Edit: Phương Tu dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
[1] Trình Giảo Kim (
程咬金
): 589 - 665, là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Hảo hán này khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, lại còn làm thảo khấu vô cùng hung hăng ngang ngược. Sau này làm tướng thì chuyên gia lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút quay lại đánh ba búa tiếp. Bởi vậy, hảo hán này là chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Ai mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo Kim.
Bất luận là ai đi nữa, khi bỗng nhiên nhìn thấy một người chạy vụt ra từ phía sau núi giả thì đều sẽ bị dọa sợ đến nhảy dựng. Đặc biệt, người này còn vô cùng chật vật, quần áo không chỉnh tề.
Theo phản xạ, Tứ Hoàng tử vội vàng lấy tay đè lên tim mình, thở hổn hển vài cái, không có gì đáng ngại. Ngũ Hoàng tử hồi phục lại tinh thần, lo lắng nói: "Tứ ca không sao chứ? Người đâu, còn không mau kéo nữ nhân này xuống!"
Tất nhiên sẽ có vài cung nhân theo sau Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử. Ngay lập tức một tiểu thái giám nhanh nhẹn tiến lên kéo Phùng Viện Viện đang chật vật đi khỏi, ra tay rất mạnh mẽ, không một chút bận tâm.
Tứ Hoàng tử là người có lòng hiếu kỳ rất lớn, hắn nhìn nữ tử vô cùng chật vật trước mắt, cười nói: "Ngũ đệ, xiêm y nàng ta đang mặc chính là của tú nữ, còn là màu hồng phấn. Đệ nói xem, trong lúc mọi người đang chuẩn bị rời cung, một tú nữ xuất thân thấp hèn một mình một ngựa chạy đến đây để làm gì?"
Ngũ Hoàng tử không thắc mắc nhiều như vậy, lạnh nhạt nói: "Đưa nàng ta đến Thận Hình tư đi, chưa tới nửa ngày là Tứ ca có thể biết được lý do rồi."
Tứ Hoàng tử cười haha, mở miệng nói: "Ngũ đệ thật không biết thương hương tiếc ngọc gì cả. Ta thấy nữ tử này cũng coi như là hoa nhường nguyệt thẹn, thật không đành lòng lạt thủ tồi hoa [2]."
[2] Lạt thủ tồi hoa (
辣手摧花
): Ra tay độc ác phá hỏng cái đẹp.
Ngũ Hoàng tử biết Tứ ca chỉ là đang chế nhạo hắn mà thôi, thật sự không phải vì nữ nhân không quen biết trước mắt này mà cầu tình. Là huynh đệ thân cận, hắn biết, nếu luận về độ tàn nhẫn, Tứ ca còn hơn hắn gấp bội. Tài hoa phong nhã, quân tử thanh lịch chỉ là để thể hiện cho người ngoài xem mà thôi, thực chất vị Tứ ca này chính là quân sư trong nhóm huynh đệ bọn hắn, lòng dạ vô cùng hiểm độc.
Dù sao Phùng Viện Viện cũng chỉ là một nữ hài mười bốn, mười lăm tuổi, sức lực yếu ớt, có liều mạng giãy giụa cỡ nào đi nữa thì cũng không cách gì thoát khỏi cánh tay rắn chắc của tiểu thái giám. Cuối cùng nàng chỉ có thể rướn cổ hô to về phía hai vị Hoàng tử: "Tứ Hoàng tử điện hạ! Ngũ Hoàng tử điện hạ! Thần nữ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!"
Tứ Hoàng tử hơi chán ghét nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn Ngũ Hoàng tử, khóe miệng mang theo ý cười khinh mạn, mở miệng nói: "Xem ra ý kiến của Ngũ đệ vô cùng chính xác, Thận Hình tư là nơi xử lý tốt nhất. Được rồi, mau kéo xuống đi."
Hai tiểu thái giám liền mạnh mẽ kéo Phùng Viện Viện rời đi. Nàng ta hoảng sợ trợn trừng mắt lên, vội vàng hét lớn: "Ngũ Hoàng tử điện hạ! Thần nữ có chuyện muốn bẩm báo, chuyện này liên quan đến Ôn Quý tần, mong ngài nghe một chút!"
