Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 1 - Chương 127: Có người muốn giết nàng

Khanh Khanh mang theo lòng đầy suy tư đến ngự hoa viên, từng đóa, từng đóa hoa đào theo gió xuân rơi xuống khiến cho lòng nàng cũng nhẹ đi phần nào

Nàng ngồi xuống, tựa vào gốc hoa đào nhắm mắt dưỡng thần

Gió xuân mang hương vị ngọt ngào của hoa cỏ còn có xen lẫn mùi vị... Sát khí! Khanh Khanh chau mày tỏ ra vẻ không hề biết đến

Phía cây đào đối diện xuất hiện một thanh kiếm hướng mi tâm nàng đâm tới. Khanh Khanh đột nhiên mở mắt, xoay người né đi, thanh kiếm đâm vào thân hoa đào.

Nàng vô thanh vô thức đứng sau hắc y nhân cảm thán "Cảnh đẹp như vậy lại có chuột làm bẩn, chết ở đây cũng coi như không uổng phí đi". Hắc y nhân hoảng hốt quay đầu, chưa kịp nhìn thấy diện mạo nàng đã nặng nề ngã xuống, miệng trào máu.

Phía sau nàng lại có sát khí, nàng hừ lạnh, xoay người né mũi kiếm phía sau. Xung quanh xuất hiện năm hắc y nhân, về võ công lẫn nội lực đều rõ ràng cao hơn rất nhiều tên hắc y nhân vừa bỏ mạng kia, là thăm dò thực lực sao?

Năm hắc y nhân cước bộ nhẹ nhàng căn bản khó mà nhận ra họ đến gần, năm người chỉa thẳng mũi kiếm vào Khanh Khanh, đồng loạt xông lên.

Nàng nhíu mày, kiểu khí tức, võ công này thật giống ngày đó ở khu săn bắn hoàng gia. Nàng phi thân lên, mũi chân chạm vào mũi kiếm lấy thế bay lên cây bạch đằng cao to. Hắc y nhân cũng không tha một cước bay lên, nàng chau mày rút chủy thủ ngắn bên hông cười lạnh "Thật lâu rồi mới dùng tới mày"

Khanh Khanh dùng hai ngón tay trái kẹp thanh kiếm đang đâm tới, nàng nghiên người, chủy thủ trên tay cắt đứt y phục của hắc y nhân nọ, da thịt bên trong rỉ máu.

Nàng buông thanh kiếm ra ngã người ra sau đạp tên hắc y đang bị thương ở bụng xuống né thanh đao vừa quét qua, loạn tóc nàng bị thanh đao cắt đứt rơi xuống.

Năm hắc y nhân nhìn nhau, thu kiếm, từ khi nào trong tay xuất hiện đoạn dây xích. Khanh Khanh hừ lạnh "Lại dùng chiêu đó", nàng đang ở nơi vắng vẻ chỉ sợ rằng có chết cũng không ai biết được.

Ba mươi sáu kế tẩu vi là thượng sách

Khanh Khanh nghe thấy gần đó có tiếng người nói chuyện, Nàng xoay lưng nhúng người chạy đi "Không chơi với các ngươi nữa".

Nàng nương theo tiếng nói kia đi đến, phát hiện ra là ở bìa rừng trúc gần hoa viên. Khanh Khanh thấy đám hắc y nhân đã bị bỏ xa liền nấp gần đó xem tình hình.

Hai người phía trước có công lực rất mạnh nên nàng đành phải nấp xa hơn mười trượng, dù cho nàng có đôi mắt tốt đến cỡ nào thì vẫn không nhìn ra diẹn mạo bọn họ. Chỉ có điều bóng lưng nam tử vận tử y kia có chút quen thuộc, khí tức cũng có chút quen thuộc.

Nam nhân vận áo đen đội mũ trùm của áo choàng che nữa mặt nhìn về phía nàng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt "Cô ta đến rồi"

Phong Nguyệt Vô Thần hơi nhìn ra phía sau, Khanh Khanh lập tức lui vào chỗ tối, nàng không thấy dung mạo cũng rõ nam tử vận tử bào kia là Phong Nguyệt Vô Thần. Bọn họ nói gì nàng căng bản không nghe rõ, nhưng mà lúc nảy ở hoa viên nàng nghe thấy chẳng lẽ là dụ nàng đến? Có người muốn giết nàng, là ai? Chẳng lẽ...

Khanh Khanh to gan đi lại gần hơn một chút, nàng không biết hai nam tử kia vốn dĩ đã biết sự hiện diện của nàng.

Vô Thần thu hồi tầm mắt, vẻ mặt bình thản "Ông muốn gì?"

Hắn ta cười lớn "Lấy mạng cô ta"

Khanh Khanh nén khí tức, đứng cách hai người họ hơn hai mươi bước. Lúc này nàng đã nghe được họ nói chuyện, nàng nhíu mày, cô ta? Là ai?

Nam nhân hắc y nhìn thoáng qua nàng "Trước là Liễu An Nhiên, hiện tại là cô ta? Ngươi muốn cô ta giống Liễu An Nhiên sao?"

