Tư Thái Cung Phi

Chương 187: Phẫn nộ

Edit: Huệ Hoàng hậu.
Beta: Mai Thái phi.
Vắng hai vị Hoàng tử, hành cung trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, có điều các cung nhân vẫn an phận như thường.


Hoa Thường che miệng ho khan vài tiếng, vịn tay Lan Chi ngồi lại trên ghế, sau đó mở miệng nói: "Các vị đại nhân, bổn cung tín nhiệm về nhân phẩm và năng lực của các vị, cũng tin tưởng vào sự phán đoán chuyên môn của các vị tướng quân, nhưng mà Trầm Đô thủ không được cũng phải thủ."


Đô Chỉ Huy Sứ - Liên Thừa Uẩn chắp tay trả lời: "Chúng thần thà chết không đầu hàng!"


Trong mắt Hoa Thường dường như có hơi nước. Đúng thế, thời đại này, làm quan không nhất thiết phải chú trọng vào năng lực, mà là nhìn vào nhân phẩm. Gặp thiên tai và chiến loạn, tuy bọn quan viên không có khả năng xử lý, nhưng mà bọn họ có thể mặc kệ tất cả để nhảy vào đống lửa.


Khó mà nói rõ đây là một loại cao thượng hay là ti tiện nữa, nhưng mà Hoa Thường tôn kính mỗi người bọn họ.


Sao có thể yêu cầu nhiều hơn ở bọn họ được đây? Đây là giới hạn của thời đại, là giới hạn của giáo dục, là giới hạn của tư tưởng, thật ra cũng không có liên quan gì mấy đến bản thân các quan viên.
Ngay cả mệnh mà bọn họ cũng không màng, ngươi còn muốn như thế nào nữa đây?


Hoa Thường chớp chớp mắt để xua tan ẩm ướt nơi khóe mắt, mở miệng nói: "Trung thừa đại nhân, xin ngài lập tức động viên bá tánh trong thành, nam nhân tráng niên thì nhập ngũ sung quân, phụ nữ và trẻ em thì làm hậu cần, quyết sống chết giữ cửa thành!"


"Liên Thừa Uẩn đại nhân, hai ngàn quân canh giữ bên trong thành, xin ngài bố trí binh lực, trấn thủ tường thành."
"Khai Phủ Doãn đại nhân, xin ngài làm tốt công tác động viên và trấn an, cần phải làm cho trên dưới Trầm Đô đồng lòng, cùng chống quân địch."
"Vâng, chúng thần lĩnh mệnh!"


Hoa Thường biết có thể tất cả những điều này đều là vô ích, nhưng chuyện có thể làm thì cần phải làm, còn lại thì phải xem ý trời thế nào.


"Liên đại nhân, khi nào viện quân có thể tới?" Hoa Thường vẫn phải hỏi, bất luận thế nào đi nữa, tốt xấu gì thì trong lòng còn có cái để hi vọng, cho dù niềm hi vọng này quá xa vời cũng quá chậm chạp.


Liên Thừa Uẩn ảm đạm nói: "Khi Du Lâm bị công phá thì đã phát lửa khói báo động. Mấy chục vạn quân ta đóng ở biên cảnh cách Du Lâm cũng không xa, nhưng dù vậy thì cũng không thể đến kịp để cứu viện. Hiện giờ liên quân Bắc Mông và Hồ Nhung đều là kỵ binh tinh nhuệ, cho nên hành quân cực nhanh. Tuy chúng ta đã phát lửa khói báo động, nhưng căn cứ quân ta đóng gần nhất cũng là tại Xương Ấp, không hề gần đây."


Hoa Thường rũ mi mắt, lặp lại lời nói: "Nói cho bổn cung biết, là mấy ngày?"


Liên Thừa Uẩn cúi đầu: "Khói báo động phát ra, chắc bên kia cũng hiểu rõ tình huống. Bỏ qua các thủ tục rườm rà, chỉ đơn thuần hành quân thôi cũng cần ít nhất năm ngày. Vũ khí và nhu yếu phẩm của đại quân rất nhiều, cho nên không đi nhanh được. Huống chi là điều động mấy vạn binh, thế nào cũng phải do đích thân Hoàng thượng phê chỉ thị thì mới được. Cho dù lúc này Hoàng thượng biết tình huống mà hạ lệnh điều binh, thì thánh chỉ xuất phát từ thượng kinh tới Xương Ấp cũng cần một ngày."


Hoa Thường gật gật đầu, thấp giọng nói: "Sáu ngày."
Liên Thừa Uẩn lắc lắc đầu: "Ít nhất là bảy ngày. Ở giữa chắc chắn phải có trì hoãn: chuẩn bị, điểm tướng, điều binh, còn chưa tính rủi ro trong khi hành quân nữa."


"Tuy nói thủ thành dễ, công thành khó, nhưng đó là do nhằm vào trọng điểm quân sự. Nơi đó tường thành cao lại chắc chắn, chiếm ưu thế địa lý, cho nên trấn thủ mấy ngày cũng không khó. Nhưng thành Trầm Đô của chúng ta tường thành thấp, thậm chí có một đoạn còn không có tường thành. Thành trì như vậy mà muốn trấn thủ, nói dễ hơn làm."


