Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 2 - Chương 70: Liễu an nhiên-a sát

"Rầm"

Liễu An Nhiên và Bạch Kết bị nhốt không rõ bao lâu, dường như rất lâu cũng dường như rất nhanh. Đương lúc hai người cho rằng họ sẽ không ra ngoài được đột nhiên bên trên vang lên tiếng nổ đinh tai nhứt óc, tiếp đó đất đá phía trên chấn động kịch liệt.

Đất đá bị chấn động mạnh rơi xuống hốc động, Bạch Kết đứng bên trong cùng hốc động không khá bị đá vụn rơi xuống. Hắn nhìn đến Liễu An Nhiên dứng ngoài cùng, quyết định giơ tay kéo cô về phía mình.

Hai người nép sát vào cuối hốc động mới miễn cưỡng tránh đất đá bên trên rơi trúng. Vì không gian không quá cho phép, Liễu An Nhiên gần như được Bạch Kết ôm vào trong ngực.

Tiếng nổ vang lên bốn lần liên tiếp, đất đá rung chuyển kịch liệt dần dừng lại, phía trên đã hở ra một khoảng nhỏ để lọt ánh sáng mặt trời vào.

Liễu An Nhiên nép ở góc tối, ánh sáng đường đột chiếu vào khiến mắt cô có chút đau rát.

Phát hiện lỗ hổng, bên ngoài không còn tiếng nổ nữa, cơ hồ nghe thấy người chỉ huy di chuyển đống đá to nhỏ bên ngoài ra, lộ ra một cái hố lớn.

Ánh sáng từ miệng hố bỗng chợt bị tối lại, có người đứng ở miệng hố gọi lớn "Có ai ở bên dưới không? Liễu cô nương?"

Liễu An Nhiên bị nhốt bên dưới quá lâu không ăn không uống trên người lại tràn ngập vết thương lớn nhỏ đã sớm không còn sức. Cô hiện tại dựa cả người vào Bạch Kết để đứng vững. Hiển nhiên dù hiện tại nàng lên tiếng bên trên cũng không nghe thấy âm thanh yếu ớt của nàng.

Bên trên không nghe thấy ai đáp liền ném một đoạn dây thừng xuống, người vừa gọi cô men theo dây thừng nhảy xuống động.

Người đi xuống là một binh sĩ mặc giáp y Phong Nguyệt, trên tay cầm đuốc, chiếu sáng cả hốc động nhỏ hẹp.

Binh sĩ mượn ánh lửa nhìn thấy Liễu An Nhiên, khuôn mặt vui mừng nhưng nhìn đến nam tử bạch y lạnh lùng ôm nàng liền thất sắc. Binh sĩ lắm bắp kinh hãi "Ngươi... Ngươi..."

Bạch Kết buông Liễu An Nhiên ra, một hai bước liền đến trước mặt binh sĩ. Không rõ từ khi nào hắn rút ra một dao găm kề lên cổ binh sĩ kia.

Ánh sáng phía trên bị chặn lại một lần nữa, từ trên miệng hố vang lên tiếng nữ tử thanh lãnh "Có chuyện gì?"

Khoảng cách từ miệng hố đến đáy động quá xa, người phía trên không nhìn thấy hoàn cảnh bên dưới.

Bạch Kết nhỏ giọng uy hiếp "Im lặng, đưa nàng lên."

Binh sĩ kia hoảng sợ gật đầu như băm tỏi.

Bạch Kết thả hắn ra, hắn liền vội chạy lại đỡ Liễu An Nhiên lên, một mặt hướng phía trên nói lớn "Tìm thấy Liễu cô nương rồi!"

Binh sĩ lấy dây thừng buộc ngang hông Liễu An Nhiên, người phía trên thấy sức nặng liền kéo dây lên.

Khanh Khanh lạnh nhạt đứng phía trên nhìn dây thừng kéo lên nữ tử thanh y sộc sệch dính đầy máu đang trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh.

