Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Quyển 1 - Chương 90: Mẹ sang nhờ con

Edit: Moon_flower

Beta: Kim NC 

Ta cúi đầu cắn môi, vì sao ta cứ cảm thấy lời này của Thái hậu, là cố ý nói cho ta nghe?

Bà muốn Hoàng thượng phong Thiên Phi làm phi, lấy đó áp chế ta.

Ta không hề biết, thì ra đối với Dụ thái phi, bà chán ghét đến vậy. Mà ta đi nhầm một bước, đã thua cả ván cờ.

“Thái hậu suy nghĩ thật chu đáo.” Diêu thục nghi cười tiến lại, thân thiết kéo tay Thái hậu, mắt phượng lướt qua mặt ta, nói tiếp, “Nay muội muội mang long thai, địa vị tôn quý không như trước kia, Thái hậu muốn Hoàng thượng phong phi, về sau thành chủ một cung, cũng rất có lợi cho việc dưỡng thai của muội muội.”

Nghe vậy, Thái hậu rốt cuộc nở nụ cười vui mừng thanh thản.

Diêu thục nghi cũng cười rạng rỡ, nhưng ta biết, trong lòng nàng ta nhất định cũng vô cùng căm hận. Thật bản lĩnh làm sao, biết tìm chỗ tốt mà nhảy vào.

Hạ Hầu Tử Khâm cười nhạt, kéo tay Thiên Phi nói: “Không ngờ mẫu hậu suy nghĩ chu đáo hơn trẫm.”

Ngụ ý là, hắn đồng ý.

Không hiểu sao, khi ta nghe hắn nói những lời này, ngực hơi nhói lên. Giống như bị người ta cướp mất đồ vật vốn ở trong tay ta, cổ họng nghẹn lại rất khó chịu.

Thái hậu hả dạ cười: “Ai gia thấy, nhân tiện ban cho chữ “Vinh”, cấp Khánh Vinh cung cho Vinh phi ở.”

“Vậy việc này do mẫu hậu làm chủ đi.” Giọng nói thản nhiên, nhưng ý cười dào dạt trên mặt tỏ rõ trong lòng hắn đang vui sướng.

Thiên Phi vừa mừng vừa lo mở to hai mắt, ngây người trong chốc lát, mới định đứng lên tạ ơn. Hắn lại dịu dàng ngăn nàng lại, cười nói: “Phi nhi cứ nằm xuống, thân thể quan trọng hơn.”

“Hoàng thượng…” Nàng ta thấp giọng nói, không giấu nổi ngượng ngùng lẫn vui sướng. Tay nàng ta, chậm rãi vuốt ve phần bụng còn bằng phẳng, cười thành tiếng.

Thái hậu trầm giọng ho một tiếng nói: “Vinh phi nghỉ ngơi cho khỏe, chờ Khánh Vinh cung dọn dẹp xong rồi chuyển qua. Ai gia về đây, các ngươi không có việc gì thì về đi, cho Vinh phi yên tĩnh nghỉ ngơi.”

“Vâng, Thái hậu.” Chúng ta vội đáp.

Lui ra ngoài, thấy Thái hậu đẩy Diêu thục nghi ra, nhẹ giọng gọi: “Đàn phi.”

Ta kinh hãi, vội bước lên: “Có thần thiếp.”

Bà không nhìn ta, chỉ nói: “Cùng ai gia đi dạo một lát.”

“Vâng.” Ta tiến đến, cẩn thận đỡ lấy bà.

Diêu thục nghi lui lại bên cạnh, đột nhiên nhìn ta, khóe mắt hơi nhướng lên, ý cười mơ hồ xen lẫn sự mỉa mai.

Bước chầm chậm cùng Thái hậu, các cung nhân đi theo xa xa phía sau. Ta không dám quay đầu nhìn Phương Hàm, ta chỉ có thể nhớ kỹ lời nàng từng nói, ta phải dựa vào chính bản thân mình, để sống sót.

Thái hậu không nói lời nào, ta chỉ có thể đỡ bà, đi theo bên cạnh bà.

Hôm nay trời quang đãng, ánh sáng chiếu trên người thêm phần ấm áp. Bóng nắng in trên mặt đất, chậm rãi lướt qua khóm hoa bên cạnh, nghiêng ngiêng vắt ngang trước mặt chúng ta. Gió thổi lên, càng thấy lạnh, ta nhịn không được rụt người lại.

Thái hậu bỗng mở miệng: “Thực ra ai gia vẫn rất thích ngươi.”

Ta kinh ngạc ngước mắt nhìn bà, chợt phát hiện không hợp quy củ, vội vàng cúi xuống. Bà vỗ nhẹ mu bàn tay ta, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, khó tránh tam cung lục viện. Về sau, còn phải lập hậu, nhập chủ Phượng Nghi cung…”

“Thái hậu, thần thiếp hiểu.” Ta cúi đầu.

Bà chẳng qua nói cho ta biết, ta chỉ là một trong ba ngàn mỹ nữ của hắn, không có tư cách ghen tị.

Mẹ sang nhờ con, chỉ biết trách bụng của ta kém cỏi.

A, sợ rằng Thái hậu nghĩ như vậy?

Nhưng, làm sao bà biết được, Hạ Hầu Tử Khâm, không hề chạm vào ta?