Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 379: Tình nồng ý trường

15 tháng 8, lại là một đêm đoàn viên của năm.
Giống như năm ngoái, mọi người ngồi vây quanh cùng ăn một bữa cơm đoàn viên, thuận tiện cho Tống Tân Đồng qua sinh nhật là được, cũng không phải đại thọ tròn tuổi, Tống Tân Đồng cũng không muốn làm lớn một hồi.


Chu tẩu tử giúp đỡ chuẩn bị tốt rất nhiều món sau, Tống Tân Đồng để nàng đi về, việc xào rau còn lại nàng đến làm cũng được.
Trước khi Chu tẩu tử đi, Tống Tân Đồng lại cho nàng một hộp bánh trung thu tửu lầu bên kia làm sẵn, để cho nàng ấy mang về ăn, xem như là một quà tặng trong ngày lễ đi.


Hôm nay là lúc sinh ý của tửu lầu hỏa bạo, rất nhiều người đều sẽ ra tửu lầu dùng bữa cơm đoàn viên, cho nên tửu lầu chuẩn bị bánh trung thu, đến lúc đó mỗi bàn đều tặng một đĩa bánh trung thu cắt sẵn, giá thành không cao, nhưng nói rõ tâm ý như vậy đã đủ rồi.


Sau khi Chu tẩu tử nói cảm ơn rồi rời đi, Tống Tân Đồng nhìn sắc trời một chút, đã gần giờ dậu canh ba, Lục Vân Khai bọn họ hẳn cũng sắp từ thư viện về, liền bắt tay vào xào rau, chờ bọn họ về đến nhà liền có thể dùng được cơm nóng hầm hập.


Dùng cơm xong sớm một chút, chậm chút nữa còn có thể đi ra dạo phố, ngày hội trung thu, trong thành Lĩnh Nam có hội đèn lồng, phi thường náo nhiệt.
Rất nhanh, đồ ăn liền làm xong.


Lục Vân Khai và Đại Bảo các cậu cũng về, sáu người tính luôn Đại Nha Noãn Noãn vào trong ngồi vây quanh cái bàn tròn lớn, tôm hùm hương cay, móng giò kho tàu, cá hấp… Hơn mười mấy món bày đầy một bàn, sắc hương vị đều đủ, làm người ta muốn ăn thật đã.


Tống Tân Đồng ngồi sát Lục Vân Khai, múc một bát canh gà đưa cho hắn, giương mắt cười nhìn hắn: “Hôm nay các chàng vất vả, uống nhiều một chén canh gà tùng nhung hầm mấy canh giờ, bồi bổ thân thể chút.”
Lục Vân Khai nhận lấy canh gà bỏ vào trước người của nàng: “Nàng uống, ta tự mình tới.”


“Ta lại múc cũng được.” Tống Tân Đồng lại múc hai chén cho Đại Bảo và Tiểu Bảo: “Hôm nay nương không ở đây, chàng uống nhiều một chén, nương cũng cao hứng.”


“Cũng cho Noãn Noãn của chúng ta uống.” Lục Vân Khai cầm thìa nhỏ múc một chút đút cho Noãn Noãn ở bên cạnh vẫn nhìn đồ ăn trên bàn, mắt lộc cộc chuyển không ngừng, tựa như cũng rất muốn ăn, vừa đút vào trong miệng bé, khi Noãn Noãn quét được canh có tư vị thì thoáng cái cười híp mắt: “Con bé rất thích.”


“Đút ít một chút, bên trong rất nhiều muối.” Tống Tân Đồng gắp đồ ăn cho Lục Vân Khai: “Chàng mau ăn một chút, đợi lát nữa lại quản con bé.”
Lục Vân Khai cũng gắp không ít đồ ăn cho Tống Tân Đồng: “Hôm nay là sinh nhật nàng, lại nhọc nàng phí tâm.”


“Cũng không phải là ta làm.” Tống Tân Đồng cười cười, đột nhiên nghĩ tới còn có rượu hoa đào làm lúc đầu xuân, lần này ra cửa cũng mang theo vài hũ lại đây: “Ta nhớ có rượu hoa đào, nếu không uống một chút?”


Lục Vân Khai rất ít uống rượu, nhưng hôm nay là một ngày lành, phải uống: “Được.”
“Vậy ta đi lấy một hũ nhỏ ra.” Tống Tân Đồng đi vào nhà kho, rất nhanh lấy một bầu rượu về, đồng thời còn mang theo mấy cái chén rượu nhỏ, “Đại Nha có muốn chút không?”


Đại Nha còn không nói gì, Tiểu Bảo lập tức nói: “Tỷ, đệ muốn uống.”
“Tuổi mấy đứa còn nhỏ, không thể uống.” Tống Tân Đồng đưa rượu đã rót cho Lục Vân Khai, lại tiếp tục rót chén thứ hai.
“Vậy lúc nào bọn đệ có thể uống?”


“16 tuổi có thể uống rượu trái cây, sau 16 mới có thể uống rượu mạnh.”
“Đây là hoa tửu, vậy bây giờ bọn đệ có thể uống.” Tiểu Bảo chắc hẳn phải vậy nói.
Tống Tân Đồng cười phì một tiếng: “Uống hoa tửu? Mấy đứa dám uống hoa tửu, tỷ đánh gãy chân mấy đứa!”


