Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 2 - Chương 37: Chuyện Xưa

"Ngươi tại sao lại dễ dàng nói ra thân phận Xích Hà cung như vậy?"

Hắc Kết ngồi bên bệ cửa sổ ngẩn người nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài. Y nghe Khanh Khanh hỏi cũng không thu hồi mâu quang, lơ đễnh hỏi lại "Nàng từng nghe qua truyền thuyết thời viễn cổ?"

Khanh Khanh nghiêng đầu vẻ mặt mờ mịt, cái gì truyền thuyết thời viễn cổ?

Hắc Kết như đột nhiên nhớ ra chuyện gì quay đầu nhìn nàng khẽ cười "Quên mất nàng không phải người ở đây, nàng không biết là đương nhiên."

Khanh Khanh nhíu mày.

Hắc Kết tựa lưng vào khung cửa sổ, ánh mắt xa xăm vô định nhìn vào bầu trời đêm kể lại câu chuyện xưa.

"Có một truyền thuyết lưu truyền nói rằng thời viễn cổ tức những năm đầu tân nguyên của đại lục chỉ có hai tộc nhân chính là ma tộc cùng thiên tộc. Hai tộc nhân này về căn bản chẳng khác gì nhân tộc như chúng ta nhưng sức mạnh của họ rất lớn. Hai tộc nhân đều có cánh, có thể bay. Ma tộc có đôi cánh màu đen như những quỷ thần, Thiên tộc có đôi cánh màu trắng như thiên sứ mà người đời hay nói đến.

Hai tộc nhân này trong những đầu tân nguyên niên luôn đấu đá lẫn nhau, đánh đến chết đi sống lại. Nhưng rồi hai tộc nhân dần dần suy bại, nhân tộc cùng lúc đó hình thành. Ma tộc bị đánh đuổi xuống tầng thấp nhất của đại lục, thiên tộc bị hạn chế ở thần cao nhất, vùng đất trung gian an ổn là nơi ngự trị của nhân tộc. Nhân tộc lại chia lãnh thổ làm sáu vùng, mỗi vùng một vị vua cai trị."

"Khanh Khanh, nàng nói có tin được không?"

Hắc Kết đột nhiên quay đầu nhìn nàng.

Khanh Khanh bị y kể đến đầu óc oanh tạc khó hiểu, nàng cứ tưởng bản thân xuyên đến một đại lục bình thường vậy mà cư nhiên nó lại là một cái đại lục tồn tại ba tộc nhân?

Nàng chưa bao giờ nghe qua nha!?

Hắc Kết cũng không mong chờ câu trả lời của nàng. Y cúi đầu tựa như nói với Khanh Khanh lại tựa như nói với bản thân "Nhưng ta lại tin!"

Y thở dài "Bởi vì Xích Hà cung cũng xem như một bộ phận của ma tộc đã biến mất hàng ngàn năm tân nguyên, ma tộc mà người đời chỉ xem là truyền thuyết!"

Khanh Khanh há hốc mồn.

"Người sáng lập ra Xích Hà cung là một thánh nữ ma tộc."

Y đang giải thích cho việc tại sao Xích Hà cung bị người ta cho là tà ma ngoại đạo, đuổi đánh đuổi giết?

Khanh Khanh mờ mịt "Vậy La Mạn gia tộc? Có liên quan gì?"

Hắc Kết: "Vị thánh nữ kia họ là La Mạn tên một chữ Lăng."

Khanh Khanh tròn mắt kinh ngạc.

Y im lặng hồi lâu lại tiếp tục "Vốn dĩ La Mạn gia tộc và Xích Hà cung quan hệ rất tốt, vốn dĩ có lẽ ta sẽ mãi mãi không biết được nguồn gốc của Xích Hà cung cùng La Mạn gia tộc. Nhưng hai mươi sáu năm trước Xích Hà cung sảy ra một số chuyện. Phi Yến cô cô mang một thân thương tích cầu sư phụ ta giúp đỡ. Lúc đó bà ấy đang mang thai."

Hắc Kết bỗng ngừng lại nhìn Khanh Khanh "Bà ấy là Phi Yến Nguyệt Tâm, cũng chính là mẫu thân Tam công tử Xích Hà cung Phi Yến Vô Ưu"

Khanh Khanh nhíu mày, Vô Ưu? Nghe thật quen tai!

"Là Tam vương gia Phong Nguyệt Vô Thần."

Tim nàng đập một cái thật mạnh, phút chốc có cảm giác hít thở không thông. Cái tên này... Nghe thật quen!

Hắc Kết quay đầu đi "Sư phụ ta vốn yêu thích Phi Yến cô cô nhưng bà ấy lại cùng tỷ tỷ gia nhập quân đoàn sát thủ của Phong Nguyệt hoàng. Sư phụ ta bị ép lấy La Mạn sư mẫu sinh ra một nhi tử. Cùng lúc đó Phi Yến cô cô đến cầu giúp đỡ. Sư phụ cùng sư mẫu sảy ra tranh cãi, sư mẫu dẫn thế tử trở về La Mạn gia ở Liêu quốc, giữa đường lại bị giết hại. La Mạn gia tộc liền cho rằng đều là lỗi của sư phụ ta, hai bên từ đó trở thù."

Khanh Khanh im lặng, cảm giác đau tim vừa rồi tưởng chừng như chỉ là ảo giác nàng gạt ra sau đầu. Câu chuyện Xích Hà cung cũng quá bi thương rồi!

Hắc Kết nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, thuận tay xoa xoa đầu nàng "Chuyện này cũng đều là Bối Lan sư tỷ kể lại cho ta. Chuyện xưa kể cũng đã kể rồi, ngủ đi, ngày mai chúng ta lên đường tìm Xích Liệt!"

