Tôi gặp lại họ, nàng và Van Bever, chiều hôm sau đó, tại quán cà phê Dante. Chỉ có họ, tận góc phòng, trước cỗ máy pinball. Họ không ngừng chơi khi tôi đến. Jacqueline mặc quần đen bó ở cổ chân và đi giày bệt đỏ buộc dây. Đây không phải giày để đi vào mùa đông.
Tôi tận dụng một lúc Van Bever đi kiếm thuốc lá, chỉ còn lại Jacqueline và tôi đối diện nhau mới nói:
‒ Cartaud thì sao? Hôm qua ở chỗ đại lộ Haussmann ổn chứ?
Mặt nàng thoắt tái nhợt.
‒ Tại sao anh lại hỏi tôi điều đó?
‒ Tôi đã thấy cô đi cùng ông ta vào nhà.
Tôi cố mỉm cười và nói giọng nhẹ nhàng.
‒ Anh đi theo tôi đấy à?
Hai mắt nàng mở to. Đúng lúc Van Bever quay trở lại chỗ chúng tôi, nàng ghé sát vào tôi, hạ giọng nói:
‒ Chuyện này chỉ chúng ta biết với nhau thôi đấy nhé.Tôi nghĩ đến chai ête ‒ thứ của nợ như nàng từng nói ấy ‒ mà nàng cho tôi dùng cùng vào đêm hôm trước.
‒ Trông cậu có vẻ lo lắng...
Van Bever đứng trước mặt tôi, vỗ vai tôi, như thể muốn lôi tôi ra khỏi một cơn ác mộng. Anh chìa cho tôi bao thuốc lá.
‒ Anh muốn chơi thêm một ván pinball không? Jacqueline hỏi anh.
Có cảm giác như nàng tìm cách đẩy anh ra xa khỏi tôi.
‒ Thôi, chưa chơi ngay đâu. Chơi mãi anh thấy đau đầu lắm.
Tôi cũng thấy đau đầu. Tôi nghe thấy tiếng máy pinball ngay cả khi không còn ở quán cà phê Dante nữa.
Tôi hỏi Van Bever:
‒ Anh có tin tức gì của Cartaud không? Jacqueline nhíu mày, hẳn là để tôi hiểu không được đả động đến chuyện này.
‒ Tại sao ? Cậu quan tâm đến ông ấy à?
Anh hỏi tôi, giọng khô khan. Dường như anh ngạc nhiên khi thấy tôi nhớ được tên Cartaud.
‒ Ông ấy chữa răng có giỏi không nhỉ? tôi hỏi.
Tôi nhớ tới bộ com lê màu xám và cái giọng trầm với âm sắc rõ nét, những đặc điểm không thểthiếu của một phong cách lịch thiệp nào đó.
‒ Tôi không biết, Van Bever đáp.
Jacqueline làm ra vẻ không nghe thấy. Nàng nhìn lơ đi nơi khác, về phía cửa quán. Van Bever mỉm cười, nụ cười hơi méo mó.
‒ Một nửa thời gian ông ấy làm việc ở Paris, anh nói.
‒ Ngoài ra thì sao ?
‒ Dưới tỉnh.
Đêm hôm trước tại quán cà phê trên phố Cujas, một nỗi lấn bấn đã lơ lửng giữa họ và Cartaud, nó không tan đi mặc cho những lời ngây ngô mà chúng tôi nói với nhau khi tôi ngồi vào bàn cùng họ. Và nỗi lấn bấn này, giờ đây tôi lại thấy trong sự im lặng của Jacqueline và những câu trả lời tránh trớ của Van Bever.
‒ Vấn đề với ông ta là ông ta bám hơi dính quá, Jacqueline nói.
Van Bever có vẻ nhẹ nhõm vì nàng đã chủ động nói với tôi điều này, cứ như thể, từ bây giờ trở đi, họ chẳng còn gì phải giấu tôi nữa.
‒ Chúng tôi không đặc biệt muốn gặp ông ta, anh nói thêm. Chính ông ta là người cứ bám riết lấy chúng tôi...
