Một đêm khi chúng tôi, Jacqueline và tôi, trở về Chepstows Villas, bên dưới cánh cửa phòng Linda cómột làn ánh sáng mỏng. Tiếng nhạc Jamaica lại cất lên, cho đến rất muộn và mùi cần tràn ngập căn hộ, giống hệt những ngày đầu tiên khi chúng tôi đến sống ở đây.
Peter Rachman tổ chức các dạ hội tại căn hộ độc thân của ông, ở Dolphin Square, một khối nhà nằm bên bờ sông Thames và Linda dẫn chúng tôi đến đó. Chúng tôi gặp lại nơi đây Michael Savoundra, anh đã vắng mặt khỏi London để sang Paris gặp các nhà sản xuất. Pierre Roustang (đạo diễn và sản xuất phim người Pháp) đã đọc kịch bản và có quan tâm. Pierre Roustang. Lại thêm một cái tên vô diện bay lơ lửng trong ký ức của tôi, nhưng các âm tiết vẫn giữ lại một dư vang giống như tất tật những cái tên ta từng nghe thấy ở tuổi hai mươi.
Đủ loại người lai vãng các dạ hội của Rachman. Vài tháng nữa, một bầu không khí tươi tắn sẽ xâm chiếm London với những thứ âm nhạc mới, những thứ quần áo sặc sỡ. Và tôi thoáng có cảm giác mình từng gặp, ở Dolphin Square, những đêm ấy, vài người trong số những người sẽ trở thành các nhân vật quan trọng của một thành phố đột nhiên hồi xuân.
Tôi không còn viết vào buổi sáng nữa, mà bắt đầu từ nửa đêm. Không phải vì tôi muốn tận dụng sự yên bình và tĩnh lặng. Đơn giản là tôi lùi giờ làm việc muộn đi. Và lần nào tôi cũng chiến thắng được tính lười nhác của mình. Tôi đã chọn cái giờ này vì một nguyên do khác: tôi sợ nỗi hoang mang quay trở lại, nỗi hoang mang thường xuyên cảm thấy vào những ngày đầu chúng tôi mới đặt chân đến London.
Chắc chắn Jacqueline cũng cảm thấy cùng nỗi lo lắng ấy, nhưng nàng cần có người và tiếng ồn xung quanh mình.
Đến nửa đêm, nàng cùng Linda rời căn hộ. Họ tới dự các dạ hội của Rachman hoặc đến những chốn mịt mù về phía Notting Hill. Ở nhà Rachman, ta làm quen với hàng đống người, họ cũng mời mọc ta. Lần đầu tiên ở London ‒ Savoundra nói ‒ ta không còn cảm giác mình đang ở tỉnh lẻ nữa. Trong không khí có điện tích, hình như vậy.
Tôi còn nhớ những cuộc đi dạo cuối cùng của chúng tôi. Tôi đưa nàng đến nhà Rachman, ở Dolphin Square. Tôi không muốn lên tầng, ở giữa tất tật những người kia. Viễn cảnh phải quay trở về căn hộ làm tôi có chút sợ hãi. Tôi sẽ lại phải viết những câu vẫn lên một trang giấy trắng, nhưng tôi không có lựa chọn.
Những tối đó, chúng tôi bảo tài xế taxi đỗ lại trước ga Victoria. Và từ đó, chúng tôi đi bộ cho đến sông Thames, ngang qua các phố của khu Pimlico. Khi ấy là tháng Bảy. Cái nóng thật ngột ngạt nhưng, lần nào chúng tôi đi dọc theo hàng rào lưới sắt của một quảng trường nhỏ, một cơn gió nhẹ cũng thổi qua chúng tôi trong thoang thoảng mùi hương cây thủy lạp hay cây đoạn.
Tôi để nàng lại dưới cổng. Những tòa nhà ở Dolphin Square hiện lên sừng sững dưới ánh tráng. Bóng cây hắt xuống vỉa hè và tán lá cứ thế im lìm. Không còn đến một gợn gió. Từ bên kia bờ ke, ven sông Thames, một quán ăn trên thuyền dựng tấm biển hiệu sáng đèn và người đón khách đứng đó trước lối lên cầu tàu. Nhưng có vẻ như chẳng ai đến quán ấy. Tôi nhìn người đàn ông đó, hóa đá trong bộ đồng phục của mình. Vào giờ này, xe cộ không còn qua lại trên ke và rốt cuộc tôi cũng tới được tâm điểm yên tĩnh và u uất của mùa hè.
Quay trở về Chepstows Villas, tôi nằm trên giường mà viết. Sau đó, tôi tắt đèn và chờ đợi trong bóng tối.
Nàng về vào khoảng ba giờ sáng, luôn luôn có một mình. Từ ít lâu nay, Linda đã lại biến mất.
Nàng nhẹ nhàng mở cửa. Tôi giả vờ ngủ.
Và rồi đến một lúc, sau một chuỗi ngày, tôi thức mãi cho đến bình minh, nhưng chẳng bao giờ nghe thấy tiếng bước chân nàng trong cầu thang nữa.