Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 2 - Chương 42: Hạ huyền

"Ngươi là người Xích Hà cung?"

Hắc Kết kinh ngạc nhìn nam nhân hắc y trầm ổn lạnh lùng.

Nam nhân tùy tiện băng lại vết thương trên tay, khom người hướng Hắc Kết hành lễ "Thuộc hạ Hạ Huyền ra mắt Tứ công tử!"

Hắc Kết há miệng kinh ngạc, nam tử gọi là Hạ Huyền đứng dậy thoáng nhìn qua Khanh Khanh bên cạnh y "Thuộc hạ theo lệng quốc sư đến giúp đỡ công tử."

Vị "Sư tỷ" Xích Hà cung thoáng ngẩn ra, sau đó lấp bấp hỏi "Ngươi là thuộc hạ của đại sư huynh?"

Hạ Huyền nhếch môi cười nhạt, hướng nàng ta "Nhị tiểu thư."

Hạ Huyền thu hồi ánh mắt nhìn Xích Dụ Yên, lại một lần nữa rơi trên người Khanh Khanh.

Hắc Kết như nhận ra điều gì đột nhiên hốt hoảng, y kéo Khanh Khanh ra phía sau, che chắn trước mặt nàng.

Hạ Huyền cười nhạt nhúng vai "Tứ công tử đang lo lắng cái gì? Thuộc hạ cũng không thể làm hại người của người!"

Hắc Kết cắn răng, cố tỏ ra bình thường che dấu sự hoảng sợ trong đôi mắt "Nàng họ Lãnh, là bằng hữu quen biết ở Phong Nguyệt!"

Khanh Khanh nhíu mày, tại sao y phải che dấu?

Xích Dụ Yên nhìn Khanh Khanh phía sau Hắc kết, thoáng muốn nói lại thôi.

Hạ Huyền khẽ cười "Công tử không cần giải thích cho thuộc hạ đi? Thuộc hạ chỉ phụng mệnh quốc sư đến phù trợ người truy bắt Xích Liệt, không có ý gì khác!"

Nói đoạn Hà Huyền đi đến một góc của kết giớ ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần "Kết giới tạm thời có thể duy trì đến khi bão cát kết thúc, các vị an tâm nghi ngơi." Vốn dĩ hắn có thể một mình rời khỏi, bỏ mặt lại mọi người nhưng giữa đường lại gặp Hắc Kết. Hắn phụng mệnh bảo vệ Hắc Kết, đành tiện nghi cho những người khác.

Mọi người cũng tản mỗi nhóm một góc mà nghỉ ngơi.

Hắc Kết thoáng nhìn qua Khanh Khanh tựa bên cạnh y nghỉ ngơi, nhỏ giọng hỏi Xích Dụ Yên "Tỷ sao lại ở đây?"

Xích Dụ Yên ngồi cách hai người không xa lắm "Theo lệnh sư phụ đến!" Nàng ta nhìn Hắc Kết lại nhìn Khanh Khanh "Nàng..."

Hắc Kết nhỏ giọng "Nàng có chút chuyện không nhớ đến nữa."

Xích Dụ Yên nhíu mày "Đệ cho nàng ta dùng Vong Tình thủy?" Trước đây Hắc Kết trở về Xích Hà cung có đem đi một bình Vong Tình thủy, thì ra là cho nàng dùng.

Hắc Kết nhẹ nhàng gật đầu.

Hạ Huyền ngồi bên góc kia không biết từ khi nào đã để ý đến hai người nói chuyện bên này. Nghe Xích Dụ Yên nhắc đến Vong Tình thủy khóe môi không khỏi nhếch lên. Hắn nhìn Khanh Khanh tựa bên cạnh Hắc Kết nhắm mắt dưỡng thần thầm cân nhắc gì đó.

Ánh mắt Xích Dụ Yên dừng ở Khanh Khanh một hồi, Hắc Kết thoáng nhíu mày, y dùng áo choàng che Khanh Khanh lại "Sư tỷ!"

Xích Dụ Yên nhếch môi tự giễu "Ta cũng không ăn thịt nàng ta!"

"Nhưng tỷ từng đả thương nàng!"

Nụ cười bên môi nàng ta thoáng sửng lại "Đệ...". Xích Dụ Yên thu hồi lại ánh mắt, quay mặt đi, nam nhân nào cũng vậy đều hận Xích Hà cung, chỉ vì nàng?!

Bão cát càng ngày càng lớn, không có dấu hiệu ngừng trong đêm. Đợi phía chân trời có vệt nắng, bán mặt trời nhô lên, lúc bấy giờ bão cát mới dừng lại.

Hạ Huyền thu hồi kết giới "Công tử, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây sớm một chút, bão cát đã qua xà độc còn không biết khi nào lại đến."

Hắc Kết đồng ý với ý kiến của Hạ Huyền, một đoàn mười người lại tiếp tục đi sâu vào trong vùng cấm.

Thiệu Phi nghiêng người nhìn hai người La Mạn thành "Uy, hai người tại sao lại đi theo Hắc Kết?"

Cố Thanh lạnh nhạt "Theo lệnh La Mạn thành chủ đến bắt Xích Liệt, không ngại hợp tác cùng các ngươi."

Hắc Kết nghe vậy nhúng vai, không nỡ vạch trần Cố Thanh, rõ ràng La Mạn thành phái hai người họ tới giúp đỡ Xích Hà cung.

Hạ Huyền thoáng nhìn qua bọn họ, cũng không mấy để ý đến những người đi cùng khác "Chúng ta trực tiếp đến động thạch tráng bão cuối cùng, Xích Liệt đang ở đó."

