Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 419: Phiên ngoại - Hằng ngày 3

Tống Tân Đồng tức giận đến thiếu chút nữa cắn nát răng, tiểu hỗn đản! Thực sự là muốn chọc nàng tức chết!
“Trở lại cho ta!”
Hoa Quyển đỡ cửa lớn tửu lầu liền muốn đi ra ngoài, sợ bị tóm lấy, “Con không, nương muốn đánh con!”


“Lục Nghiên, không được chạy loạn, cẩn thận bị đụng.” Tống Tân Đồng vừa dứt lời, Hoa Quyển liền đụng vào trên người một nam nhân trung niên đi ngang qua cửa tửu lầu.


“A.” Hoa Quyển xông ra ngoài như một viên đạn pháo nhỏ, tốc độ rất nhanh, mà người đi đường đi ngang qua cũng đi đến vội vội vàng vàng, lực độ va chạm lớn đến lập tức đem Hoa Quyển tuổi nhỏ thấp bé đụng phải đặt mông ngã ngồi xuống đất.


Dưới đất là đá xanh bản cứng rắn, không có bất kỳ giảm xóc gì, Hoa Quyển bị ngã rất đau, oa một tiếng khóc rống lên.
“Tiểu công tử…”
“Tiểu công tử ngươi đau ở đâu…”
Nha hoàn rất nhanh bế Hoa Quyển lên, nhẹ nhàng phủi bụi trên người xuống, “Tiểu công tử ngươi không sao chứ”


Hoa Quyển khóc đến không thở ra hơi, nghe đến tim Tống Tân Đồng đều đau.
Tống Tân Đồng nhận lấy Hoa Quyển bế vào lòng, cầm khăn tay lau nước mắt cho bé, “Ngoan, không khóc, nam tử hán phải dũng cảm, ngã một chút sao lại khóc?”
Hoa Quyển vừa khóc vừa nói: “Đau.” Bởi vì đau mới khóc.


“Nam nhi có lệ không dễ rơi, con chính là nam tử hán, vẫn cứ khóc sẽ để người chế giễu.” Tống Tân Đồng nhìn Hoa Quyển khóc đến sắc mặt trướng đỏ, xoa xoa mông cho bé: “Xem, bên kia có mấy tiểu muội muội nhìn đó, các nàng khẳng định đang nói ca ca này sao yêu khóc nhè như thế?”


Hoa Quyển rất sĩ diện, lập tức im lặng nhìn về phía ngoài tửu lâu, muộn thanh muộn khí hỏi: “Ở đâu?”
Một bên khác, tiểu nhị tửu lầu mắng nam nhân trung nhiên đụng vào Hoa Quyển: “Ngươi đi đường thế nào vậy? Đụng vào tiểu công tử nhà chúng ta.”


Nam nhân trung nhiên bộ dáng phong trần mệt mỏi, hẳn là thương nhân nơi khác vừa tới kinh thành, đầy miệng mang theo khẩu âm nơi khác xin lỗi với Tống Tân Đồng các nàng: “Xin lỗi phu nhân, ta không phải cố ý, bởi vì ta nhất thời sốt ruột, vẫn chưa chú ý tới tiểu công tử quý phủ. Tiểu công tử có ngã bị thương không? Nếu không trước đưa tới y quán chẩn trị đã, mặc kệ bao nhiêu bạc, ta nhất định sẽ phụ trách tới cùng.”


Tiểu nhị lại mắng: “Ngươi nói chuyện thế nào vậy? Phu nhân nhà chúng ta thiếu chút tiền thuốc này của ngươi sao?”


Nam nhân trung nhiên bị huấn đến vô cùng xấu hổ, trước khi đến kinh đã biết kinh thành khắp nơi là quý nhân, vẫn luôn nghĩ phải cẩn thận từng li từng tí, nhưng không nghĩ đến vừa tới liền va chạm quý nhân, vậy phải làm sao bây giờ? “Phu nhân, tiểu nhân thật không phải cố ý, xin phu nhân khai ân.”


Tiểu nhị còn muốn răn dạy, nhưng bị Tống Tân Đồng ngăn lại, “Không sao, là đứa nhỏ nhà ta đấu đá lung tung đụng phải người tiên sinh, hẳn là ta xin lỗi mới đúng.”


Nam nhân trung niên thấy Tống Tân Đồng khách khí như thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại cảm thấy xấu hổ, chính mình vừa nãy lòng tiểu nhân, “Phu nhân, đều là lỗi của ta, là sốt ruột gấp rút lên đường, không chú ý tiểu công tử đi ra.”


“Không sao.” Việc này đích thực là Hoa Quyển bướng bỉnh, không trách người khác, Tống Tân Đồng cũng sẽ không kiêu ngạo ngang ngược trách tội người khác, dừng một chút lại nói: “Kinh thành nhiều người, tiên sinh có việc gấp đi nữa cũng chậm chút, nhưng đừng đụng phải người khác.”


Tống Tân Đồng thấy thái độ nam nhân không tệ, nghĩ hẳn là hạng người có phẩm có đức, cho nên cam tâm tình nguyện nhắc nhở một câu, dưới hoàng thành to như vậy này, cũng không phải là người người đều dễ đối phó như nàng vậy.