Ngũ Hoàng tử đột nhiên nhíu mày, hắn biết, Ôn Quý tần là sinh mẫu của hắn. Khi hắn còn nhỏ chưa nhận thức được gì, thì Ôn Quý tần phạm trọng tội bị ban chết, kể từ đó hắn được nuôi dưỡng dưới gối của Thục phi. Dường như quan hệ giữa Thục phi và sinh mẫu Ôn Quý tần cực kỳ xấu, cho nên Thục phi đối xử với hắn vô cùng lạnh nhạt, vì thế dưỡng thành tính cách của hắn như ngày hôm nay.
Cuối cùng, Ngũ Hoàng tử vẫn phất tay cho người buông Phùng Viện Viện ra, cau mày nói: "Ngươi là cô nương Trương thị sao?" Ôn Quý tần xuất thân từ vọng tộc Trương thị, mặc dù những năm gần đây địa vị trên triều không còn uy thế như trước nữa, thế nhưng suy cho cùng vẫn là gia tộc lâu đời, vẫn vô cùng danh vọng.
Phùng Viện Viện quỳ rạp xuống đất, mở miệng nói: "Thỉnh Điện hạ cho lui hết những người hầu cận."
Tứ Hoàng tử nhìn Ngũ Hoàng tử, cảm thấy nữ tử này vô cùng kỳ quặc. Nhưng mà chuyện liên quan đến Ôn Quý tần, hắn cũng không tiện khuyên giải. Dù sao, cái chết của Ôn Quý tần cũng có liên hệ trực tiếp đến mẫu phi Kỳ Quý phi của hắn.
Ngũ Hoàng tử yên lặng nhìn Phùng Viện Viện một hồi, sau đó cho cung nhân phía sau lui xuống. Tứ Hoàng tử chuẩn bị xoay người rời đi thì Phùng Viện Viện lại mở miệng nói: "Thỉnh Tứ Điện hạ dừng bước, chuyện thần nữ muốn nói cũng có liên quan đến Tứ Điện hạ."
Tứ Hoàng tử nhíu mày.
Phùng Viện Viện nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định là không có người ngoài thì nàng mới chậm rãi mở miệng nói: "Thần nữ không phải là cô nương Trương thị, thần nữ tên là Phùng Viện Viện, là nữ nhi của Tri huyện Phùng Danh Chương thuộc huyện Đan Dương, quận Hoài An. Tất nhiên hai vị Điện hạ không biết phụ thân của thần nữ, nhưng hẳn là hai vị Điện hạ biết mẫu thân của thần nữ, tên bà ấy là Tô Trân Như."
Sắc mặt Ngũ Hoàng tử lạnh lẽo, lãnh đạm nói: "Tô Trân Như? Tứ ca có biết không?"
Tứ Hoàng tử lạnh nhạt nói: "Tất nhiên là không biết."
Phùng Viện Viện khẽ nức nở, lên tiếng nói: "Thần nữ có một câu chuyện xưa muốn kể, có lẽ khá là dài, không biết hai vị Điện hạ có bằng lòng nghe không?"
Tứ Hoàng tử cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: "Nếu như ngươi đã biết hai người chúng ta là Điện hạ, vậy thì phải biết chúng ta không có nhiều thời gian nghe chuyện xưa của ngươi, muốn nói gì thì nói nhanh đi, còn không thì Thận Hình tư đang chờ ngươi đó."
Từ trong hốc mắt của Phùng Viện Viện rơi xuống một giọt lệ, nàng cúi đầu nhẹ giọng nói: "Mẫu thân của thần nữ xuất thân từ Tô thị ở quận Hoài An. Năm đó, khi tiên hoàng còn tại vị, Tô thị bị gian thần hãm hại, định tội lưu đày, phần lớn nữ quyến đều bị sung vào Giáo phường tư [3] trong Nhạc phường. Mẫu thân của thần nữ và đường muội của mẫu thân liền nương tựa vào nhau mà sống qua ngày ở Nhạc phường."
[3] Giáo phường tư (
教坊司
): Cơ quan quản lý âm nhạc thời phong kiến, được thành lập vào thời nhà Đường, chuyên về quản lý và biểu diễn âm nhạc dân gian.
Ngũ Hoàng tử cau mày nói: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Phùng Viện Viện không nhịn được mà khóc thành tiếng, vừa khóc vừa nói: "Đường muội của mẫu thân tên là Tô Mị Nhi, vào năm Hưng Trinh thứ tư, nhờ hiến vũ trong yến tiệc đêm giao thừa mà được Hoàng thượng nhìn trúng, nạp làm phi thϊế͙p͙, được phong Tòng Thất phẩm Tiểu nghi, ở hậu điện của Tiêu Phòng cung."
