Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Quyển 3 - Chương 12: Nguồn gốc thuốc độc

Edit: Ong MD + Jerry

Beta: Kim NC + Như Bình

***

Ta cũng không sợ hãi, chỉ nhìn về phía hắn cười nhợt nhạt, bình thản nói: “Hoàng thượng tỉnh rồi sao?”

Hắn giật mình ngồi bật dậy, sau khi nhìn rõ đúng là ta thì giận dữ quát: “Làm càn, ai cho phép nàng tới đây!” Sắc mặt của hắn rất tiều tụy, đôi môi mỏng tái nhợt, càng nhìn càng làm cho ta đau lòng vô cùng.

Mà giờ khắc này, một câu “Làm càn” của hắn lại càng làm cho ta xúc động đến rơi lệ. Ta cúi xuống ôm lấy người hắn, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng cho rằng để thiếp ở lại một mình, thiếp sẽ ngoan ngoãn ngồi chờ sao? Tang Tử thiếp là hạng người ham sống sợ chết như vậy sao? Nhiệm vụ chàng giao cho đã hoàn thành, đương nhiên thiếp phải trở về báo cáo lại chứ.”

Hắn thở hổn hển, đưa tay đẩy ta ra, còn ta lại dùng hết sức ôm chặt lấy hắn.

“Hoàng thượng cũng đừng nghĩ đến chuyện đẩy thiếp ra nữa.” Ta nghiến răng nói.

Cả người hắn run lên, bàn tay đang cố đẩy ta ra từ từ dừng lại.

Cuối cùng, một lát sau hắn ôm ta thật mạnh một cái, siết chặt trong ngực.

Chỉ nghe hắn trầm giọng nói: “Trẫm ngày ngày đều rất nhớ nàng…”

Ta nằm ở trong ngực hắn, nghẹn ngào gật đầu, ta biết, ta đều biết.

Ta ngẩng đầu, hai tay ôm lấy khuôn mặt của hắn, hôn đôi môi mỏng mím chặt của hắn, run run nói: “Thiếp tới rồi thì sẽ không rời khỏi đây nữa “

“Trẫm tức giận.” Hắn dịu dàng nói.

Ta cười đáp lại: “Vậy Hoàng thượng cứ tức giận đi, phạt giam cầm thiếp ở đây đi.”

Hắn tức giận, trừng mắt nhìn ta, trong đôi mắt sâu thẳm như làn nước mùa thu kia bỗng nhiên dậy lên muôn ngàn lớp sóng, dần dần trở nên không còn bình tĩnh nữa.

Ta rướn người hôn lên môi hắn, hai tay cẩn thận cởi áo của hắn ra, chậm rãi xoa  trên lồng ngực. Hơi thở của hắn từ từ trở nên gấp gáp, bàn tay với qua cởi hết từng lớp y phục trên người ta, cúi người áp sát xuống…

Giữa đêm, ta nằm bên người hắn, gối lên cánh tay hắn, cuối cùng hỏi hắn:  “Kẻ phản bội ở hoàng đô là ai?”

Hắn lại nói: “Việc này chờ khi trở về sẽ thẩm tra lại, bây giờ không thể gây rối loạn lòng quân.”

Hắn nói đúng, không thể gấy rối loạn lòng quân, nhưng ngay cả đến ta mà cũng không thể nói được sao. Nhưng dù sao cũng đã nắm chắc trong tay, ta cũng không lo lắng lắm, ta nghĩ ngợi một lát nói nhỏ giọng hỏi:  “Hoàng thượng thực sự muốn đưa quân vượt biên giới sao?”

Hắn cũng không mở mắt, chỉ “Ừm” một tiếng, ta lại nói: “Vị quân sư Bắc Tề kia…” Đang tính nói ra chợt dừng lại, ta nên nói cái gì đây? Nói cho hắn biết, vị quân sư kia là tiên sinh của ta, là Tô Mộ Hàn sao. Nhưng dù có nói ra thì có thể giải quyết được vấn đề gì không?

Hắn cũng không để ý quá nhiều đến việc của Tô Mộ Hàn mà chỉ nói: “Viện quân của Bắc Tề tới, ngày mai sẽ là một trận chiến lớn. Nhưng trẫm đã bố trí tất cả rồi, nàng không cần phải lo lắng.”

Ta gật đầu, hắn nói không cần phải lo lắng, đương nhiên ta sẽ tin tưởng.

Chỉ là…

Ta không thể không nhớ tới Tô Mộ Hàn, nếu Bắc Tề thất bại, y sẽ thế nào?

Ta khẽ lắc đầu, không dám nghĩ tới.

Chẳng biết tại sao, ta lại nghĩ tới những lời nói của mấy người mật thám bị bắt của Bắc Tề. Sĩ khí tăng vọt như vậy, cho dù chỉ là nghe qua nhưng cũng làm cho ta cảm thấy tim đập nhanh.

Ta nghiêng mặt nhìn hắn, lúc nhìn qua thấy hắn dường như đã ngủ thật say rồi.

Ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nằm sát vào bên người hắn nhắm mắt lại.

Ta cũng mệt chết đi được, nhất định phải nghỉ ngơi lấy lại tinh thần và sức lực, trận chiến ngày mai, không biết sẽ kéo dài trong bao lâu.

Ngày hôm sau, ta mơ hồ nghe thấy tiếng kèn lệnh từ xa xa truyền đến, bỗng nhiên ta mở mắt ra. Thấy người nằm bên cạnh không còn nữa, ta hoảng sợ, vội vàng mặc y phục vào, vòng qua tấm bản đồ địa hình kia  đi ra ngoài, thấy hắn đang đứng ở gian ngoài.

Trên người hắn, đã mặc áo giáp huyền lân (*) khiến dáng người càng cao to hơn nữa.

*áo giáp riêng màu đen giành cho vua.

“Hoàng thượng.” Ta bước lên gọi hắn.

Hắn xoay người lại nhìn ta, phất tay cho người binh sĩ trước mặt lui xuống, xoay người nhìn ta nói: “Hôm nay trẫm xuất chinh, nàng hãy ở lại đây.”

Ta không muốn nghe theo sự sắp đặt của hắn, bước lên phía trước nói: “Thiếp muốn đi với chàng.”

Hắn nhíu mày, giận dữ nói: “Không được đi!”

Ta biết, hắn để ta lại quân doanh đã là sự giới hạn cuối cùng, hắn nhất định không sẽ đồng ý đem theo ta xuất chinh. Chỉ vì trên chiến trường, không ai có thể bảo đảm an toàn cho ta. Nhưng ta không sợ, chỉ cần có thể đứng bên cạnh hắn, ta không sợ bất cứ thứ gì.

“Hoàng…”

Ta mới mở miệng đã bị hắn lạnh giọng cắt ngang: “Không phải chuyện gì trẫm cũng phải dựa vào nàng được!”

Dứt lời, hắn đã xoay người bước đi, không biết có phải do ta hoa mắt hoảng hốt hay không mà bất chợt nhìn thấy bước chân của hắn hơi chậm lại, sắc mặt cũng hơi khác thường. Ta giật mình bước lên đỡ lấy hắn hỏi: “Hoàng thượng làm sao vậy?”