"Ngươi nếu đã biết rõ hành tung của Xích Liệt vậy tại sao lại không liền đi bắt?"

Hạ Huyền thản nhiên "Quốc sư ra lệnh phù trợ công tử không ra lệnh tự mình đi bắt!"

Hắc Kết: "..."

Mọi người: "..."

Hắc Kết nhìn lấy bản đồ, thạch động tránh bão thứ năm cũng là thạch động cuối cùng so ra càng gần Phong Quốc hơn, ít ra khoảng hai ba ngày đường. Có lẽ Hạ Huyền đã đi qua vùng cấm đến tìm y đi?!

Hạ Huyền như nhìn ra suy nghĩ của Hắc Kết, lạnh nhạt nói "Thuộc hạ từ Phong Quốc đến chính là băng qua vùng cấm, vốn muốn đến Liêu quốc tìm công tử nhưng đến đây lại gặp người.

"Ngươi nói từng đi qua vậy có từng gặp Xích Liệt? Đến xào huyệt của ông ta?"

Hạ Huyền nhúng vai "Xào huyệt của hắn ở dưới lòng đất thạch động cuối cùng, từng gặp qua ông ta, bất quá ta lười cùng ông ta chơi đùa cùng không qua nơi của ông ta thăm quan."

Này...

Khanh Khanh sóng vai cùng Hắc kết không khỏi ngẩn đầu nhìn hắn, người này có chút không... Tầm thường? (không bình thường?)

Hạ Huyền nhận thấy ánh mắt của nàng cũng không né tránh, đáp lại bằng nụ cười nhạt.

Hắc Kết nhíu mày kéo Khanh Khanh qua bên cạnh, che chắn giữa nàng và hắn ta.

Hạ Huyền nhúng vai "Thuộc hạ cũng không phải quỷ dữ ăn thịt."

Hắc Kết trầm mặc, cố ý kéo Khanh Khanh đi nhanh về phía trước. Khanh Khanh hồ nghi nhìn y, nàng có cảm giác y giống gà mái bảo vệ gà con? Cuối cùng nàng cũng mặc y.

Đoàn mười người một đường đến thẳng thạch động cuối cùng, trên đường gặp hai lần bão cát, đến nơi đã hai ngày hai đêm, trời phía đông vừa hừng sáng.

Đoàn người núp ở một đồi cát khá trũng đối diện thạch động quan sát tình hình.

Trong không gian mờ mờ chỉ vài vệt nắng mỏng chiếu sáng mọi người phá lệ nhìn thấy trước cửa động có rất nhiều đom đóm nho nhỏ lấp lánh bay qua bay lại mà những động thạch trước đó không có.

Những con đom đóm nhỏ giống này Khanh Khanh từng gặp qua, vài lần ít ỏi nàng gặp Bối Lan khi tại thế bên cạnh nàng ấy luôn có đom đóm.

Nàng đưa mắt nhìn Hắc Kết, y nhẹ giọng nói "Đại sư tỷ có từng nghĩ ra một loại thủ thuật dựa vào ánh sáng của đom đóm, đừng nhìn đom đóm trước mặt vô hại, phía sau còn có người điều khiển."

Hạ Huyền cũng nghe thấy lời y, hắn hoàn toàn không phản ứng như đã vốn biết. Hắn phất tay, vết thương hai ngày nay hắn lấy máu dựng trận pháp tránh bão lại rách ra, máu tươi đỏ thẫm tí tách nhỏ trên cát. Máu của hắn vừa rơi xuống đất liền biến thành những con trùng kích cỡ khoảng ngón út mang màu đỏ tươi. Những con trùng đó theo mắt thường có thể nhìn thấy mà kết kén, chưa đến một giây sau đã phá kén biến thành Huyết Điệp (bướm) xinh đẹp.

Lúc này Hạ Huyền mới giữ miệng vết thương để máu ngừng chảy, những con Huyết Điệp kia không cần máu của chủ nhân nữa mà tiếp tục sinh sản càng ngày càng nhiều. Huyết Điệp đỏ tươi như máu bay ngập trời, ồ ạt lao về phía đom đóm ngoài cửa động. Huyết Điệp gặp đom đóm liền cắn nuốt sạch, chẳng bao lâu đóm đóm ngoài động đã bị nó "ăn" hết.

Trận pháp đom đóm ngoài động đã bị phá, Hạ Huyền nhàn nhã đứng dậy, tiên phong đi vào động, mọi người cũng nối đuôi vào trong.

Hắc Kết đi cùng Khanh Khanh, vẻ mặt mang mấy phần phức tạp "Huyết Điệp là khắc tinh của đom đóm..."

"Làm sao?"-Khanh Khanh nhỏ giọng hỏi.

Hắc Kết thoáng nhìn qua nàng lắc đầu "Không có gì."

Huyết Điệp của đại sư huynh khắc chế đom đóm của Bối Lan sư tỷ, Huyết Thạch của đại sư huynh khắc chế Tử Động của sư phụ, còn có... Y không rõ còn có bao nhiêu cái khắc tinh. Trước đây y không mấy để ý đến việc trong Xích Hà cung, y chỉ biết đại sư huynh không yêu thích lắm Xích Hà cung. Chỉ là...

Hình như mỗi thủ thuật, mỗi trận pháp từ bao đời cung chủ của Xích Hà cung đến nay đại sư huynh đều có thể phá giải.

Đại sư huynh có ý gì đây?

Là vô tình hay cố ý?

_________________________

P/s: sorry các nàng hôm nay đăng chap trễ. Tớ mới đi làm về xém tí quên mất. Các nàng tối an (Nàng nào đọc vào hôm sau thì ngày an nhé!)