Tư Thái Cung Phi

Chương 194: Ngoại truyện 6 : Lâm Nghi công chúa (Ba)

Edit: Mai Thái phi.
Beta: Tiên Thái Phi.
Kiến Chương cung.
Bản thân Hoàng đế cũng không nghĩ đến việc có một ngày hắn sẽ tự tay đánh vào khuôn mặt giống Thường nhi như đúc.


Tiếng chát thanh thúy vang vọng trong điện, trên mặt Tứ Công chúa hiện rõ dấu vết màu hồng, nhưng Tứ Công chúa lại rất bình tĩnh, giống như không cảm giác được đau đớn. Nàng vẫn đứng thẳng tắp, giọng nói bình tĩnh: "Phụ hoàng, thật xin lỗi người. Con biết, lời con nói khiến người đau lòng, nhưng con thật sự nghiêm túc khi nói những lời này."


"Con đã suy nghĩ và cân nhắc cẩn thận, không phải là con nhất thời xúc động hay bị nóng đầu, hiện tại con rất bình tĩnh. Phụ hoàng, xin hãy cho con đi hòa thân Hồ Nhung."
Hoàng đế nhìn nữ nhi trước mắt, cũng dần dần bình tĩnh lại, nhưng khi Trần Hỉ nhìn qua, tay Hoàng đế đặt trên đầu gối vẫn còn run run.


Hoàng đế dường như đang cố gắng dịu giọng xuống, khuôn mặt già nua càng thêm mỏi mệt: "Viện nhi, quả thật việc hòa thân với Hồ Nhung là kết cục đã định, nhưng có muốn gả Công chúa thật sự hay không thì vẫn chưa quyết định. Nhưng mà, trẫm đã nghĩ đến phương án, trong nữ tử tôn thất chọn ra một người phong làm Công chúa, như vậy là đủ rồi. Không cần con hoặc là các tỷ muội của con phải hi sinh, con hiểu không?"


Khuôn mặt Tứ Công chúa bình tĩnh, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, mở miệng nói: "Bắt đầu từ ngày nghe tin mẫu phi qua đời, cuộc sống của con đã hoàn toàn thay đổi. Phụ hoàng, con và người không giống nhau. Trong thế giới của người có quá nhiều thứ, có quá nhiều gông xiềng và gánh nặng, người phải chịu trách nhiệm về rất nhiều việc. Mà con, thế giới của con rất nhỏ, vô cùng nhỏ. Người mở ra bầu trời cho con, chính là mẫu phi."


"Thù hận của người và thù hận của con hoàn toàn khác nhau."


"Phụ hoàng, con chỉ là một Công chúa mà thôi. Bất luận là với ai, thì con cũng không phải là người không thể thiếu trong cuộc đời họ. Con cũng không có tầm ảnh hưởng lớn, việc mà con có thể làm được thật sự quá ít, ít đến mức khiến con cảm thấy bất lực."


"Người có biết, con có bao nhiêu tự trách bản thân mình bất lực không?"


"Con chỉ có thể ở trong thâm cung chờ những tin tức linh tinh vụn vặt ở phương xa, nghe những con số thương vong thê thảm, nhìn các nếp nhăn của phụ hoàng ngày càng khắc sâu hơn, nhìn thân thể Tứ ca từ từ gầy ốm, nhìn tác phong hành sự của Bát đệ ngày càng thêm âm ngoan."


"Con không làm được gì, thậm chí con còn không có tư cách yêu cầu người khác phải làm gì đó. Các tướng sĩ đã chôn xương nơi sa trường, vô số gia đình bởi vì trận chiến này mà mất đi phụ thân, mất đi nhi tử, mất đi trượng phu... Con căn bản không thể nào yêu cầu bọn họ làm nhiều hơn được."


Đôi môi Hoàng đế run run, nhìn Tứ Công chúa lệ rơi đầy mặt, đây là thời khắc nàng khóc chật vật nhất trong cuộc đời mình.


