Edit: Su Thái phi.
Beta: Mai Thái phi.
Thượng Dương cung.
Tiễn Tứ Hoàng tử đi, Lan Chi nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Hoa Thường, cười nói: "Thật tốt, Vương phi cũng đã có thai, nương nương có thể làm tổ mẫu rồi."
Hoa Thường nghe vậy cũng lộ ra tươi cười, ôn nhu vui vẻ nói: "Đúng là chuyện tốt, ngẫm lại thì thời gian trôi đi thật nhanh. Bây giờ bổn cung đã trở thành tổ mẫu, nhưng mà bổn cung vẫn luôn cảm thấy mình còn trẻ. Dù không muốn thừa nhận nhưng mà thật sự thì bổn cung đã già rồi."
Lan Chi cười nói: "Nương nương già chỗ nào chứ? Trở thành tổ mẫu cũng không có nghĩa là già, không phải nương nương vừa mới sinh hạ một vị tiểu Hoàng tử sao? Ngày lành còn chưa tới mà, sau này nhất định nương nương sẽ được hưởng phúc của con cháu."
Thật vậy, hiện giờ dưới gối Hoa Thường có ba nhi tử và một nữ nhi, còn đặc biệt nuôi dưỡng thêm Lục Hoàng tử. Cho dù ai nhìn vào cũng cho rằng nàng là một người vô cùng hạnh phúc, lúc tuổi già nhất định sẽ được yên vui hưởng phúc, nhưng mà trong lòng Hoa Thường vẫn luôn lo lắng. Nàng lúc tuổi già và tương lai của bọn nhỏ sẽ như thế nào? Điều đó không phải được quyết định bởi sự sủng ái của Hoàng đế đối với nàng bây giờ, mà là phụ thuộc vào tân hoàng tương lai, hiện tại đang là Thái tử!
Hoa Thường đứng dậy, chậm rãi đẩy cửa sổ ra, bên ngoài bông tuyết đang rơi xuống. Thượng kinh ở phương Bắc, vào mùa đông rất lạnh, bông tuyết dày đặc giống như lông ngỗng bay lả tả, uyển chuyển nhẹ nhàng trong không trung.
"Nương nương! Sao người lại mở cửa sổ ra vậy, trời rất lạnh đó." Lan Chi vội vàng lấy ra một chiếc áo choàng thêu chim hạc trắng khoác lên trên vai Hoa Thường.
Lạnh mới có thể làm cho người ta thanh tỉnh. Hoa Thường nhìn khung cảnh trắng xóa bên ngoài, trong đầu nảy sinh rất nhiều ý nghĩ.
Nàng nói chuyện với tiểu Tứ, quả thật nói rất nhiều, ít nhất thì nàng cũng đã đoán ra được phần nào. Vì sao Hoàng thượng nhất định phải đưa Thập Hoàng tử tới Kiến Chương cung? Tuyệt đối không phải là sủng ái ấu tử, mà là vì cảnh cáo Thái tử.
Tuổi của Thái tử không còn nhỏ nữa, mười tám tuổi ở thời đại này đã là người trưởng thành rồi. Hắn có năng lực cũng có tham vọng gánh vác nhiều thứ. Dù Hoàng đế đã lớn tuổi nhưng mà hắn cũng không muốn cho một Thái tử có thân thể khỏe mạnh đến chia sẻ trọng trách chung với hắn.
Đặc biệt là cách làm của Thái tử vô cùng kịch liệt.
Chiến tranh không phải là trò đùa. Chiến tranh và chính trị có liên hệ mật thiết với nhau, chiến tranh luôn phụ thuộc vào chính trị. Trong mắt của Hoàng đế, Thái tử đối với lĩnh vực mà mình kém nhất, lại vì tư lợi riêng của mình mà mù quáng khiêu chiến với phụ hoàng, thì Hoàng đế rất thất vọng, có lẽ cũng mang theo vài phần bất an, thậm chí là hoảng sợ.