Hắn đẩy tay ta ra, một lát sau mới nói: “Nàng chờ ở đây.”

Sau đó, hắn không nhìn ta nữa, bước thẳng ra ngoài.

“Hoàng thượng.” Ta đuổi theo, nhưng hắn đi rất nhanh, mấy vị tướng quân bên ngoài nhìn thấy vội vàng bước theo hắn.

Ta cũng biết, chạy theo sau như vậy là chuyện không nên. Ta nghĩ ngợi một lát, quay về phía căn lều của Cố Khanh Hằng, thật trùng hợp lại tình cờ gặp y đi ra. Thấy ta, sắc mặt của y khẽ biến, bước nhanh lên phía trước nói: “Sao không đợi ở trong lều của Hoàng thượng?”

Nhìn dáng vẻ của y, chắc chắn là sắp xuất chinh. Ta vội mở miệng: “Khanh Hằng, cho ta theo với, xin huynh.”

Y giật mình, ánh mắt nhìn về phía trước, y nhất định biết, ta đã mở lời cầu xin y, có nghĩa là Hạ Hầu Tử Khâm không đồng ý cho ta đi.

Y do dự, ta lại nói tiếp: “Khanh Hằng, hãy giúp ta lần này. Hoàng thượng người… Dường như Hoàng thượng bị bệnh.” Hắn là hạng người gì ta biết rất rõ, chuyện gì cũng cố gắng chịu đựng, không chịu nói ra.

Đáy mắt của Cố Khanh Hằng căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Ai nói cho muội biết!”

Ta lắc đầu, không ai nói cho ta biết, nhưng tự ta có thể nhìn thấy.

“Vì thế…”

“Huynh biết, đi theo huynh.” Y cắt ngang lời ta, đi thẳng về phía trước.

Ta mừng thầm, vội vàng đuổi theo y.

Đi vòng qua hàng loạt căn lều lớn đến phía trước chuồng ngựa. Một binh sĩ đang dẫn một con ngựa màu đỏ thẫm đứng ở phía trước, Cố Khanh Hằng dẫn ta tiến lên, nhìn người binh sĩ kia nói: “Hôm nay, không cần ngươi dắt ngựa, lui xuống đi.”

Người binh sĩ kia thấy người đến là Cố Khanh Hằng thì vội nói: “Dạ.” Nói xong liền đem cương ngựa giao cho Cố Khanh Hằng.

Trong lòng ta đại khái đã đoán đúng mấy phần.

Quả nhiên, đợi binh sĩ kia lui xuống, Cố Khanh Hằng trao cương ngựa cho ta, nhỏ giọng nói: “Đây là ngựa của Hoàng thượng, muội nắm lấy.”

Ta cảm kích nhìn y, nơi này là chiến trường, cho dù là hoàng đế cũng không thể khác người mà ngồi xe ngựa được. Vì thế, y muốn an bài cho ta ra chiến trường nhưng cũng muốn tìm cho ta vị trí an toàn nhất, đó chính là đứng bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm, điều đó hoàn toàn không thể nghi ngờ được gì nữa.

Ta nhìn y cười nói: “Khanh Hằng, cám ơn huynh.”

Y mím môi nói: “Muội phải nhớ, không thể chạy lung tung. Nếu thật sự có chuyện, bọn thị vệ chỉ biết tận lực bảo vệ Hoàng thượng thôi, không có người chú ý đến muội đâu.”

Ta gật đầu.

Thấy y xoay người, cúi xuống quết bùn dưới mặt đất, bước qua vẽ trên mặt ta.

Ta không động đậy để mặc cho y làm tất cả.

Nếu để cho Hạ Hầu Tử Khâm vừa xuất hiện trên chiến tuyến, nhìn một cái đã nhận ra ta ngay thì ta cũng không cần theo hắn ra đó nữa.

Làm xong tất cả mọi chuyện, y nói với ta: “Đứng đợi ở đây.” Vừa dứt lời, y cũng không nhìn ta nữa chỉ xoay người bước đi.

Ta hít một hơi thật sâu, dắt ngựa đứng chờ.

Chỉ một lát sau đã nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm cùng với mấy vị tướng quân đi ra. Ta vội cúi thấp đầu, nghe Lý công công gọi: “Đứng ngơ ra đó làm gì? Còn không mau dắt ngựa đến cho Hoàng thượng!”

Ta giật mình, vội vàng dắt ngựa bước lên.

Ta cảm giác được hắn đi tới, xoay người lên ngựa. Nghe Lý công công lại nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng người cẩn thận một chút.”

Dường như hắn hơi mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, thay trẫm chăm sóc cho nàng!”

“Dạ dạ.” Lý công công vội vàng gật đầu.

Ta lặng yên nhìn Lý công công, nếu như y trở lại, mà không thấy bóng dáng ta đâu, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa. Nhưng ta đương nhiên biết, y không hề quan tâm đến ta, mà y chỉ sợ Hạ Hầu Tử Khâm sẽ trách tội.

Đang nghĩ ngợi đã nghe Hạ Hầu Tử Khâm cao giọng nói: “Xuất phát!”

Đại quân đã sớm chờ ở phía trước, từ xa xa tiếng kèn vang lên từng hồi, đứt quãng truyền đến. Ta không phân biệt được là tiếng kèn của Bắc Tề hay là Thiên triều. Hôm nay gió thổi ngược hướng bọn ta. Phảng phất trong gió là mùi máu tươi nồng đậm từ trận chiến đau thương ngày hôm qua. Nhưng bầu không khí này không có mùi vị của sự tang thương mà dường như trộn lẫn một mùi vị khác.

Ta cảm thấy hơi kỳ lạ nên nhất thời không phân biệt rõ ràng.

Lúc chúng ta đến, liền thấy một tướng quân chạy tới, quỳ nửa gối xuống nói: “Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng!”

Người đang cưỡi ngựa đáp lời nhưng ánh mắt lại nhìn về phương xa, chỉ hỏi: “Tình hình chiến đấu ở phía trước thế nào?”

Tướng quân kia rất đắc ý nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi mạt tướng giao chiến mấy trận nhưng binh sĩ Bắc Tề quả thực không chịu nổi một đòn ạ! Hoàng thượng, thực ra mạt tướng cảm thấy, chúng ta hoàn toàn có thể xua quân đánh thẳng vào quân doanh của bọn họ!” Giọng nói của y oang oang mạnh mẽ, khiến cho nước bọt bắn tung ra.

Ta nghe hắn cười khẩy một tiếng nói: “Vội gì chứ?”

Hắn vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng trống giục giã từ xa xa truyền đến, trong đôi mắt vị tướng quân kia tràn ngập vui vẻ, đứng lên nói: “Hoàng thượng, lại nữa rồi, mạt tướng dẫn binh xuất kích!” Vừa nói xong liền xoay người định bước đi.

Hạ Hầu Tử Khâm lại nói: “Đứng lại! Truyền mệnh lệnh của trẫm, toàn quân án binh bất động!”