“A?” Tiểu Bảo kinh ngạc che mặt, bất mãn hừ hừ: “Tỷ các ngươi đều uống.”


“Đây là rượu hoa đào, không phải hoa tửu!” Tống Tân Đồng bưng chén rượu lên nhợt nhạt uống một ngụm, vị hơi mạnh, lại có hương hoa đào, mùi vị không tệ: “Rượu này có hơi mạnh, mấy đứa không thể uống.”
Đại Bảo: “Nhưng đệ muốn nếm thử.”


“Thử liền say, không phải mấy đứa còn hẹn Giang Tiểu Nhị bọn họ ra ngoài chơi hội đèn lồng sao? Mấy đứa là muốn ở nhà ngủ ngon hay là đi ra ngoài?” Tống Tân Đồng hỏi.


“Vậy… được rồi.” Cặp song sinh suy nghĩ một chút vẫn là đi ra ngoài chơi đi, các cậu nghe Giang Tiểu Nhị nói hội đèn lồng Lĩnh Nam thành có rất nhiều thứ chơi vui, rất nhiều đồ chơi phù hợp cho đứa nhỏ tuổi nhỏ, còn có thể thắng tiền, thắng hoa đăng, hai ngày trước đã vô cùng muốn đi.


“Vậy bọn đệ không uống, sau này lại uống.”
Ăn uống no say rồi, cặp song sinh liền đi ra ngoài dạo hội đèn lồng với Đại Nha, có tùy tùng Giang gia với đám thị vệ ở, Tống Tân Đồng trái lại yên tâm.


Cặp song sinh các cậu đi rồi, viện liền quạnh quẽ xuống, Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai ngồi trong sân ngắm trăng. Mặt trăng rất tròn, ánh trăng vằng vặc thanh lãnh ánh xuống người hai người, thoáng như phiếm ánh sáng, như thần tiên quyến lữ.
Chỉ là, hai người nói chuyện lại hơi có vẻ tục nhân một chút.


Tống Tân Đồng dựa vào vai Lục Vân Khai, nhìn trăng tròn không sai biệt lắm, nhẹ giọng nói: “Hôm nay sinh ý của tửu lâu nhất định rất tốt, nói không chừng có thể vượt hơn 500 lượng thu vào.”


Lục Vân Khai ngắm trăng, nhẹ giọng đọc một câu thơ âu yếm, kéo lực chú ý của nàng: “Ta không sánh bằng sức hấp dẫn của 500 lượng bạc kia?”
“Ha ha ha.” Tống Tân Đồng cười đến ngã vào trong lòng hắn: “Chàng so với sức hấp dẫn của bạc thì lớn hơn, là hoàng kim mỹ ngọc.”


“…” Lục Vân Khai khẽ cười, bất đắc dĩ lắc đầu, “Trăng ở đây hình như không tròn như ở Đào Hoa thôn.”


“Đại khái là năm nay đều như vậy đi.” Tống Tân Đồng nhẹ nhàng hô hấp, mùi rượu quanh quẩn ở chóp mũi: “Không dễ dàng gì Noãn Noãn mới ngủ, mấy đứa cũng không ở đây, nhưng ta lại cảm thấy không có chuyện gì làm, có hơi buồn chán.”


“Không có chuyện gì làm? Buồn chán?” Giọng Lục Vân Khai một tiếng trầm hơn so với một tiếng.
Tống Tân Đồng không rõ chân tướng, lại ừ một tiếng.
Lục Vân Khai nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, “Vậy chúng ta làm một chút chuyện không nhàm chán đi.”


Dứt lời, bờ môi phủ lên đôi môi đỏ anh đào của Tống Tân Đồng, trong hô hấp hỗn tạp mùi rượu, quanh quẩn bên nhau, làm nàng say sưa.
Say, liền động tình, huống chi hai người vốn là lưỡng tình tương duyệt, thế liền càng đương nhiên.


Tống Tân Đồng ngồi khóa trên đôi chân Lục Vân Khai, hai tay vắt lên cổ hắn, đón ý nói hùa sự bá đạo cùng xâm chiếm của hắn sau khi uống rượu.
Tống Tân Đồng cảm giác mình chính là tên M* run rẩy, thích hôn bá đạo như vậy.
*: ai đã nghe qua SM thì M này là M đó =]]


Ánh trăng vằng vặc rơi vào trên người hai người đang hôn khó chia lìa, tóc dài đen nhánh phiếm ánh bạc, tựa như bạc đầu tương giai.
Sau nụ hôn dài, hô hấp của Lục Vân Khai đều trở nên gấp gáp, nhẹ nhàng hôn hôn chóp mũi của Tống Tân Đồng, trái cổ khẽ nhúc nhích: “Ta muốn nàng.”


Nói rồi bế ngang thân thể mềm mại trong lòng lên đi vào phòng.
Đột nhiên bay lên không để Tống Tân Đồng kinh hô một tiếng, vội ôm chặt lấy cánh tay Lục Vân Khai: “Đợi lát nữa còn phải mở cửa cho Đại Bảo mấy đứa nó đấy.”


“Mặc kệ.” Lục Vân Khai trực tiếp bế Tống Tân Đồng vào buồng trong, đặt nàng trên chiếc giường mềm mại rộng lớn, đem Noãn Noãn ngủ đến nặng nề bế tới cái nôi ở gian phụ, về phòng lại đè lên.
Đêm dài đằng đẵng, tình nồng ý trường.