Tới tháng tám, thi Hương ba năm một lần bắt đầu.
Mùng tám tháng tám này vào trường thi, thi ba trận, mỗi trận ba ngày, tổng cộng chín ngày.
Trận đầu tiên thư bốn bài tứ thư, bốn bài kinh nghĩa, một thủ thơ thϊế͙p͙ thơ luật trường thiên ngũ ngôn lục vận hoặc bát vận*. [*: Nguyên cái cụm này theo mình hiểu là làm một bài thơ dài theo kiểu ngũ ngôn sáu vần hoặc tám vần.]
Trận thứ hai thi hai đạo văn Ngũ Kinh, một đạo sách luận.
Trận thứ ba thi năm đạo thời vụ sách.
Thời vụ sách chính là kết hợp lý luận của tứ thư ngũ kinh, phát biểu thảo luận cùng kiến giải đối với tình hình chính vụ trong nước ở hiện tại.
Thi khoa cử ở Đại Chu, phàm là minh kinh, trước thi thϊế͙p͙ văn, sau đó thi miệng kinh nghĩa, đáp ba đạo thời vụ sách; phàm là tiến sĩ, thi năm đạo thời vụ sách, thϊế͙p͙ một đại kinh, kinh, sách toàn thông giả vì biệt thự. [?]
Bởi vậy, đáp được càng nhiều càng tốt.
Đối với tứ thư ngũ kinh Lục Vân Khai sớm đã thấu triệt đọc kỹ, cực kỳ sở trưởng thi thϊế͙p͙ thơ, mà hai năm qua có Giang Minh Chiêu tương trợ, lại thêm có được đề thi năm rồi với công báo mấy năm gần đây từ phủ nha, bởi vậy, đối với thời vụ sách hắn vẫn rất có lòng tin.
Tống Tân Đồng kết hợp kinh nghiệm thi công chức của các bạn bè năm đó ở kiếp trước, nói cho Lục Vân Khai, để hắn theo cái loại hình thức đó đi viết, còn phải đón ý nói hùa với phong cách giám khảo yêu thích, mấy cái này cũng có thể để hắn thiếu đi đường vòng.
Còn cái khác, nàng liền vô năng vô lực.
Không có cách nào, nàng nhìn tứ thư ngũ kinh chữ phồn thể, mắt đều hoa.
Mùng tám tháng tám hôm nay, Tống Tân Đồng mang theo Noãn Noãn còn có cặp song sinh sáng sớm đã đưa tiễn Lục Vân Khai đi trường thi, trường thi ở thành đông, tới gần chỗ phủ nha, giữa đại môn đỏ tươi treo một bảng hiệu ghi hai chữ ‘Trường thi’, rộng lớn đại khí, làm người không dám làm càn.
Tống Tân Đồng tiễn Lục Vân Khai tới cửa, thu xếp bút mực giấy nghiên, còn có hương liệu huân muỗi, thi tổng cộng chín ngày, mấy ngày nay đều không thể đi ra, chỉ có thể ăn đồ ăn trường thi cung cấp.
Tống Tân Đồng sợ ăn phải đồ ăn không sạch sẽ làm hắn tiêu chảy, cho nên lại chuẩn bị một cái nồi đất mang theo, đến lúc đó có thể đun nước, còn có thể nấu cơm ăn.
Trong rổ còn gói không ít thịt khô đã làm tốt, đều đã rửa sạch, đến lúc đó thả trong nước ngao nấu là có thể làm thành canh thịt gà, có thể bổ sung dinh dưỡng đúng lúc, ngoài ra còn có mì với gạo, có thể nấu cháo, mì, hoặc là thịt khô chưng cơm.
Tống Tân Đồng cũng là nghe các tú tài từng thi cử nhân ở thư viện nói, thức ăn trường thi cung cấp đều là cứng ngắc, sáng sớm đã làm xong, ăn một ngày, trời nóng nực, rất nhiều đều là thiu, dạ dày hơi không tốt một chút liền dễ tiêu chảy.
“Cha cố lên.” Noãn Noãn mang theo hai cái rổ to cổ vũ cho Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai gật đầu cười, sau đó xem nhẹ ánh mắt khác thường của các học sinh khác bên cạnh, sau đó lần lượt xếp hàng, chờ đợi nghiệm chứng văn thư soát người, lục soát sạch sẽ từ đầu đến chân, bảo đảm không có bí mật mang theo bất luận sao chép nhỏ gì sau mới cho phép vào trường thi.
Lúc thi đồng sinh với thi tú tài đều phải lục soát như vậy, Lục Vân Khai sớm đã quen.
Chỉ là lúc thị vệ lục soát nồi đất, bát đũa, còn có các loại rau với thịt khô thì không khỏi liếc mắt nhìn Lục Vân Khai nhiều một cái, xác nhận trong gạo với mì không có mang theo bí mật gì mới cho đi.
Sau khi đi vào, đó là lều thi thi Hương, là gian nhỏ độc lập, mỗi người một gian, lại gọi tên phòng, lúc thi đồng sinh với thi tú tài là ấn bàn ngồi, không có phòng số như vậy, chờ thí sinh phân biệt vào phòng số của mình sau, thị vệ phía ngoài sẽ liền khóa cửa lại, y như ngồi tù vậy.
Phòng số rất nhỏ, ăn uống bài tiết ngủ cộng thêm giải bài thi đều ở trong này, còn chưa lớn bằng thảm nhỏ bố trí cho Noãn Noãn bò bò trong nhà đâu.
