Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 2 - Chương 19: Bị Thương

"Tỷ phu đâu rồi? Tại sao tỷ lại ở đây?"

Bối Lan có chút giật mình, ánh mắt trống rỗng vô hồn của nàng vẫn luôn nhìn về phía Hắc Kết. Trên dung nhan trắng toát lộ ra vẻ khó xử cùng bi thương khó nén.

Hắc Kết hơi chau mày "Bối Lan sư tỷ?"

"Chàng ấy... Đi rồi, chàng ấy bỏ rơi ta mà đi rồi!" - thanh âm nàng nức nở, khuôn mặt vặn vẹo khó coi cùng cực. Nàng hoảng loạn lại đau khổ, như một kẻ điên bị nhốt lâu năm, chìm trong thống khổ, tuyệt vọng.

Hắc Kết siết chặt tay, tiến lên một bước muốn đỡ lấy thân thể gầy yếu đang run rẩy của nàng nhưng nàng lại lùi lại. Đom đóm tụ trên tay chậm rãi bay xung quang nàng cùng Hắc Kết.

Bối Lan tựa vào bức tường đá, đôi mắt vô hồn nhìn vô định về một phía, đôi môi như máu lẩm bẩm "Chàng ấy từng hứa sẽ bên cạnh ta trọn đời trọn kiếp, nhưng chàng ấy lại không giữ lời! Chàng ấy vậy mà lại phụ ta! rời bỏ ta! để ta lại một mình! Nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau, đều thích phụ tình nữ tử!". Nói đoạn nàng cúi đầu nức nở

Hắc Kết siết chặt nắm tay, cúi đầu hít sâu một hơi điều chỉnh tâm tình. Y ngẩn đầu liền bị khuôn mặt đẫm máu của Bối Lan làm cho kinh hãi.

"Sư...sư tỷ, mắt của người..."

Bối Lan bật cười, tiếng cười thê lương mang theo tiếng nức nở vang vọng trong thạch động, nàng khóc nhưng đôi mắt không chảy ra lệ mà là máu tươi.

"Đôi mắt này của ta sớm bị phế rồi!"

Hắc Kết khó khăn thở dốc, tim như người ta bóp nghẹn lại. Y một tay vịnh tường chống đỡ thân thể "Tại sao tỷ lại ở đây?"

Bối Lan ngốc ra, nàng thờ thẫn nhìn y "Chàng ấy đang ở đây, ta phải ở bên cạnh chàng!"

Hắc Kết cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng chẳng thể nghĩ ra. Y lại gặng hỏi "Chuyện trấn nhỏ ở biên quan Tây Hạ là do tỷ làm?"

Bối Lan ngốc ngốc đưa đôi con ngươi vô hồn hướng về phía y như thật sự sẽ nhìn ra vẻ mặt y, nàng khẽ cười "Đúng vậy!"

"Thủ thuật điều khiển tẩu thi, thi độc cùng trận pháp trong rừng cũng là do tỷ?"

Bối Lan vuốt ve thanh tiêu ngọc thạch trắng như tuyết bên hông, không trả lời y ngược lại nói "Thanh tiêu này là chàng ấy tặng ta, chàng ấy nói ta thổi tiêu rất hay!"

Hắc Kết nhếch môi, không thể cười cũng không thể khóc, y thừa biết trên đời này chỉ có duy nhất hai người biết dùng tiếng sáo điều khiển thi xác chính là sư phụ cùng đại sư tỷ. Nữ tử hồng y trong rừng có lẽ chỉ là kẻ tạm bợ thay nàng cầm chân bọn họ. Ngay từ đầu y đã nhận ra, chỉ là y luôn lừa dối bản thân.

"Tỷ rốt cuộc có âm mưu gì?"

Bối Lan thở dài, gọi y một tiếng "Kết Nhi!"

Nàng đẩy tường đứng dậy, thanh âm có chút mơ hồ "Kết Nhi, ta đã nhìn đệ lớn lên cũng xem như từng chăm sóc đệ. Chỉ là chàng ấy đối với ta thật tốt, ta thật yêu huynh ấy!"

"Vậy nên ý tỷ là cho dù đệ có ở đây, cho dù trước đây tình nghĩa chúng ta rất tốt thì hiện tại cũng không thể cản tỷ lại? Còn không bằng một tên phụ tình?"

Bối Lan thoáng ngẩn ngơ, nàng lắc đầu "Là do ta không tốt, là do ta không tốt nên chàng ấy mới rời khỏi ta, quốc sư đã nói chàng có thể quay lại, chỉ cần một chút nữa thôi. Kết Nhi, đệ chẳng phải rất yên nàng ấy sao? Ta cũng thật yêu chàng, Kết Nhi, dung túng ta một lần có được không?"

Hắc Kết giật mình, tức giận chạy lại phía Bối Lan nhưng y nhận ra không thể nào chạm tới được nàng.

Hắc Kết nóng giận gào lên "Tỷ nhốt Khanh Khanh ở đâu? Thả Khanh Khanh ra!"

