Edit: Phương Tu dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
Nghiêm Tu nghi nói rất nhiều nên có chút đuối sức, trên trán cũng toát đầy mồ hôi, thân thể của nàng thật sự không xong rồi.
Hoa Thường vội lấy khăn ra, nhẹ nhàng lau trán ướt đẫm mồ hôi của Nghiêm Tu nghi, không nói gì.
Nghiêm Tu nghi nhìn Hoa Thường rồi cười cười, lên tiếng nói: "Tỷ tỷ, Nghiêm thị chỉ là một trong những sự thanh lọc của Hoàng đế mà thôi. Hắn yên lặng chờ đợi cho tới bây giờ không chỉ là một gia tộc nho nhỏ đã sa sút như Nghiêm thị."
"Mấy ngày trước mẫu thân tiến cung có nói với muội, phụ thân, thúc phụ, thúc tổ (chú của cha), tổng cộng mười ba người đã bị tống giam. Chẳng qua chỉ là vài quan viên Ngũ phẩm Ngự Sử mà lại dám cương quyết vạch trần mười tội lớn của Nghiêm gia ngay trong buổi thượng triều như làm hỏng vũ khí, tiết lộ cơ mật, kết bè kết đảng, đảo loạn triều chính..."
"Tỷ tỷ, tổ phụ đi rồi, thân thể của muội vì suy nghĩ quá độ, hao tổn tinh thần nên cũng chẳng còn sống được mấy ngày nữa. Thời điểm muội ra đi thì cũng chính là lúc tội trạng của Nghiêm gia được chiếu cáo thiên hạ. Hoàng thượng là người quý trọng thanh danh, tỷ tỷ nhìn hắn xem, hành sự vô cùng kín kẽ. Tổ phụ còn một ngày, Nghiêm thị sẽ an toàn một ngày. Muội sống một ngày, Nghiêm thị có thể sống thêm một ngày, cho người trong thiên hạ xem Nghiêm thị có bao nhiêu là thể diện, haha haha..."
Hoa Thường nhìn Nghiêm Tu nghi rơi nước mắt, không biết nên nói gì, tâm trí của nàng đều loạn hết cả lên rồi.
Trước giờ nàng vẫn biết Hoàng đế không phải là một người đơn giản, chỉ là nàng thân ở hậu cung, phạm vi quá hạn hẹp. Hoàng đế mà nàng thấy thật sự chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Hắn quyền thế, thủ đoạn, tàn khốc ra sao, nàng đều không biết...
Nghiêm Tu nghi vừa khóc vừa cười, trên khuôn mặt nhu mỹ chỉ còn lại tử khí nặng nề và sự tuyệt vọng. Nàng yên lặng nhìn Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng đang đợi muội chết đấy. Muội chết rồi thì Nghiêm thị mới có thể chết. Haha, không đúng, Nghiêm thị đối với hắn bây giờ mà nói không còn quan trọng nữa, cũng chẳng đáng gì. Điều quan trọng là khi muội chết rồi, Trữ Tú cung mới có thể trống đi một chỗ. Ngọc Quý tần sắp sinh hài tử, bất luận là nam hay nữ, thì nàng ta cũng trở thành chủ vị một cung."
Nghiêm Tu nghi ngẩng đầu nhìn Hoa Thường, đau khổ nói: "Tỷ tỷ, tỷ nói có buồn cười hay không. Tính mạng của toàn bộ gia tộc Nghiêm thị thậm chí còn không quan trọng bằng tiểu nữ hài chỉ mới có mười lăm tuổi, haha haha..."
Hoa Thường vịn tay Thược Dược chậm rãi ra khỏi cửa Trữ Tú cung, cung điện tao nhã tinh xảo kia đã hoàn toàn thay đổi.
Thược Dược lo lắng nhìn Hoa Thường đang thất thần, nhẹ giọng nói: "Nương nương, đừng bận tâm nữa."
Hoa Thường chậm rãi rũ mi xuống, nước mắt vẫn luôn kìm nén trong hốc mắt trực tiếp rơi xuống, cả người như bị rút hết sinh khí, ngẩn ngơ thẫn thờ.
