẩn chứa một ánh sáng nhàn nhạt, nhíu mày hỏi: “Ả ta chính là công chúa Trường Phù?”

“Bẩm bệ hạ, đúng ạ.” Một binh lính cung kính trả lời.

Y không hề nhìn ta, chỉ đi lướt qua bên cạnh, rồi nói: “Trước tiên mang đến doanh trướng của trẫm, trẫm muốn thẩm vấn ả trước!”

Ta cảm thấy trong lòng nặng trĩu, y muốn thẩm vấn ta điều gì?

Hai binh lính áp giải ta không dám cãi lời, vội vã vâng dạ, áp giải ta tiến lên.

Vào trong, trái lại ta có chút hiếu kỳ, doanh trướng của hoàng đế Nam Chiếu lại mở toang. Lúc này, ta thấy y phất tay bảo tất cả mọi người lui xuống, mới xoay người đối mặt với ta.

Theo bản năng ta lùi lại mấy bước, bàn tay to của y đã bước đến, nắm mạnh lấy cánh tay ta, cười nói: “Trẫm không biết, công chúa lại xinh đẹp như hoa thế này!”

Cắn răng, y có biểu hiện nào muốn thẩm vấn ta đâu? Y muốn làm gì, chẳng lẽ ta còn không hiểu sao?

Y lại cười: “Nghe nói Tuyên hoàng ban nàng cho hoàng đế Nguyên Quang, nhưng hắn ta vẫn trì hoãn việc sắc phong nàng làm phi, hay là nàng theo trẫm đi. Hắn có thể cho nàng, thì trẫm cũng có thể cho nàng. Công chúa tuyệt sắc như vậy, trẫm nhất định sẽ xem nàng như bảo vật.” Nói xong, y tiến đến gần ta.

Ta vô cùng hoảng sợ, muốn thoát thân, bất đắc dĩ lại bị y kéo mạnh. Gắng gượng nghiêng mặt, gương mặt của y dường như đã chạm vào mặt ta, trong tích tắc ta vã mồ hôi lạnh, hét to lên: “Buông ta ra, ngươi buông ta ra!”

Y cười đắc ý, trực tiếp chụp lấy chiếc eo nhỏ nhắn của ta: “Nói thật, trẫm chưa từng thấy được công chúa nào có gương mặt xinh đẹp đến vậy. Chậc chậc, hoàng đế Nguyên Quang có mỹ nữ tuyệt sắc bên cạnh như vậy mà không chịu hưởng thụ, chẳng lẽ là vì muốn chuẩn bị cho trẫm sao?”

Ta cắn răng: “Nếu như Nam hoàng bệ hạ đã biết thân phận của ta, không sợ đối địch với hoàng huynh của ta sao?”

Y cười: “Chờ trẫm lấy được giang sơn Thiên triều, trẫm còn phải sợ một Đại Tuyên ư? Bây giờ Thiên triều loạn trong giặc ngoài, Nguyên Quang không khống chế được, lại cũng không dám nói cho người khác biết. Ha ha —–”

Lời của y làm cho ta chấn động mạnh!

Hạ Hầu Tử Khâm không đuổi được ư?

Tiếp theo, ta lại nghĩ đến vừa rồi nghe binh lính Nam Chiếu nói, hoàng hậu Nguyên Trinh còn đang bận rộn ăn mừng chiến thắng. Còn lúc ta chưa rời khỏi hoàng đô, tiền tuyến liên tiếp truyền đến tin tức bại trận…

Ta không thể không thừa nhận, chiêu thức sử dụng Tuân thái tử này để gây chuyện của Nam Chiếu, vừa hung ác lại vừa chuẩn!

Ta không nói lời nào, y vẫn đầy đắc ý, bàn tay mò mẫm đến trước ngực ta, muốn lần vào. Ta hoảng sợ: “Ngươi…”

“Nương nương, nương nương, bệ hạ người…”

Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng của binh lính. Rõ ràng ta cảm nhận được nam tử trước mắt khẽ hoảng hốt, rồi ta nghe tiếng bước chân vội vã tiến vào, sắc mặt của y biến đổi, lập tức phẫn nộ buông tay, ho khẽ một tiếng rồi quay lưng đi.

Có người bước vào, ta ngoái đầu nhìn lại, thì thấy gương mặt xám xịt của hoàng hậu Nguyên Trinh đang liếc nhìn ta, lập tức hành lễ với nam tử trước mặt: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Lúc này, Nam hoàng mới xoay người, trên mặt của y đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nói với nàng ta: “Sao hoàng hậu lại đến đây?”

Hoàng hậu Nguyên Trinh cười mỉa mai một tiếng nói: “Vốn dĩ thần thiếp muốn thẩm vấn người này, nhưng không ngờ bệ hạ cũng có ý đó. Vì thế thần thiếp nghĩ, không bằng sang đây, lắng nghe một chút.” Nàng ta cũng là người thông minh, biết rõ ý muốn của Nam hoàng, lại không nói ra.

