Edit: Lan Sung nghi.
Beta: Mai Thái phi.
Thượng Dương cung.
Hiện tại Hoa Thường không quan tâm đến sóng gió ở Đông cung cho lắm. Nàng làm mùng một, tất nhiên sẽ có người tự nguyện làm mười lăm. Đức phi, Thục phi, Ninh Phi đều không phải là người hiền lành. Bây giờ Đông cung bị cắn nát như vậy đương nhiên sẽ thu hút một bầy sói đến thôi.
Khiến cho Đông cung bị lung lay không phải là chuyện một sớm một chiều. Dựa theo tính tình của Hoàng đế mà nói, nếu cố gắng thực hiện mục tiêu này trong mười năm mà vẫn không thành công thì Hoa Thường cũng không cảm thấy có gì kì quái. Hoàng hậu được tôn xưng là hiền đức, cho nên sẽ không dễ dàng bị phế truất. Hoàng hậu không bị phế, thì Thái tử vẫn là đích tử, vẫn có địa vị vững chắc. Mà Thái tử cũng được ca ngợi là tuổi trẻ tài cao. Tuy có nhiều lần mâu thuẫn với chính kiến của Hoàng đế, nhưng trong mắt Hoàng đế thì Thái tử vẫn còn tốt hơn kẻ chỉ biết phụ họa theo. Không sợ ngươi có ý kiến, chỉ sợ ngươi không có ý kiến gì mà thôi.
Cho nên muốn mưu cầu trữ vị, thì có hai con đường có thể đi, một là dao động hậu vị của Hoàng hậu, hai là trực tiếp dao động trữ vị của Thái tử.
Hoa Thường lựa chọn con đường thứ hai. Tuy nhìn qua ở hậu cung, nếu Hoa Thường đi con đường thứ nhất thì có vẻ sẽ dễ dàng hơn, nhưng mà con đường thứ nhất cũng rất dễ bị bại lộ. Bởi vì có thể dao động vị trí của Hoàng hậu thì cũng chỉ có mấy người mà thôi. Thậm chí Hoàng đế không cần dùng đầu óc để suy nghĩ, thì cũng có thể đoán ra được vài người. Thật đáng buồn là chắc chắn Hoa Thường sẽ có mặt trong số đó. Hơn nữa lùi một bước mà nói, cho dù dao động hậu vị thì cũng không có gì chắc chắn là Thái tử sẽ bị phế. Dù sao đây cũng chỉ là quá trình gián tiếp.
Mà con đường thứ hai này, tuy nhìn qua có vẻ khó khăn, nhưng đối với Hoa Thường mà nói, thì lại càng an toàn hơn. Bởi vì nguy hiểm mà Thái tử phải đối mặt rất nhiều, bởi vì huyết hậu phòng cao (ý nói là càng ở vị trí cao càng khó đề phòng), cũng không biết Thái tử đã phải chịu bao nhiêu tên bắn lén rồi. Thái tử chính là cái bia ngắm, ai cũng muốn bắn một phát, chẳng qua Hoa Thường chỉ là một xạ thủ ẩn nấp bên trong một đám người mà thôi. Thậm chí Hoàng đế còn chẳng buồn nghĩ đến khả năng có một nữ nhân tâm cao khí ngạo trong hậu cung vọng tưởng có thể lay động được trữ vị.
Hoa Thường vẫn luôn rất tỉnh táo, đả kích kẻ địch rất quan trọng, nhưng bảo đảm bản thân mình được trong sạch thì lại càng quan trọng hơn. Bởi vì nàng làm tất cả những việc này vốn không phải là để bảo vệ bản thân mình sao? Nếu lẫn lộn đầu đuôi, đó mới thực sự là bi kịch.
Giọng nói của Lan Chi đột nhiên vang lên: "Bát Điện hạ! Đây là...ai?"
Hoa Thường quay đầu giương mắt nhìn về phía cửa, chỉ thấy tiểu Bát đang dắt tay một bé gái, nhìn qua có vẻ như chỉ mới năm, sáu tuổi, đang chạy về phía nàng. Trên mặt tiểu Bát mang theo vẻ tươi cười vui sướng, còn gương mặt của đứa bé kia thì có vẻ ngạc nhiên.