Hắn vẫn luôn coi trọng, vẫn luôn bồi dưỡng người thừa kế, nhưng người này lại dần dần lộ ra nanh vuốt, bắt đầu dùng phương thức quyết liệt để thể hiện bản thân, phản kháng lại quyền uy.
Nhưng Hoàng đế lại luyến tiếc không muốn trực tiếp động thủ áp chế hay đả kích người thừa kế mà hắn dùng trọn tâm huyết để bồi dưỡng ra. Có lẽ Hoàng đế có vài phần hâm mộ và đố kỵ mà chính hắn cũng không nhận ra, bởi vì hắn chưa bao giờ được tiên hoàng coi trọng và yêu quý như thế.
Nhưng loại chấp niệm này chỉ càng khiến hắn thêm khoan dung và nhẫn nhịn với Thái tử mà thôi. Bản thân hắn không có được, nên có lẽ hắn hi vọng hài tử của mình sẽ có được. Vì thế hắn mới có cách làm ôn hoà như vậy, ôm một đứa trẻ vừa mới sinh ra tới Kiến Chương cung, trừ Thái tử ra, chưa từng có ai đạt được vinh quang đó.
Hoàng đế mượn cơ hội này để nói cho Thái tử biết, ngươi không phải là kẻ duy nhất, vì vậy ngươi nên ngoan ngoãn một chút, ít nhất thì năng lực của ngươi vẫn chưa đủ mạnh để lật đổ quyền uy.
Hoa Thường khẽ kéo áo choàng trên người lại, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Đứa nhỏ Thập Hoàng tử này, không phải là nó được phụ hoàng sủng ái, nhìn với con mắt khác mà được vào ở trong Kiến Chương cung, mà là vì nó không được sủng ái, cho nên phụ hoàng nó mới có thể đối với nó như vậy.
Hoàng đế cao cao tại thượng, có lẽ nàng thật sự chưa bao giờ hoàn toàn hiểu rõ người nam nhân này, bởi vì nàng không thể nhìn thấy hắn một cách hoàn chỉnh. Hắn với tư cách là một quân chủ, một người phụ thân, còn có thân phận là một nam nhân.
Đột nhiên Hoa Thường cảm thấy cổ họng có chút ngứa, không thể khống chế bắt đầu ho khan. Lan Chi ở bên cạnh sợ hãi, vội vàng sai người bưng nước trà tới súc miệng nhuận hầu. Hoa Thường nhận lấy chén trà, tay có chút run, chén trà Tam Kiện trên tay cũng phát ra âm thanh va chạm nhỏ.
Lan Chi lo lắng nhìn nương nương nhà mình, không rõ vì sao trong chốc lát sắc mặt nương nương liền trắng bệch: "Nương nương, chúng ta đóng lại cửa sổ đi, thân thể người yếu ớt, coi chừng bị trúng gió đấy. Người mau nằm xuống nghỉ ngơi, không phải Hoàng thượng đã miễn cho nương nương thỉnh an sao, Hoàng hậu nương nương cũng không thể bắt bẻ được gì."
Hoa Thường nuốt ngụm nước trà nóng xuống, sau đó lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Bên Kiến Chương cung có tin gì chưa? Khi nào Thập Hoàng tử mới có thể trở về?"
Lan Chi ngơ ngác lắc đầu: "Chưa có tin gì cả. Sao nương nương lại gấp như vậy? Hoàng thượng sủng ái Thập Hoàng tử chẳng lẽ không tốt sao? Người đó, không cần lo lắng cho Thập Hoàng tử, tiểu Điện hạ sống ở Kiến Chương cung rất tốt, được cưng chiều vô cùng."
Hoa Thường lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, khi một người có cảm giác áy náy với một người khác thì sẽ đối với người đó cực tốt."
Lan Chi nghi hoặc nhìn Hoa Thường, lên tiếng hỏi: "Nương nương vừa mới nói gì, nô tỳ không nghe rõ."