Thược Dược thấy Hoa Thường lảo đảo, vội vàng nói: "Nương nương, chúng ta ngồi kiệu trở về thôi, bên ngoài gió lớn, trời cũng lạnh, nương nương!"
Hoa Thường vươn tay đỡ trán, sau đó lắc lắc đầu, thanh âm yếu ớt nói: "Không cần, bổn cung muốn tự đi. Gió lớn như vậy, vừa hay thổi một chút, lòng bổn cung rất loạn."
Đi một lát, đột nhiên Hoa Thường quay đầu, ngơ ngác hỏi: "Thược Dược, lời Nghiêm Tu nghi nói với bổn cung hôm nay, có thể truyền tới tai Hoàng thượng hay không?"
Thược Dược vội vàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không đâu. Nương nương chỉ dẫn theo một mình nô tỳ, mà trong phòng Nghiêm Tu nghi cũng chỉ có hai tâm phúc của nàng ấy. Nô tỳ nhận ra đó là nha hoàn hồi môn Nghiêm Tu nghi mang từ nhà mẹ đẻ vào đây."
Hoa Thường gật gật đầu, thở ra một hơi. Sau đó nàng lại đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật đáng thương. Hoàng thượng, Hoàng thượng... Bất luận tốt xấu thế nào, người đầu tiên nàng nghĩ đến mãi mãi vẫn là vị Hoàng đế bệ hạ tôn quý kia.
Bởi vì vận mệnh của nàng, vận mệnh gia tộc nàng đều nằm trong tay hắn.
Lời của Nghiêm Tu nghi vẫn còn văng vẳng bên tai nàng: "Bệ hạ muốn trở thành minh quân, hắn sẽ không dung thứ cho thế gia..."
Hoa Thường rùng mình, cảm thấy chưa bao giờ mùa đông lại lạnh như vậy.
"Ôi, nhìn xem đây là ai này. Trời lạnh như thế, người có thân thể luôn hư nhược nhiều bệnh như Hiền phi muội muội sao lại ra đây tản bộ vậy?" Một giọng nói vừa uyển chuyển vừa ương ngạnh truyền thẳng vào tai của Hoa Thường.
Hoa Thường ngơ ngác ngẩng đầu lên, thì ra là Thục phi.
So với Hoa Thường thì Thấm Thục phi còn phô trương hơn nhiều, đằng sau Thục phi là một đám cung nhân đi theo, rõ ràng là đang muốn phi dương bạt hộ [1] đây mà.
[1] Phi dương bạt hộ (飛揚跋扈): ra oai hống hách, chỉ những kẻ chuyên quyền, ngang ngược thích dùng bạo lực để chèn ép người khác.
Bây giờ, Hoa Thường và Thấm Thục phi đã công khai đoạn tuyệt, là chuyện mà cả hậu cung đều biết.
Kể từ ngày Thấm Thục phi đỏ mắt bước ra từ Thượng Dương cung, toàn hậu cung đã truyền tai nhau rằng quan hệ giữa hai người đã rạn nứt. Từ đó về sau, những lúc đến Vị Ương cung thỉnh an, hầu như hai người không có bất kỳ trao đổi gì. Thấm Thục phi và Kỳ Hiền phi âm thầm tranh phong, làm cho chúng hậu cung được dịp xem một vở kịch hay.
Mặc dù mọi người rất lấy làm lạ, nhưng cũng cảm thấy bình thường. Dù sao Thấm Thục phi đang dần dần bị thất sủng, còn Hiền phi thì lại khí thịnh dâng cao, vậy nên hai người không trở mặt với nhau mới là chuyện kỳ quái.
Hoa Thường không hành lễ, chỉ khẽ gật đầu, thanh âm vẫn vô lực như cũ: "Thục phi tỷ tỷ."
Các nàng đều là tứ phi, cùng có phong hào, nên địa vị không phân chia cao thấp, trước kia hành lễ là vì thân thiết, còn hiện tại tất nhiên là không phải như vậy.