Hoa Thường cũng hơi sửng sốt, nàng không thể nào không nhận ra các tiểu Công chúa trong cung. Còn các Quận chúa thân vương thường xuyên tiến cung cơ bản nàng cũng biết, nhưng bé gái này thì nàng lại chưa từng gặp qua bao giờ.
Khuôn mặt nhỏ bụ bẫm, biểu tình ngây ngốc, thoạt nhìn có vài phần hương vị hàm hậu (thật thà, phúc hậu), trên đầu cài hoa nhung màu đỏ, theo động tác chạy mà lắc qua lắc lại, nhìn qua khỏi phải nói có bao nhiêu là đáng yêu.
Bát Hoàng tử chạy đến trước mặt Hoa Thường, khuôn mặt đầy vui mừng, đầu tiên vẫn là hành lễ vấn an: "Nhi thần tham kiến mẫu phi, mẫu phi cát tường." Sau đó nó liền quay sang nói với bé gái kia: "Đây là mẫu phi của bổn Điện hạ, Kỳ Quý phi, ngươi mau hành lễ vấn an đi."
Tiểu cô nương nhìn qua có vẻ ngây thơ, cũng liền mở miệng nói: "Thần nữ tham kiến mẫu phi... À không! Quý phi nương nương, Quý phi nương nương cát tường."
Hoa Thường nhịn không được nở nụ cười, quả nhiên trẻ con là đáng yêu nhất. Nàng nhìn thấy đứa bé đáng yêu như vậy thì tâm tình liền tốt lên: "Được, đều miễn lễ đi. Tiểu Bát, con dẫn tiểu hài tử nhà ai qua đây vậy, nghịch ngợm!"
Tiểu Bát hưng phấn nói: "Mẫu phi! Nhi thần cũng có thê tử rồi! Đây là thê tử của nhi thần!"
Tiểu cô nương nghe vậy thì đỏ mặt, nhưng vì tuổi còn nhỏ, không hiểu nhiều lắm, cho nên chỉ biết gật đầu theo, ngây ngốc cười.
Hoa Thường nhịn cười, mặt cũng đỏ lên, bất đắc dĩ nói: "Thê tử của con từ đâu ra? Đây là hài tử nhà ai, con đoạt người ta ở đâu, không cho phép làm loạn."
Tiểu Bát trừng mắt phản bác: "Nàng ấy gọi là An Nhượng, không phải là con đoạt tới. Ừm, con chính là quang minh chính đại dẫn nàng ấy đi. Hôm nay con đến Vị Ương cung thỉnh an mẫu hậu, lúc ra ngoài vừa khéo thấy An Nhượng đang ngồi bên bàn nhỏ ăn trái cây. Con cảm thấy nàng ấy thật xinh đẹp, mà lại chỉ có mấy cung nhân xung quanh nàng ấy, cho nên con liền dẫn nàng ấy ra ngoài chơi. Nàng ấy đã đồng ý làm thê tử của con! Mẫu phi, Tứ ca đã thành thân, con cũng muốn!"
Hoa Thường cảm thấy đau đầu, xoa xoa mũi mình, mở miệng nói: "Tiểu Bát, có phải con lại gây rắc rối rồi không? Khách của Vị Ương cung sao con có thể tùy tiện dẫn đi như vậy? Con không nói một tiếng với Hoàng hậu nương nương sao? Đứa nhỏ này nhất định là theo mẫu thân hoặc tổ mẫu tiến cung, nếu người ta phát hiện không thấy con bé đâu, thì sẽ lo lắng biết bao nhiêu. Con nói xem, có phải con đã làm sai rồi hay không?"
Tiểu Bát nghe Hoa Thường giáo huấn, vô cùng ấm ức nói: "Mẫu phi luôn phê bình con, rõ ràng phụ hoàng toàn là khen con."
Hoa Thường kích động muốn trợn to mắt nhưng phải nhịn xuống, lên tiếng nói: "Phụ hoàng con khen con khi nào, khen cái gì? Hoạt bát đáng yêu sao?"
Tiểu Bát trừng mắt mở miệng nói: "Chính là hôm nay, phụ hoàng khen con. Con biết muốn thành thân thì nhất định phải được phụ hoàng hạ chỉ, cho nên con liền dẫn An Nhượng đến Kiến Chương cung tìm phụ hoàng trước. Sau khi phụ hoàng nghe xong thì cười haha, còn khen con tinh mắt, chính miệng phụ hoàng còn nói muốn hứa hôn An Nhượng cho con."