Nam hoàng cười nói: “Hoàng hậu thật có lòng, đúng lúc trẫm đang mệt mỏi, thôi việc này vẫn nên giao cho hoàng hậu đi. Trẫm cũng yên tâm.”

Ta có chút kinh ngạc nhìn y một cái, y thu tay lại thật là nhanh.

Tiếp đó lại muốn cười. Bây giờ nếu y muốn đoạt được giang sơn của Thiên triều, thì phải cung phụng hoàng hậu Nguyên Trinh cho thật tốt, dù sao, nàng ta cũng là công chúa tiền triều, trên người của nàng ta, chảy dòng máu của Tuân gia. Nếu muốn giành lại giang sơn của Tuân gia, vậy tất nhiên phải để người họ Tuân ra mặt. Đây là điều mà bất luận thứ gì Nam hoàng cũng không thể nào so sánh được.

Lúc này, nếu như mọi người không ai thu lại thể diện của bản thân, thì việc này sẽ không xảy ra.

Hoàng hậu Nguyên Trinh cười khẩy một tiếng nói: “Như vậy cũng tốt, thế thì bệ hạ nên nghỉ ngơi đi, thần thiếp giải ả ta đi nơi khác.” Dứt lời, nàng ta quay đầu lại nói: “Người đâu, mời công chúa đi!”

Nói là “mời”, nhưng thực chất lại nghe được sự nghiến răng nghiến lợi.

Nàng ta hừ khẽ một tiếng, phất tay áo đi ra ngoài.

Có hai binh lính tiến vào, áp giải ta ra. Ta không khỏi quay đầu lại liếc nhìn Nam hoàng một cái, ta thấy trong con ngươi của y hiện lên vẻ không cam lòng.

Ta bị mang vào một doanh trướng khác, người áp giải  buông ta ra, hoàng hậu Nguyên Trinh phất tay ý bảo tất cả bọn họ lui ra ngoài.

Lúc này, nàng ta mới chăm chú nhìn ta, một lát sau, mới tiến lên. Giơ tay nắm chặt cằm của ta, cắn răng nói: “Mới đó mà đã muốn quyến rũ bệ hạ? Không phải đây là một gương mặt đẹp sao? Bản cung ghét nhất là dạng đàn bà như vậy!” Nàng ta nói, đầu ngón tay bấm mạnh.

Ta bị đau nhíu mày, lại cắn môi không thốt ra một tiếng.

Một lát sau, nàng ta tự cảm thấy mất mặt, thả lỏng bàn tay đang bóp mặt ta, túm tóc của ta lắc lắc. Giận dữ nói: “Công chúa Trường Phù à, ngươi rơi vào trong tay của bản cung, hừ, còn có thể quay về được sao?”

Ta không để ý đến lời nói của nàng ta, nhịn đau mở miệng: “Y thế nào rồi?” Điều ta quan tâm, chỉ là rốt cuộc Tô Mộ Hàn lúc này thế nào?

Nghe vậy, vẻ mặt của nàng ta biến đổi, cắn răng nói: “Bản cung đang nghĩ, sao nó lại quen biết ngươi? Còn cam tâm tình nguyện cứu ngươi mà đỡ một chưởng! Là vì gương mặt này mà rước lấy họa sao!”

Ta cười lạnh một tiếng, Tô Mộ Hàn lại là người như vậy sao? Nhưng mà, nếu hoàng hậu Nguyên Trinh không nhận ra ta, như vậy ta khẳng định rằng, Phương Hàm cũng không hề nói cho nàng ta biết chuyện ta dùng nước thuốc thay đổi dung mạo. Nhiệm vụ của Phương Hàm chỉ là hạ độc Hạ Hầu Tử Khâm, về phần cách thức hạ độc, thì hoàng hậu Nguyên Trinh không cần phải quan tâm. Ta cũng biết, Phương Hàm không nói tình huống của ta cho nàng ta biết, là vì Tô Mộ Hàn.

“Y thế nào rồi?” Ta không cam lòng hỏi lại.

Hoàng hậu Nguyên Trinh hung hăng trừng mắt liếc ta một cái, phẫn nộ mở miệng: “Bản cung tất nhiên sẽ không để cho nó gặp chuyện bất trắc!”

Có những lời nói này của nàng ta, ta cũng cảm thấy an tâm rồi.

Thấy ta cười, dường như nàng ta càng phẫn nộ, nhìn nàng, ta mỉa mai nói: “Chỉ là ta không biết, nương nương cứu y, là bởi vì dã tâm của ngươi, hay chỉ là vì tình thân kia?”

Nàng ta bỗng nhiên ngơ ngẩn, tát một bạt tay vào mặt ta.

Răng ta va vào môi, từ khóe miệng tràn ngập mùi máu tươi, ta vươn đầu lưỡi liếm, không tự ti cũng không kiêu ngạo nhìn người nữ tử trước mặt.

E là đã bị ta nói trúng chỗ đau.

Có lẽ cả hai đều có.

