Tự Thú Của Một Tín Đồ Shopping

Chương 19

CHIẾC XE CHỞ TÔI tới trường quay đài truyền hình vào đúng 7h30 sáng hôm sau. Khi chuông cửa reo, bố mẹ và tôi đều nhảy cẫng lên, dù chúng tôi đã ngồi đợi 10 phút trong sự im lặng và hồi hộp.

“Nào,” bố nói cụt lủn, liếc đồng hồ. “Cuối cùng thì họ cũng tới.”

Khi tôi kể với ông về những việc đã được thu xếp, bố tôi cứ cho rằng xe sẽ không đến đón đâu và ông sẽ phải đưa tôi đến trường quay. Thậm chí tối qua ông còn tìm đường đi, và gọi cho bác Malcolm nhờ làm người dự phòng. (Thực ra, tôi nghĩ là ông rất mong đợi nó.)

“Ôi, Becky,” mẹ nói với giọng run run. “Chúc may mắn, con yêu.” Mẹ nhìn tôi rồi lắc đầu. “Becky bé nhỏ của chúng ta lên tivi. Mẹ không thể tin được.”

Tôi định đứng dậy nhưng bố giơ tay ra ngăn lại.

“Bây giờ, trước khi con mở cửa, Becky.” Ông hỏi tôi “Con có chắc chắn không? Về sự mạo hiểm con đang đối mặt.” Bố nhìn mẹ, mẹ đang bặm môi.

“Con sẽ ổn mà!” Tôi nói, cố tỏ ra càng thoải mái cáng tốt. “Thực ra, bố à, tất cả chúng ta sẽ vượt qua được thôi.”

Tối qua, bố đã chợt nghĩ rằng nếu tôi xuất hiện trên truyền hình, cái gã lén theo dõi tôi sẽ biết tôi ở đâu. Lúc đầu ông nhất quyết bắt tôi phải huỷ mọi thứ - và tôi đã phải thuyết phục bố và mẹ rất lâu rằng tôi sẽ tuyệt đối an toàn khi ở trong trường quay đài truyền hình. Họ thậm chí còn bàn đến chuyện thuê vệ sĩ, bạn có tin nổi không? Ý tôi là, trông tôi sẽ như thế nào khi xuất hiện với một vệ sĩ?

Thực ra, tôi trông sẽ khá oai và đầy bí ẩn, đúng không? Đó có thể là một ý kiến hay đấy.

Chuông cửa lại kêu, tôi đứng phắt dậy.

“Vậy thì,” bố tôi nói. “Con nhớ cẩn thận đấy.”

“Con sẽ cẩn thận mà, bố đừng lo!” Tôi nói, xách túi lên, tôi điềm tĩnh bước đến cửa, cố không để lộ ra sự hào hứng của mình. Lòng tôi thấy nhẹ tựa lông hồng.

Tôi không tin nổi mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến thế. Tôi không chỉ được lên truyền hình mà mọi người còn đối xử rất tử tế với tôi. Hôm qua tôi đã thảo luận rất nhiều với trợ lý sản xuất bên Morning Coffee, đó quả là một cô gái rất dễ thương tên là Zelda. CHúng tôi đã tập dượt chính xác những gì tôi sẽ nói trong chương trình, sau đó cô ta sắp xếp một chiếc xe để đưa đón tôi – và khi tôi bảo cô ta tôi đang ở nhà bố mẹ nên không có quần áo nào dùng được, cô nghĩ một lát - rồi nói tôi có thể chọn vài thứ trong tủ của họ. ý tôi là, thật tuyệt phải không? Chọn bất cứ bộ nào tôi thích trong tủ quần áo! Có khi sau đó họ còn cho tôi giữ chúng ấy chứ.

Lúc mở cửa ra, tôi giật thót cả người. Đang đợi tôi là một người đàn ông trung niên, bệ vệ, mặc bộ đồ xanh cộc tay và đội mũ, đứng cạnh chiếc xe màu đen bóng loáng. Tài xế riêng của tôi! Chuyện này ngày càng trở nên thú vị đây.

“Cô Bloomwood đúng không ạ?” người lái xe hỏi.

“Vâng,” tôi nói, không thể không cười toe toét. Tôi định với chiếc tay cầm – nhưng anh ta đã cầm vào nó trước, lịch sự mở cửa xe ra, rồi đứng nghiêm, đợi tôi lên xe. Trời, thế này thì giống y như ngôi sao điện ảnh vậy!

Tôi quay lâi nhìn ngôi nhà và thấy bố mẹ đang đứng trên bậc cửa trước, trông 2 cụ ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.

“Tạm biệt bố mẹ!” tôi nói, cố tỏ ra thật tự nhiên, mặc dù tôi luôn lâng lâng mỗi khi được đi xe có tài xế riêng. “Hẹn gặp bố mẹ sau!”

“Becky, có phải cháu không?” có tiếng nói từ nhà bên và Janice xuất hiện phía bên kia hàng rào trong chiếc áo choàng ngoài. Mắt bà mở to khi thấy chiếc xe và liếc nhìn mẹ tôi, mẹ nhún vai như nói rằng “Tôi biết, thật khó tin phải không?”

