Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Quyển 1 - Chương 119: Tang Tử, Tang Tử

Nhìn dáng vẻ vô cùng tức giận của Thiên Phi, ta từ từ nở nụ cười.

Nàng ta bây giờ, xem ra rất bận rộn.

Vừa phải đề phòng các phi tần trong cung thừa dịp lấp chỗ trống, vừa tích cực giữ lấy trái tim của Hoàng thượng, lại vừa phải lo lắng đến sự an nguy của đứa bé trong bụng.

Thật ra ta cảm thấy lo lắng thay cho Thiên Phi, suy nghĩ của nàng ta vốn vô cùng đơn giản, không hiểu rốt cuộc nàng có thể chịu đựng được bao lâu đây?

“Nương nương.” Phương Hàm bước lên rót thêm trà cho ta, vừa hầu trà vừa thấp giọng nói, “Người lôi kéo Lục mỹ nhân ra mặt, là muốn nàng ta bảo vệ cho Vinh phi sao?”

Ta đưa tay nhận lấy chén trà, cúi đầu uống một hớp, khẽ mím môi mỉm cười.

Thủ đoạn của Thiên Lục có thể cao minh hơn Thiên Phi rất nhiều, điều này không phải ta không nhìn ra. Nàng ẩn giấu mình như thế nguyên nhân là vì sao, ta còn chưa biết. Chỉ vì sự việc lần này có liên quan đến an nguy của Thiên Phi, ta muốn nhìn xem cuối cùng nàng có chịu ra tay hay không.

Ngồi một lát, lại thấy Triêu Thần và Tường Hòa bước vào.

Tường Hòa quỳ trước mặt ta, sắc mặt hơi khó coi, thấp đầu nói: “Nương nương, nô tài đã điều tra kỹ lưỡng, trong Cảnh Thái cung không có người bị thương.”

“Nương nương, nô tì cũng đã tra xét rất cẩn thận, không để sót bất cứ ai.” Triêu Thần nói rất chắc chắn, sau đó lại ngước mắt liếc nhìn về phía Phương Hàm mới mở miệng, “Ngoại trừ Vãn Lương vì nàng ấy đã xuất cung.”

Vãn Lương.

Sắc mặt của Phương Hàm vẫn như trước, không hề thay đổi.

Ta để chén trà trên tay xuống, nhẹ giọng nói: “Ta biết, các ngươi lui xuống trước đi.”

“Dạ.”

“Dạ.”

Chờ bọn họ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta và Phương Hàm.

Một lát sau, mới nghe Phương Hàm nói: “Đợi Vãn Lương trở về, tự nô tì sẽ đi kiểm tra xem nàng có bị thương hay không.”

“Không cần đâu, cô cô.” Ta đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ.

Phương Hàm cũng bước qua với ta, nhưng không nói thêm gì nữa.

Ta giơ tay lên, khẽ đẩy cánh cửa sổ ra, một cơn gió lành lạnh bất chợt cuốn vào trong phòng, mang theo hơi nước ẩm ướt còn có chút âm u, lạnh lẽo. Đứng ở đây nhìn qua cửa sổ, có thể nhìn thấy các cung nhân trong viện, bọn họ đều mang sắc mặt bình thản, không hề nhìn thấy có điều gì khác thường.

Khẽ hít một hơi, có thể đó là tình huống xấu nhất ta dự đoán, có thể người nọ không bị thương. Còn hộp thuốc mỡ kia chẳng qua được tùy ý ban thưởng mà thôi. Nhưng nếu như vậy, chuyện này lại trở nên khó giải quyết hơn.

Bởi vì, người trong Cảnh Thái cung, ai cũng có thể là người kia.

Không biết sao, ta đột nhiên cảm thấy kinh hãi trong lòng. Người ở bên cạnh ta, ta tuyệt đối không muốn nghi ngờ bất cứ ai.

Bất luận là Vãn Lương, hay là Triêu Thần, nếu như muốn điều tra các nàng thì người ta nên điều tra nhất chính là Phương Hàm.

Nhưng mà

Khép chặt hai mắt lại, ta không muốn… Không muốn nghi ngờ nàng.

“Nương nương.” Phương Hàm khẽ gọi ta, đưa tay đóng cửa sổ lại nói tiếp, “Ở đây gió lớn, người cẩn thận coi chừng bị lạnh.”

Ta mở mắt ra, nhìn thấy nàng trước sau vẫn một bộ dáng lạnh nhạt, thản nhiên, ta nhàn nhạt cười, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người trở về phòng ngủ.

Phương Hàm không vào cùng với ta, lúc này chỉ có một mình ta, ngồi ngây ngốc ở trong phòng. Ta đột nhiên nhớ tới chuyện hôm nay ta để cho Vãn Lương đi lấy thuốc nước, cuối cùng là đúng, hay là sai?

Tiếp đó ta lại nghĩ tới Tô Mộ Hàn.

Nhớ tới bệnh tình của y, không biết y đã đỡ hơn chút nào chưa?

Trong trí nhớ của ta, hình bóng đằng sau bức màn kia, dường như càng ngày càng rõ ràng hơn.

Lời của y ta luôn ghi nhớ.

Y nói rằng, có biết bao nhiêu người tránh không kịp việc tiến cung, ta thì ngược lại chỉ muốn lao đầu vào. 

Không nhịn được cười.

Dù sao, ta ở nơi nào cũng đau khổ như nhau, dù ở trong cung hay ngoài cung đối với ta cũng chỉ cách nhau một bức tường.

Ta đứng lên, đi tới phía trước cái bàn dài, dùng thước vuốt xấp giấy Tuyên Thành thẳng ra. Ta nhấc bút, chấm mực, nghĩ nghĩ rồi viết xuống tên của mình.

Ta thích nghe Tô Mộ Hàn gọi ta là “Tử nhi”, ta khát khao Hạ Hầu Tử Khâm gọi tên của ta, có lẽ chỉ vì ta vẫn muốn là chính mình. Cho dù đã vào cung, ta cũng không cam nguyện bị vùi lấp tại nơi thâm cung hậu viện này, không muốn bị biến mất trong ba ngàn người phụ nữ của hắn.

Ta viết hết tờ giấy này đến tờ giấy khác, càng ngày càng nhiều thì thời gian trôi qua cũng càng lúc càng nhanh. Ta mới nhớ tới việc Thành thái y xuất cung, còn có Vãn Lương đi cùng nữa.

Ta gọi cung nữ bước vào, hỏi nàng ta canh mấy rồi.

Quả nhiên đã qua giờ Mùi.

Ta giật nẩy mình, Thành thái y đã nói với ta, trước giờ Mùi, hắn nhất định phải tranh thủ trở về.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Ta liền đặt xuống bút, vội vã đi ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt của Phương Hàm trầm ngâm. Xem ra, trong lòng nàng cũng đã dấy lên nỗi nghi ngờ.

“Tường Thụy, ngươi đi ra cửa cung xem thử.” Ta dặn dò y.

“Rõ, nô tài đi ngay.” Đáp lại lời ta xong y vội vàng chạy ra ngoài.

Rất nhanh sau đó y đã trở về, cười nói: “Nương nương, Vãn Lương đã trở về rồi!”