Hoa Thường chậm rãi lắc đầu, sau đó xoay người về giường, nhắm hai mắt lại. Lan Chi nhìn thấy Hoa Thường muốn nghỉ ngơi, tiến lên đắp chăn mỏng cho Hoa Thường, nhưng mà nàng lại không nhìn thấy bàn tay Hoa Thường đang siết chặt tấm chăn.
Hoàng thượng, Hoàng thượng... Sủng hay yêu, rốt cuộc đối với người nam nhân này mà nói thì có khác nhau không?
Để cảnh cáo Thái tử, vậy thì phải cần một công cụ có trọng lượng mới được. Hoa Thường là Quý phi đương nhiên là có trọng lượng, đứa bé của nàng đương nhiên có trọng lượng, vì thế mà Thập Hoàng tử liền trở thành quân cờ trong tay Hoàng đế.
Ấu tử mới sinh đối với Hoàng đế mà nói, càng nhiều thì càng chứng minh thân thể của hắn vẫn luôn khỏe mạnh. Một đứa bé chưa bao giờ sống chung thì sao Hoàng đế có cảm tình được, cho nên nếu có lợi dụng thì Hoàng đế cũng sẽ không bận lòng đúng không? Hoặc là, khả năng cao chính là thông qua đứa bé đó để cho Thái tử một lời cảnh cáo, mà nó lại không có khả năng uy hϊế͙p͙ đến địa vị của Thái tử.
Nhưng mà Hoàng thượng, nếu như vậy, đối với ngươi mà nói, ta được xem là gì đây?
Hoa Thường nhắm chặt khóe mắt đã có chút hơi nước. Hai mươi năm qua, cùng người nam nhân này ở bên nhau hai mươi năm, Hoa Thường chưa bao giờ tỉnh táo mà nhận thức đến như thế. Tình cảm của nàng và Hoàng đế chỉ là tôn trọng nhau như khách, mà không phải là hoạn nạn có nhau.
Sủng ái của Hoàng đế dành cho nàng vẫn luôn dựa trên cơ sở nàng vô cùng hiểu chuyện. Cho tới nay, tất cả đều là do nàng khổ tâm nỗ lực mà gặt hái được. Đây là do cố gắng mà thành, không phải là tình yêu.
So với giang sơn, với hoàng quyền, thậm chí ở trước mặt người thừa kế mà nói, thì nàng chẳng đáng là gì cả.
Hoàng đế tính toán suy xét chuyện trăm năm sau, chắc chắn đã lo nghĩ không ít cho các nhi tử: lão Đại, lão Nhị, tiểu Tứ, tiểu Bát. Nhưng mà có lẽ từ trước tới nay, hắn chưa hề suy xét cho nàng, bởi vì nàng chỉ là phi tần của hắn. Nếu như phu quân ra đi, đương nhiên nàng sẽ cứ vậy mà chết già ở trong cung. Hoặc là lúc sắp chết già thì sẽ được nhi tử đưa ra ngoài dưỡng lão, đây là chuyện hoàn toàn không cần phải suy xét.
Còn như lúc đó Thái hậu có làm khó dễ nàng hay không, Hoàng hậu có làm khó dễ nàng hay không, thì Hoàng đế sẽ không suy xét mấy "việc nhỏ" như vậy.
Sáng sớm, Vị Ương cung.
Các vị cung phi đến canh giờ thỉnh an, Hoa Thường với vẻ mặt tái nhợt ngồi xuống vị trí đầu tiên.
Thoạt nhìn tâm tình Hoàng hậu không tồi, khóe miệng cũng mang theo ý cười, nhìn về phía Hoa Thường, ngữ khí rất ôn hòa: "Quý phi muội muội, bổn cung thấy sắc mặt muội không tốt, thân thể muội chưa khỏe sao? Muội phải tĩnh dưỡng cho cẩn thận. Bổn cung biết rõ, muội luôn kính cẩn, cho nên muội không cần tới đây thỉnh an mỗi ngày đâu."