“Chào buổi sáng, Janice” bố tôi chào.

“Chào buổi sáng, Graham,” Janice nói đầy vẻ ngạc nhiên. “ôi, Becky! Cô chưa từng thấy thứ gì như thế này, trong từng ấy năm trời... Giá như Tom có thể thấy cháu...” bà ngừng nói và nhìn mẹ tôi, thế anh chị đã chụp ảnh chưa?”

“CHưa!” mẹ cuống cuồng bảo. “Chúng tôi quên mất. Graham, nhanh – đi lấy máy ảnh mau lên.”

“Khoan, đợi đã, để tôi lấy máy quay!” Janice nói. “Sẽ không mất quá 2 giây đâu. Chúng ta sẽ quay cảnh chiếc xe đang tấp vào lối chính, Becky sẽ bước ra từ cửa trước... và có lẽ chúng ta có thể dùng bài The Four Seasons làm nhạc nền, và cắt ghép với...”

“Thôi ạ!” tôi vội vàng nói, thoáng thấy anh tài xế khúc khích cười. Với lại nhìn tôi đã khá oai và chuyên nghiệp rồi. “Tôi không có thời gian để chụp ảnh đâu ạ. Cháu phải đến trường quay!”

“Ừ nhỉ,” Janice nói, bỗng nhiên trông thật lo lắng. “Ừ, cháu không muốn bị trễ mà.” Bà băn khoăn nhìn đồng hồ, như thể sợ chương trình đã bắt đầu rồi. “Nó quay lúc 11h đúng không?”

“11h chương trình bắt đầu,” bố nói. “Để phòng khi.” Bà thở dài. “Tôi sẽ không dám đi vệ sinh cả buổi sáng mất, chỉ sợ bỏ lỡ nó!”

Tôi lên xe, không khí yên lặng đáng sợ. Anh tài xế nhanh chóng đóng cửa xe, sau đó đi về phía cửa tài xế. Tôi ấn nút hạ kính cửa sổ xuống và cười tươi rói với bố mẹ.

“Becky, con yêu, sau đó con sẽ làm gì?” mẹ tôi hỏi. “Về đây hay về căn hộ?”

Bỗng nhiên nụ cười tắt ngóm, và tôi nhìn xuống, vờ như đang nghịch vẩn vơ cái điều khiển cửa sổ. Tôi không muốn nghĩ về việc này.

Thực ra, tôi còn chẳng thể hình dung nổi chuyện gì sẽ xảy ra say đó. Tôi sẽ lên truyền hình... và đó là tất cả những gì tôi nghĩ được. Phần đời còn lại của tôi đã bị khoá chặt trong chiếc hộp đặt trong đầu và tôi thậm chí còn không muốn nhớ là có nó ở đấy nữa.

“Con... con chưa rõ ạ,” tôi nói. “Con sẽ xem xem thế nào ạ.”

“Sau đó có khi họ sẽ mời con đi ăn!” bố nói với vẻ đầy kinh nghiệm. “Những chương trình kiểu giải trí thế này thường hay mời nhau cơm trưa.”

“Bữa trưa bia bọt.” Janice nói xen vào rồi cười.

“Ở Ivy,” mẹ nói. “Đó là nơi tất cả các diễn viên thường gặp mặt, đúng không?”

“Ivy lỗi thời rồi!” bố tôi vặn lại. “Họ sẽ mời nó tới Groucho Club.”

“Groucho Club!” Janice nói, đan tay vào nhau. “Đấy có phải nơi Kate Moss hay đến?”

Chuyện này ngày càng trở nên tức cười.

“Ta nên đi thôi,” tôi nói và anh lái xe gật đầu.

“Chúc may mắn, con yêu,” bố gọi với theo. Tôi đóng cửa sổ và ngả ra sau, chiếc xe nổ máy rời khỏi lối rẽ vào nhà.

Trong chốc lát, chúng tôi ngồi trên xe không nói năng gì. Tôi cứ thản nhiên nhìn ra ngoải cửa sổ để xem có ai nhìn thấy tôi ngồi trên chiếc xe có tài xế riêng hay không và tự hỏi tôi là ai (cô gái mới mẻ trên EastEnders, có lẽ). Dù cho chúng tôi đang lướt rất nhanh trên đường cao tốc, trông tôi có lẽ chỉ như cái bóng lờ mờ.

“Thế...” một lúc sau anh tài xế hỏi. “Cô sẽ xuất hiện trên Morning Coffee, đúng không?”

“Vâng,” tôi nói và lập tức cười rất tươi. Trời, tôi phải dừng ngay lại. Tôi dám cá rằng Jeremy Paxman sẽ không cười toe toét một cách ngớ ngẩn như thế mỗi khi ai đó hỏi anh ta rằng có phải anh ta sẽ xuất hiện trên University Challenge hay không.

“Thế cô lên truyền hình để làm gì?” anh lái xe hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi định trả lời “Để được nổi tiếng và có thể kiếm vài bộ quần áo miễn phí,” thì bỗng nhận ra ý anh ta là gì.

“Một câu chuyện về tài chính,” tôi chậm rãi kể. “Tôi viết một bài báo trên tờ The Daily World, và những nhà sản xuất đã đọc nó, họ muốn tôi xuất hiện trong chương trình.”