“Lan truyền tin tức Thái tử còn sống, vốn dĩ, nương nương có ý định nhất tiễn song điêu.” Cúi xuống, ta nhìn mặt của nàng ta, tiếp tục nói: “Thứ nhất, dùng cái chết của Cố Địch Vân để làm rối loạn nội bộ Thiên triều, dẫn đến binh biến, do đó sẽ cần một bộ phận binh lực lớn để chế trụ. Thứ hai, là ngay lập tức có thể dẫn dụ được Thái tử thật.”

Lúc ta nói đến lời cuối cùng, rõ ràng ta thấy nàng ta lộ vẻ xúc động.

Từ lúc nghe được tiếng gọi “Điện hạ” kia, ta liền biết rằng, hoàng hậu Nguyên Trinh chính là đang chờ y đến. Hơn nữa, chỉ chờ một mình y đến.

Chỉ là bất ngờ lại xuất hiện thêm ta, ta nghĩ, nếu như kim ấn trên người ta không rơi ra đúng lúc, như vậy lúc này, ta đã là oan hồn chết dưới đao của bọn họ.

Trước tiên, bọn họ muốn dùng Thái tử giả để chống đỡ, lúc chiến sự thắng lợi, người giả không thể dùng được. Vì thế, hoàng hậu Nguyên Trinh vẫn chờ Tô Mộ Hàn đến, chỉ vì, người mà họ ủng hộ, nhất định phải thật sự là huyết thống của Tuân gia. Nếu không, thì đó là soán vị, vậy thì người trong thiên hạ sẽ không chấp nhận.

Sắc mặt của nàng ta biến đổi, cười lạnh một tiếng nói: “Ha, bản cung còn tưởng rằng loại nữ tử có dung mạo xinh đẹp chẳng qua chỉ là một bình hoa, xem ra hôm nay gặp được công chúa, bản cung mới thay đổi được suy nghĩ. Nhưng mà, nữ tử quá thông minh cũng không tốt cho lắm.”

Ta cười mỉa mai: “Như vậy, nương nương cảm nhận là mình không đủ thông minh ư?”

Nàng ta hừ một tiếng: “Đừng có múa mép khua môi ở trước mặt bản cung, Tuyên hoàng sắp xếp để ngươi hòa thân với Thiên triều, là muốn liên kết lực lượng đối phó với Nam Chiếu ta. Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết!”

Nhìn nàng, ta thật sự muốn cười: “Hoàng huynh của ta vì sao phải đối phó với Nam Chiếu, ta cho rằng trong lòng nương nương phải biết rõ nhất.” Không phải hôm đó nội loạn ở Đại Tuyên, nàng ta dùng Song Sinh để định lấy tính mạng của Tuyên hoàng sao?

Sắc mặt nàng ta lạnh lẽo: “Bây giờ Đại Tuyên không mượn cớ xuất binh, bản cung muốn giải quyết Thiên triều trước. Về phần ngươi, bản cung có thể giữ lại tính mạng của ngươi trước, có lẽ đến lúc đó còn có thể dùng đến!”

Hoàng hậu Nguyên Trinh chắc chắn rằng không ai biết ta ở trong quân doanh của Nam Chiếu, trên đời này không có bức tường nào mà gió không thổi qua được. Nàng ta còn nói lúc này Đại Tuyên không mượn cớ tiến vào Nam Chiếu, khóe miệng ta mỉm cười, chỉ sợ là, sẽ có nhanh thôi.

“Cười gì?” Nàng ta nhìn ta, ghìm giọng hỏi.

Ta không nói, nàng ta vừa định nói, liền nghe được một người hấp tấp chạy vào, nói với nàng ta: “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, điện hạ đã tỉnh.”

Trong con ngươi của hoàng hậu Nguyên Trinh hiện lên sự vui vẻ, vội nói: “Mau dẫn bản cung đi!”

Dứt lời, nàng ta đi nhanh ra ngoài, người binh lính kia lại nói: “Nương nương… Nương nương…” Người lính úp mở nói, lại liếc mắt nhìn ta: “Điện hạ nói, nói muốn gặp nàng ta.” Người lính đó chỉ vào ta.

Trên mặt hoàng hậu Nguyên Trinh hiện lên vẻ không vui, nhưng không quay đầu lại, đi nhanh ra nói: “Gặp ả làm gì? Không cần. Ngươi ở đây trông chừng, chờ bản cung về.” Nàng ta cúi xuống, lại nói: “Nếu bệ hạ tới, ngay lập tức thông tri cho bản cung biết!”

“Này…” Ta theo bản năng xông ra, lại bị binh lính ngăn lại, nghe người lính đó lạnh lẽo nói: “An phận một chút!”

Người lính liếc mắt nhìn ta, ta cũng biết, lúc này ta muốn xông vào căn bản là không được. Nhớ lại lời nói lúc hoàng hậu Nguyên Trinh rời đi, trong lòng ta cảm thấy buồn cười. Đã đến lúc này rồi, nàng ta còn có tâm trạng đề phòng Nam hoàng nữa.

