Tôi ngồi ở cái bàn phía trong góc và đặt nằm chiếc va li trên băng ghế. Trong phòng không có ai. Một người khách duy nhất chống khuỷu tay lên mặt quầy. Ở đó, trên tường, phía trên mấy hàng thuốc lá, kim đồng hồ chỉ mười giờ rưỡi. Bên cạnh tôi là cỗ máy pinball, lần đầu tiên nằm im lìm. Giờ đây, tôi chắc chắn nàng sẽ đến chỗ hẹn.
Nàng bước vào, nhưng ánh mắt nàng không ngay lập tức tìm kiếm tôi. Nàng ra quầy mua thuốc lá. Nàng ngồi xuống băng ghế. Nàng nhìn thấy cái va li, rồi nàng chống hai khuỷu tay lên mặt bàn và thở ra một hơi thật dài.
‒ Tôi đã cắt đuôi được ông ta, nàng nói.
Họ ăn tối tại một quán gần quảng trường Pereire, nàng, Cartaud và một cặp nữa. Nàng muốn trốn đi vào cuối bữa ăn, nhưng từ hiên quán họ có thể nhìn thấy nàng đi về phía bến taxi hay cửa bến tàu điện ngầm.
Họ rời khỏi quán và nàng phải lên xe cùng họ. Họ đưa nàng đến, ngay gần đó, quán bar một khách sạn tên là Les Marronniers, để uống một cốc cuối cùng. Và chính tại Les Marronniers nàng đã chuồn đi được. Ra đến ngoài trời, nàng gọi điện cho tôi từ một quán cà phê trên đại lộ Courcelles.
Nàng châm một điếu thuốc và bắt đầu ho. Nàng đặt tay lên tay tôi, cái cử chỉ tôi từng thấy nàng làm với Van Bever, trên phố Cujas. Và nàng tiếp tục ho, cái chứng ho tệ hại nơi nàng.
Tôi giật điếu thuốc lá, dụi nó vào gạt tàn. Nàng nói:
‒ Hai chúng ta phải rời khỏi Paris... Anh có đồng ý không?
Dĩ nhiên là tôi đồng ý.
‒ Cô muốn đi đâu nào? tôi hỏi.
‒ Đâu cũng được.
Ga Lyon ở ngay gần. Chỉ cần đi dọc bờ ke đến Vườn Bách Thảo rồi đi qua sông Seine. Cả hai chúng tôi đều đã chạm tới đáy, và đã đến lúc phải chống gót xuống bùn lấy trớn để trồi lên mặt nước. Ở đó, ở quán bar Les Marronniers, chắc Cartaud đã bắt đầu lo lắng vì mãi không thấy Jacqueline đâu. Có lẽ Van Bever vẫn đang ở Dieppe hay Forges.
‒ Thế còn Gérard thì sao, ta không đợi anh ấy à? tôi hỏi nàng.
Nàng lắc đầu và mặt nàng nhăn nhúm lại. Nàng sắp òa khóc đến nơi. Tôi hiểu rằng, nàng muốn hai chúng tôi ra đi chính là để đoạn tuyệt với một quãng đời nàng. Và cả tôi nữa, tôi cũng để lại sau lưng mình những năm xám xịt và vô định mà tôi đã sống cho tới lúc này.
Tôi những muốn nói lại với nàng: có lẽ phải đợi Gérard. Tôi im lặng. Một bóng hình vận măng tô sọc xương cá hẳn sẽ hằn sâu vĩnh viễn vào mùa đông năm ấy. Những từ này rồi sẽ quay trở lại trong ký ức tôi: số 5 bình vôi. Và cả một gã đàn ông tóc nâu vận com lê màu xám mà tôi chỉ kịp gặp thoáng qua, còn chẳng biết ông ta có phải là nha sĩ hay không. Và khuôn mặt mỗi lúc một thêm mờ ảo của bố mẹ tôi.
Tôi rút từ túi áo gió của mình ra chiếc chìa khóa căn hộ trên đại lộ Haussmann mà nàng đã đưa cho tôi và đặt lên bàn.
‒ Ta làm gì với nó đây?
‒ Giữ lại làm kỷ niệm.
Ở quầy chẳng còn người khách nào nữa. Trong im lìm, quanh chúng tôi, tôi nghe tiếng lách tách đèn nê ông. Những ngọn đèn chiếu một làn ánh sáng tương phản hẳn với màu đen những ô kính ngoài hiên, một ánh sáng quá rợ, như lời hứa về những mùa xuân và mùa hạ sắp đến.
‒ Chắc phải đi về phương Nam...
Tôi cảm thấy thích thú khi nói từ ấy: phương Nam. Tối đó, trong căn phòng trống hoang này, dưới ánh đèn nê ông, cuộc đời còn chưa có chút trọng lực nào và chạy trốn sao mà dễ dàng đến thế... Đã quá nửa đêm. Ông chủ quán bước về phía bàn chúng tôi để thông báo đã đến giờ đóng cửa quán cà phê Dante.