“Cô đã lên truyền hình bao giờ chưa?”

“Chưa,” tôi bất đắc dĩ thừa nhận. “Chưa, chưa bao giờ.”

Chúng tôi dừng lại ở vài chỗ đèn đỏ, anh lái xe quay lại để quan sát tôi.

“Cô sẽ ổn thôi,” anh ta nói. “Chỉ cần đừng nghĩ đến sự sợ hãi.”

“Sợ ư?” tôi nói và phì cười. “Tôi không sợ. Tôi chỉ... đang mong chờ nó mà thôi.”

“Vậy thì tốt,” anh tài xế nói, quay mình trở lại. “Vậy thì cô sẽ ổn thôi. Có một số người, họ ngồi lên chiếc ghế sofa đó, nghĩ rằng họ ổn, họ thoải mái, họ sướng rơn... sau đó khi họ thấy ánh đèn đỏ, và biết có tới 2,5 triệu người trên cả nước đang xem họ. Thì họ bắt đầu hoảng sợ.”

“Ồ,” tôi ngừng một lúc rồi nói. “À... tôi không giống họ đâu! Tôi sẽ ổn mà!”

“Tốt,” người lái xe nói.

“Tốt,” tôi nhại lại, nhưng không quả quyết bằng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi sẽ ổn thôi. Dĩ nhiên là tôi sẽ ổn. Trước kia tôi chưa từng lo lắng, và tôi chắc chắn sẽ không bắt đầu...

Hai phẩy năm triệu người.

Chúa ơi. Khi bạn nghĩ về nó - bạn thấy nó quả là nhiều, đúng không? Hai phẩy năm triệu người, tất cả đều đang ngồi ở nhà, nhìn chăm chú vào màn hình. Nhìn chăm chú vào tôi. Chờ xem tôi sẽ nói gì tiếp theo.

Được rồi, đừng nghĩ về nó. Điều quan trọng là cứ nghĩ đến việc tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng như thế nào. Tôi đã tập đi tập lại trước gương tối qua và những gì mà tôi sẽ nói thực tế toàn là học thuộc cả.

Tất cả đều phải thật cơ bản và dễ hiểu, Zelda nói – vì dường như 76% khan giả của Morning Coffee là các bà nội trợ đang trông bọn trẻ con mới chập chững, là những người không có nhiều thời gian theo dõi, cô ta cứ xin lỗi mãi về cái gọi là “hội chứng đơn giản hoá” và nói rằng một chuyên gia tài chính như tôi chắc phải thấy thất vọng về điều đó lắm – dĩ nhiên, tôi đồng ý với cô ta.

Nhưng thật ra, tôi lại thấy nhẹ cả người. Thực sự, đối với tôi, càng đơn giản càng tốt. Ý tôi là, viết một bài báo cho tờ The Daily World với những ghi chép của tôi là một chuyện, nhưng trả lời những câu hỏi hóc búa trên chương trình truyền hình trực tiếp là một chuyện hoàn toàn khác.

Nên dù thế nào, tôi sẽ bắt đầu với câu “Nếu bạn được đề nghị lựa chọn giữa một chiếc đồng hồ quả lắc và £20.000, bạn sẽ chọn cái nào?” Rory và Emma sẽ trả lời, “Dĩ nhiên là 20.000 bảng rồi!” và tôi sẽ nói, “Chính xác. 20.000 bảng.” Tôi sẽ dừng lại một tẹo, để khan giả nghiền ngẫm con số đó, và rồi tôi sẽ nói, “Thật không may, khi Flagstaff Life đề nghị tặng khách hàng của họ một chiếc đồng hồ quả lắc để chuyển khoản tiền tiết kiệm, bên đó đã không nói với khách hàng rằng nếu làm thế, họ sẽ mất một gia tài trị giá £20.000 bảng!”

Cách đó nghe hay đấy, bạn có thấy thế không? Rory và Emma sẽ hỏi vài câu dễ ợt như kiểu “Mọi người làm gì để tự bảo vệ mình?” còn tôi sẽ đưa ra những câu trả lời đơn giản hay tuyệt. Và ngay khi kết thúc, để xoa dịu, chúng tôi sẽ nói về những thứ khác mà bạn có thể mua với £20.000 trong tay.

Thực ra, đó là phần tôi mong đợi nhất. Tôi đã nghĩ tới hàng đống chứ. Bạn có biết không, với £20.000 bạn có thể mua được những 40 chiếc đồng hồ Gucci, và phần còn lại sẽ đủ cho một cái túi đấy nhỉ?

Trường quay chương trình Morning Coffee ở Maida Vale, khi chúng tôi gần đến cổng, trông nó giống như trên đoạn mở đầu chương trình, tôi thấy phấn khích vô cùng. Tôi thực sự sắp được lên tivi rồi.

Người gác cổng vẫy chúng tôi qua thanh chắn, chúng tôi dừng lại bên ngoài 2 cánh cửa to đùng, và anh tài xế mở cửa xe cho tôi. Lúc bước xuống, chân tôi khẽ run run, nhưng tôi cố đi thật chững chạc, vào trong khu vực tiếp tân, rồi đến chỗ chiếc bàn giấy.