Vô Thần nhếch môi lạnh lùng cười "Ngươi có giết hết tất cả nữ nhân trên thiên hạ ta cũng sẽ không trở về Xích Hà cung"

Đôi con ngươi của người kia híp thành đường nguy hiểm "Kể cả ta giết cô ta ngươi cũng giữ y chí đó?"

Khanh Khanh cảm nhận được sau lưng có sát khí, rất nồng đượm, chưa kịp để nàng quay người xích sắc đã quất tới, nàng cầm đầu xích lại, tay dị cứa mà rỉ máu.

Phong Nguyệt Vô Thần xoay người muốn đến chỗ nàng lại bị nam tử áo đen cản lại, Vô Thần vận nội công tụ khí tặng cho hắn một chưởng nhưng nhanh chóng bị hắn hóa giải.

Người kia phong luồn khí đen bao lấy Vô Thần, khống chế hắn "Mới như vậy đã không nỡ nhìn? Xem ra vẫn còn chưa tệ hơn Liễu An Nhiên năm đó ngươi đã đau lòng rồi."

Khanh Khanh né những đoạn dây xích phóng tới chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến bọn họ. Năm hắc y nhân đuổi từ hoa viên tới kia cùng lúc phóng xích sắt, nàng xoay người bay lên chật vật né, bên hông nàng bị xích cứa rách ngoại y, mơ hồ thấy vết ứa máu trong da thịt.

Chân Khanh Khanh bị xích quấn lấy, hắc y nhân thu xích nàng thuật thế bay lên, chủy thủ trong tay đâm thẳng mi tâm hắn. Thân chủ đã chết xích cùn mất đi linh hoạt đứt đoạn rơi xuống. Bốn người còn lại nhìn nhau, bày trận

Khanh Khanh cảm thấy đầu có chút đau, nhìn thấy xung quanh toàn xích sắc. Đây nhất định là ảo giác do bốn người kia tạo ra, giữa đoạn dây xích có một thanh kiếm từ phía sau nàng đâm tới. Nàng nghiêng người dùng chủ thủ đẩy thanh kiếm, nàng dùng chân đá vào tay hắc y cầm kiếm, thanh kiếm rơi xuống nàng nhanh chóng cầm lấy.

Lại thêm vài thanh kiếm giữa những đoạn xích xuất hiện, nàng cật lực né tránh, nàng không rõ thì thế bên ngoài, không tài nào đánh trả được, chỉ có thể thuận thế tiếp chiêu.

Phong Nguyệt Vô Thần vận nội công phá bỏ kết giới, hắn phi thân đến nơi bày trận dùng Khổng Y kiếm chém đứt đoạn xích. Khanh Khanh nhìn thấy chỗ hỏng liền thừa cơ hội giết chết bốn hắc y nhân.

Nam tử áo đen hừ lạnh, tay trái tụ chưởng lực đánh phía sau lưng Phong Nguyệt Vô Thần. Vô Thần không hề phòng bị liền bị đẩy ra xa, thân thể bị va đập vào thân trúc, khóe miệng rỉ máu.

Người áo đen hạ phép, trước mặt hiện ra cung tên bằng bạc, tay hắn lướt trên dây cung lập tức xuất hiện một mũi tên vô hình, nhắm thẳng Khanh Khanh mà bắn.

Khanh Khanh cảm nhận được sức mạng rất lớn đang có hướng về phía này, nàng chỉ cảm thấy bên tai ù đi, mũi tên vô hình cắt một vệt trên má nàng đau rát.

Có người đẩy ngã nàng?

Khanh Khanh quay đầy liền nhìn thấy một thân ảnh nặng nề ngã xuống, phía sau bóng hình ấy là mũi tên vô hình biến thành mũi tên bạc dính đầy máu gắm vào thân trúc.

Khanh Khanh đỡ lấy Hàn Khiết Tử, cô nhìn nàng khẽ cười "Thật may quá!".

Nàng chau mày "Tại sao..."

Hàn Khiết Tử dùng chút sinh lực cười xinh đẹp, đưa tay che miệng nàng "Thiên sát tiễn nếu không dính máu sẽ không biến mất, coi như ngươi giúp ta giải trừ ân hận một đời này của ta đi"

Khanh Khanh cuối đầu, thanh âm nhỏ đến cực điểm "Ta không phải Phong Nguyệt Linh Nhi"

"Ta biết, ta biết, Linh Nhi chắc chắn cũng muốn ta giúp ngươi..." Hàn Khiết Tử muốn cười xinh đẹp trước khi rời khỏi trần thế, cô đưa tay lau đi vết máu trên mặt nàng "Xin lỗi!"

"Ta nhất định cứu sống cô!"

Nam tử áo đen thấy Thiên sát tiễn không giết chết Khanh Khanh liền đặt tay lên dây cung, tạo Thiên Sát tiễn thứ hai.

Phong Nguyệt Vô Thần bị trọng thương nương theo thân trúc đứng dậy muốn cản Thiên Sát tiễn lại nhìn thấy một bóng đen đứng chắn trước mặt Khanh Khanh

"Ta đã nói, nếu người hại nàng ấy thì ta sẽ không còn là người của Xích Hà cung nữa"