Vị tướng quân kia giống như nghe thấy chuyện không thể nào tin được, kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại hắn, một lúc sau mới nói: “Hoàng thượng, vì sao không thừa thắng xông lên ạ?”

“Thắng?” Hắn hừ một tiếng, trầm giọng mắng, “Vô dụng!”

Vị tướng quân kia hoảng sợ, vội quỳ xuống nói: “Mạt tướng không biết…”

Y chưa nói xong đã nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Ngươi đợi ở đây lâu như vậy nhưng không hề phát hiện ra chuyện gì sao?” Hắn lớn tiếng nói, “Trần Lâm, ngươi nói cho trẫm nghe một chút!”

Ta nhìn thấy phía sau hắn có một người xoay người xuống ngựa, ta mới nhìn rõ, đó là vị tướng quân ngày đó cũng đến Thiên Dận cung.

Trần tướng quân tiến lên phía trước nói: “Mạt tướng ngửi thấy trong gió có lẫn cả mùi thuốc.”

Lời của y, giống như một đòn đánh thức người trong mộng, đúng rồi, ta còn đang suy nghĩ đó là mùi gì. Thì ra là mùi thuốc! Nhưng trong gió có mùi máu tươi nên nó chỉ thoang thoảng qua mà thôi! Trong lòng ta chợt chấn động mạnh, ta nghĩ, ta đã biết Hạ Hầu Tử Khâm phát hiện ra điều gì.

Quả nhiên, ta nghe hắn lạnh lùng nói: “Ngươi còn cho rằng quân đội Bắc Tề như vậy mà không chịu nổi một đòn sao? Ngươi không biết bọn chúng dùng những binh sĩ bị thương nhẹ để chiến đấu với  đội quân tinh nhuệ của trẫm, bọn chúng muốn ngươi theo chân bọn chúng giao chiến, từng bước, từng bước làm tiêu hao thể lực binh sĩ của Thiên triều ta sao? Đội quân tinh nhuệ, thiện chiến dũng mãnh của bọn chúng còn giấu ở phía sau!”

Nghe vậy, tướng quân kia biến sắc, vội vàng cúi đầu nói: “Mạt tướng phán đoán sai lầm, xin Hoàng thượng thứ tội!”

Hắn không nói lời nào, Trần tướng quân bên cạnh đứng bên cạnh liếc mắt nhìn ta, ta vội vàng hiểu ý, kéo con ngựa đi lên.

Trận địa hai bên tự động giãn ra thành một con đường, đón chúng ta đi vào.

Ta hơi tò mò, Hạ Hầu Tử Khâm dùng người, từ trước đến nay ta không hề nghi ngờ, nhưng vị tướng quân vừa rồi vừa nhìn qua đã biết là nóng nảy, làm việc chỉ biết cậy mạnh. Hạ Hầu Tử Khâm đã biết trên phương diện chiến thuật y không phải là người tốt nhất, nhưng hắn lại thản nhiên để y xông lên phía trước.

Trong lòng ta chợt căng thẳng, ánh mắt theo bản năng nhìn về hướng xa xa.

Đại quân Bắc Tề đang ở phía xa xa đó.

Ta nhìn thấy Hàn vương ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa, phía sau y là chiếc xe ngựa quen thuộc.

Nói ra cũng khó cho vị tướng quân vừa rồi, tiên sinh của ta thông minh cơ trí, y nào phải là đối thủ của người cơ chứ?

Tiếng trống đã biến mất, nhưng ở bên này Thiên triều vẫn bất động như trước. Chắc hẳn bọn họ cũng đã nhìn thấy, Hạ Hầu Tử Khâm tới.

Trần tướng quân bước lên mở miệng hỏi: “Hoàng thượng, chúng ta có cần phải đánh trống không?”

Hắn nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói: “Chờ.”

Khoảng chừng hơn nửa nén hương, mới nghe Hạ Hầu Tử Khâm hạ lệnh:  “Truyền lệnh xuống, đánh trống!”

Tiếng trống  dồn dập nhanh chóng vang lên.

Vừa rồi tướng quân kia vội chạy tới, mở miệng nói: “Hoàng thượng, có cần truyền lệnh xuống nói binh sĩ giữ sức hay không ạ?”

Ta nhìn y, tướng quân này thật đúng là hữu dũng vô mưu.

Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lùng nói: “Toàn lực xuất kích!”

Ta cũng gật đầu, đúng vậy, Bắc Tề giở trò cũng không tệ lắm, nếu như tính toán không sai thì lúc này toàn bộ binh lính tinh nhuệ của bọn họ đã ra trận. Bây giờ mà truyền lệnh cho binh sĩ giữ sức, không phải muốn chết sao?

Nghĩ như vậy, ta chợt cảm thấy may mắn, may mắn vì Hạ Hầu Tử Khâm đã tới nơi đúng lúc tới, nếu không…

Ta ngước mắt, nghiêng mặt sang nhìn hắn, có lẽ, chỉ có ta là phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ hắn đã tính toán được từ trước rồi.

Trên bãi đất trống của Trường Hồ, đồng loạt vang lên từng đợt tiếng “Ầm ầm”, mấy vạn kỵ binh cùng giương cung xuất kích.

Ta nhìn thấy, vô số mũi tên phóng vào không trung, sau đó, bộ binh xông lên.

* Kỵ binh là binh lính giáp chiến trên lưng ngựa – ở đây cụ thể là ngồi trên lưng ngựa bắn tên.

Bộ binh là binh lính chạy trên mặt đất chiến đấu.

Lần đầu tiên, ta nhìn thấy chiến trường thực sự.

Móng ngựa cuốn theo bụi mù, có thể nói toàn bộ khung cảnh nơi đây ngập trong bụi mịt mù. Ta không chịu nổi nheo mắt lại, đại quân Bắc Tề cũng vọt tới, ta đứng ở phía dưới nên không nhìn thấy tình hình phía sau. Ta chỉ nhìn thấy, binh sĩ hai nước lao vào nhau chém giết, những mũi tên bay loạn xạ, nhưng thanh đao lớn vung lên, những cây kiếm dài giơ lên cao…

Bàn tay ta siết cương ngựa run lên nhè nhẹ, ta hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức tự nói với mình, đây là chiến tranh, chiến tranh tàn khốc.

Bao nhiêu người ngã xuống, người phía sau lại xông lên phía trước.

Mùi máu tanh ngày càng nồng nặc trong không khí. So với lúc mới đến quả nhiên là khác biệt, lần này, dường như nó trở nên ngày càng tinh thuần.

Ta bất giác ngẩng mặt lên, người đang ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn thẳng về phương xa. Sắc mặt của hắn lại càng khó coi hơn vừa rồi, nhưng hắn vẫn thẳng lưng bất động. Ta nhìn thấy, khóe miệng của hắn khẽ cong lên, nở một nụ cười nhạt.

Không biết tại sao, nhìn thấy hắn như vậy, ta cũng không kìm lòng được nữa, chợt cảm thấy muốn cười.