“Tôi đến tham gia chương trình Morning Coffee,” tôi nói và mỉm cười khi tôi chợt nhận ra tôi vừa mới nói gì. “Tôi định nói là...”

“Tôi hiểu ý cô mà,” cô lễ tân nhẹ nhàng nói nhưng tỏ vẻ thờ ơ. Cô ta tìm tên tôi trong danh sách, nhấn một nút điện thoại và nói “Jane à? Rebecca Bloomwood đang ở đây.” Sau đó cô ta chỉ dãy ghế mềm và nói “Sẽ có người xuống đón cô ngay.”

Tôi đi tới khu vực ghế ngồi rồi ngồi đối diện với một người phụ nữ trung niên có mái tóc đen dày, cổ đeo một chiếc vòng màu hổ phách rất to. Bà ta đang châm một điếu thuốc, và dù không còn hút thuốc nữa, tôi bỗng thấy mình cũng muốn hút một điếu.

Không phải vì tôi lo lắng hay gì cả. Chỉ đơn giản là tôi thích hút một điếu thôi.

“Xin lỗi bà,” cô tiếp tân lên tiếng. “Đây là khu vực không được hút thuốc ạ.”

“Chết tiệt,” người đàn bà nói giọng bực tức. Bà ta rít một hơi dài, rồi dập điếu thuốc vào một cái dĩa nhỏ và cười với tôi đầy bí ẩn. “Cô là khách mời của chương trình à?” Bà ta hỏi.

“Vâng,” tôi nói. “bà cũng vậy à?”

Người phụ nữ gật đầu. “Đến để giới thiệu cuốn tiểu thuyết mới của tôi, Blood Red Sunset,” bà ta hạ thấp giọng như đang hồi hộp lo sợ. “Một câu chuyện giật gân về tình yêu, tham vọng, giết chóc, trong một thế giới tàn nhẫn của những tay rửa tiền ở Nam Mỹ.”

“Ôi,” tôi nói. “Nghe nó thật...”

“Để tôi tặng cô một quyển,” người phụ nữ ngắt lời tôi. Bà ta cho tay vào trong túi xách hiệu Mulberry để bên cạnh và lôi ra một quyển sách đóng bìa cứng có màu rất nổi bật. “Nhớ nhắc tôi tên của cô.”

Nhắc bà ta?

“Tôi là Rebecca,” tôi nói. “Rebecca Bloomwood.”

“Tặng Becca,” người phụ nữ đọc to và kí ngoạc lên trang bìa. “Với tình yêu và lòng thương mến vô bờ.” Bà ta ký vèo một phát rồi đưa quyển sách cho tôi.

“Cám ơn nhiều...” Tôi liếc nhanh bìa cuốn sách. “Elisabeth.”

Elisabeth Plover. Thực sự là tôi chưa bao giờ nghe danh bà ta.

“Tôi nghĩ là cô đang tự hỏi tại sao tôi lại có thể biết nhiều về một thế giới đầy bạo lực, và hiểm nguy như thế.” Elisabeth nói. Bà ta ngả người về phía trước, nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt màu xanh lá cây to thô lố. “Thật ra là tôi đã từng sống với một tay rửa tiền trong vòng 3 tháng. Tôi đã yêu anh ta; tôi đã học được nhiều điều từ anh ta... và sau đó tôi đã phản bội anh ta.” Giọng bà ta bé dần thành tiếng nói thầm đầy run rẩy. “Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt anh ta nhìn tôi khi cảnh sát lôi anh ta đi. Anh ta biết những gì tôi đã làm. Anh ta biết tôi chính là một Judas Iscariot. Thế mà, thật là lạ, tôi lại nghĩ anh ta yêu tôi vì điều đó.”

“Chà,” tôi nói, thực sự thấy ấn tượng. “Tất cả chuyện này xảy ra ở Nam Mỹ sao?”

“Brighton,” bà ta dừng một lúc rồi nói. “Nhưng những tên rửa tiền thì ở đâu cũng thế mà thôi.”

“Rebecca?” một giọng nói cất lên, trước khi tôi kịp nghĩ câu trả lời cho ý kiến vừa rồi, cả 2 chúng tôi ngẩng lên, và thấy một cô gái với mái tóc dài đen thẳng, mặc quần jeans, và áo len cổ lọ đen, đang rảo bước về phía chúng tôi. “Tôi là Zelda. Chúng ta đã nói chuyện hôm qua?”

“Zelda!” Elisabeth thốt lên, đứng dậy. “Em thế nào rồi, cưng ơi?” Bà ta dang tay ra và Zelda nhìn bà ta chằm chằm.

“Tôi xin lỗi,” cô ta nói, “chúng ta có...” cô ngừng nói khi nhìn thấy cuốn Blood Red Sunset trên tay tôi. “À vâng, đúng rồi. Elisabeth Plover. Một nhà nghiên cứu sẽ xuống dưới này đón chị ngay trong giây lát. Trong lúc đó, chị hãy đi uống cà phê nhé.” Cô ta mỉm cười rồi quay sang tôi. “Rebecca, chị đã sẵn sàng chưa?”