Thấm Thục phi tùy hứng là điều ai cũng biết, thấy Hoa Thường làm lơ, lửa giận trong lòng càng cháy to hơn, cong cong khóe miệng nói: "Bây giờ Hiền phi muội muội không nhìn thẳng vào người khác, quả nhiên là quý nữ xuất thân từ thế gia. Người tầm thường như ta cũng chỉ xứng làm nền cho muội, thật đáng để cho Hoàng hậu nương nương luôn khen muội khiêm cung đến đây nhìn một chút."
Hoa Thường nhạy cảm nghe được hai chữ "Thế gia", sắc mặt trắng bệch, thân thể lảo đảo, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Thược Dược sợ tới mức hồn phi phách lạc, cố gắng đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của Hoa Thường, nhưng mà mùa đông mặc quần áo vô cùng dày, cho nên thật sự rất là nặng. Dĩ nhiên Thược Dược không đỡ nổi, vì thế hai người cùng nhau ngã xuống đất!
Thược Dược cố gắng làm một cái đệm thịt, kinh hãi kêu lên: "Nương nương, nương nương! Người không có chuyện gì chứ? Người đâu, mau đến đây!"
Thượng Dương cung.
Sắc mặt Hoa Thường tái nhợt nằm trên giường, lão Thái y đang nhắm mắt bắt mạch.
Nhận được tin, Hoàng hậu liền vội vã chạy đến, đang ngồi ở một bên. Thục phi là người có liên quan, không thể trốn được, cũng đứng ở bên cạnh.
Trên mặt Hoàng hậu tỏ vẻ lo lắng, nhưng quả thật là trong lòng có vài phần vui vẻ. Thấm Thục phi và Kỳ Hiền phi đoạn tuyệt với nhau, người vui nhất chính là nàng. Bây giờ lại xảy ra chuyện này, xem nàng gây khó dễ vị "Sủng phi hậu cung" Thấm Thục phi này thế nào!
Hoàng hậu hơi nhíu mày nhìn Thục phi, thấp giọng trách cứ nói: "Thục phi, muội cũng không còn nhỏ tuổi nữa, sao mà nói chuyện hành sự lại không đúng mực như vậy? Ngày thường tranh giành tình cảm thì cũng thôi đi. Nhưng mà Hiền phi muội muội từ trước đến nay vẫn luôn giao hảo với muội, bổn cung nhìn mà vô cùng hâm mộ hai người tỷ muội tình thâm. Hà cớ gì bây giờ muội lại làm Hiền phi tức giận đến mức hôn mê như thế?"
Thục phi ghét nhất bộ dạng làm bộ làm tịch của Hoàng hậu, bị trách cứ như vậy, tâm tình vốn đang thấp thỏm cũng trở nên tức giận. Nàng vừa định phản bác thì nghe thấy thanh âm the thé tiểu thái giám hô to: "Hoàng thượng giá lâm..."
Thân ảnh màu vàng sáng bước nhanh đến, mang theo khí lạnh mùa đông, tiến vào nội thất.
Hoàng hậu, Thấm Thục phi, Thái y và chúng cung nhân vội vàng hạ bái: "Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
Hoàng đế cau mày, một bước cũng không dừng lại, khoác tay nói: "Miễn lễ." Hắn đi thẳng đến trước giường của Hoa Thường, sờ gương mặt tái nhợt của nàng, đau lòng nói: "Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Hoàng hậu, nàng nói đi!"
Hoàng hậu vui vẻ trong lòng, nhưng trên mặt lại mang theo vài phần khó xử, trầm ngâm một chút mới mở miệng nói: "Thần thϊế͙p͙ cũng vừa mới đến đây, còn vì sao Hiền phi muội muội ngất xỉu... vẫn là nên hỏi Thục phi muội muội thì hơn."
Hoàng đế chuyển ánh mắt qua Thục phi, nặng nề nói: "Thục phi, quan hệ giữa nàng và Thường nhi vẫn luôn gắn bó, nhưng mà trên đường tới đây trẫm lại nghe nói là nàng làm cho Thường nhi tức giận đến mức hôn mê, có đúng như vậy không?"
Thục phi cắn môi, cúi đầu nhỏ nhẹ nói: "Thần thϊế͙p͙ biết tội."
Nàng không có cách nào biện giải, dưới con mắt của mọi người, ai cũng cho là nàng ức hϊế͙p͙ vị Hiền phi nương nương dịu dàng nhu hòa kia. Cho dù không thấy nhưng chắc chắn mọi người đều nghĩ như vậy.