Một lúc sau, liền thấy một binh sĩ chạy đến đây, quỳ xuống trước ngựa của hắn nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tất cả đã chuẩn bị xong!”

Đáy mắt của hắn căng thẳng, nhưng lại cười nói: “Rất tốt!”

Ta giật mình, hắn chuẩn bị thứ gì vậy?

Ta còn đang suy nghĩ đã thấy hắn giơ tay lên cao, những tiếng trống mạnh mẽ dồn dập  vang lên.

Ta kinh ngạc quay đầu nhìn lại, bây giờ đã khai chiến, vì sao còn nổi trống lên làm gì? Ta nghĩ lúc này, người Bắc Tề cũng bị tiếng trống này làm cho rối loạn chăng?

Ta ngước mắt, nhìn về phía chiến trường bên kia.

Trong khung cảnh hỗn loạn, ta nhìn thấy, dường như binh sĩ của Bắc Tề thoáng rối loạn ở đầu trận tuyến, còn binh sĩ Thiên triều lại càng đánh càng hăng. Trong lòng ta kích động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ta bất giác bước lên mấy bước, mới chợt nhớ thân phận của mình bây giờ, buộc phải dừng chân lại, sau đó chậm rãi lui về an phận đứng bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm. Nhưng ta cảm giác được dường như phía sau binh sĩ Bắc Tề thoáng ẩn hiện lên trang phục của binh sĩ Thiên triều.

Đầu ngón tay ta run lên, đại quân Bắc Tề bị công kích từ phía sau?!

Nhưng chuyện này làm sao có thể?

Người của chúng ta đã qua bên đó như thế nào? Quân cứu viện của Bắc Tề đâu?

Trần tướng quân ở phía sau cười nói: “Vẫn là Hoàng thượng anh minh, cố ý để cho Hàn vương thắng trận kia, chỉ sợ là Hàn vương không thể nào ngờ tới, khi y đang đắc ý giao chiến, người của chúng ta đã thừa dịp này đi qua hẻm núi, thâm nhập thẳng vào phía sau bọn chúng!”

Ta ngớ người ra, thảo nào!

Nếu Hạ Hầu Tử Khâm muốn binh lính mai phục ở phía sau quân địch, rồi tấn công từ bốn phía. Như vậy lực lượng này nhất định là không ít, khi hai quân giao chiến là lúc động tĩnh lớn nhất, cho nên xua quân thâm nhập vào lúc này thì quân địch cũng không dễ dàng cảm nhận được.

Hai lần, chắc hẳn lẻn vào hai vạn người xung quanh không thành vấn đề.

Thảo nào, hắn dám yên tâm để cho tên tướng quân hữu dũng vô mưu kia phụ trách nơi này. Thì ra là hắn cố ý. Chắn hẳn Hàn vương cũng biết vị tướng cầm quân khi đó là ai, mới sử dụng chiến thuật này, nhưng không ngờ chính mình lại bị Hạ Hầu Tử Khâm tính kế ngược lại một vòng!

Mà ta rốt cuộc cũng biết vì sao Hạ Hầu Tử Khâm dám lớn gan như thế, bởi vì, nếu Hàn vương dám dùng binh sĩ bị thương nhẹ đánh hai trận này thì đã tính tới việc nắm chắc chiến thắng trong tay. Nhưng lúc này, những binh lính bị thương nhẹ kia đánh qua hai trận e là không còn sức lực để tiếp tục chiến đấu nữa. Vì thế, quân viện trợ Bắc Tề có thể không cần phải lo lắng đến nữa.

Có điều, nếu như tiên sinh của ta xuất chiến, dù cho người nghĩ không ra Hạ Hầu Tử Khâm dùng chiến thuật này, cũng kiên quyết không để cho mọi chuyện diễn biến như vậy, trừ phi…

Trong lòng ta chợt chấn động.

Đột nhiên ta nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm cười rộ lên: “Trẫm biết bọn chúng cũng không đề phòng được kế sách này! Hạ lệnh cho trẫm, toàn lực xuất kích, bao vây toàn diện, diệt hết! Trẫm muốn bọn chúng biết, lãnh thổ Thiên triều là không thể xâm phạm, trẫm sẽ nhìn bọn chúng từng bước cút khỏi Thiên triều! Trẫm còn có thể chiếm một nửa giang sơn của Bắc Tề bất cứ lúc nào… Khụ…”

Chất lỏng sềnh sệch rơi vào mu bàn tay ta, nóng hổi.

Ta cảm thấy trong lòng bỗng nhiên nặng nề, ngước mắt nhìn hắn.

Chỉ thấy hắn đưa một tay lên che miệng, vệt máu đỏ thẫm xen giữa những kẽ tay rỉ ra.

Trán của hắn đã đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ta vội đưa tay đỡ lấy người hắn, khẽ kêu lên: “Hoàng thượng!”

Hắn dời tầm mắt về phía ta, không cần nhìn kỹ hắn cũng nhận ra được giọng nói của ta, hắn muốn mở miệng nói, nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi. Ta sợ ngây người, vội đưa mắt nhìn bốn phía, cũng may tất cả mọi người đều đứng phía sau hắn, lúc này chiến sự lại lên đến đỉnh điểm, không có ai nghĩ tới bên này sẽ xảy ra chuyện.

Ta cố sức đỡ lấy hắn, nếu hắn ngã từ lưng ngựa xuống, như vậy lòng quân nhất định sẽ hỗn loạn.

Trong tình thế nguy cấp, ta hoảng hốt đưa tay xé một mảnh vải từ tay áo đưa cho hắn. Hắn chỉ liếc nhìn một cái, cũng không nói gì thêm nữa, hắn cầm lấy mảnh vải lau sạch vết máu trên khóe môi. Cũng may màu sắc của áo giáp rất tối, lúc này có bị dính máu cũng không bị lộ ra.

Thanh âm mang theo quân lệnh truyền xuống ngày càng dồn dập từng đợt, từng đợt nối tiếp nhau.

Trần Tướng Quân nhận được tin báo quân đội Bắc Tề lại đột kích, y quyết đoán hạ lệnh “Tấn công……” chỉ thấy y vung thanh trường kiếm đang cầm trong tay lên, dẫn đầu xông ra ngoài. Phía sau y, các tướng sĩ cũng đồng loạt xông lên.

Còn vị tướng quân hữu dũng vô mưu (*) kia, giờ đây y cũng xông lên rất nhanh. Y muốn lập công chuộc tội, thời cơ thật tốt, nhưng giờ đây chính là liều mạng.

* Hữu dũng vô mưu: chỉ biết cậy vào sức mạnh của mình mà không có chút mưu trí nào. (có một câu đồng nghĩa thế này. Đó là đầu óc ngu si mà tứ chi phát triển đó =)))

Lúc này, sĩ khí toàn quân dâng lên rất cao, chiến thắng đã gần trong gang tấc.

Chỉ cần, có thể giữ vững được thế trận này đến lúc kết thúc.

Cánh tay hắn đang cố chống lấy cả thân thể không ngừng run rẩy, chắc là hắn vất vả lâu ngày mà sinh bệnh, nên bây giờ mới không nhịn được nôn ra máu.