“Rồi!” tôi háo hức nói, đứng bật dậy. (Thực sự, tôi thấy rất hãnh diện khi Zelda đích than đi xuống đón tôi. Ý tôi là, không phải ai cô ta cũng xuống đón.)

“Rất vui được gặp chị,” Zelda nói, bắt tay tôi, “Rất vui khi chị tham gia chương trình. Bây giờ, như mọi khi, chúng ta hoàn toàn phấn khích – nên nếu chị đồng ý, tôi nghĩ là chúng tôi nên đi thẳng đến chỗ làm tóc, trang điểm và chúng ta có thể nói chuyện trên đường đi.”

“Tất nhiên là được,” tôi nói, cố không tỏ ra quá hồ hởi. “Ý kiến hay đấy.”

Làm tóc và trang điểm. Việc này quá tuyệt!

“Có chút thay đổi trong kế hoạch mà tôi cần phải thông báo với chị,” Zelda nói. “Chị không phải lo đâu... Bella có nói gì không?” Cô ta hỏi người tiếp tân.

Cô tiếp tân lắc đầu, và Zelda càu nhàu gì đó kiểu như “Con bò cái dần độn.”

“Được rồi, đi thôi,” cô ta nói, dẫn tôi rẽ sang hướng có 2 cánh cửa đẩy. “Tôi nghĩ là hôm nay thậm chí sẽ còn cuồng nhiệt hơn mọi ngày. Một trong những vị khách mời thường xuyên không thể tới được, nên chúng tôi đang tìm phương án thay thế và có chút trục trặc trong nhà bếp...” Cô ta đẩy cửa và bây giờ chúng tôi đang đi dọc một dãy hành lang trải thảm xanh đầy tiếng người ồn ào. “Còn nữa, hôm nay chúng ta sẽ có Heaven Sent 7 đấy,” cô ta ngoái sang tôi nói. “Có nghĩa là tổng đài điện thoại hôm nay sẽ bị tắc nghẽn do người hâm mộ gọi tới, và chúng tôi còn phải tìm một phòng thay quần áo có đủ chỗ cho 7 gã khổng lồ nữa chứ.”

“Phải rồi,” tôi thờ ơ nói. Nhưng trong lòng tôi phấn khích tột độ. Heaven Sent 7? Ý tôi là... quả thật họ rất nổi tiếng! Và tôi sắp xuất hiện trong cùng một chương trình với họ! Tôi định nói là – tôi sẽ được gặp họ và làm mọi thứ khác nữa, đúng không nào? Có khi sau đó chúng tôi sẽ cùng đi uống nước và trở thành những người bạn thân thực sự. Họ đều trẻ hơn tôi một chút, nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Tôi sẽ như chị gái của họ vậy.

Hoặc tôi có thể đi chơi với một trong số họ! Trời, đúng rồi! Anh chàng đẹp trai với mái tóc đen. Nathan. (Hay là Ethan nhỉ? Tên gì cũng được.) Sau chương trình anh ta sẽ quyến rũ tôi, bí mật mời tôi ăn tối mà không có những người khác đi cùng. Chúng tôi sẽ tới một nhà hàng nhỏ, và lúc đầu có thể sẽ kín đáo và khá dè dặt, nhưng sau đó cánh nhà báo sẽ tìm ra và chúng tôi sẽ trở thành một trong những cặp đôi nổi tiếng luôn được quan tâm nhiều nhất. Và tôi sẽ mặc...

“Được rồi, chúng ta đến nơi rồi,” Zelda nói và tôi chăm chú nhìn quanh.

Chúng tôi đứng trước cửa một căn phòng đầy những gương và đèn rọi xếp thành hàng ngang. Ba người đang ngồi trên ghế trước gương, mặc áo choàng không tay và được mấy cô gái vận quần jeans trông rất sành điệu trang điểm; còn một người đang được sấy tóc. Có một chút nhạc nền, tiếng nói chuyện than mật, không khí có sự hoà quyện giữa mùi nước xịt tóc, phấn thoa mặt và cà phê.

Về cơ bản đó chính là thiên đường theo định nghĩa của tôi.

“Vậy,” Zelda nói, dẫn tôi đến gặp một cô gái có mái tóc đỏ. “Chloe sẽ trang điểm cho cô, và sau đó chúng tôi đưa cô tới tủ quần áo. Được không?”

“Được,” tôi nói, mắt mở to khi nhìn vào bộ đồ trang điểm của Chloe. Có hàng tỷ các chổi cọ, lọ, ống tuýp nằm rải rác trên quầy trước mặt chúng tôi, tất cả đều là của các hãng nổi tiếng như Channel và MAC.

“Bây giờ, về phần của cô,” Zelda tiếp tục khi tôi ngồi lên chiếc ghế xoay. “Như tôi đã nói, chúng tôi đã áp dụng một thể thức hơi khác so với những thứ chúng ta đã bàn trước đó...”

“Zelda!” một giọng đàn ông từ phía ngoài vang lên. “Bella đang đợi cô trên điện thoại đấy!”

“Ôi khỉ thật,” Zelda nói. “Cô thấy đấy, Rebecca, tôi phải nghe cuộc gọi này, nhưng tôi sẽ quay lại ngay khi tôi có thể. Được chứ?”