Bối Lan xoay người rời đi, ngâm nga ca khúc vô danh bi thảm "Khanh Khanh là tên nàng ấy sao? Là Lam Khanh Khanh kia sao? Không tồi!"

Hắc Kết bất lực nhìn bóng lưng Bối Lan, y đấm thật mạnh lên tường, đôi mắt giăng đầu tơ máu. Nếu như trước đây y đi theo sư phụ học hỏi hiểu về thủ thuật của Xích Hà một chút liền có thể biết cách phá giải Tử Động không? Nếu như y tài giỏi như các vị sư huynh sư tỷ đồng môn có phải lúc này có thể nhìn ra được căn thất nào nhốt Khanh Khanh không?

Chỉ tại y quá ngây thơ, được sư phụ nuôi chiều từ bé, chẳng thể nghĩ được tới hôm nay Khanh Khanh ở một gian tử thất nào đó chiến đấu y lại vô lực tìm nàng.

Bối Lan đột nhiên dừng bước "Kết Nhi!"

Hắc Kết ngẩn đầu, tiếp theo một tiếng nổ thật lớn vang lên, vách tường trong thạch động bị thứ gì đó làm cho nổ tung, hỏa diễm phừng phực cháy.

"Xem ra không cần ta cho đệ biết nàng đang ở đâu rồi!"

Trong biển lữa, Hắc Kết dần nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nàng găm một thanh đoản kiếm xuống đất chống đỡ thân thể, trên người quần áo tả tơi, vết thương chi chít đang chảy máu.

Hắc Kết kinh hoảng, bất chấp hỏa diễm rực cháy lao vào trong ôm lấy thân thể nhỏ gầy gần như lịm đi của Khanh Khanh. Y cảm nhận được thân thể nữ tử trong lòng run rẩy, Khanh Khanh níu chút sức lực mở mắt nhìn Hắc Kết, nhận ra y liền buông thả bản thân, ngất đi.

Hắc Kết ôm nàng ra ngoài, âm hàn trong Hàn Thất đột ngột xông đến khiến nàng rung rẩy. Y cởi áo choàng phủ lên người nàng, tinh ý nhìn ra trên tay nàng có một vết thương bị bỏng, huyết nhục mơ hồ.

Bối Lan nghiêng nghiêng đầu lắng nghe "Hỏa diễm Tử thất không thể vào Hàn thất, tạm thời rời khỏi đây trước đi!"

Hắc Kết ôm Khanh Khanh ngẩn đầu "Nàng bị Huyết Thạch làm bị thương rồi!"

Bối Lan nghiêng đầu "Ta không biết trị!"

Hắc Kết cúi đầu có chút thất vọng, y vén tay áo Khanh Khanh lên, một mảnh huyết nhục đập vào mắt y khiến y đau đớn. Hắc Kết đặt tay trước vết thương vận nội công áp chế lại tính ăn mòn của Huyết Thạch làm bỏng da thịt.

Huyết Thạch chính là khối màu đỏ phát sáng đặt ở giá đèn trong Tử thất, đã là chữ "Tử" thì đồ vật ở đấy chẳng có gì là tốt lành. Huyết Thạch là một trong những đồ vật Xích Hà cung chế tạo, nó có thể phát sáng trong đêm tối như khối thạch lại lạnh lẽo như băng vạn năng. Khắc tinh của Huyết Thạch chính là ánh nến, chỉ cần chạm vào liền phát nổ. Huyết Thạch bị lửa của ánh nến làm nổ tung, một phần tan chảy văng ra, có tính ăn mòn cực mạnh. Nếu ví dụ ra so sánh với axit thời hiện đại có thể tương đương, phỏng vào da không những để lại sẹo còn nguy hại đến tính mạng.

Huyết thạch chính là do Đại sư huynh của y chế tạo ra, cũng chỉ có y có thể biến vết thương hoàn hảo trở lại như ban đầu.

Nhưng...

Hắc Kết nhìn dung nhan tái nhợt của người trong lòng, cắn chặt răng.

Bối Lan như nhận ra tâm sự của y, mở lời "Đệ đang lo sợ? Sợ Đại sư huynh nhận ra nàng ấy?".

Hắc Kết ôm chặt Khanh Khanh, lắc đầu "Đại sư huynh sẽ cứu nàng, chắn như vậy, nhưng..." y không thể ở cạnh nàng nữa, sư huynh chắc chắn sẽ giữ nàng lại, điều huynh ấy chờ từ lâu, chính là nàng.

"Ta không thể trị dứt, bất quá có thể tiết chế tốc độ ăn mòn, nếu nàng may mắn vết thương có thể đóng băng vài tháng. Chỉ là tái phát thì ta không thể bảo đảm được tính mạng nàng".

Hắc Kết có chút do dự, cuối cùng gật đầu "Đợi xong việc đệ...đưa nàng đến Phong Quốc...tìm đại sư huynh chữa trị"