Hoa Thường cảm thấy choáng váng, kinh ngạc mở miệng nói: "Con nói đều là sự thật sao?" Hoa Thường cất tiếng hỏi với vẻ mặt không thể tin được. Thật ra nàng biết tiểu Bát sẽ không dám nói dối loại chuyện như thế này.
Tiểu Bát kiên định gật đầu: "Đương nhiên rồi, không tin mẫu phi hỏi An Nhượng mà xem. An Nhượng, ngươi mau nói với mẫu phi của ta, có phải ngươi đã gặp được phụ hoàng của ta không? Phụ hoàng còn đồng ý hứa hôn ngươi cho ta nữa mà."
Đứa bé năm sáu tuổi còn chưa hiểu rõ hứa hôn là gì, chỉ nghĩ là chơi đóng vai gia đình. Nhưng mà nó được nhìn thấy Hoàng đế thì thật là phấn kích, cho nên nhớ rất rõ ràng, mồm miệng lanh lợi, giọng nói ngây ngô: "Hồi Quý phi nương nương, thần nữ đã diện kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng thật sự đã nói như vậy."
Hoa Thường trợn mắt há hốc miệng nhìn bé gái trước mắt này, đây chính là nhi tức tương lai của nàng sao? Sau đó Hoa Thường quay đầu nhìn tiểu Bát, không ngờ rằng tiểu Bát lại là cái dạng này! Trâu già gặm cỏ non!
Tiểu Bát rất tự hào ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Sau khi nhìn thấy Tứ ca cưới thê tử, thì nó vẫn luôn muốn cưới thê tử, như vậy mới được coi là trưởng thành! Nhưng mà mẫu phi vẫn luôn nói nó còn nhỏ, rõ ràng nó đã không còn nhỏ nữa! Nó sắp mười hai tuổi rồi!
Cho nên tiểu Bát quyết định muốn tự mình chọn một người thê tử thuận mắt. Hihi, hiện tại quả nhiên như ý nguyện. Tiểu cô nương này vừa đáng yêu lại có phúc khí, nhất định là một thê tử tốt.
Hoa Thường vừa có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, nàng cầm tay tiểu cô nương, nhẹ giọng nói: "Con tên là gì, năm nay mấy tuổi? Trong nhà còn những ai?"
Tiểu cô nương có thể tiến cung, ở nhà chắc chắn đã được dạy dỗ tốt, cho nên trả lời rất rõ ràng: "Bẩm Quý phi nương nương, thần nữ tên là An Nhượng, năm nay sáu tuổi. Trong nhà có rất nhiều người, phụ thân con là Chính Tam phẩm Hoài Hóa Tướng quân An Thừa Qua, tổ phụ con đã nghỉ hưu."
Hoa Thường lập tức có phản ứng. Nếu là con nhà người khác thì nàng có thể không biết. Nàng là một phụ nhân trong hậu cung, làm sao biết được một Tướng quân Chính Tam phẩm trên triều là ai? Nhưng nhà này nàng lại tương đối có ấn tượng.
Nguyên nhân không phải vì bản thân Chính Tam phẩm Hoài Hóa Tướng quân, mà là vì thê tử của hắn không phải ai khác, chính là trưởng nữ của Tuyên Thành vương, Hồ Hiến quận chúa.
Hoa Thường giật giật khóe miệng. Các ngươi không chỉ là thân thích, mà còn có bối phận chen ngang. Tiểu cô nương này có lẽ nên gọi con là Bát tiểu cữu đi! Đầu óc Hoàng đế bị gì vậy? Bị lừa đá? Bị cua kẹp? Bị úng nước sao?
Hoa Thường chính là không còn gì để nói, vừa lúc đó thì Lan Chi vội vàng đi đến, nhẹ giọng nói: "Nương nương, Hoàng hậu nương nương và Hồ Hiến Quận chúa tới."
Tiểu cô nương nghe vậy liền mỉm cười, nghe mẫu thân tới thì nó rất vui vẻ. Lúc ở nhà nó đã được mẫu thân dặn dò rất nhiều lần là vào cung rồi thì không được chạy lung tung, cho nên sau khi bị tiểu Bát dụ ra ngoài, thì nó vẫn luôn thấp thỏm không yên mặc dù chơi rất là vui.