Xoay mặt, ta nhìn binh lính đang ngăn ta: “Y thế nào rồi?”

Binh lính liếc nhìn ta một cái, lại không đáp lời, chỉ lui một bước, ra lệnh: “Đứng ra phía sau.”

Ta bị người lính đó đẩy ra sau vài bước mới miễn cưỡng đứng vững, ta không nhìn ra được điều gì trên vẻ mặt của người lính đó, chỉ có thể tự an ủi, Tô Mộ Hàn không sao, nhất định là không sao.

Đợi trong doanh trướng của hoàng hậu Nguyên Trinh một lát, ta nghe được có tiếng người bước vào. Ngước mắt nhìn, người đến cũng là một binh sĩ, lòng ta thoáng nặng nề, chẳng lẽ là người của Nam hoàng?

Người đó bước đến, chỉ vào ta nói: “Hoàng hậu có lệnh, đưa nàng ta đi!”

Ta kinh ngạc nhìn người trước mặt, là hoàng hậu Nguyên Trinh sao?

Binh sĩ vừa rồi ở lại trong doanh trướng liền tiến đến áp giải ta ra ngoài. Ta không giãy giụa, đã là hoàng hậu Nguyên Trinh, như vậy ta nghĩ người muốn gặp ta là Tô Mộ Hàn. Ta không biết Tô Mộ Hàn đã dùng cách gì để thuyết phục nàng ta đồng ý cho ta gặp y. Điều này đối với ta mà nói không quan trọng, ta chỉ muốn nhìn một chút xem y thế nào rồi.

Binh sĩ nọ đưa ta vào một doanh trại, vừa bước vào trong, ta liền nhìn thấy một người đứng ở bên giường.

Mặc dù chỉ gặp qua một lần nhưng ta vẫn nhớ ông ta rất rõ.

“Liêu Hứa!” Ta kinh ngạc gọi, không ngờ hoàng hậu Nguyên Trinh cũng đã đưa ông đến đây! Nhìn xung quanh không thấy Thanh Dương và Cố Khanh Hằng, ta không biết là vì không bắt được bọn họ, hay là không đưa bọn họ đến.

Lúc này, cuối cùng ta cũng cảm thấy hơi lo lắng.

Nếu Cố Khanh Hằng cũng bị bắt làm tù binh hoặc bị truy đuổi sát sao, như vậy, sẽ không có ai biết ta ở quân doanh của Nam Chiếu!

“Khụ….” Người trên giường đột nhiên ho khan.

“Tiên sinh!” Ta bật thốt lên, muốn tiến đến nhưng người lại bị kéo lại.

Hoàng hậu Nguyên Trinh lo lắng nói: “Người đã đưa đến, hãy để đại phu xem bệnh cho đệ đi.” Nàng ta đưa mắt liếc nhìn Liêu Hứa.

Liêu Hứa không hề cử động, ta nghe Tô Mộ Hàn khàn giọng nói: “Khụ… Hoàng tỷ, hãy cởi trói cho nàng ấy trước.”

Ta ngơ ngẩn, hóa ra y đem sinh mệnh ra uy hiếp, hoàng hậu Nguyên Trinh mới đồng ý đưa ta đến.

Tiên sinh…

Thấy hoàng hậu Nguyên Trinh nhìn sang phía ta ra hiệu, binh sĩ bèn cởi dây thừng đang trói trên tay ta ra.

Ôi —- bị trói quá lâu, theo bản năng ta vỗ nhẹ cổ tay, cất bước tiến đến. Y chống người muốn bước xuống, binh lính bên cạnh vội vàng đỡ y, ta nghẹn ngào gọi: “Tiên sinh…”

Y vỗ vỗ ngực, thở hổn hển nói: “Xin hoàng tỷ hãy ra ngoài đi.”

“Không, bản cung không đi.” Nàng ta hắng giọng nói, đưa mắt nhìn đến Liêu Hứa, lạnh lùng nói tiếp: “Còn không nhanh chữa trị cho nó!”

Ta kinh hãi, lại thấy Liêu Hứa chỉ đứng im như trước, không hề nhúc nhích.

Hoàng hậu Nguyên Trinh tức giận, thuận tay rút thanh đao đeo trên người binh sĩ, kề vào cổ ông, nói: “Bản cung nói ngươi không nghe thấy sao? Còn không chữa bệnh, bản cung giết ngươi!”

Nghe vậy, Liêu Hứa khẽ cười một tiếng, mở miệng: “Liêu Hứa chỉ nghe mệnh lệnh của thiếu gia.”

“Ngươi…” Hoàng hậu Nguyên Trinh vô cùng tức giận, cánh tay nhỏ nhắn khẽ động, lưỡi đao đã vạch một đường trên cổ Liêu Hứa. Ông vẫn không hề nhúc nhích.

Ta nghe Tô Mộ Hàn nói: “Hoàng tỷ ra ngoài trước đi, ta… Ta sẽ không chết.”

Nàng ta tức giận nhìn y một cái, bật thốt lên: “Ngươi đương nhiên không thể chết được! Phụ hoàng để lại cơ nghiệp cho ngươi mà!”