Hắn thở hổn hễn, bàn tay nắm lấy tay ta không còn chút sức, ta gắng gượng mở miệng: “Hoàng Thượng cố chịu thêm một chút, mấy chục vạn đại quân đều đang nhìn người đấy.”

Hắn cắn răng, mồ hôi trên trán rịn ra ngày càng nhiều. Ánh mắt vẫn luôn nhìn phía xa xa, không hề nói câu nào.

Ta quay đầu lại, trông thấy Cố Khanh Hằng đứng cách không xa, cũng đúng lúc ánh mắt y vừa chạm đến ta, ta giống như thấy được vị cứu tinh. Bởi cách quá xa, ta không thể gọi y, chỉ có thể mấp máy môi, hy vọng y có thể hiểu những gì ta nói.

Rất đơn giản, ta chỉ nói hai chữ: “Hoàng thượng.”

Rõ ràng ta thấy trong đáy mắt y hiện lên vẻ căng thẳng, y dặn dò người đang đứng cạnh vài câu, rồi vội vàng kéo dây cương tiến đến, chỉ vừa thoáng nhìn qua, sắc mặt y hơi trầm xuống, y phân phó ngự tiền thị vệ tiến đến, vây chặt lấy chúng ta.

Ước chừng sau nửa canh giờ, mới nghe tiền tuyến có người hô vang: “Thắng! Thắng rồi!”

Ta mừng rỡ, theo bản năng hướng tầm mắt về tiền tuyến, ta thấy quân đội Bắc Tề đang luống cuống lùi lại. Ta có một khát vọng sẽ nhìn thấy Tô Mộ Hàn, nhưng không ngờ, khung cảnh quá hỗn loạn, khi ta nhìn qua chỉ thấy người đông nghìn nghịt.

Lúc này, giọng nói của một tướng quân lại vọng tới: “Hoàng Thượng, có nên kích trống lần thứ hai, thừa thắng xông lên không ạ? Có lẽ sẽ bắt được Hàn Vương và quân sư của bọn chúng.”

Trong lòng ta bỗng hoảng hốt, ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm liếc nhìn ta, siết chặt  bàn tay đang nắm lấy tay ta. Ta cũng hiểu, e rằng lúc này một câu hắn cũng không thể thốt nên lời. Mà suy nghĩ của hắn cũng giống ta, chỉ vừa lúc nãy ta mới nhìn thấu được toan tính của tiên sinh trong trận đánh này.

Quân chi viện thật sự của Bắc Tề đang chờ ở phía sau, điều mà chúng muốn, là dùng mấy vạn quân sĩ giả thua trận này, chờ lúc quân đội Thiên triều thừa thắng truy kích thì bố trí mai phục ở phía sau.

Đây là một thế trận liên hoàn.

Ta ngước nhìn Cố Khanh Hằng, lắc lắc đầu.

Y hiểu ý, lớn tiếng nói: “Hoàng Thượng có lệnh, không được đuổi theo!”

Vị tướng quân kia khẽ giật mình,  nhưng đây là mệnh lệnh của Hoàng đế, y cũng không giám phản đối, chỉ đành vâng dạ trả lời.

Một lát sau, liền thấy một người chạy đến từ phía sau, quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Diêu tướng quân có quân tình quan trọng cần bẩm báo. Tướng quân đang chờ ở doanh trại!”

Lời y vừa dứt, liền nghe được Cố Khanh Hằng nói: “Xin Hoàng thượng trở về quân doanh, nơi này giao cho các vị tướng quân là được thôi.”

Nghe thấy vậy, vị tướng quân kia vội nói: “Mạt tướng nhất định không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng!”

Ta vội kéo cương ngựa, bước nhanh về phía doanh trại, Cố Khanh Hằng cũng kéo cương ngựa đi  cạnh chúng ta.

Lúc này ta mới để ý, người vừa tới báo tin cũng đứng dậy theo ra ngoài, ta bất giác quay đầu lại liếc nhìn, ta thấy hoảng sợ, người đến báo tin lại là Lý Văn Vũ! Như vậy, chuyện Diêu Hành Niên đến bẩm báo quân tình là giả?

Ta ngước mắt nhìn Cố Khanh Hằng, tất cả mọi chuyện ta đã hiểu ra. Là y là Hạ Hầu Tử Khâm không thể chịu đựng được nữa, muốn hắn sớm rời khỏi chiến trường.

Ta cảm kích nhìn y, y suy nghĩ thật chu đáo.

Vội vàng trở về doanh trướng, nhưng vừa bước qua cửa lều trại, hắn cuối cùng cũng không duy trì được nữa, ngã xuống. May thay Cố Khanh Hằng nhanh tay đỡ được hắn, Lý Văn Vũ vội vàng xoay người nói: “Thuộc hạ đi gọi thái y.”

“Đứng lại!” Cố Khanh Hằng quát một tiếng giữ y lại, sau đó nói: “Ra ngoài canh giữ đi!”

Ta thấy kinh hoàng, Lý Văn Vũ không hiểu nguyên nhân, nhưng nghe y nói thế cũng không dám cãi lời. Y vừa định ra ngoài, liền gặp Lý công công vội vàng đi vào, nói: “Sao Hoàng thượng lại về sớm như vậy, Hoàng….” Tầm mắt Lý công công dừng lại thật lâu trên người Hạ Hầu Tử Khâm, y đột nhiên trợn trừng mắt, vội vàng chạy đến gọi: “Hoàng thượng, Hoàng thượng người …”

Y nhìn xuống, run giọng nói: “Còn không mau truyền thái…”

“Câm miệng” Hắn yếu ớt mở miệng.

Lý công công bị dọa không ít, vội giúp Cố Khanh Hằng đỡ hắn nằm lên giường. Ta thấy khóe mắt Lý công công đỏ hoe, đôi tay run run không biết làm gì.

Ta hít một hơi thật sâu, khó khăn tiến từng bước một đến bên giường, cầm tay hắn, trầm giọng hỏi: “Hoàng thượng làm sao vậy?”

Lời này, đương nhiên là hỏi Cố Khanh Hằng.

Ta cảm thấy những lời lúc nãy của y lộ ra một vài thông tin, bắt đầu từ lúc y quyết đoán ngăn cản Lý Văn Vũ truyền thái y, ta liền nhận định, y biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Có lẽ, cũng là người duy nhất biết được chân tướng sự thật.

Y đang muốn lên tiếng, lại thấy người nằm trên giường bỗng nhiên nghiêng người: “Oẹ” một tiếng, phun ra một ngụm máu nữa.

Ta không kìm được mà run rẩy, hắn không phải bị bệnh! Tuyệt đối không phải bệnh!

“Hoàng thượng!” Ta gắt gao siết chặt tay hắn, ta sợ đến mức khóc oà lên, cắn răng hỏi: “Vì vậy, chàng mới ép thiếp rời đi đúng không?”

Lúc này ta mới hiểu ý nghĩa những lời hắn nói với ta khi đó.