Hoa Thường biết đây sẽ là một trận chiến đơn phương tàn khốc. Nàng gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Bổn cung biết rồi. Cho nên, hãy làm hết khả năng, còn lại thì nghe theo thiên mệnh thôi."
Quận Xương Ấp.


Nói đến cũng khéo, ngự giá của Hoàng đế đi được bốn ngày, vừa mới tới địa giới Xương Ấp.


Bởi vì sốt ruột lên đường, cho nên dọc theo đường đi đều là tự mình dựng trại đóng quân, không có vào ở trong phủ đệ mà quận phủ đã an bài. Trên cơ bản thì Hoàng đế chỉ nghỉ ngơi trên ngự giá, vì vậy thân thể và tinh thần đều vô cùng mỏi mệt.


Đã nhiều ngày nay Hoàng đế vẫn luôn cảm thấy bất an. Chiến sự biên cương thì không biết tình hình cụ thể ra sao, nữ tế định ra thì đã chết, thật vất vả mới cùng nữ nhân mình yêu thương đi tránh nóng, vậy mà lại không thể không để nàng lại một mình mà vội vàng trở về trước.


Hoàng đế day day trán mình, cảm thấy hơi đau đầu.
Phó tướng cấm vệ quân cưỡi ngựa tới gần ngự giá, thấy Trần Hỉ ở một bên, hắn liền gật gật đầu, sau đó nói: "Trần công công, vi thần có chuyện quan trọng cầu kiến Hoàng thượng."


Trần Hỉ cười tủm tỉm gật đầu, sau đó xốc màn xe, bẩm lại: "Hoàng thượng, phó tướng Chu Minh cầu kiến."
Hoàng đế đặt sổ con trong tay xuống, tay chống trán, mệt mỏi nói: "Vào đi, có chuyện gì?"


Chu Minh xuống ngựa, nhấc chân lên ngự giá, quỳ xuống đất, sắc mặt khẩn trương nói: "Hoàng thượng, vi thần thấy khói báo động."
Hoàng đế nhíu mày, mở miệng nói: "Là nơi nào? Bắc Mông đi qua tuyến phong tỏa rồi sao?"


Sắc mặt Chu Minh có chút trắng bệch, nơm nớp lo sợ nói: "Vi thần cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Du Lâm và Trầm Đô đều bốc lên khói báo động."
Hoàng đế đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Chu Minh, nghiến răng nói: "Ngươi nói nơi nào?"


Chu Minh cảm thấy sởn tóc gáy, nuốt nuốt nước miếng, đối mặt với sự áp bách của Hoàng đế, khó khăn nói: "Là Du Lâm, và Trầm Đô."


Tấu chương trong tay Hoàng đế bịch một tiếng rơi xuống đất. Bởi vì trên sàn lót đệm rất dày, cho nên gần như không có âm thanh gì, nhưng mà tiếng động nhỏ như vậy vẫn làm cho Chu Minh toát mồ hôi lạnh.


Hoàng đế kéo kéo khóe miệng, bật cười, hắn nhìn Chu Minh, thanh âm mềm nhẹ: "Ý của ngươi là, Du Lâm - chỗ Thái tử của trẫm, còn có Trầm Đô - nơi có Quý phi và hai vị Hoàng tử của trẫm, đều lâm vào chiến loạn sao?"


Đầu Chu Minh cúi thấp xuống đất, không dám ngẩng lên, trả lời: "Khói báo động ở Du Lâm đã xuất hiện được một lúc, còn khói báo động ở Trầm Đô thì vừa mới phát ra. Chúng bốc lên quá gần nhau. Theo thần suy đoán, có thể đại quân của giặc vòng xuống phía nam, trong thời gian ngắn đã công phá Du Lâm, rồi thẳng đến Trầm Đô."


"Hoàng thượng! Thần liều chết can gián, xin Hoàng thượng tăng tốc tiến trình, mau mau hồi kinh! Chuyện ở Trầm Đô vô cùng kỳ quái, có khả năng đó là nhắm vào Hoàng thượng, chỉ là người đã đột ngột quay về. Hoàng thượng, bảo trọng long thể, tất cả về kinh rồi lại bàn bạc tiếp!"


Tròng mắt Hoàng đế đều đỏ hết cả lên. Hắn nhìn Chu Minh, đôi tay nắm chặt lấy bả vai Chu Minh, nghiến răng, gằn giọng nói: "Ngươi muốn nói với trẫm là Thái tử của trẫm không quan trọng. Cửu Hoàng tử, Thập Hoàng tử của trẫm không quan trọng, nữ nhân của trẫm cũng không quan trọng đúng không!? Hả! Trả lời trẫm đi!"


Chu Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào Hoàng đế, gằn từng chữ nói: "Đúng, bọn họ đều không quan trọng bằng bệ hạ."
Hoàng đế suy sụp, buông lỏng tay ra, hai mắt vô thần nhìn Chu Minh, đôi môi giật giật, nhưng lại không nói được gì.


Sao hắn có thể trách tội người này đây? Y là tâm phúc của hắn, vì hắn mà làm bao nhiêu chuyện không thể lộ ra ánh sáng, chịu bao nhiêu nguyền rủa và tội nghiệt, trên mình mang bao nhiêu cừu hận và gánh nặng.


Hoàng đế ôm ngực, ngón tay siết chặt lớp vải nơi tim, sắc mặt tái nhợt. Chu Minh thấy thế, rốt cuộc kinh hoảng: "Hoàng thượng!"