Hoa Thường ho hai tiếng, cúi đầu trả lời: "Chỉ là bệnh cũ mà thôi, thần thϊế͙p͙ không sao, tạ ơn nương nương quan tâm."
Hoàng hậu thấy Hoa Thường ho khan vài tiếng, thật sự nàng lại có vài phần lo lắng. Nếu Hoa Thường hôn mê ở trong cung của nàng, thì chắc chắn Hoàng đế sẽ hỏi tội nàng. Vì vậy Hoàng hậu quan tâm nói: "Muội cứ luôn quật cường như vậy. Đúng rồi, bổn cung nghe nói Hữu An vương phi có thai sao? Thật là chuyện đáng mừng. Muội đó, cũng sắp làm tổ mẫu rồi, càng phải nên bảo trọng thân thể cho tốt mới đúng."
Hoa Thường cười gật đầu, nàng cũng không có ác cảm với Hoàng hậu. Dù là lúc quan hệ tốt hay khoảng thời gian quan hệ có chút xích mích, thì Hoa Thường vẫn luôn cảm thấy Hoàng hậu là người không tồi.
Hiền lương thục đức, trên cơ bản Hoàng hậu đều làm được. Cho dù thỉnh thoảng Hoàng hậu trách móc cung phi có chút nặng nề, nhưng mà nàng không ngầm động thủ, trừ việc song thai của Tô Cơ lúc trước mà thôi. Đó là tình huống đặc biệt, xưa đâu bằng nay.
Hoa Thường khẽ ngước mắt lên nhìn Hoàng hậu đang ngồi trên cao, lần đầu tiên nàng đồng cảm với việc làm của những sủng phi cổ đại độc ác kia như chính bản thân nàng làm ra chuyện đó vậy.
Cho dù các nàng được nhiều sủng ái, sinh nhiều hài tử đi nữa, thì cuối cùng đều là làm giá y cho chính thất mà thôi. Cho nên Đát Kỷ nhất định phải giết chết Khương vương hậu và Thái tử Ân Giao, Bao Tự nhất định phải giết chết Thân hậu và Thái tử Cơ Nghi Cối......
Có lẽ không phải bản chất các nàng đều ác độc, mà là các nàng phát hiện sự sủng ái của nam nhân kia không thể đem lại cho mình một đời bình an. Vì thế các nàng không thể khống chế sự đố kỵ và ác ý trong lòng mà làm ra những chuyện hại người, và còn là vì để tự bảo vệ mình nữa.
Hoa Thường khẽ nhắm mắt lại, trước nay nàng không đặt nặng chuyện sinh tử của mình. Nàng tiến cung, ước nguyện ban đầu cũng chỉ là vì gia tộc mà thôi. Vì thế cho dù liều chết hầu bệnh, hay là ẩn nhẫn nhiều năm, thì nàng đều không cảm thấy khổ sở. Bởi vì nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng đã dự đoán trước sự gian nan này rồi.
Chỉ là, nữ nhân thật sự rất kỳ lạ. Nàng có thể không để tâm đến đau khổ của bản thân, nhưng lại không thể chịu được khi hài tử của mình bị tổn thương, dù chỉ là một chút.
Thái tử không ưa tiểu Bát làm Hoa Thường bất an, mà Hoàng đế lợi dụng tiểu Thập khiến Hoa Thường chết tâm.
Cuối cùng nàng cũng hiểu được, phó thác tương lai của mình cho Hoàng đế, để hắn an bài mọi chuyện là một điều ngu xuẩn. Người nam nhân này tâm quá lớn, thứ giả tạo quá nhiều. Những thứ nàng cho rằng quan trọng, thì trong lòng người nam nhân này chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ mà thôi.
Nàng phải đấu tranh, nghĩ mọi biện pháp để bảo vệ hài tử của mình được vui vẻ bình an cả đời.