Hắn nói, nếu một ngày kia hắn không còn ở cạnh ta nữa, hắn sợ ta sẽ hận hắn.

Hắn nói, chạm vào ta là việc làm không lý trí.

Mà Cố Khanh Hằng nói, có những thứ càng quan tâm nhiều, đến khi mất đi, thì càng đau đớn.

Ta nhìn vết máu trên mặt đất, không phải màu đỏ tươi, mà là một màu đỏ sậm.

Là độc.

Như vậy, hắn đã biết chuyện này từ lâu, hắn trúng độc ngay khi còn trong cung. Vì sao… lại giấu lâu như thế?

Ta đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt Cố Khanh Hằng cũng đang tái nhợt, mở miệng hỏi: “Là ai hạ độc?”

Khi nghe ta nói đến “Độc”, Lý công công hoảng sợ kêu một tiếng, toàn thân càng thêm run rẩy.

Y vừa muốn mở miệng, bỗng nghe Hạ Hầu Tử Khâm ho khan một tiếng, máu lại tràn ra khóe miệng. Ta cuống quít đỡ lấy hắn, lạnh lùng hỏi: “Tại sao không truyền thái y?” cho dù không muốn lòng quân hỗn loạn, cũng không thể không màng đến tính mạng của hắn như vậy.

Chẳng lẽ Hoàng đế chết rồi, trận chiến này còn có thể tiếp tục đánh sao?

Cố Khanh Hằng thở dài một hơi rồi lên tiếng: “Thái y nếu chữa được, đã sớm truyền. Bọn họ, ngay cả bắt mạch cũng không thể phát hiện được độc.”

Ta giật mình, nếu không phải như vậy, hắn trúng độc đã lâu, ngay từ khi còn ở trong cung, nhưng một chút tin tức cũng không truyền ra ngoài, đúng không?

Lại nghe Cố Khanh Hằng nói: “Lý công công đem bồn nước lên ngay, trước hết giúp Hoàng thượng thay y phục đã.”

Lý công công đến giờ vẫn đứng ngẩn người, lúc này vội vã hoàn hồn, run giọng trả lời, luống cuống lui xuống.

Ta cúi đầu nhìn, mồ hôi của hắn theo thái dương chảy xuống hai má. Cẩn thận đem hắn đặt ngay ngắn trên giường, giơ tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán hắn, thấy hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, mi tâm nhíu chặt lại, xem ra, hắn rất khó chịu.

Ta cắn răng hỏi: “Là độc gì?”

Một lúc thật lâu, người đứng phía sau mới thấp giọng nói: “Song sinh.”

Song sinh? Đây là độc gì? Từ trước đến nay sao ta chưa từng nghe tới.

Quay đầu lại, kinh ngạc nhìn y, y hơi xoay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào ta, chỉ mở miệng nói: “Loại độc này không mùi không vị, nếu hòa lẫn trong không khí, kết hợp với một loại hương liệu đặc biệt xâm nhập qua da, nhưng cách hạ độc như vậy cần rất nhiều thời gian mới có thể bị trúng độc, ít nhất, mất nửa năm.” Lời của y vừa dứt khiến ta sợ hãi, y tiếp tục nói: “Nhưng cũng có cách hạ độc khác trực tiếp hơn đó là bỏ vào thức ăn. Nhưng mà nếu muốn đầu độc, thì cần có một vị thuốc dẫn khác khiến độc phát tác.”

Ta biết đây là phương pháp không thể thực hiện được. Bởi vì thức ăn của Hoàng thượng, phải trải qua rất nhiều lần kiểm tra thử độc nghiêm ngặt mới được dâng lên, vì vậy, cách hạ độc này là không khả thi. Như vậy, chỉ còn lại một khả năng.

Đôi mắt ta mở lớn, run giọng nói: “Trong Long Tiên Hương trên người Hoàng thượng có chứa hương liệu dẫn độc sao?” Nếu không phải thứ đó, ta cũng không nghĩ ra được là thứ gì khác.

Y gật đầu: “Ta cũng hoài nghi như vậy?”

Đúng không? Hay chỉ là hoài nghi…..

Ta vội hỏi: “Nguồn gốc của loại độc là gì?”

Y muốn nói rồi lại thôi, vừa định nói, liền nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Không cần nhìn cũng biết là Lý công công, lúc này Lý Văn Vũ đang canh bên ngoài, sẽ không cho ai khác tiến vào.

Hai tay y run run đặt chậu nước xuống, kéo tay áo Cố Khanh Hằng hỏi: “Cố Đại nhân, Hoàng thượng không sao đúng không? Hoàng thượng người ….không sao cả chứ?”

Cố Khanh Hằng không nói lời nào, chỉ cúi xuống đem y phục bẩn của Hạ Hầu Tử Khâm thay ra. Ta vắt chiếc khăn mềm giúp hắn lau sạch thân thể. Hắn vẫn nhíu chặt chân mày như trước, đôi môi mỏng mím lại, giống như đang gánh chịu một cơn đau đớn cùng cực.

Ta nhìn hắn như vậy, chỉ cảm thấy trái tim mình quặn thắt.

Lúc nãy Cố Khánh Hằng nói, phải mất đến nửa năm hai loại dược liệu kết hợp mới khiến độc tính phát tác, như vậy chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi.

Đến cuối cùng là ai, ai có thể nghĩ ra kế hoạch chu đáo, tỉ mỉ đến thế?

Có một ý nghĩ chợt nảy sinh, ta vội hỏi: “Như thế, sao các người lại biết được Hoàng thượng trúng độc?”

Cố Khanh Hằng mở miệng nói: “Chính là lần bị ám sát tại Nam Sơn, Hoàng thượng bị thương ói ra máu, phát hiện máu của người không phải màu đỏ tươi. Là Tuyên Hoàng nói, e rằng Hoàng thượng đã trúng độc.”

Ta cảm thấy thật kinh hoàng, Quân Ngạn!

“Vì sao y lại biết?”

“Lúc Đại Tuyên xảy ra nội loạn, Tuyên Hoàng cũng từng trúng loại độc song sinh này. Sau này mới biết được loại độc này là do Quốc cữu (*) trước đây của Tuyên Hoàng bệ hạ lấy được từ Nam Chiếu. Cho nên lúc đó Tuyên Hoàng đã cho người điều tra Nguyên Trinh hoàng hậu, độc ‘song sinh’ có nguồn gốc từ Vu tộc, mà Nguyên Trinh hoàng hậu không thể nào là người đời sau của Vu tộc. Vì thế Tuyên Hoàng cho rằng, trong triều đình Thiên triều có hậu nhân của Vu tộc.” Y lại nhìn ta một cái rồi  nói tiếp: “Ngày trước Hoàng thượng muốn ta đi Đại Tuyên cũng vì việc này. Chỉ vì, Tuyên Hoàng nói,  y có thuốc giải độc song sinh.”

* Quốc cữu: Cha hoàng hậu được gọi là quốc cửu.

Sự việc quá khiếp sợ khiến ta chấn động, hóa ra đây là lý do lúc đó y vắng mặt.

Là đến Đại Tuyên, lấy thuốc giải của độc song sinh!