“Được,” tôi vui vẻ nói, trong khi Chloe đang mặc cho tôi chiếc áo choàng không tay và cuốn tóc tôi ra đằng sau bằng một cái băng vải to đùng. Đài đang phát bài của Lenny Kravitz mà tôi yêu thích.

“Tôi sẽ chỉ làm sạch da, phối màu, và trang điểm cơ bản cho chị,” Chloe nói. “Chị có thể nhắm mắt lại...”

Tôi nhắm mắt và, sau vài giây, cảm thấy một lớp chất lỏng mịn, mát đang được thoa lên mặt. Đó là cảm giác thú vị nhất trên đời. Tôi có thể ngồi đây cả ngày.

“Thế,” một lúc sau Chloe hỏi. “Chị tham dự chương trình nói về chủ đề gì?”

“À... tài chính,” tôi nói một cách chung chung. “Một bài báo về tài chính.”

Thực sự thì tôi thấy quá thoải mái, tôi chẳng thể nhớ ra đang làm gì ở đây nữa.

“À, phải rồi,” Chloe nói, thoa đều kem nền lên khắp mặt tôi. “Trước đó họ có nhắc về vấn đề tài chính nào đó.” Cô ta lấy hộp đánh mặt, trộn vài màu với nhau, rồi cầm một cây cọ lên. “Thế chị là chuyên gia tài chính à?”

“À,” tôi nói có đôi chút lúng túng. “Chị biết rồi đấy.”

“Ồ,” Chloe nói, bắt đầu đánh màu lên mí mắt tôi. “Tôi chả biết gì về tiền nong cả.”

“Tôi cũng vậy!” cô gái có mái tóc sẫm màu ở bên kia phòng phụ hoạ. “Nhân viên kế toán của tôi chịu thua khi cố giải thích tất cả những thứ đó cho tôi. Ngay khi anh ta nhắc đến từ ‘thuế hàng năm’ là đầu óc tôi lại đờ ra.”

Tôi đồng cảm trả lời. “Tôi cũng vậy!” và bắt đầu tán gẫu những chuyện của con gái – nhưng sau đó đã dừng lại được. CHuyện của Janice và Martin vẫn còn nguyên khiến tôi không thể cợt nhả.

“Chắc các chị biết nhiều về các khoản tài chính của mình hơn là các chị tưởng đấy,” tôi nói. “Nếu thực sự không biết... thì các chị nên nghe lời khuyên của ai đó biết cách.”

“Ý chị là một chuyên gia tài chính như chị à?” cô gái nói.

Tôi cười lại, cố trông thật tự tin – nhưng tất cả những thứ nói tôi là một “chuyên gia tài chính” đang làm tôi mất hết bình tĩnh. Giờ đây, tôi có cảm giác như, có thể bất cứ lúc nào, ai đó sẽ bước vào, hỏi tôi một câu hỏi không thể trả lời được về lợi tức trái phiếu của Nam Phi, và sau đó sẽ tố cáo tôi là con mụ lừa đảo. Tạ ơn Chúa là tôi biết chính xác sẽ nói gì khi được phát trên truyền hình.

“Xin lỗi, Rebecca,” Chloe nói, “tôi phải cắt ngang chị. Giờ tôi đang nghĩ đến màu đỏ mâm xôi để tô môi. Chị thấy thế có được không?”

Vì tất cả những cuộc chuyện trò này, tôi đã không thực sự chú ý đến việc cô ta làm gì với mặt tôi. Nhưng khi tôi nhìn hình mình trong gương, tôi hoàn toàn không thể tin được. Mắt tôi to quá, và tự nhiên tôi lại có đôi gò má thật tuyệt vời... thực sự, trông tôi như một người khác vậy. Tại sao từ trước tới giờ tôi không trang điểm hàng ngày như thế này nhỉ?

“Chà,” tôi thì thào.

“Thật dễ dàng hơn rất nhiều bởi vì chị rất bình tĩnh,” Chloe ngắm, với tay vào trong chiếc vali trang điểm màu đen. “Bọn tôi đã gặp những người sợ đến phát run. Thậm chí cả những người nổi tiếng. Bọn tôi chả trang điểm nổi cho họ.”

“Thật à?” tôi nói và ngả người về phía trước, chực nghe mấy câu chuyện phiếm của những người trong cuộc. Nhưng giọng nói của Zelda đã cắt ngang câu chuyện của chúng tôi.

“Xin lỗi, Rebecca!” cô thốt lên. “Phải rồi, chúng ta đang làm gì thế này? Trang điểm đẹp lắm. Thế còn tóc thì sao?”

“Nó đã được cắt rất đẹp rồi,” Chloe nói, cầm vài sợi tóc của tôi lên và lại thả chúng xuống, giống y hệt Nicky Clarke trên chuyên mục làm đẹp. “Tôi sẽ chỉ cần sấy tóc cho mềm mượt thôi.”

“Được,” Zelda nói. “Và sau đó chúng ta sẽ cho cô ấy xem tủ quần áo.” Cô ta nhìn vào thứ gì đó trên chiếc bìa kẹp hồ sơ, rồi ngồi lên chiếc ghế xoay cạnh tôi. “Được rồi, vậy, Rebecca, chúng ta cần phải thoả luận về phần của chị.”