Hoa Thường chậm rãi đứng dậy, dẫn theo tiểu Bát và An Nhượng cùng đi ra ngoài. Nàng mới đi được một nửa đã thấy Hoàng hậu và Hồ Hiến Quận chúa vội vàng đi đến, nàng liền nhún người hành lễ: "Thần thϊế͙p͙ tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Hồ Hiến Quận chúa thì hành lễ với Hoa Thường. Nàng lén nhìn nữ nhi nhà mình một cái, thấy không có gì mới nhẹ nhàng thở ra.
Hoàng hậu cong cong khóe miệng, lên tiếng nói: "Quý phi muội muội miễn lễ. Bát Hoàng tử nghịch ngợm, suýt chút nữa thì dọa Hồ Hiến Quận chúa sợ chết ngất rồi. Bát Hoàng tử dẫn nữ nhi của Quận chúa đi, đừng nói là Quận chúa, đến bổn cung cũng giật nảy mình. Muội muội nói xem, đây là thế nào?"
Hoa Thường ôn nhu nhẹ nhàng nói: "Tiểu Bát luôn nghịch ngợm, việc này thật sự thì tiểu Bát không đúng. Nhưng mà Vị Ương cung của nương nương cũng không khỏi quá lỏng lẽo, cung nhân nhìn thấy tiểu Bát dẫn An Nhượng cô nương đi cũng không nói lời nào, khiến nương nương và Quận chúa nôn nóng như thế, thật sự là nên phạt."
Hoàng hậu bị lời nói của Hoa Thường làm cho nghẹn đến khó chịu, hơi trừng mắt lên.
Hồ Hiến Quận chúa cũng không muốn bị cuốn vào tranh đấu trong hậu cung, liền cười nói: "Đều tại thần phụ không quản giáo tốt hài tử. Nhượng nhi từ nhỏ đã nghịch ngợm hiếu động, để cho con bé ngồi đợi một chút đúng là vô cùng gian nan. Không ngờ con bé tiến cung mà còn không hiểu chuyện như vậy, thần cũng rất buồn bực. Tương lai sau này làm sao có thể gả ra ngoài đây?"
Lời nói đùa của Hồ Hiến Quận chúa đã giảm bớt đi phần nào không khí xấu hổ. Tính cách của vị Quận chúa này cực kỳ giống với Tuyên Thành vương, là người rất có chừng mực. Dường như chưa từng nghe thấy nàng có kết thù với ai, cũng chưa từng có tiếng xấu nào, tính ra là một tôn thất nữ tử có thanh danh rất tốt.
Sắc mặt Hoa Thường không đổi, nhướng mày cười nói: "Bổn cung thấy Nhượng nhi rất đáng yêu, sao lại nói không gả đi được chứ? Quận chúa cứ yên tâm đi. Tiểu Bát thực sự rất thích Nhượng nhi, vừa rồi còn dẫn Nhượng nhi đến Kiến Chương cung để cho Hoàng thượng xem qua, nói không chừng chúng ta có thể trở thành thông gia đấy."
Lời này vừa nói ra, Hoàng hậu và Hồ Hiến Quận chúa đều sững sờ.
Khóe miệng Hoàng hậu cười có chút vặn vẹo, ánh mắt Hoàng hậu nhìn Hoa Thường giống như là Hoa Thường bị điên rồi. Dù vậy Hoa Thường vẫn rất bình tĩnh. Mặc kệ vì sao Hoàng đế lại quyết định như vậy, những lời này vẫn có thể nói ra. Nếu chuyện không thành, thì đó là lỗi của Hoàng đế.
Tiểu Bát càng không chịu ngồi yên, vui vẻ mở miệng nói: "Phụ hoàng nói, chúng ta là trời sinh một đôi, muốn hứa hôn Nhượng nhi cho con làm thê tử!"
Hoàng hậu cảm thấy thế giới này nhất định là điên rồi.
Mà Hồ Hiến Quận chúa nhìn nữ nhi đang cắn ngón tay, bất chợt nàng cảm thấy, nữ nhi bụ bẫm giống như quả cầu bỗng nhiên cũng có một vẻ quý khí.