Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 1 - Chương 122: Hoàng gia yến

Hàm Minh Điện tế lễ từ khi mặt trời vừa lấp ló đến khi lên cao tới đỉnh. Có phải là vì ngày cuối cùng trong năm nên trôi qua nhanh không, chớp mắt trời đã tối, cũng đến lúc âm mưu phơi bày

Như hằng năm đêm giao thường trong cung sẽ tổ chức Hoàng Gia yến, tất cả quan lại trong triều, phi tần, hoàng thất đều tham gia.

Tư Yến các_cung điện tổ chức yến tiệc lớn hằng năm treo đầy đèn cung đình thắp sáng một khoảng trời. Tư Yến Các không lớn bằng Hàm Minh điện, ngoại trừ tòa thủy đình lớn gữa đại trì hồng liên tiếp đãi chúng quan tiệc tùng thì xung quanh đều là hoa cỏ trân quý.

Trời đông lạnh lẽo trong hồ không có lấy một bông sen, chỉ có những chiếc lá màu lục lơ lưng trên mặt nước. Hoa cỏ trong khuôn viên Tư Yến các cũng đã ra chồi, tràn ngập sức sống đợi chờ mùa xuân.

Bên gốc lê nhỏ xuống hiện bóng dáng huyết y, nàng khoanh tay tựa vào cây bạch đằng phía sau.

"Khanh Khanh, nhìn cô không vui?"

Khanh Khanh khẽ cười, nữ tử huyết y chính là nàng, nàng chán ghét cái sự kiện nhàm chán này, là Hàm Mộc Vân mời nàng đến nhưng nếu không phải có việc nàng sẽ không bao giờ đến

Bạch Nhi không để tâm Khanh Khanh không trả lời cô, gió lạnh thổi nhẹ qua là vạt áo Khanh Khanh bay lên, Bạch Nhi thuận thế nắm vạt áo nàng trong tay

"Khanh Khanh, đây là lần đầu tiên ta thấy cô vận huyết y" -Bạch Nhi nhìn nàng đến vô cùng si mê

Đây là lần thứ hai trong đời nàng vận Huyết y, cho dù cổ đại hay hiện đại đều không dùng đến vì quá nổi bật. Lần trước Bạch Nhi không nhìn qua vẻ diễm lệ của nàng, hôm nay hẳn cảm thấy mới lạ

"Không đẹp?"

"Làm gì có chữ không đẹp, ta thấy cô hợp với màu đỏ lắm đó. Ta cam đoan không có nữ tử nào vận huyết y xinh đẹp như cô"

Khanh Khanh chỉ cười trừ gõ trán nàng một cái "Tiểu nương tử trong ngày đại hôn là đẹp nhất" ích nhất đối với tân lang quan mà cô ấy lựa chọn sách vai đến răng long đầu bạc

Khanh Khanh rời khỏi hoa uyển đi vào đại thủy đình, nàng đi lướt qua Phùng Liên dùng thanh âm chỉ hai người nghe hỏi "Người đâu?"

"Đã đưa vào cung, đang ở hậu đường"

Khanh Khanh khẽ gật đầu đi tiếp như chưa có cuộc đối thoại với Phùng Liên. Người khác cũng khó nhìn ra được bất thường.

Khanh Khanh đi theo cung nữ đến một bàn rượu phía bên phải thủy đình, chỉ cách long kỷ của Phong Nguyệt Phủ Hàn hơn mười bước. Bên phải nàng là bàn rượu của Phong Nguyệt Hoành Ân, bên Trái là Phong Nguyệt Quân Y. Hiển nhiên không nghĩ cũng biết nàng đang ngồi ngang hàng với công tôn quý tộc hoàng gia

Khanh Khanh ngẩn đầu nhìn về phía đối diện, người vẫn vận tử y, đôi mắt như lưu luy kia luôn nhìn nàng từ khi nàng vừa bước vào thủy đình. Nàng nâng ly rượu hướng người đó kính "Tam vương gia"

Có một mỹ nhân gặp một lần không quên, không gặp nhớ nhung da diếc!*

Không đau khổ không có nghĩa không nhung nhớ, đã cùng nhau một thời gian dài không thể nói quên là quên. Hiện tại gặp lại mới nhận ra là từ trước đến nay luôn kiềm chế, luôn khiến bản thân bận rộn để không nghĩ đến người đó.