Nghe vậy, trong đôi mắt của Tô Mộ Hàn hiện lên một tia buồn bã, cuối cùng hoàng hậu Nguyên Trinh cũng nặng nề hừ một tiếng, ném thanh đao xuống, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Binh lính trong doanh trại cũng đi ra theo.

Ta vội đỡ lấy y, gấp gáp hỏi: “Tại sao tiên sinh phải khổ như vậy?”

Bởi vì y không chịu hạ lệnh nên Liêu Hứa chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn y đau đớn, lại không cứu y.

Ta nghĩ, những đại phu trong quân doanh đều đã thử chữa trị qua, nhưng không ai tìm được cách chữa căn bệnh của y, huống chi bây giờ y còn bị thương.

Y dường như đã dùng hết tất cả sức lực, yếu ớt dựa vào người ta, nói khẽ: “Ta chỉ muốn tận mắt nhìn thấy nàng có ổn không.”

Hoàng hậu Nguyên Trinh nói, y không tin.

“Liêu Hứa.” Ta quay đầu lại nhìn ông ta, ông ta tiến lên ngồi ở bên giường, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia…”

Y gật gật đầu, miễn cưỡng cười nói: “Ta vẫn không thể chết.”

Lời y nói, ta nghe mà thấy lòng xót xa.

Liêu Hứa ra hiệu cho ta đặt y nằm ngang, sau đó xoay người lấy trong hộp thuốc ra một túi ngân châm. Những ngân châm này khác hẳn với ngân châm bình thường. Châm bình thường chỉ dài chừng hai tấc rưỡi, nhưng mấy cây ngâm châm này có vẻ dài hơn gấp đôi.

Liêu Hứa đưa tay cởi áo của y ra, ta nhìn thấy trên ngực của y có một dấu ấn bàn tay rất đậm. Đó là một chưởng y đã đỡ thay ta. Mà ta nhìn kỹ còn có thể thấy những lỗ nhỏ chi chít trên đó.

Ta kinh hãi, những dấu này là do ngân châm để lại sao?

Liêu Hứa lấy ra một cây ngân châm, nói với y: “Thiếu gia chịu đựng một chút.”

Y không nói lời nào, chỉ nhìn ta.

Chần chờ một lát, ta nắm tay y, ta cảm nhận được tay y đang run lên dữ dội. Ta biết, không phải vì y sợ, mà chỉ vì y không kiểm soát được.

Ngâm châm chưa hạ xuống, đột nhiên y lại ho khan kịch liệt.

Liêu Hứa dùng một tay ra sức đè thân thể của y xuống, ra tay cực nhanh, cây ngân châm dài trên tay đã hạ xuống. Ngân châm không xuyên vào hết, còn thừa lại một tấc. Ông ta trở tay, lại lấy thêm ba ngâm châm khác, đâm vào thật nhanh.

Đến khi những ngâm châm đó cắm đầy trên ngực y, cơn ho khan của y mới dần dần lắng xuống.

Đầu Liêu Hứa đã lấm tấm mồ hôi.

Ta đưa chiếc khăn cho ông, ông lại lắc đầu nói: “Cứ lau giúp thiếu gia một chút.”

Y mệt mỏi nhắm hai mắt lại, ta giúp y lau mồ hôi trên trán, y cũng không hề mở mắt. Ta nghe Liêu Hứa nói: “Năm đó, ngài ấy hít vào quá nhiều khói bụi, lão phu dùng phương pháp này cũng chỉ có thể tạm thời làm giảm sự đau đớn cho ngài ấy, đợi một lúc nữa, lại phải châm lần thứ hai.”

Ý của ông là Tô Mộ Hàn không thể rời khỏi ông, đúng không?

Liêu Hứa lại thở dài một tiếng: “Thân thể của thiếu gia đã rất suy yếu, lần này lại bị thương. Aiii, lão phu rất đau lòng.”

“Y sẽ không sao, đúng không?” Ta ngước mắt nhìn ông, ông lắc lắc đầu nhưng không nói lời nào. Bỗng nhiên ta nhớ đến một chuyện, đứng bật dậy xông ra ngoài, binh lính bên ngoài ngăn ta lại, ta bật thốt lên: “Gọi Hoàng hậu của các ngươi đến! Ta có thể cứu y. Ta có thể cứu y!”

Hoàng hậu Nguyên Trinh nghe được những lời đó, phất tay với ý bảo các binh lính buông ta ra, ta xông tới, nói với nàng ta: “Cô cô… Không, Phương Hàm đưa cho ta một viên thuốc, có thể cứu mạng của y!”

Đôi mắt của nàng ta chợt mở to, vội hỏi: “Thuốc đâu?”

Ta nhìn nàng ta, cắn răng nói: “Bị rơi ở nơi mà ngươi đã sai người bắt chúng ta!”

Hoàng hậu Nguyên Trinh biến sắc, ta vội hỏi: “Thuốc để trong một chiếc hộp, trên hộp có khắc cây tử.”