Ngay cả khi Hoa Thường qua đời, thì đứa nhỏ này cũng là người kiên cường nhất. Nhưng mà, sức chịu đựng cũng có mức giới hạn, áp lực càng lâu thì khi bùng nổ sẽ càng kịch liệt hơn.


Hơn nữa, trong mấy hài tử của Hoa Thường, người giống Hoa Thường nhất chính là Viện nhi. Không chỉ giống nhau ở khuôn mặt, mà sau khi trải qua nhiều năm giáo dưỡng, thì Viện nhi cũng giống luôn cả về cốt cách lẫn phong thái của Hoa Thường.


Tứ Công chúa bình tĩnh nâng tay lên, nhẹ nhàng lau khô nước mắt, mở miệng nói: "Phụ hoàng, chúng ta không thể nào gánh đồng thời cả Bắc Mông và Hồ Nhung. Vì thế, chúng ta chỉ có thể lựa chọn thù hận với Bắc Mông mà kết duyên Tần Tấn cùng Hồ Nhung, tập trung binh lực, thậm chí yêu cầu Hồ Nhung xuất binh, xoá sạch Bắc Mông. Muốn đạt được mục tiêu như vậy, nữ nhi tôn thất hoàn toàn không đủ phân lượng. Còn chuyện sau đó, chính là con sẽ làm Đại phi của Hồ Nhung."


"Phụ hoàng, xin người đồng ý với thỉnh cầu của con, đây là lần khẩn cầu cuối cùng trong cuộc đời con với người."


Hoàng đế khϊế͙p͙ sợ nhìn nữ nhi của mình. Đương nhiên hắn biết Tứ Công chúa nói vẫn chưa hết ý. Dù thế nào thì hắn cũng không nghĩ tới, nữ nhi mà hắn vẫn luôn sủng ái, người mà trước giờ vẫn không biết gì về thế sự, lại có dã tâm và quyết đoán như vậy.


Hoàng đế suy sụp cúi đầu, vô lực trầm giọng nói: "Trẫm sẽ không đồng ý, đến chết cũng không đồng ý. Viện nhi, ngoan, bất luận phụ hoàng hay mẫu hậu của con, thì kỳ vọng về con chưa bao giờ là báo thù, mà là hi vọng con có thể hạnh phúc."


Tứ Công chúa nở nụ cười rất đẹp, nhẹ nhàng nói: "Phụ hoàng, tuy con thống hận khi mất đi mẫu phi, nhưng con lại không có cách gì để ngăn cản và phủ định sự lựa chọn của mẫu phi. Giữa hạnh phúc và hy sinh, mẫu phi đã lựa chọn hy sinh. Đây là lựa chọn cao hơn hạnh phúc."


"Phụ hoàng, con cũng giống như vậy. Vì hạnh phúc của con mà người đã đắn đo cân nhắc chọn lựa, nhưng lựa chọn của con lại cao hơn hạnh phúc. Vì thế, nếu con không thể đạt được nguyện vọng của mình, thì căn bản con sẽ không hạnh phúc."
"Phụ hoàng, lựa chọn của con chính là hạnh phúc của con."


Hoàng đế nhìn gương mặt kiên định của nữ nhi, nghe thanh âm mạnh mẽ của nữ nhi như chém đinh chặt sắt, dường như có thể thông qua nữ nhi mà nhìn thấy được nữ tử thong thả mỉm cười trong lửa đỏ của hai năm trước.
Thường nhi, con bé thật sự giống nàng như đúc, giống như đúc...
Thượng Dương cung.


Tứ Công chúa ngồi trên giường nhẹ nhàng vuốt ve xiêm y do tự tay mẫu hậu may cho nàng khi người còn sống. Hiện tại nàng mặc đã có chút chật, nhưng nàng vẫn cẩn thận bảo quản.


Xiêm y màu đỏ, khi đó nàng vẫn là người được vô vàn sủng ái. Công chúa Điện hạ ngây thơ hồn nhiên, tự do vui vẻ giống như con chim nhỏ. Chỉ là những ngày tháng tươi đẹp đó dù sao cũng đã trôi qua, Tứ Công chúa từ từ ngẩng đầu lên, bộ y phục bị nàng siết chặt trong tay.