Ai cũng biết Thục phi nổi tiếng ngang ngược kiêu ngạo. Những lúc như thế này mới biết thanh danh quan trọng đến mức nào.
Mọi người không cần biết quá trình ra sao, dựa vào tiền căn hậu quả [2] thì liền nhận định là ngươi sai.
[2] Tiền căn hậu quả (前因後果): Nguyên nhân lúc trước dẫn đến hậu quả bây giờ.
Hoàng hậu nhìn Thục phi khổ sở quỳ xuống, trong lòng khỏi nói có biết bao nhiêu là thoải mái, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình hận không thể rèn sắt thành thép, mở miệng nói: "Thục phi, không phải là bổn cung nói muội. Nhưng mà, cho dù muội đố kỵ Hiền phi được sủng ái, thì cũng không nên lúc nào cũng nhắm vào nàng ấy như thế. Tâm tư Hiền phi luôn mẫn cảm, thân thể lại yếu đuối. Nàng ấy thấy muội như vậy, buồn bực trong lòng, dẫn đến suy nhược thân thể. Bây giờ ra nông nỗi này, huyên náo đến mức mọi người đều biết, còn đâu là mặt mũi hậu cung, mặt mũi của Hoàng thượng nữa! Muội...ôi..."
Thấm Thục phi thấy Hoàng hậu làm lớn chuyện, khỏi nói trong lòng có bao nhiêu là căm hận, nhưng mà Hoàng thượng còn đang ở đây...
Hoàng thượng, Hoàng thượng... Trong lòng Thục phi vừa tức vừa đau vừa chua xót, các loại tư vị này đều dâng lên cùng một lúc, suýt nữa thì nàng đã rơi lệ.
Bình thường quả thật là Hoàng đế rất thương tiếc Thục phi. Thế nhưng bây giờ, Thục phi sớm đã không còn được như trước nữa. Đối tượng mà nàng động đến lại là nữ nhân trong lòng hắn, sao hắn có thể không giận được đây?
Hoàng đế nhìn Thấm Thục phi, chậm rãi mở miệng nói: "Thục phi, nàng mau hồi cung đi, sao chép hai cuốn kinh Phật để nuôi tâm dưỡng tính. Hơn nữa, trẫm thấy Tiêu Phòng cung liên tiếp xảy ra chuyện, có lẽ phong thủy không được tốt lắm, nên cho tu sửa lại. Chỉ là đã cuối năm, không thích hợp động thổ, nếu kinh động đến Thổ địa thì không phải là chuyện tốt. Vậy thì đóng cửa cung đi, đừng để thần tiên nhìn thấy, cũng giảm bớt ồn ào."
Thấm Thục phi cắn môi, rốt cuộc cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, chậm rãi hành lễ: "Vâng, thần thϊế͙p͙ tuân chỉ."
Chung quy thì Hoàng đế vẫn giữ lại mặt mũi cho Thục phi, đóng cửa cấm túc sao chép kinh Phật, lại ngay vào dịp Tết mừng năm mới, đã là hình phạt cực kỳ nghiêm khắc rồi. Lấy lý do phong thủy không tốt để tu sửa lại cung điện, tốt xấu gì cũng giảm bớt xấu hổ cho Thục phi.
Hoàng đế quay đầu nhìn Hoa Thường vẫn đang hôn mê, đau lòng nhíu mày.
Lão Thái y đứng ở một bên muốn ngắt lời, nhưng mà không tìm được dịp, bây giờ thấy cuối cùng cục diện cũng đã an tĩnh trở lại, mới run rẩy nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng..."
Hoàng đế nghe tiếng của Thái y, mới nhớ tới hỏi: "Đúng rồi, rốt cuộc thì Hiền phi thế nào? Bệnh cũ lại tái phát sao?"
Thái y chắp tay trả lời: "Hồi bẩm Hoàng thượng, thần chẩn mạch cho nương nương, phát hiện nương nương có hỉ rồi!"
Sắc mặt Hoàng hậu đông cứng lại, còn Thục phi thì vô cùng sửng sốt.