Sau khi Lục Vân Khai ngồi vào chỗ của mình liền chậm rãi thu dọn đồ đạc, lấy nồi đất ra rửa sạch một phen, sau đó liền hướng thị vệ muốn nước sạch, trước đun nước sôi, nấu một bình trà uống trước.
Chờ sau khi các thí sinh tiến vào rồi, các giám khảo liền phát đề thi cùng giấy nháp, thí sinh cầm đề mục sau liền bắt đầu nghĩ đáp đề thế nào, đợi đến ngày thứ hai giám khảo sẽ lại phát giấy sạch sẽ cho thí sinh sao lại, cũng là để bảo đảm cho bài thi ngăn nắp sạch sẽ, tiện cho giám khảo chấm bài thi.
Lục Vân Khai bắt được đề mục sau thì đơn giản xem một lần, đề mục tuy có hơi khó, nhưng hắn vẫn là có thể đáp, nghĩ cặn kẽ sau đó liền viết, chờ hắn làm xong tứ thư, kinh nghĩa, thơ thϊế͙p͙ thì trời đã tối rồi.
Đem giấy bút nghiên mực thu tốt rồi sau đó tìm thị vệ xin nước sau đó làm cơm, nấu là cơm thịt mềm rau xanh, hầm một nồi, thịt mềm nấu mềm mại ngon miệng, cơm thơm mềm dễ ăn, vị rất tốt.
Các phòng số khác cũng có các tú tài có kinh nghiệm, cũng chuẩn bị nồi, chỉ có điều không ăn được tốt như Lục Vân Khai vậy, làm một chút cơm dưa chua hoặc là mì sợi chắp vá một bữa.
Nhưng cũng tốt hơn so với người còn lại nhiều.
Những người còn lại ăn màn thầu khô trường thi cung cấp hoặc là bánh nướng áp chảo, uống nước lạnh, ăn chắp vá.
“Huynh đệ, cơm của ngươi thơm quá, chia cho ta một chút?” Người ở phòng số sát vách nhỏ giọng nói.
Lục Vân Khai từng chút từng chút ăn thịt mềm nương tử nhà mình tự tay làm, không muốn chia cho người khác, hơn nữa cũng không thể chia, nếu là bị thị vệ tuần tra nhìn thấy thì sẽ bị quát lớn.
Quả nhiên, thị vệ tuần tra quát lớn: “Yên tĩnh!”
Tiếng quát lớn vừa vang lên, tất cả các âm thanh nhỏ vụn đều an tĩnh, chỉ có tiếng nhai cơm canh nhẹ.
Dùng cơm, Lục Vân Khai rửa sạch nồi đất cùng bát đũa, lại đun một bình nước sôi, sau đó liền ngủ.
Ngày thứ hai, cũng là như thế.
Ngày thứ ba, liền có người lấy đi bài thi trước đó giải.
Ngày thứ tư, lại phát đề mục trận thứ hai.
Nhiều lần như vậy, thẳng đến ngày thứ chín, lấy đi bài thi trận thứ ba sau đó mới có thể rời đi.
Trong lúc này, có không ít người vì sức yếu té xỉu bị mang ra ngoài, có người vì ăn đồ ăn thả lâu lắm mà tiêu chảy, may mắn phòng số của người nọ cách Lục Vân Khai bên này rất xa, nếu không mùi thối tiêu chảy này nhưng sẽ làm hắn không dễ chịu.
Đương nhiên, cho dù không kéo cũng không chịu nổi.
Mọi người nghĩ một chút, trong phòng số thả một cái bô đậy nắp, vẫn không đưa ra, hơn nữa lại là mùi sau khi lên men ở ngày hè, càng khó ngửi.
Nếu không phải Lục Vân Khai nhìn xa, sớm rèn luyện thân thể, nếu không chín ngày này còn thật không biết qua thế nào! Nói không chừng cũng như những người khác, chịu không nổi nữa.
Đợi đến ngày thứ chín, râu ria Lục Vân Khai sớm đã xông ra, dưới mí mắt đen thâm trầm như than chì, y như tên ăn mày, đâu có còn bộ dáng ôn nhuận như ngọc thường ngày.
Lục Vân Khai đem đề mục đều làm xong, liền chờ các giám khảo đến thu bài thi, ước chừng đến giờ ngọ, cuối cùng các giám khảo qua đây.
Thu bài thi của hắn sau, liền ra hiệu hắn rời đi.
Lục Vân Khai thu thập đơn giản một phen sau liền đi ra ngoài, ra trường thi sau thì thấy thí sinh tứ phía đều không kém hắn là mấy, vẻ mặt mệt mỏi.
Lục Vân Khai nhìn một vòng bốn phía xung quanh rất nhanh nhìn thấy Tống Tân Đồng ở một chỗ đất trống bên cạnh, nàng bế Noãn Noãn đang vẫy tay với mình.
Noãn Noãn la lớn: “Cha, ở đây.”
Lục Vân Khai bước nhanh tới, đưa rổ cho Đại Nha: “Sao nàng biết ta ra bây giờ?”
Đại Bảo nói: “Sáng sớm tỷ đã tới chờ tỷ phu ngươi.”
Lục Vân Khai giật mình một chút: “Không phải để nàng không cần đến sao?” Nói rồi muốn đi bế Noãn Noãn vẫn gọi mình cha, vừa mới tựa vào gần, Noãn Noãn liền bóp mũi: “Trên người cha thối thối.”