"Trần Viện!" Thanh âm vốn lạnh lùng lại còn mang theo sự tức giận, áp lực, phẫn nộ và bi thương.
Tứ Công chúa chậm rãi quay đầu: "Tứ ca, huynh đã đến rồi."


Tứ Hoàng tử chậm rãi đi tới, từng bước chân giống như nện từng hồi vào lòng Tứ Công chúa. Thân hình hắn vẫn gầy ốm như trước, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô biên và cảm giác áp bách: "Có phải muội muốn bức điên ta hay không? Trần Viện, muội còn có trái tim hay không?"


Tứ Công chúa bình tĩnh, sắc môi nhợt nhạt, nhưng giọng nói lại linh hoạt: "Chuyện vừa mới xảy ra ở Kiến Chương cung mà Tứ ca đã biết rồi sao? Trong mắt người khác thì Kiến Chương cung giống như tường đồng vách sắt, nhưng ở trước mặt Tứ ca thì Kiến Chương cung cũng không cứng hơn giấy là bao."


Tứ Hoàng tử nhìn muội muội duy nhất của mình, trong ánh mắt tao nhã trí thức và phong tình lộ ra đau đớn: "Vì sao muốn đi hòa thân?"
Tứ Công chúa đột nhiên đứng dậy, nhìn thẳng vào ca ca của mình, kiên định và quyết tuyệt: "Bởi vì muội thấy được hi vọng."


"Sau khi mẫu phi mất đi, thế giới của chúng ta liền sa vào địa ngục, một mảnh hắc ám. Nhưng mà, hiện tại muội đã tìm thấy hi vọng, thấy được tương lai."


Tứ Hoàng tử đưa tay ra bóp chặt bả vai của Tứ Công chúa, cắn răng nói: "Chúng ta có thể thắng Bắc Mông, còn Hồ Nhung, chúng ta cũng có thể! Chỉ là vấn đề thời gian thôi, muội hiểu không? Vì sao nhất định phải tự mình đi! Vì sao lại chấp nhất việc tự tay báo thù như vậy?!"


Đôi môi Tứ Hoàng tử run lên, ánh mắt sa sầm: "Muội biết không, người muội thương tổn không phải là địch nhân, mà là những người yêu thương muội."
Sau khi mất đi mẫu phi, còn phải mất thêm muội muội sao?
Muội có biết, làm một ca ca, sau khi biết được lựa chọn của muội, có bao nhiêu thống khổ hay không?


Đôi mắt quật cường của Tứ Công chúa cũng rướm lệ, nhưng nàng vẫn kiên quyết, khóe miệng xuất hiện một nụ cười mỉm: "Đương nhiên muội biết, biết chúng ta có thể thắng Bắc Mông, cũng có thể thắng Hồ Nhung. Nhưng hi vọng muội nhìn thấy, không phải là những thứ đó."


"Hi vọng của muội là có thể thắng Thái tử."


Tứ Công chúa gạt đôi tay đang giữ vai nàng của Tứ Hoàng tử xuống, cong khóe miệng lên: "Tứ ca, dù thân thể huynh mang bệnh, dù huynh gầy gò ốm yếu, nhưng muội thấy được, thấy được dã tâm của huynh, thấy được nội tâm bình tĩnh như mặt biển nhưng ẩn chứa sóng gió mãnh liệt của huynh."


"Muội tỉnh táo hơn bất kì ai trong chúng ta. Muội là người bước ra từ nỗi đau khổ khi mất đi mẫu phi trước tiên, người tỉnh ngộ trước hẳn là người nhìn về phía trước đầu tiên. Người chết thì cũng đã chết rồi, dù có bi thống hay báo thù thì cũng không thể gọi mẫu phi trở về được. Dù có làm gì thì cũng chỉ là an ủi lòng mình mà thôi."


"Một khi đã như vậy, vì sao không làm gì đó hoàn hảo hơn một chút. Nếu muốn là người hạnh phúc, phương thức nhất lao vĩnh dật [1], chính là đoạt được vị trí Thái tử. Không, là ngôi vị Hoàng đế!"
[1] Nhất lao vĩnh dật: Một lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng.