Đúng, đó chính là điều Cartaud đã nói vào tối hôm trước. Họ quen ông ta hai tháng trước đó ở sòng bạc Langrune. Lúc ấy ông ta đang lơ đãng chơi trò quay số một mình, để giết thời gian. Ông ta đã mời họ ăn tối tại quán ăn duy nhất còn mở cửa, cách dó không xa, tại Luc‒sur‒Mer, và nói cho họ biết mình là nha sĩ hành nghề trong vùng. Ở Le Havre.
‒ Anh chị tin lời ông ta à? tôi hỏi.
Van Bever có vẻ ngạc nhiên vì tôi có thể đặt nghi ngờ về nghề nghiệp của cái tay Cartaud ấy. Nha sĩ ở Le Havre. Tôi từng nhiều lần đến thành phố đó, cách đây đã lâu, để bắt tàu sang Anh, và tôi đã đi dạo quanh quanh các bờ ke. Tôi cố nhớ lại lúc tới nhà ga và hành trình ra đến cảng. Những tòa nhà lớn bằng bê tông, tất tật giống hệt nhau, dọc theo các đại lộ quá rộng. Những tòa nhà khổng lồ và những lối đi dạo khiến tôi cảm thấy trống rỗng. Và giờ đây, phải tưởng tượng Cartaud ở trong khung cảnh đó.
‒ Ông ta còn cho chúng tôi địa chỉ ở Le Havre mà, Van Bever nói.
Trước mặt Jacqueline, tôi không dám hỏi anh có biết địa chỉ khác của ông ta ở Paris, trên đại lộ Haussmann không. Đột nhiên ánh mắt nàng trở nên mỉa mai, vẻ như nghĩ rằng Van Bever đang đơn giản hóa mọi chuyện và làm cho chúng trở nên bớt rắc rối so với bản chất thật: một người đàn ông mà ta gặp tại một thành phố cảng vùng Normandie và làm nha sĩ ở Le Havre, rặt những điều quá mức tầm thường, nhìn chung là vậy. Tôi còn nhớ mình vẫn luôn luôn đợi tới giờ lên tàu trong một quán cà phê trên bến: Cánh Cửa Đại Dương... Cartaud có lai vãng quán ấy không? Và nơi đó, ông ta có mặc cùng bộ com lê màu xám ấy? Ngày mai, tôi sẽ mua một tấm bản đồ Le Havre và, khi nào chỉ có tôi với Jacqueline, nàng sẽ giải thích cho tôi mọi chuyện.
‒ Chúng tôi đã nghĩ ông ta sẽ mất dấu chúng tôi ở Paris, nhưng cách đây ba tuần, chúng tôi gặp lại ông ta...
Và Van Bever vồng lưng thêm chút nữa, cổ rụt lại, như sắp phải vượt qua một chướng ngại vật.
‒ Anh chị đã gặp ông ta trên phố à? tôi hỏi.
‒ Đúng thế, Jacqueline đáp. Tôi tình cờ gặp lại ông ta. Ông ta đang đợi taxi ở quảng trường Chatelet. Tôi đã cho ông ta địa chỉ khách sạn chúng tôi ở.
Đột nhiên nàng có vẻ bực tức vì câu chuyện cứ tiếp tục mãi ở chủ đề này.
‒ Giờ thì một nửa thời gian ông ta ở Paris, Van Bever nói, ông ta muốn gặp chúng tôi. Chúng tôi không thể từ chối...
Chiều qua, Jacqueline ra khỏi xe sau khi Cartaud mở cửa cho nàng và theo ông ta bước vào tòa nhà trên đại lộ Haussmann. Tôi đã quan sát kỹ cả hai. Khuôn mặt Jacqueline không thể hiện chút khóchịu nào.
‒ Anh chị thực sự buộc phải gặp ông ta à?
‒ Phải, theo cách nào đó, Van Bever đáp.
Anh mỉm cười với tôi. Anh ngần ngừ một lúc rồi nói thêm:
‒ Cậu có thể giúp chúng tôi một việc... Đó là ở cùng chúng tôi, mỗi lần cái ông đó đến gặp chúng tôi...
‒ Cậu có mặt thì sẽ giúp chúng tôi đơn giản hóa được nhiều thứ lắm, Jacqueline nói. Việc đó không làm cậu chần chứ?
‒ Không mà. Tôi rất vui lòng.
Tôi sẵn lòng làm mọi thứ vì nàng.