Ta rốt cuộc cũng đã hiểu được lý do vì sao lúc ấy Quân Ngạn và Nguyên Trinh hoàng hậu lại gặp nhau trong rừng, chẳng trách Hạ Hầu Tử Khâm đã từng nói, Đại Tuyên và Nam Chiếu không thể kết đồng minh. Hóa ra, chuyện là như vậy!

Vào ngày ta tìm tới tìm Cố Khanh Hằng, y từng nói, mọi chuyện diễn tiến không được tốt lắm.

Ta vội hỏi: “Không lấy được thuốc giải đúng không?”. Cuối cùng là Quân Ngạn không cho, hay là phát sinh sự cố bất ngờ gì khác?

Cố Khanh Hằng giật mình, chỉ lắc đầu: “Không, đã lấy được thuốc giải.”

Ta vui vẻ, bật thốt lên: “Thật không? Vậy sao không cho Hoàng thượng uống?”

Ta thấy hai tay y gắt gao siết chặt lại, y cắn răng nói: “Thuốc giải của độc song sinh, là dùng tinh chất bạc hà chế thành…” giọng nói của y ngày càng nhỏ, mà ta khi nghe xong cả người cũng cứng lại.

Bạc hà….

Ta chưa từng quên, chứng dị ứng bạc hà của Hạ Hầu Tử Khâm.

Ngày đó, hắn chỉ nuốt phải một ngụm nhỏ điểm tâm có trộn lẫn bạc hà, liền nôn thành như thế. Giờ đây, làm sao có thể đưa hắn uống thuốc giải. Hóa ra, đây mới chính là nguyên nhân y nói mọi việc gặp trở ngại.

Nhưng cho dù thế nào, cũng phải thử xem.

Ta nhìn y nói: “Đem thuốc giải tới đây!”

Cố Khanh Hằng do dự nhìn ta, muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không cất tiếng, xoay người rời đi. Ta nghe rõ y vẫn chưa ra khỏi doanh trướng mà chỉ vòng ra ngoài, một lát sau, y quay lại, đưa cho ta một cái bình nhỏ.

Ta vươn tay đón lấy, siết chặt lấy nó, run run mở nút lọ, mùi bạc hà nồng đậm liền bay vào miệng, mũi. Dù là ta, cũng không chịu nỗi mà nhíu mày.

Lắc lắc, là thuốc nước.

Nhìn Lý công công ta nói: “Bịt mũi Hoàng thượng lại.” Hắn uống không được, vậy chỉ còn cách đổ vào.

Lý công công hoảng sợ, nhưng y cũng không dám nói gì, chỉ tiến lại gần, đưa bàn tay run rẩy ra.

Y cố thử nhiều lần, nhưng vẫn không dám ra tay. Cố Khanh Hằng đang đứng bên cạnh, dùng một tay đẩy y ra, một tay bịt chặt mũi Hạ Hầu Tử Khâm.

Ta liền cúi người nhích lại, đem một ít giải dược đổ vào miệng hắn. Nhìn thấy hắn theo bản năng nuốt xuống, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, bàn tay đang nắm lấy tay ta bất ngờ siết chặt lại, ta đau đến nhíu mày, cái bình trên tay không cẩn thận rơi xuống. Cố Khanh Hằng giật mình, may mắn y nhanh tay nhanh mắt bắt được nó.

Người nằm trên giường chợt nghiêng người, không kiềm được bắt đầu nôn mửa.

“Hoàng thượng….” Ta đỡ không kịp, Lý công công nhanh tay đỡ lấy hắn, không ngừng gọi hắn.

Hắn ói rất lâu, đột nhiên lại nôn ra máu.

“Hoàng thượng!” Ta thật thất vọng khi thấy sự cố gắng của mình trở nên vô ích, hắn căn bản không nuốt nổi thuốc giải.

Hắn ói đến mức một chút sức lực cũng không còn, cơ thể mềm nhũn ngã xuống. Ta gắt gao nắm tay hắn, chỉ cảm thấy tay hắn càng lúc càng lạnh, kèm theo tiếng rên rỉ đứt quãng từ cổ họng truyền đến.

Ta biết, rất khó chịu có phải không?

Lý công công thu dọn xong, lại ra ngoài đổi nước. Ta kéo chăn qua quấn chặt cả cơ thể hắn, ngơ ngác nhìn hắn, trận đánh lần này, có phải hắn đã quyết tâm tìm tới cái chết hay không?

Nửa năm, như vậy tình trạng phát độc của hắn đã diễn ra nhiều ngày rồi.

Ngoảnh đầu lại, nhìn Cố Khánh Hằng, ta mở miệng hỏi: “Hoàng thượng đã sớm đoán sẽ có ngày hôm nay phải không? Như vậy, các ngươi định làm thế nào?”

Chiến sự xảy ra trong mấy ngày tới, chẳng lẽ hắn đều ở trong doanh trướng không ra ngoài hay sao?

Y trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng: “Hoàng thượng đã chuẩn bị chiếu thư kỹ lưỡng rồi, nếu người xảy ra chuyện bất trắc, Tấn vương sẽ đăng cơ.”

Ta cảm thấy toàn thân run lên, tức giận nói: “Không thể như vậy, Hoàng thượng còn có tiểu Hoàng tử, Hoàng vị sao có thể truyền cho Tấn vương!”. Việc này nếu Thái Hậu biết được, dù có chết bà cũng không đồng ý.

Y lắc đầu nói: “Tiểu Hoàng tử còn quá nhỏ, làm sao có thể đảm đương được?

Ta im lặng không nói, thời thế loạn lạc như bây giờ, chỉ người có tài mới có thể tồn tại được

Gắt gao nắm lấy tay hắn, ta cắn răng nói: “Thiên hạ này là của Hoàng thượng, ta quyết không cho phép nó rơi vào tay bất kỳ ai.”

Hắn là người hết sức cao ngạo, ta cũng biết, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không có quyết định như vậy. Vì thế, nên hắn mới khổ sở tìm cách đưa ta rời đi. Chỉ vì, một khi hắn băng hà, cho dù ta là một phi tần đã từng được sủng ái, thì ta chẳng qua cũng chỉ là phi tử của tiên hoàng mà thôi.

Nước mắt ta tuôn rơi, ta nhất quyết không cho phép hắn chết như vậy, quyết không!

Hắn nói, muốn ta sống trở về gặp hắn, ta đã sống sót quay về, vì vậy hắn không thể chết được!

Ta ngẩng đầu, nhìn Cố Khanh Hằng nói: “Lát nữa các vị tướng quân trở về, huynh hãy nói với bọn họ, Hoàng thượng mấy ngày gần đây dốc hết tâm can lo lắng chính sự. Vì vậy trong người không khoẻ, đã ốm nhẹ rồi.”

Y hoảng sợ nói: “Nương nương muốn gạt các vị tướng quân rằng Hoàng thượng bị ốm?”