Đôi mắt của Tứ Công chúa ánh lên tia sáng mãnh liệt. Nàng đột nhiên xoay người, đối mặt với ca ca của mình: "Tứ ca, sau khi mẫu phi qua đời, dã tâm của huynh và tiểu Bát đều bị đánh thức, ta nhìn thấy rất rõ. Nếu hai người không có dã tâm, vậy thì ta cũng có thể vì cái gọi là hạnh phúc mà thành thân sinh con."


"Nhưng mà, hiện tại không giống như vậy, không phải sao? Tứ ca hiểu rõ Kiến Chương cung như lòng bàn tay là vì cái gì? Quan hệ giữa Tứ ca và các huynh đệ lớn tuổi càng ngày càng thân cận là vì cái gì? Bề ngoài Tứ ca luôn kính cẩn nghe theo Thái tử, nhưng đằng sau lại giao hảo với các quần thần của Đông cung là vì cái gì?"


"Thái tử hắn có cái gì? Ngoại trừ thân phận đích trưởng tử ra, hắn còn có gì khác nữa sao?!"


Tứ Hoàng tử nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của muội muội mình, sững sờ tại chỗ. Tất cả mọi người, tất cả mọi người, chỉ có nàng, chỉ có nàng là thấy được ngọn lửa yên tĩnh đang ẩn dấu bên trong hắn.
"Viện nhi..." Thanh âm Tứ Hoàng tử run run. Hắn lên tiếng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.


Tứ Công chúa từ từ nở nụ cười, mang theo vài phần cô đơn: "Hiện giờ phụ hoàng luôn cẩn thận tỉ mỉ với chúng ta, cái gì cũng cho chúng ta cả. Nhưng mà, điều này cũng có nghĩa là, vị trí mà chúng ta muốn nhất kia, vĩnh viễn sẽ không thuộc về chúng ta."


"Đây là điểm mấu chốt của phụ hoàng, là điều mà tận sâu trong xương tuỷ, phụ hoàng vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt. Địa vị của đích trưởng tử là không thể dao động."


"Cho nên nỗ lực của Tứ ca, phấn đấu của Tứ ca, dốc sức của Tứ ca, tận tâm tận lực của Tứ ca, có khả năng đều sẽ chảy về biển đông. Đến lúc phụ hoàng băng hà, mấy huynh đệ các huynh mất đi sự che chở của phụ hoàng, vậy thì phải làm sao đây?"


"Thù hận trong lòng Thái tử không ít hơn chúng ta đâu."
"Mẫu phi đã mất. Vinh quang do người để lại không đủ để mười năm, hai mươi năm, thậm chí là ba mươi năm sau, có thể che chở cho mọi người."


"Cho nên, muội muốn trở thành một đạo gông xiềng cuối cùng, cũng là chiếc khóa bảo hộ cuối cùng cho chúng ta. Muội sẽ trở thành Đại phi của Hồ Nhung, cũng sẽ trở thành Vương Thái hậu của Hồ Nhung. Muội sẽ trở thành người mà cho dù các huynh có thất bại, thì muội vẫn có thể che chở cho các huynh!"


Ánh mắt Tứ Công chúa sáng ngời, dường như mang theo độ nóng có thể khiến người ta bỏng rát: "Đại phi của Hồ Nhung, thân phận đó không thể thêm phân lượng cho huynh, cũng không thể dao động được lựa chọn của phụ hoàng, nhưng trong tương lai lại đủ khiến cho Thái tử phải kiêng kị."


"Tứ ca, hãy tin tưởng muội, muội sẽ trở thành người tôn quý nhất Hồ Nhung, trở thành nữ nhân có quyền thế nhất."
Sắc mặt Tứ Hoàng tử tái nhợt, ngơ ngác nhìn muội muội trước mặt. Quả nhiên, cảm giác của hắn không sai. Muội muội giống mẫu phi như đúc... Muội muội vẫn luôn bảo hộ bọn họ.