"Hoàng Thượng, Quý Phi giá đáo"

Giọng nói mạnh mẽ trầm ổn vang lên cắt ngang không khí náo nhiệt, bọn họ đã quá quen với tiếng công công đại tổng quản the thé với thân ảnh béo ú như cây chuối di động. Hiện tại nghe giọng người này cảm thấy hơi lạ

Toàn người trong thủy đình hơm trăm người quỳ xuống hành lễ, thanh âm như sấm rền

"Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"

"Quý Phi thiên tuế, thiên thiên tuế"

Phong Nguyệt Phủ Hàn vận hoàng bào thêu rồng giương móng vuốt uy nghi, Mộc Vân thân phục sức Quý Phi thêu khổng tước màu vàng đứng bên cạnh. Hai người muôn vàn xứng đôi!

"Bình thân"

"Tạ sủng long ơn!"

Người người trở về bàn rượu riêng của mình, Phong Nguyệt Phủ Hàn ngồi trên long kỷ đưa mắt về phía nữ tử huyết y. Khanh Khanh đáp trả hắn bằng ánh mắt đầy tự tin, sự lo lắng trong mắt hắn giảm đi phần nào

Mộc Vân nhìn hai người bỗng cúi đầu, tất cả mọi người ở đây đều không biết đằng sau buổi hoàng gia yến này có bao nhiêu tính toán. Họ không biết nhưng Mộc Vân cô biết, vì vậy cô càng lo lắng Cho Khanh Khanh

*

Ngự Thư Phòng

Phong Nguyệt Phủ Hàn ngẩn đầu nhìn Khanh Khanh đứng trước mặt, hắn phất tay bảo Tử Thanh đang ở trong phòng ra ngoài

"Tìm trẫm có việc?"

Khanh Khanh cong môi khẽ cười "Ngài hẳn biết có người muốn mạng lẫn ngai vàng của ngài?". Hiện tại nàng và hắn đều đang đứng trên lập trường quân thần để nói chuyện, nàng không còn là cung nữ giống muội muội hắn, hắn cũng không bao dung cho nàng.

"Trẫm biết, ngài vàng này của trẫm có mấy ai không muốn ngồi lên. Ngươi đến nói với trẫm chuyện này là có chủ ý gì sao?"

"Binh Phù mật doanh đã bị mất, thứ đang đưa vào cung chỉ là một cái hộp rỗng"

Phong Nguyệt Phủ Hàn cau mày không nói, hắn nghĩ nàng muốn nói cho hắn điều gì đó

"Là Thượng Quan Tề cướp"

"Hắn vì sao phải cướp, cho dù hắn cướp cũng chẳng thể dùng, trẫm vẫn còn ngồi đây"

Khanh Khanh khẽ cười "Ngài không biết? Hắn là thế tử Gia Lỗ Tề, Mông Cổ đã bị hắn huyết tẩy dù người có bị lật đổ hay không hắn vẫn có thể lên ngôi, sử dụng binh phù"

Phong Nguyệt Phủ Hàn chau mày, hắn biết Thượng Quan Tề có giã tâm nhưng không ngờ đến hắn lại có thân phận này. Thật không uổng phí hắn ta dốc hết tâm tư trà trộm vào Phong Nguyệt bao năm nay

"Vậy ngươi nói trẫm nên làm gì?"

Khanh Khanh nghiêng đầu cười xinh đẹp "Bất quá binh phù thật đang trong tay ta, người cũng nên cẩn thật ta vì ta cũng có thể sử dụng nó"

Khanh Khanh quay người lại đưa lưng về phía Phong Nguyệt Phủ Hàn nên chẳng nhìn thấy vẻ mặt hắn, nàng chậm rãi phun ta từng chữ

"Vì ta là Thiên An Quận chúa" ở Mông Cổ dưới một người trên vạn, nói về lòng dân một vị quận chúa chẳng chảy huyết mạch hoàng tộc hiển nhiên có địa vị cao hơn thế tử mất tích mười lăm năm kia.

Khanh Khanh đương muốn rời đi lại nghe người phía sau hỏi "Điều kiện là gì?"

Khanh Khanh hơi dừng bước, thanh âm nhẹ nhàn "Đổi lấy một đời bình an cho Mộc Vân cùng bách tính".

Nàng rời đi, Phong Nguyệt Phủ Hàn bóng dáng nàng dần khuất chợt cảm thấy xót xa. Năm đó hắn cũng từng hỏi Linh Nhi "vì cớ gì chấp nhận" muội ấy cũng đã nói lời đó "Đổi lại một đời bình an cho mọi người, bách tín"

Khanh Khanh và Phong Nguyệt Phủ Hàn không nhận ra phía sau cánh cửa Ngự Thư phòng có một nữ tử, Mộc Vân thẩn thờ nhìn bóng Khanh Khanh khuất dần lệ hoa lăn dài trên má.