Ngũ Hoàng tử sửng sốt một chút. Trong ấn tượng của hắn, trước giờ ở hậu điện Tiêu Phòng cung luôn là Triệu Quý nhân - mẫu phi của Cửu Hoàng tử cư ngụ, không hề có bóng dáng của Tô Tiểu nghi. Hơn nữa, hắn sống ở Tiêu Phòng cung nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe ai đề cập qua vị phi tần Tô thị kia.
Phùng Viện Viện nhìn Ngũ Hoàng tử, khóc ròng nói: "Tô Tiểu nghi được Hoàng thượng sủng ái vô cùng. Mẫu thân Tô Trân Như của ta được Tô Tiểu nghi thu về, trở thành cung nữ thϊế͙p͙ thân. Đáng tiếc, cảnh tượng đẹp đó không duy trì được lâu. Bởi vì Tô Tiểu nghi đắc sủng nên đã chọc giận hai vị quý nữ ở Tiêu Phòng cung là Thục phi và Ôn Tần."
"Mùa đông, trong hậu điện không có lò sưởi, cũng không có chăn đệm ấm áp, Tô Tiểu nghi vì vậy mà bị bệnh, lại còn phải chịu đựng sự nhạo báng của người khác, rằng thân thể nàng ấy quá ti tiện, nên không nhận nổi sự ân sủng. Ngay cả lúc Tô Tiểu nghi mang thai cũng không được ai chăm sóc. Sau khi Hoàng thượng biết chuyện thì đã thăng vị cho Tô Tiểu nghi thành Tô Cơ, hơn nữa còn chuyển nàng ấy đến Giáng Vân điện. Thế nhưng, bởi vì Thục phi và Ôn Tần hãm hại, Tô Cơ cả ngày buồn bực ưu sầu, cuối cùng vì khó sinh, băng huyết mà chết."
Dường như Ngũ Hoàng tử có chút dự cảm không lành, nhưng vẫn lạnh lùng như trước, lên tiếng nói: "Ngươi nói những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì? Ai biết là thật hay giả, lại còn dám tùy tiện bịa đặt chuyện về mẫu phi, tất cả đều là lời xằng bậy."
Phùng Viện Viện ngẩng đầu nhìn Ngũ Hoàng tử, thốt ra từng chữ từng câu: "Tuy Tô Cơ không còn, nhưng nàng đã để lại một cặp nhi tử song sinh, đứng thứ tư và thứ năm."
Con ngươi của Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử đều co rút lại. Tứ Hoàng tử không tự chủ được mà đè tay lên trái tim đang kích động của mình, sau đó hắn nhắm mắt lại rồi chậm rãi thở ra một hơi. Còn Ngũ Hoàng tử thì sững sờ tại chỗ, sắc mặt trở nên dữ tợn, hắn nhìn Phùng Viện Viện, cắn răng nói: "Hồ ngôn loạn ngữ! Ngươi có chứng cứ không?"
Phùng Viện Viện lệ đầy mặt, mở miệng nói: "Mẫu thân của thần nữ vốn luôn làm bạn bên người Tô Cơ. Mãi cho đến thời khắc cuối cùng, mẫu thân thần nữ mới biết trên người của hài tử nhỏ hơn có một vết bớt bằng móng tay ở mặt trong bắp đùi, hình dạng gần giống như hồ lô."
Trong tay áo, bàn tay của Ngũ Hoàng tử đã nắm chặt thành quyền. Đúng vậy, đích xác là mặt trong bắp đùi của hắn có một vết bớt, trùng khớp với lời nói của nữ nhân trước mắt này. Hơn nữa, trong số đông đảo các huynh đệ, thật sự hắn giống với Tứ ca nhất. Mặc dù hình thể khác nhau, thế nhưng mặt mày ngũ quan thì quả thật là cực kỳ giống nhau...
Phùng Viện Viện tiếp tục nói: "Song sinh nhi tử là điều không lành, cho nên Thục phi và Ôn Tần có ý định mỗi người đoạt lấy một hài tử đem về, vui vẻ cả đôi đường. Thế nhưng, Tứ Hoàng tử lại chẩn ra bị bệnh tim bẩm sinh, Thục phi và Ôn Tần đều không muốn hài tử bệnh tật như vậy nên đã tranh đoạt Ngũ Hoàng tử, tranh đến mức sinh ra hiềm khích. Cuối cùng Thục phi thua cuộc, Ôn Tần giành được Ngũ Hoàng tử, thăng vị thành Ôn Quý tần. Cũng từ đấy mà hai người dần dần xa cách, đấu đá trong Tiêu Phòng cung cũng theo đó mà trở nên oanh oanh liệt liệt."