Nhóm binh sĩ khác vội kéo Liễu An Nhiên lên, cởi lấy dây thừng ném xuống bên dưới kéo binh sĩ bên dưới lên.

Khanh Khanh kiểm tra trên dưới Liễu An Nhiên một lượt, ngoại trừ vết thương có chút nặng nhưng đã xử lí qua không có gì đáng ngại. Chỉ là mệt mỏi quá độ mà ngất đi.

Nhóm binh sĩ kéo binh sĩ được cử xuống hố thăm dò lên, còn đang kì quái vì sao trọng lượng của hắn đột nhiên nặng như vậy đã thấy bóng trắng nương theo dây thừng phi thân lên mặt đất. Binh sĩ bị Bạch Kết xách lên thô lỗ ném trên mặt đất.

Khanh Khanh nhìn tới hắn, đôi mày nhíu lại "Bạch Kết?!"

Bạch Kết nhìn nàng rồi lại nhìn Liễu An Nhiên bị ngất được nàng nâng đỡ. Hắn như muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, xoay người rời đi.

"Ai phái ngươi đến?" Khanh Khanh để Liễu An Nhiên tựa vào tảng đá lớn bên cạnh, đứng dậy.

Bạch Kết nghe lời chấp vấn của nàng, dừng lại "Ngươi hẳn là rõ ràng."

Khanh Khanh cau mày "Thượng Quan Tề?"

Bạch Kết không lên tiếng.

Thượng Quan Tề đúng là đối với nàng cừu hận sâu đậm, không đội trời chung. Hắn rơi vào thế hạ phong vốn không thể cự mình nhưng vẫn được quý nhân trợ giúp, ổn định lên liền không quên đi nàng.

Khanh Khanh đối với Thượng Quan Tề luôn luôn "nhớ thương" nàng cũng lười để ý, dù sao hắn đánh không lại nàng... Nhưng hắn lại thích chơi trò tiểu nhân!

Khanh Khanh lạnh nhạt phun ra ba chữ "Ta ở đây."

Ta ở đây, muốn giải quyết chuyện gì thì cứ tự nhiên.

Bạch Kết nhếch môi cười khẽ "Đang bị thương, đánh không lại."

Khanh Khanh nhíu mày, không phải ngươi còn có mấy cái tà thuật nữa sao?!

"Vậy ngươi cho rằng ta sẽ cứ vậy thả ngươi đi?"

Bạch Kết thản nhiên hỏi "Ngươi muốn gì?"

Khanh Khanh cười lạnh "Tổn thương người của ta còn có thể bình yên đi như vậy?! Ta cũng không phải kẻ dễ bắt nạt."

Bạch Kết im lặng nhíu mày.

Khanh Khanh ngoắt tay về phía hắn "Ta với ngươi đánh một trận, ngươi thắng liền có thể đi, nếu ngươi thua..."

Nàng nheo mắt nguy hiểm nhìn hắn "Trở về nói cho chủ nhân của ngươi biết đừng động tay động chân vào người của ta. Ta không rõ mạng hắn còn lưu được đến khi nào đâu!"

Liễu An Nhiên bị đau mà tỉnh lại. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một đống băng vải, y phục dính đầy máu dưới đất.

Có người bước ra từ bình phong, nàng trực tiếp dẫm lên đống vải đi đến bên giường. Liễu An Nhiên cũng đưa mắt nhìn theo.

Khanh Khanh ném mấy lọ thuốc cùng băng vải mới lên giường, nhìn thấy cô đã tỉnh cũng không câu nệ gì, trước tiếp ngồi bên giường.

"Yếu như vậy!"

Liễu An Nhiên khẽ cười, sơ ý động vào vết thương đau đến nụ cười cứng lại "Ta không giống như trước kia, hiện tại cũng chỉ là một phế vật."

Khanh Khanh ném cho cô một cái ánh mắt khinh thường "Còn biết bản thân là phế vật?"

Liễu An Nhiên chỉ cười trừ.