Lời của ta vừa mới nói xong, liền nghe nàng quát: “Người đâu, đi tìm cho bản cung! Phải tìm cho bằng được!”

Đúng vậy, nhất định phải tìm được, nhất định phải tìm được.

Ta nắm chặt hai tay, hoàng hậu Nguyên Trinh quay đầu lại liếc nhìn ta, vừa định nói gì thì nghe bên trong Liêu Hứa hoảng hốt gọi một tiếng “Thiếu gia”, theo bản năng ta xoay đầu lại nhìn, thấy y đè thân thể Tô Mộ Hàn lại, y đột nhiên ho khan, lúc này Liêu Hứa trở tay rút tất cả ngân châm ra.

Ta kinh hoảng, vội vàng bước vào, thốt lên: “Xảy ra chuyện gì?”

Đầu ông ta đầy mồ hôi, lắc đầu nói: “Ngài ấy bị thương ở ngực, không chịu nổi cách châm cứu của lão phu. Lúc tiến hành châm cứu, một khi ho khan kịch liệt sẽ làm cho ngân châm đâm vào sâu hơn, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Sắc mặt hoàng hậu Nguyên Trinh biến đổi, liền giơ tay muốn đánh ta, ta trở tay bắt lấy tay nàng ta, nghe nàng ta giận dữ nói: “Nếu không phải do ngươi, nó đâu có như vậy?”

Tay ta dùng sức, đẩy mạnh nàng ta ra, phẫn hận nói: “Ngươi đừng quên, người làm tổn thương y cũng không phải là ta!”

Chính là hoàng hậu Nguyên Trinh đã phái người đi bắt chúng ta! Nàng ta mới là hung thủ!

Nàng ta thoáng giật mình, một lát sau mới hoàn hồn trở lại.

Liêu Hứa đưa tay chẩn mạch cho Tô Mộ Hàn, trong đôi mắt hiện lên sự lo lắng. Ta biết rõ, tình hình đương nhiên là không tốt. Ta nhìn gương mặt tái nhợt của người trên giường, chỉ biết không ngừng cầu nguyện những binh lính kia có thể tìm được thuốc mang về!

“Khụ…” Y ho, tay ấn ngực, lông mày nhíu lại thật chặt.

“Tiên sinh!” Lúc này, ta cũng mặc kệ hoàng hậu Nguyên Trinh, chỉ nói với Liêu Hứa: “Còn cách nào khác không? Liêu đại phu, còn có cách nào khác không?”

Có thể làm cho y đừng đau đớn như vậy được không? Chỉ cần một lúc cũng được.

Hoàng hậu Nguyên Trinh bước nhanh tới, lạnh lùng nói: “Cứu nó trước, ngươi muốn gì bản cung cũng có thể cho ngươi!”

Liêu Hứa chần chờ, một lát sau mới mở miệng: “Thật ra biện pháp…”

“Liêu Hứa.” Y khẽ gọi, cắt ngang lời của ông ta, lắc đầu nói: “Ta có thể… Khụ… Có thể chống….”

“Tiên sinh…”

Tay y nắm lấy tay ta bỗng nhiên siết chặt, ta đã biết ý của y. Chỉ là ta không rõ, đã có cách, vì sao lại không dùng? Y thà đau đớn như vậy, cũng không bằng lòng dùng…

Thế nhưng lòng ta rất đau rất đau. Nước mắt lã chã rơi, dường như có thể làm nát cả ngọc đá.

Y ho cách quãng rất lâu mới lắng xuống, tay nắm lấy tay ta từ đầu đến cuối không muốn buông ra. Ta biết, y sợ hoàng hậu Nguyên Trinh sẽ phái người đưa ta đi.

“Linh nhi…” Hoàng hậu Nguyên Trinh đi đến bên giường, giơ tay nắm lấy tay kia của y, nức nở nói: “Đệ gắng chịu đựng, bản cung nhất định sẽ khiến bọn họ đem thuốc về, nhất định có thể tìm mang về. Bản cung sẽ không để cho đệ xảy ra chuyện gì.”

Y chậm rãi cười, mở miệng nói: “Hoàng tỷ lo lắng cái gì? Hiện giờ, ta sẽ không chết.”

Nàng ta gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên, sau này cũng sẽ không.”

Y nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, mệt mỏi nói: “Ta mệt, hoàng tỷ cũng về nghỉ ngơi đi.”

Hoàng hậu Nguyên Trinh liếc mắt nhìn ta, lại nhìn đến bàn tay y đang nắm lấy tay ta, mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói: “Vậy đệ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi một tiếng, bên ngoài vẫn có người canh gác.”

Y không nói gì, hoàng hậu Nguyên Trinh lại nấn ná thêm một lúc nữa mới đứng dậy ra ngoài.

Đợi nàng ta ra, ta mới không nhịn được hỏi Liêu Hứa: “Thanh Dương và Khanh Hằng đang ở trong quân doanh sao?”