Trong lòng bàn tay Ngũ Hoàng tử đã có vết máu, thanh âm khàn khàn: "Đủ rồi, đừng nói nữa. Mỗi một câu ngươi nói ta đều không tin. Người đâu! Kéo nữ nhân này xuống!"
Cung nhân đứng cách đó nghe thấy tiếng gọi, vội vàng tiến lên kéo Phùng Viện Viện đang quỳ dưới đất đi khỏi. Phùng Viện Viện cũng không giãy giụa như trước nữa, ngược lại giống như được giải thoát vậy, cuối cùng lên tiếng nói: "Thần nữ đã hoàn thành giao phó của mẫu thân. Rốt cuộc sau nhiều năm như vậy, tâm nguyện của mẫu thân cũng đã đạt được. Trước khi lâm chung, hi vọng xa vời cuối cùng của mẫu thân là có thể diện kiến hai vị Điện hạ, nhưng đáng tiếc, đã quá muộn."
Ngũ Hoàng tử và Tứ Hoàng tử vẫn đi chung với nhau, nhưng lại im lặng suốt cả đường đi.
Tới lối rẽ, Ngũ Hoàng tử nhẹ giọng nói: "Tứ ca, đệ đệ đi trước một bước."
Tứ Hoàng tử thâm trầm nhìn Ngũ Hoàng tử một cái, rồi gật gật đầu nói: "Ngũ đệ đi thong thả."
Thượng Dương cung.
Tứ Hoàng tử bước đi trên con đường lát đá quen thuộc, trên mặt vẫn bình tĩnh ôn hòa, nhưng trong lòng lại mông lung mờ mịt, không biết là đang suy nghĩ điều gì nữa, giống như hắn đã đi vào cõi thần tiên vậy. Đôi mắt sáng ngời kia bây giờ cũng không có tiêu cự.
Nhưng mà, cho dù hắn có nhắm mắt lại không nhìn đường đi nữa, thì hắn cũng có thể bước đi an ổn trên con đường này, bởi vì hắn đã đi quá nhiều lần, quá quen thuộc với nó rồi. Nơi này, là nhà của hắn.
Có mẫu phi ôn hòa khoan dung, có Tứ muội hoạt bát khả ái, có Bát đệ đáng yêu nghịch ngợm, có Lục đệ nội liễm thẹn thùng, tất cả vì sao lại hoàn mỹ đến như vậy? Hoàn mỹ đến mức làm người ta muốn rơi lệ.
Thì ra hắn không phải là hài tử của mẫu phi sao?
Tứ Hoàng tử chậm rãi bước đi, cũng chậm rãi nghĩ ngợi. Tính cách mẫu phi dịu dàng hiền thục nhất, cho dù một hài tử có bệnh tim bẩm sinh như hắn, chỉ cần là phụ hoàng đưa ra, thì nhất định mẫu phi sẽ nuôi dưỡng, phải không? Hơn nữa còn nuôi dưỡng tốt hơn so với hài tử thân sinh của mình, đây quả thật là chuyện mẫu phi có thể làm.
Tứ Hoàng tử lặng lẽ cười, nước mắt vô thức rơi xuống, thấm vào trong đất.
Tứ Hoàng tử không đến chính điện thỉnh an mẫu phi, mà tới gian phòng của hắn ở khi còn nhỏ. Bài trí nơi này vẫn giống như trước kia, món đồ chơi nhỏ bằng gỗ được chế tác tinh xảo, con rối to này, còn có trống bỏi mẫu phi tự tay làm nữa...
Một tiểu thái giám tiến vào, hơi khom người hành lễ: "Nô tài tham kiến Tứ Điện hạ, Điện hạ cát tường."
Tứ Hoàng tử chậm rãi quay đầu lại, tất nhiên trong Thượng Dương cung cũng có người của hắn. Hắn sống ở đây nhiều năm như vậy, thậm chí hắn còn giống chủ nhân của cung điện này hơn cả mẫu phi. Mẫu phi không tranh với đời, ôn hòa khoan thứ, nhưng hắn thì lại không thể.
Người hắn muốn bảo hộ nhất chính là mẫu phi. Chỉ là bây giờ, mẫu phi vẫn còn là mẫu phi sao?