“Tốt,” tôi nói, rất phù hợp với cái giọng thạo việc của cô ta. “Ờ, tôi đã chuẩn bị hệt như cô muốn. Thực sự đơn giản và dễ hiểu.”

“Đúng vậy,” Zelda nói. “Ờ, đó chính là vấn đề tôi định nói. Chúng tôi đã có cuộc nói chuyện tại cuộc họp hôm qua, và cô sẽ thích điều này cho mà xem, rốt cuộc là chúng tôi không cần nó quá đơn giản.” Cô ta cười. “Cô có thể cứ nói về chuyên môn tuỳ ý cô!”

“Ồ, được thôi,” tôi rụt rè nói. “Ờ... tốt! Hay lắm! Mặc dù có lẽ tôi sẽ vẫn giữ nó ở trình độ tương đối thấp...”

“Chúng tôi muốn tránh việc coi thường khan giả. Ý tôi là, họ đâu phải là trẻ nít!” Zelda hơi hạ thấp giọng. “Hơn nữa hôm qua chúng tôi đã có thêm vài bản điều tra khan giả mới, và có vẻ như 80% những người xem cảm thấy bị coi thường bởi một số hoặc tất cả nội dung các chương trình. Về cơ bản, chúng tôi phải sửa lại sự đối trọng đó. Nên chúng tôi đã lập kế hoạch thay đổi hoàn toàn phần của chị!” Cô ta tươi cười với tôi. “Chúng tôi nghĩ là, thay vì chỉ có một phần phỏng vấn đơn giản, chúng ta sẽ làm nó giống như một cuộc tranh luận gắt gao hơn.”

“Một cuộc tranh luận gắt gao?” tôi nhắc lại, cố không tỏ ra hoảng sợ như tôi đang cảm thấy.

“Chính xác!” Zelda nói. “Điều mà chúng tôi muốn chính là một cuộc thảo luận sôi nổi! Đánh giá bay vèo vèo, cổ gân lên. Đại loại là như vậy.”

Đánh giá ư?

“Thế có được không?” Zelda nói, nhăn mặt với tôi. “Trông chị hơi...”

“Tôi ổn mà!” Tôi cố cười tươi. “Chỉ là... tôi đang mong chờ nó mà thôi! Một cuộc tranh luận sôi nổi. Tuyệt!” Tôi hắng giọng. “Và... và tôi sẽ tranh luận với ai?”

“Một đại diện của phía Flagstaff Life,” Zelda hoan hỉ nói. “Đối đầu trực tiếp với kẻ thù. Điều đó sẽ làm nên một chương trình truyền hình hay tuyệt!”

“Zelda!” một giọng nói từ phía ngoài phòng. “Lại là Bella!”

“Ôi, vì Chúa!” Zelda nói rồi đứng dậy. “Rebecca, tôi sẽ quay lại trong giây lát thôi.”

“Được mà,” tôi nói. “Lát nữa gặp chị.”

“Được rồi,” Chloe vui vẻ nói. “Để tôi tô son cho chị trong khi cô ấy đi.

Cô ta lấy ra một chiếc chổi dài và bắt đầu tô môi tôi, còn tôi thì nhìn mình trong gương, cố tỏ ra thật bình tĩnh, cố tỏ ra không hoảng loạn. Nhưng cổ họng tôi như đang bị thít chặt lại, một không thể nuốt nổi nữa. Tôi chưa bao giờ lo lắng đến thế từ trước đến giờ.

Tôi không thể nói được gì trong một cuộc tranh luận sôi nổi!

Tại sao tôi lại muốn lên tivi cơ chứ?

“Rebecca, chị có thể cố giữ yên môi được không?” Chloe cau mày nói tỏ vẻ khó hiểu. “Động đậy nhiều quá.”

“Xin lỗi,” tôi thì thào, nhìn vào mình trong gương, trông tôi như là một con thỏ bị đóng băng. Cô ta nói đúng, toàn than tôi đang run lẩy bẩy. Ôi, Chúa ơi, chuyện này thật không hay chút nào. Tôi phải bình tĩnh. Nghĩ đến những điều vui vẻ. Nghĩ đến Thiền.

Cố gắng nghĩ đến chuyện khác, tôi tập trung nhìn vào hình mình. Trong tiếng nhạc nền tôi nghe thấy tiếng Zelda đứng ngay hành lang, nói chuyện qua điện thoại với vẻ đầy tức giận.

“Đúng,” tôi có thể nghe thấy tiếng cô ta nói cộc lốc. “Đúng. Nhưng vần đề là, Bella, chúng tôi trả tiền cho cô làm trợ lý là để cô có mặt. Thế tôi phải làm cái quái gì bây giờ?” Cô ta nhìn ra, thấy ai đó, và vẫy tay chào. “Được rồi, Bella, thực sự tôi thấy rằng...”