Ta gật đầu, nói: “Chỉ có thể lừa bọn họ như vậy, nói cho họ biết Hoàng thượng vì lo lắng chính sự nhiều ngày nên sinh bệnh, như vậy bọn họ mới có thể vì muốn trấn an lòng quân, giữ kín bí mật này không đồn đãi ra ngoài! Ngày mai vẫn ra trận, huynh gọi người chuẩn bị xe ngựa!”

“Hoàng thượng người….” Y kinh ngạc nhìn ta.

Quay đầu lại nhìn gương mặt của người nằm bên cạnh, ta cắn răng nói: “Việc này ta sẽ sắp xếp ổn thoả.” Cúi đầu nhìn hắn, nói tíep: “Khanh Hằng, ta cần một thân phận, có thể chỉ huy toàn quân.”

Y “ôi” một tiếng, mở lớn hai mắt nhìn ta, một lúc sau mới nói: “Việc này ngàn vạn lần không được, nơi này là vùng trọng yếu của quân đội, nương nương làm sao có thể….”

“Bởi vì không kẻ nào nào hiểu quân sư của Bắc Tề hơn ta.” Ta nhìn y, ngắt ngang lời y.

Y nhìn ta, trong đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc không hề che dấu.

Ta biết mình đã lỡ lời, lúc này, chỉ có thể im lặng cắn môi, cũng không biết nên nói tiếp thế nào.

Hai người lúng túng một hồi, nghe thấy Lý Vũ Văn từ ngoài đi vào nói: “Cố tướng quân. Các vị tướng quân đã trở về, muốn gặp Hoàng thượng, báo cáo tình hình chiến sự với người.”

Ta nhìn Cố Khanh Hằng, y chần chờ một lát, đưa thuốc giải trên tay cho ta, cuối cùng xoay người ra ngoài.

Ta đem lọ thuốc giải cất vào trong áo, cầm lấy chiếc khăn bên cạnh nhẹ nhàng lau vết máu trên môi hắn. So với lúc nãy, sắc mặt hắn đã khá hơn một chút, có lẽ một ít thuốc giải kia đã có tác dụng.

“Hoàng thượng!” Ta cầm tay hắn nhẹ giọng gọi. “Thiếp làm vậy có đúng không? Không muốn giang sơn của chàng rơi vào tay người khác. Tuy rằng, cũng là con cháu của dòng họ Hạ Hầu, thế nhưng, cuối cùng cũng vẫn không giống nhau.”

Nếu hắn chết, ta cũng sẽ theo hắn. Nhưng hiện giờ chúng ta đều còn sống, cho nên ta nhất định không thể đánh mất giang sơn này!

Ngày hôm nay, đến lúc trời gần tối mới thấy Cố Khanh Hằng đi vào. Nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa tỉnh, y chỉ nói sơ qua tình hình chiến sự ở tiền tuyến với ta. Đúng như ta suy đoán, quân đội Bắc Tề, mai phục ở phía sau, chỉ chờ đợi quân ta truy kích.

Khi Cố Khanh Hằng rời khỏi, y chỉ nói thêm một câu, xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Đến nữa đêm, hắn rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Ta vừa mừng vừa sợ, cúi người hỏi: “Hoàng thượng thấy thế nào rồi?”

Hắn nhìn thẳng vào ta, rất lâu rất lâu sau, cuối cùng mới đưa tay nắm lấy tay ta, nở nụ cười ảm đạm nói: “Nhìn thấy trẫm như thế này, lòng nàng đau lắm đúng không?

Ta gật đầu thật mạnh, lòng ta đau lắm.

Hắn lại nhắm mắt lại, ta lo lắng hỏi: “Người nếu đã biết trước, tại sao hôm nay còn muốn ra chiến trường?” Thật ra lúc bắt đầu ra trận hắn đã cảm thấy khó chịu rồi, có phải không?

Một lúc sau, mới nghe hắn nói: “Nếu hôm nay trẫm không đi, để thua trận ngay từ lúc đầu, sĩ khí sẽ xuống thấp. Nếu không có sĩ khí, như vậy những gì trẫm chuẩn bị lúc đầu đều uổng phí… Trẫm vốn nghĩ rằng, nó không đến nhanh như vậy….”

Giơ tay che miệng hắn lại, ta cắn môi nói: “Chàng sẽ ổn thôi.”

Hắn gạt tay ta xuống, nói nhỏ: “Trẫm đã từng nghĩ như thế, nhưng không ngờ thuốc giải lại là bạc hà. Trẫm đã cố uống qua vài lần, lần nào cũng ói cả ra. Rất khó chịu.”

“Không.” Ta lắc đầu: “Hiện giờ Hoàng thượng đã tỉnh lại, cho thấy người đã nuốt được một chút đúng không? Cho dù chỉ được một ít cũng tốt rồi.”

Hắn giật mình, bỗng nhiên cố hết sức chống người dựa vào ta, giống như một đứa trẻ, nói nhỏ: “Trẫm rất khó chịu.”

Ta gật đầu, ta hiểu hết chứ. Ôm lấy hắn, ta nghẹn ngào: “Vậy, Hoàng thượng coi như vì thiếp, uống thêm một ngụm thuốc giải nữa có được không?”

Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, chỉ mở miệng nói: “Trẫm không thể động tay được nữa rồi, trọng trách này đành giao cho nàng.”

Lòng ta đau đớn, lấy bình thuốc giải ra, đút cho hắn uống.

Hắn nhíu chặt mày cố gắng nuốt xuống, tay đặt ở dạ dày, nhưng vẫn không nén được cúi gập người mà nôn ra.

Hắn vừa ho, vừa nôn, nơi khoé miệng đã thấy vết máu chảy dài.

Ư….

Ta ôm chặt lấy hắn, đau lòng đến rơi nước mắt.

Hắn dựa vào ta thở hổn hển: “Trẫm không nhịn được….”

Ta vội lau nước mắt, ta biết chứ, làm sao có thể nhịn được.

“Nương nương, nương nương….” Bên ngoài truyền đến tiếng nói của Lý Văn Vũ.

Ta chợt thấy kinh hoàng, cẩn thận đỡ hắn nằm xuống, ta đứng dậy bước ra ngoài. Lý Văn Vũ đưa cho ta một lá thư, mở miệng nói: “Diêu tướng quân gửi tới một công văn khẩn cấp.”

Ta ngẩn ra, thật trùng hợp, lại còn có công công văn khẩn cấp nữa!

Ta cầm lấy, đi vào trong, ta thấy hắn mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi. Ta nghĩ một chút, ta xem, rồi nói lại cho hắn nghe, như vậy cũng giống nhau thôi.

Đem công văn mở ra, những dòng chữ chi chít trên mảnh giấy đều là tình hình chiến sự bên kia. Nhưng câu cuối cùng, lại nói, nước thuốc trên người Đàn phi có độc!

Ta chỉ cảm thấy đầu óc vang lên một tiếng, còn chưa đủ rõ sao?

Ta thế nào cũng không tưởng tượng được, Tô Mộ Hàn….

Thời gian nửa năm có lẽ là đủ rồi. Vì thế, y mới không tiếp tục đưa nước thuốc cho ta, đúng không?

Hết chương 12 (218)