Kể từ nay, chỉ còn lại chúng tôi trong căn hộ. Linda đã biến mất. Đêm đến, chúng tôi không còn nghe thấy tiếng nhạc Jamaica và những tràng cười nữa. Chúng tôi thấy hơi chống chếnh vì đã quen thuộc với vệt ánh sáng lọt qua dưới khe cửa phòng Linda. Nhiều lần, tôi thử gọi điện cho Michael Savoundra, nhưng những hồi chuông cứ nối tiếp nhau mà chẳng thấy ai trả lời.
Cứ như thể chúng tôi chưa từng gặp họ vậy. Họ đã tan biến vào thiên nhiên và chúng tôi, rốt cuộc chúng tôi thấy không còn dễ dàng tự giải thích sự hiện diện của mình trong căn phòng này. Thậm chí còn có cảm giác mình đã lén lút đột nhập vào đây.
Sáng sáng, tôi viết một hay hai trang cho cuốn tiểu thuyết của mình rồi tới Lido, để xem nhỡ ra Peter Rachman đang ngồi ở cùng cái bàn lần trước trên bãi tắm, ven bờ Serpentine. Nhưng không thấy. Và người đàn ông ở chỗ ghi sê mà tôi đến hỏi không hề biết Peter Rachman. Tôi tới nhà Michael Savoundra ở đường Waiton. Tôi bấm chuông trong vô vọng rồi đi vào hiệu bánh ngọt ở tầng trệt, trên biển hiệu ghi tên một Justinde Blancke nào đó. Tại sao tôi còn nhớcái tên này? Cáitay Justin de Blancke ấy cũng không thể nói cho tôi điều gì. Ông ta chỉ mơ hồ biết Savoundra, có nhìn thấy. Đúng, một anh chàng tóc vàng trông giống Joseph Cotten. Nhưng, theo ông ta, hình như anh không thường xuyên sống ở đây.
Jacqueline và tôi, chúng tôi đã đi bộ đến quán Rio, tận cùng Notting Hill, và chúng tôi hỏi thăm cái ông người Jamaica, chủ nơi ấy tin tức về Edgerose và Linda. Ông bảo đã nhiều ngày nay không có tin tức gì, ông và khách khứa của ông có vẻ nghi kỵ chúng tôi.