Một phụ nữa tóc vàng và 2 gã đàn ông xuất hiện ngoài hành lang, và Zelda gật đầu chào họ cáo lỗi. Tôi không thấy mặt họ, nhưng họ đều đang khoác những chiếc áo choàng sang trọng và xách cặp da, một trong hai gã đàn ông đang cầm một cái kẹp tài liệu đựng đầy giấy tờ. Chiếc áo khoác của người phụ nữ thực sự khá đẹp, tôi thầm nghĩ. Cô ta xách chiếc túi hiệu Louis Vuiton thật lộng lẫy. Tôi đang tự hỏi cô ta là ai.

“Đúng,” Zelda nói. “Đúng vậy. Vậy thì, nếu cô có thể đề xuất một chủ đề nào khác cho hộp thư truyền hình...”

Cô ta nhướn lông mày với người phụ nữ kia, người phụ nữ nhún vai và quay mặt sang nhìn tấm áp phích treo trên tường. Khi cô ta quay sang, tim tôi gần như ngừng đập.

Bởi vì tôi đã nhận ra cô ta. Đó là Alicia. Alicia của hãng Truyền thong Brandon đang đứng cách tôi chỉ khoảng 5m.

Tôi như chỉ muốn cười vào sự phi lý này. Cô ả đang làm gì ở đây vậy? Vì Chúa, mụ quỷ cái chân dài Alicia đang làm gì ở đây vậy?

Một trong 2 gã đàn ông quay lại để nói gì đó với cô ả - và khi tôi nhìn thấy mặt anh ta, tôi nghĩ tôi cũng đã nhận ra anh ta. Anh ta lại là một nhân viên của Brandon, đúng không nhỉ? Lại một trong những gã trẻ măng, mặt búng ra sữa và đầy tham vọng.

Nhưng họ đang làm cái quái gì ở đây thế? Chuyện gì đang diễn ra vậy? Chắc chắn nó không thể là...

Tất cả bọn họ không ở đây vì chuyện...

Không. Ôi không. Bỗng nhiên tôi thấy lạnh toát.

“Luke!” giọng của Zelda từ ngoài hành lang, và tôi thấy thực sự choáng váng... “Rất vui vì anh đã đến. Chúng tôi luôn lấy làm vinh hạnh khi anh tham dự chương trình. Anh biết đấy, tôi không biết anh đại diện cho Flagstaff Life, cho tới khi Sandy nói...”

Chuyện này không thể xảy ra được. Làm ơn nói với tôi rằng chuyện này đang không xảy ra đi.

“Cô phóng viên viết bài báo đã đến đây rồi,” Zelda nói, “Tôi đã nói trước cho cô ấy mọi việc sắp tới. Tôi nghĩ nó sẽ làm nên một chương trình truyền hình hay tuyệt, 2 người sẽ cùng nhau tranh luận!”

Cô ta bắt đầu rời khỏi hành lang, qua gương tôi thấy Alicia và gã đàn ông trẻ tuổi hăm hở đi theo. Rồi người đàn ông thứ 3 khoác áo choàng cũng lộ diện. Mặc dù giật thót người nhưng tôi không thể dừng lại được. Tôi chầm chậm dõi theo khi hắn đi ngang qua cửa.

Tôi bắt gặp cặp mắt sẫm, nghiêm nghị của Luke Brandon và hắn cũng nhìn thấy tôi, và trong vài giây im lặng, chúng tôi nhìn nhau trân trối. Sau đó hắn bất ngờ quay mặt đi và bước ra khỏi hành lang. Giờ chỉ còn lại mình tôi, nhìn vô vọng vào hình ảnh đau khổ của mình trong gương.

Ý CHÍNH CHO CUỘC PHỎNG VẤN TRÊN TRUYỀN HÌNH

NHỮNG LỜI KHUYÊN ĐƠN GIẢN VÀ DỄ HIỂU VỀ TÀI CHÍNH

Thích cái nào hơn: đồng hồ hay 20000 bảng? Câu trả lời hiển nhiên.

Flagstaff Life lừa đảo những khách hàng ngây thơ. Hãy đề phòng.

Xem nào...

Luôn hết sức cẩn thận với tiền của bạn.

Không nên dồn tất cả tiền vào một cuộc đầu tư mà nên đa dạng hoá.

Đừng làm mất tiền do sơ suất.

Đừng

NHỮNG THỨ BẠN CÓ THỂ MUA VỚI £20.000

Xe đẹp, ví dụ như loại BMW cỡ nhỏ.

Vòng cổ ngọc trai và kim cương của Aspreys kèm với một chiếc nhẫn kim cương to

3 chiếc váy dạ hội sang trọng, ví dụ của John Galliano

Một cây đàn piano hiệu Steinway hoành tráng

5 chiếc ghế sofa bằng lông tuyệt đẹp của cửa hiệu Conran

40 chiếc đồng hồ Gucci vá một chiếc túi

Hoa được chuyển đến hàng tháng trong vòng 42 năm

55 chú cún con nhà nòi dòng Labrador

80 chiếc áo chui đầu dệt bằng len cashmere

666 chiếc áo nịt

454 lọ kem dưỡng da hãng Helena Rubinstein

800 chai sâm panh

2.860 chiếc bánh pizza Fiorentina

15.384 tuýp Pringles

90.909 gói Polo bạc hà.