*

Sáng sớm hôm sau Khanh Khanh cùng Hắc Kết trong ánh mắt không mấy chào đón của phủ thành chủ ly khai khỏi thành La Mạn tìm Xích Liệt.

Đương lúc vừa rời khỏi cổng chính tòa thành La Mạn phí sau vang lên tiếng hô gọi tên hai người.

Hai người quay đầu nhìn lại liền thấy La Mạn Yên Tinh một thân lam y Liêu quốc cưỡi cùng ngựa với Cố Thanh vội vãi chạy đến.

Cô bé thở phào một hơi vuốt vuốt ngực "Ta còn tưởng hai người đã rời khỏi, may mắn đuổi tới kịp!"

Ân oán giữ Xích Hà cung cùng La Mạn gia tộc dường như không hề ảnh hưởng đến cô bé đơn thuần này. Cô bé lấy trong người ra một tấm bản đồ da lớn vẽ lại chi tiết địa phận lãnh thổ Liêu quốc.

Cô bé hướng hai người nháy mắt cười tinh ngịch "Hey, ta đã vì hai người tra hỏi thủ hạ thật lâu mới tìm được thông tin của Xích Liệt kia đến nói cho hai người đây.

Cô bé trải tấm bản đồ ra chỉ vào một điểm bị đánh dấu X đỏ thẩm "Đây là nơi bọn ta tra được có vết tích Xích Liệt, là nơi cuối cùng nhìn thấy hắn, có lẽ là xào huyệt của hắn đâu đây thôi."

Cô bé lại chỉ vào chấm đỏ nhỏ cách đó khá xa "Đây là La Mạn thành chúng ta đang ở, muốn đến nơi của Xích Liệt đi về hướng Bắc. Hai người sẽ gặp phải hai tòa thành, Yên Thủy thành cùng Thạch thành. Bây giờ đến Yên Thủy cần một ngày đường đến Thạch thành mất hai ngày một đêm. Hai người nên chuẩn bị một chút, qua khỏi Yên thủy chính là sa mạc mênh mông, Thạch thành cũng chỉ là một tòa thành nhỏ đang xây dỡ bị bỏ hoang."

La Mạn Yên Tinh lấy ra một khối lệnh bài bằng bạc lớn cỡ bàn tay đưa cho Khanh Khanh "Tỷ đến Yên Thủy thành cần gì có thể đưa lệnh bài này ra, tuy không thể hoành hành tự do nhưng sẽ không có ai dám cấm cản tỷ!"

Khuôn mặt Cố Thanh đã sớm cau thành một đống bất mãn vô cùng nhưng cũng không ra tay ngăn cản. La Mạn Yên Tinh sau khi sơ lượt nói qua một hơi những nơi cần chú ý nhưng nơi bão cát cùng lốc xoáy thường xuất hiện xong xuôi liền đứng ở cổng thành tiễn biệt Hắc Kết cùng Khanh Khanh. Đợi đến khi bóng hai người khuất trong sa mạc cát vàng mới cùng Cố Thanh trở về Phủ thành chủ.

La Mạn Yên Tinh trở về phủ thành chủ liền tìm tỷ tỷ yêu dấu của mình trong thư phòng.

"Hey, tỷ tỷ, muội đã tiễn hai người họ đi rồi. Bản đồ cùng thông tin cũng đã chuyển tới rồi, có lẽ không có nguy hiểm gì đâu ha?!"

La Mạn Minh Cơ từ trong đóng sách ghi chép sự vụ ngẩn đầu "Có liên quan gì đến ta?"

Yên Tinh nháy mắt với nàng cười tinh nghịch "Tỷ nha, người trung nguyên gọi là gì ấy nhỉ... Ah là khẩu thị tâm phi nha. Tỷ rõ ràng không muốn họ gặp nguy hiểm lại vờ vô tình như vậy!"

Mỹ nữ tuyệt sắc trên thư án khóe môi khẽ nhếch, tiếp tục xem sổ sách "Ta khi nào thì như vậy?"

"Tỷ nói xem phủ này là của tỷ, thủ hạ cũng là của tỷ một vị tiểu thư nhỏ nhoi như muội muốn liền có thể moi ra mật tin của Xích Liệt sao? Đoán không lầm chính là tỷ phía sau dung túng đi?"

La Mạn Minh Cơ cười khẽ "Muội nghĩ nhiều rồi, trở về phòng đi."

La Mạn Yên Tinh bĩu môi "Ân oán đời trước chính là chuyện của đời trước vì sau đời này chúng ta phải so đo như vậy? Muội thấy hợp người nào liền giúp người ấy. Tỷ rõ ràng, cũng không chán ghét họ!"

La Mạn Minh Cơ làm như không nghe thấy lời cô bé nói, yên lặng vùi đầu vào công việc.

Cô bé Yên Tinh cảm thấy không còn gì vui vẻ nữa quay đầu rời khỏi thư phòng trở về biệt viện của mình.

Lúc bấy giờ mỹ nữ đang vùi đầu vào công việc kia mới dừng lại động tác dỡ dang ngẩn đầu thất thần. Ân oán của đời trước cứ thế quên đi? Có thể quên nhưng sứ mệnh thì không thể chối bỏ được.

_____________________

P/s: chap mới nhằm quảng cáo cho hố mới sắp đào (Cũng không phải new) các nàng không cần quá chú ý tình tiết. Xin trân trọng cảm ơn *haha..*

Cứ cảm thấy chap này quái quái (Ảo quá hông ta?!)