“Đa tạ phu nhân.” Nam nhân trung niên cáo từ sau, đi về phía trước vài bước rồi lại quay đầu liếc mắt nhìn Hoa Quyển đang còn khóc sướt mướt, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác như đã từng gặp qua, nhưng nhìn kỹ lại, lại phát giác cũng không giống, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó vội vã rời đi.


“Không được khóc, khóc lóc chẳng đẹp chút nào.” Tống Tân Đồng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của Hoa Quyển, “Chính mình bướng bỉnh ngã, còn không biết xấu hổ mà khóc?”


Hoa Quyển nằm sấp nơi bả vai Tống Tân Đồng, trong hốc mắt còn phiếm ánh nước, ủy khuất ba ba nói: “Nương không thương con.”
“Không thương con chỗ nào? Không thương con nương có thể bế con?” Tống Tân Đồng ôm Hoa Quyển ngồi xuống, “Con xem ca ca cũng không khóc.”


Hoa Quyển lẽ thẳng khí hùng nói: “Ca ca lại không đau.”
Tống Tân Đồng mấp máy môi: “Nói như vậy con còn có lý?”
Hoa Quyển gật đầu y như thật, “Đúng vậy.”
Tống Tân Đồng bị tức mà cười, “Con còn có lý à.”
Hoa Quyển nhỏ giọng nức nở: “Có lý.”


“Đệ đệ không khóc.” Màn Thầu đứng ở một bên, nâng tay nhỏ lau nước mắt cho đệ đệ song sinh của mình, “Nam hài không khóc.”


Hoa Quyển và Màn Thầu là song bào thai, năng lực chữa khỏi cho nhau của hai bé đặc biệt mạnh, cho nên được ca ca tùy ý an ủi hai câu sau, Hoa Quyển liền không khóc, tự lau nước mắt cho mình: “Ân, không khóc.”
“Về nhà.” Tống Tân Đồng thấy Hoa Quyển không làm ầm ĩ, liền gọi mọi người dọn dẹp hồi phủ.


“Nương, lấy bánh dày đường đỏ về.” Hoa Quyển kéo tay áo màu thiên thanh của Tống Tân Đồng, “Tổ mẫu và tỷ tỷ đều chưa ăn.”
Ngoài tửu lầu truyền đến giọng nam thanh nhuận, “Cái gì tổ mẫu và tỷ tỷ chưa ăn?”


Màn Thầu và Hoa Quyển nghe thấy tiếng, lập tức nhìn về phía ngoài cửa, chờ thấy rõ người tới sau, mừng rõ hô: “Cha.”
Màn Thầu đứng trên đất, cho nên dẫn đầu chạy về phía Lục Vân Khai.
Hoa Quyển ngồi trên chân Tống Tân Đồng thì đẩy tay nàng ra, sau đó vội chạy về phía Lục Vân Khai.


“Cha, người kiếm bạc xong rồi sao?”
“Cha, người tan tầm nha?”
Song bào thai* trăm miệng một lời hỏi. [*: vì để phân biệt với cặp song sinh em Tân Đồng, nên mình để con của chị là song bào thai nha.]


Bởi vì Tống Tân Đồng sẽ nói với hai bé, mỗi ngày cha đi sớm về trễ là kiếm bạc cho các bé ăn thịt đó, cho nên hai bé đều đem việc mỗi ngày Lục Vân Khai đi Hàn Lâm viện làm việc xem như là đi làm kiếm tiền.
Lục Vân Khai mỗi tay một đứa bế hai con trai lên: “Ân.”


Hoa Quyển vẻ mặt mong đợi nhìn Lục Vân Khai: “Cha, vậy hôm nay có thể mua đồ ăn rất ngon chứ?”
Màn Thầu trái lại biết điều một chút: “Đệ đệ, cha có thể không có bao nhiêu bạc, chúng ta mua một chút là tốt rồi.”
Hoa Quyển không tin: “Sao cha có thể không có bạc chứ?”


“Bởi vì bạc của cha đều về nương quản.” Màn Thầu quay đầu nhìn về phía Tống Tân Đồng, “Nương, có phải hay không a?”
“Đúng vậy.” Tống Tân Đồng mỉm cười nhìn Lục Vân Khai một thân quan phục, “Sao chàng biết chúng ta ở đây?”


“Trang Hòa nói.” Lục Vân Khai mặt mày dịu dàng đi về phía Lục Vân Khai, “Hôm nay bọn nó lại náo nàng?”
“Ngày nào không làm ầm ĩ ta?” Tống Tân Đồng bất đắc dĩ cười: “Hai đứa con trai của chàng đây thế nào chàng còn không biết?”


Lục Vân Khai đầy mắt tình yêu nhìn Tống Tân Đồng, “Vất vả nương tử.”
Chống lại tầm mắt của Lục Vân Khai, Tống Tân Đồng cảm thấy mệt một chút cũng không sao, bởi vì nàng vui vẻ chịu đựng, “Không vất vả.”