Liêu Hứa lại lắc đầu: “Lão phu không biết, lúc đó rất hỗn loạn, có người đánh lão phu bất tỉnh, khi tỉnh lại thì đã bị áp giải đến đây. Lão phu cũng không hề nhìn thấy Thanh Dương cô nương, còn người mà cô nói, lão phu càng không biết.”

Ta cắn môi, ông không biết, như vậy có lẽ họ không ở đây.

Tô Mộ Hàn thật không có nhiều sức lực, rất lâu sau vẫn không hề nghe thấy y nói gì. Liêu Hứa cũng không đi, ở ngay bên cạnh trông chừng y.

Thỉnh thoảng y ho khan, trong tiếng ho cũng có thể nghe ra được sự mệt mỏi.

Rất lâu sau, ta mới thấy y hơi mở mắt, nhìn ta khẽ cười: “Ta không sao.”

Ta nghẹn ngào: “Tiên sinh cho Tử nhi cuộc sống hiện giờ, cả đời Tử nhi cũng không thể nào báo đáp.”

Y lại lắc đầu nói: “Nàng cần phải sống thật tốt, mà thân thể của ta đã quá yếu ớt rồi, dùng để đổi lấy mạng của nàng cũng đáng giá.”

Ta lấy tay che miệng y, cắn môi nói: “Tiên sinh nói lung tung gì vậy, cô cô cho ta thuốc, uống thuốc, người sẽ không có chuyện gì cả.”

Y nhìn ta, chậm rãi nói: “Phương Hàm?”

Ta giật mình, quả nhiên là y biết.

Ta gật đầu, nhìn thấy trong đôi mắt của y có chút ảm đạm, đôi môi mỏng khẽ mở: “Khi đó, ta muốn nàng ta dùng để cứu mẫu hậu, nhưng mẫu hậu lại nói không nên. Bà nói, sợ có điều bất trắc, phải giữ lại cho ta…”

“Hoàng hậu Minh Vũ lựa chọn rất đúng.” Bây giờ với y mà nói, đó chính là hy vọng duy nhất, không phải sao?

Y cười nhạt: “Trận cháy lớn bốn năm trước, ta nên chết.”

“Tiên sinh…”

Y lắc đầu: “Bây giờ cũng không nên sống. Sống, còn bị đưa ra thành cái cớ để họ gây chiến tranh.”

Trong lời nói của y, tất cả đều mang nỗi đau thương.

Mà ta nghe được cũng vô cùng đau đớn.

Y không muốn tranh giành, nhưng y lại nhận lời Thừa Diệp bảo vệ giang sơn Bắc Tề, kết quả là thoát không khỏi chiến tranh. Y không muốn tiếp tục làm Thái tử, nhưng lại vì muốn dập tắt trận chiến này mà đến, kết quả là lại bị dùng làm một quân cờ.

“Nhưng nếu hiện tại ta chết, sẽ có rất nhiều người không sống được.” Y nhìn ta, nói từng câu từng chữ.

Ta nghẹn ngào không nói nên lời, nếu bây giờ y chết, Liêu Hứa không sống được, ta cũng không sống được.

Trong lòng y rõ ràng hơn bất kỳ ai, vì thế mới cố gắng chịu đựng sự đau đớn.

“Tử nhi, đỡ ta.”

Chần chờ một lát, cuối cùng ta cũng dìu y đứng lên, y cười yếu ớt, tự mình ngồi dậy chứ không bị ngã xuống. Ánh mắt y nhìn vào ta, nhỏ giọng nói: “Có đôi khi ta tỉnh lại, cứ luôn nghĩ rằng trước mặt ta vẫn còn có tấm màn kia. Ba năm ở trong ngôi chùa đó chính là khoảng thời gian ta sống bình lặng nhất. Ngay cả hơn mười năm sống trong cung và từ ngày đến Bắc Tề tới nay, ta cũng chưa từng tìm lại được cảm giác ấy.”

“Nhưng những ngày như vậy chung quy cũng đã là quá khứ, sẽ không bao giờ quay lại được.” Y thở dài, giơ tay nhấc chăn lên, ta kinh hãi, y lại nói tiếp: “Ta không muốn sau này, khi nàng nhớ đến ta, tất cả ấn tượng đều là dáng vẻ của ta khi ở trên giường.”

Y nói, nhẹ nhàng đẩy tay ta ra, tự mình đứng dậy.

“Thiếu gia.” Liêu Hứa muốn tiến lên dìu y, lại bị y giơ tay ngăn lại.

Lúc trước, chúng ta cách nhau một tấm màn mờ ảo, phần lớn thời gian của y là nằm nghiêng trên trường kỷ. Cho dù là đứng, ta cũng không thấy rõ cho lắm.

Bây giờ ta mới phát hiện, tiên sinh của ta cũng có dáng người cao lớn. Áo bào trên người vẫn luôn thanh nhã tự nhiên như thế, nụ cười cũng mãi mãi bình thản như thế…

Ta nhìn đến ngây người, y lại chậm rãi xoay người, nói khẽ với ta: “Tử nhi, nhưng những năm qua…”

“Tiên sinh…” Ta đứng lên.