"Đống thuốc kia ngươi xem thứ nào uống được liền uống." Khanh Khanh hất cằm chỉ về mấy lọ thuốc linh tinh nàng ném trên giường. Dù sao cô cũng là y sư, không vấn đề gì đi?!

Liễu An Nhiên có chút dở khóc dở cười "Người khác không nói qua thuốc dùng thế nào?"

"Hàm Mộc Vân từng nói qua, quên rồi. Có cần gọi nó đến nói lại cho ngươi một lần?"

Liễu An Nhiên xua xua tay, cô chống tay ngồi dậy. Khanh Khanh nhìn dáng vẻ chật vật của cô cũng không có ý tứ đến đỡ.

Liễu An Nhiên lấy mấy lọ thuốc đổ ra tay ngửi ngửi, nhận thức được mấy viên thuốc có lợi cho vết thương liền uống.

Liễu An Nhiên ngẩn đầu đối diện với ánh mắt của nàng "Nhìn cái gì?"

Khanh Khanh thu tầm mắt, làm như chưa có gì sảy ra "Không có gì?"

"Nghĩ xem nên báo đáp ta thế nào sao?"

Khanh Khanh lườm cô "Ta không nói mang ơn ngươi, đều là ngươi chủ trương."

Liễu An Nhiên không phục nói "Dù sao cũng là ta giúp ngươi, hai lần, ta phải tính đủ."

Khanh Khanh trầm lặng nhìn cô "Lần đó... Lần đó sảy ra chuyện gì?"

"Vương Tường Hải chưa nói qua cho ngươi?"

Liễu An Nhiên hời hợt cười "Cũng đúng, hắn làm sao nói ra ah. Cũng không có gì, nhiệm vụ thất bại, đội trưởng đẩy ta ra làm bia đỡ đạn cho bọn họ chạy trốn. Cứ như vậy mà chết."

Khanh Khanh im lặng nhìn nữ tử có chút xa lạ lại có chút thân thuộc trước mặt.

Nhiệm vụ lần đó là của nàng, tổ chức chỉ đích danh nàng và Vương Tường Hải đi. Nhưng mà nữ tử trước mặt, A Sát kiếp trước thay nàng đi.

Một đi không trở về.

Năm đó nàng mười ba tuổi.

Liễu An Nhiên thấy Khanh Khanh thất thần liền huơ huơ tay "Này... Cảm động như vậy sao?"

Khanh Khanh lườm cô một cái, quay mặt đi, dời đi đề tài "Tên ngươi thật khó nghe."

Liễu An Nhiên ngẩn ra "Hả? Tên ta?"

Liễu An Nhiên lầm bầm lầu bầu "Ngươi nghĩ ta muốn sao? Đây là tên của nguyên chủ, ta không thất đức đến mức đổi luôn tên của người ta đâu. Ta hiện tại là phế vật, rất yếu được chưa, tên ta giống người ta thì thế nào?!"

Khanh Khanh cúi đầu, che giấu cánh môi giương lên hình bán nguyệt.

Liễu An Nhiên im lặng đi nhìn nữ tử trước mặt.

Hai người đều cảm thấy khá là vi diệu. Kiếp trước hai người họ chỉ ở cùng nhau ba năm, xem như là kề vai sát cánh, vào sinh ra tử. Cả hai ở kiếp trước đều chết trong oán hận, chết khi thanh xuân còn dài như vậy.

Hai người đều không ngờ đến họ sẽ xuyên qua một thời không khác, còn gặp lại nhau, trả nợ cho đối phương.

Kiếp trước Khanh Khanh nợ ân tình một A Sát, kiếp này nàng nợ một Liễu An Nhiên.

Rõ ràng nữ tử kia không thích nàng, thậm chí luôn nghĩ cách gây khó dễ cho nàng nhưng lại tình nguyệt hi sinh vì nàng, không chỉ một lần...

__________________

P/s: Kết thúc thời gian bù chap ah~ Kể từ tuần sau lịch update sẽ quay lại vào Thứ 5 và Chủ Nhật hàng tuần nha.

Tối an~