Y vẫn cười nói như trước: “Nàng là niềm kiêu hãnh của ta.”

Ta lắc đầu,đang muốn nói thì y đi tới, ta nhận ra dường như y đã dồn hết tất cả sức lực vào mỗi bước chân.

Ta vươn tay, y nắm lấy tay ta, nhỏ giọng nói: “Hứa với ta, bất luận lúc nào cũng phải sống cho thật tốt.”

Ta nhìn y, gật đầu: “Chúng ta đều phải sống cho thật tốt.”

Khóe miệng của y mỉm cười, xoay người ngồi xuống mép gường, khẽ nhắm mắt lại: “Ta đã bảo người chuẩn bị một chiếc giường đặt ở gian ngoài, nàng ngủ trong lều của ta.” Y vẫn không yên tâm để ta ở nơi khác, y không tin tưởng hoàng hậu Nguyên Trinh.

Sáng sớm ngày hôm sau, ta bị bước chân của người bên ngoài đánh thức.

Ta giật mình ngồi dậy, thấy hoàng hậu Nguyên Trinh xông đến: “Phương Hàm vẫn ở trong hoàng cung Thiên triều sao?”

Ta giật mình, vẫn không hiểu lời nàng ta nói là có ý gì. Nàng ta tiến lên nắm lấy cổ tay ta, lại hỏi: “Bây giờ Phương Hàm ở đâu?”

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, dùng sức rút tay về, lạnh lùng nói: “Nhắc đến nàng ấy làm gì?”

Nàng ta cắn răng: “Ngươi nói xem, không tìm được thuốc! Phải tìm Phương Hàm bào chế lại!”

Ta chấn động mạnh, nàng ta nói gì thế, không tìm được ư?

Bảo Phương Hàm bào chế lại? Ha, chế thế nào đây! Nàng ta đã chết!

Nhưng mà, Tô Mộ Hàn phải làm sao bây giờ?

Bỗng nhiên ta quay đầu lại, nghe giọng nói của y truyền đến: “Hoàng tỷ, ta có lời muốn nói.”

Nghe vậy, hoàng hậu Nguyên Trinh bước lại, ngồi ở mép giường của y, nhỏ giọng nói: “Chuyện gì, đệ nói đi.”

Y đưa mắt nhìn ta, đột nhiên nói: “Nàng ra ngoài trước đi.”

Ta kinh hãi, rốt cuộc là chuyện gì mà y lại muốn ta ra ngoài!

Hoàng hậu Nguyên Trinh quay đầu lại nhìn ta, giận dữ nói: “Còn không ra?”

Xoay người đi ra ngoài, binh lính không ngăn ta lại, ta chần chờ một lát rồi đi về phía trước vài bước, trong đầu vẫn là vẻ mặt của Tô Mộ Hàn vừa rồi. Y nhất định là có việc giấu ta, nhưng chuyện y không muốn nói, dù ta có làm gì đi nữa cũng không ép buộc được. Chỉ vì y hiểu ta rất rõ, sẽ không cho ta có cơ hội.

Mãi ngẫm nghĩ, chờ cho đến khi hoàn hồn, ta mới phát hiện bản thân mình đã cách doanh trướng của Tô Mộ Hàn một khoảng khá xa. Vừa mới định trở về, ta chợt nghe được bên cạnh truyền đến giọng nói, là của Nam hoàng: “Chuyện thế nào?”

Bẩm bệ hạ, căn bản không cần chúng ta động thủ, những người đi tìm thuốc cũng về tay không.”

“Ha ha, tốt nhất là tìm không được!”

“Bệ hạ, người muốn hắn chết không phải rất dễ dàng sao? Để thuộc hạ ra tay.”

Nam hoàng hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ trẫm muốn nó sống, nhưng mà cũng không được sống tốt, cuối cùng cũng có một ngày phải chết. Nếu không, giang sơn Thiên triều làm sao có thể rơi vào tay trẫm?”

Ta cảm thấy đầu ngón tay run lên, Nam hoàng muốn lợi dụng Tô Mộ Hàn để cướp đoạt giang sơn của Thiên triều, sau đó tự mình độc bá.

Việc này hoàng hậu Nguyên Trinh có biết không?

Ta hoang mang chạy trở về, đúng lúc hoàng hậu Nguyên Trinh bước ra, ta thình lình đụng vào, dường như nàng ta đang vui, bị ta đụng phải, bỗng nhiên không nể mặt, giận dữ nói: “Vội cái gì?”

“Ta…”

Ta vừa định nói thì nghe được tiếng của Nam hoàng phía sau truyền đến: “Trẫm đến thật đúng lúc, hóa ra Hoàng hậu đang ở đây.”

Bỗng nhiên ta ngoái đầu nhìn lại, ta thấy ánh mắt y đang nhìn thẳng vào mình. Trong lòng ta khẽ run, y có biết vừa rồi ta đã nghe lén bọn họ nói chuyện hay không?

Hết chương 1 (230)