“Ngươi xác định ngay cả ta cũng muốn đánh?” Một giọng nam ôn hậu từ bên ngoài vang lên, Trần huyện lệnh nhìn cũng chẳng nhìn, liền trực tiếp hô: “Người tới a, bắt mấy kẻ này lại, quấy nhiễu công đường, mỗi người đánh 50 đại bản, hung hăng đánh!”
“Đại nhân…” Mấy nha dịch chuẩn bị đi bắt người thoáng cái liền bị người dùng đao gác lên cổ, sợ đến mặt tái xanh cả.
“Kêu các ngươi bắt người, các ngươi kêu bản quan…” Trần huyện lệnh lúc này mới nhìn rõ tình hình bên ngoài công đường, phát hiện nha dịch của mình bị người cầm đao gác lên cổ, lập tức giận dữ: “Các ngươi là ai, dám cầm đao trước mặt bản quan, người tới a, bắt mấy kẻ này lại cho bản quan!”
Mấy nha dịch đứng cạnh run rẩy, bọn họ cũng không muốn bị người dùng đao tiếp đón cái cổ mình a!
Trần huyện lệnh tức giận đến cái râu cá trê đều run lên, giận tím mặt nói: “Bản quan còn không kêu được các ngươi phải không? Đều nhốt lại cho bản quan, nếu không được, bản quan đem từng kẻ từng kẻ các ngươi đều đuổi!”
Đám nha dịch vừa nghe liền nóng nảy, nào dám bất động a, mặc dù nha dịch là việc làm hạng bét nhất, tiền công chỉ có mấy trăm văn, nhưng uy phong nóng nảy, bách tính nào không sợ nha dịch? Hơn nữa làm nha dịch còn có không ít khoản thu nhập thêm, vận khí tốt một tháng có thể vớt mười mấy lượng bạc, kém cũng có hai ba lượng, nếu không sai sự này, bọn họ chạy đi đâu kiếm bạc?
Lập tức, đám nha dịch đồng thời xông tới.
Nhưng, còn chưa tới gần liên bị người ta thân cường thể tráng đạp cho, sau đó đoàn người toàn bộ đều vào công đường.
Trần huyện lệnh tức đến tái mặt rồi: “To gan, to gan, địa bàn của bản quan há tha cho các ngươi làm càn, người tới a, người tới a, bắt bọn họ cho bản quan, đánh chết bất luận!”
Tạ sư gia còn có nhãn lực hơn Trần huyện lệnh nhiều, thấy không thích hợp, kéo Trần huyện lệnh, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, những người này phải từ Lĩnh Nam thành tới không?”
Đáy lòng Trần huyện lệnh lộp bộp một chút: “Không có khả năng, bản quan đã phong tỏa bến tàu, không có khả năng có thể có người truyền tin đi Lĩnh Nam.”
“Vậy đây…” Tạ sư gia còn chưa hết lời, liền bị đám thị vệ đeo đao khống chế, Trần huyện lệnh cũng bị đám thị vệ lôi xuống từ trên ghế, vứt xuống đất.
Trần huyện lệnh bị ngã chổng vó, ôi ôi gào to: “To gan, các ngươi là ai, dám bất kính đối với bản quan, bản quan nhưng có người trong triều, bản quan thế nhưng là thân thích của Giang gia Lĩnh Nam…”
“Sao ta lại không biết Giang gia chúng ta có một thân thích tai to mặt lớn như ngươi?” Giọng nói trào phúng của Giang Minh Chiêu từ bên ngoài truyền đến.
Trần huyện lệnh bị nghẹn một chút, mặt biến sắc, sau đó ɭϊếʍƈ mặt nói: “Cậu bà con xa của ta là Vương đại nhân, nữ nhi của hắn gả tới hầu phủ, là chị em dâu của Giang gia tiểu thư, bởi vậy…”
“A, ta cũng không nhận.” Giang Minh Chiêu xùy một tiếng, sau đó nhìn Tống Tân Đồng: “Đệ muội, để ngươi chịu ủy khuất.”
Trần huyện lệnh ngạc nhiên nhìn một màn này, trong nháy mắt lại thấy một bóng người quen thuộc ở bên ngoài, bước lên trước nói: “Tri phủ đại nhân, sao ngài tới? Vừa nãy hạ quan đang xử án, không tiếp đón từ xa, còn thỉnh đại nhân thứ tội.”
Tri phủ đại nhân a một tiếng: “Bản quan được kiến thức phong tư xử án của Trần đại nhân, làm mẫu cho đám người làm quan như chúng ta.”
Trần huyện lệnh nói: “Hạ quan không dám, đây đều là chuyện hạ quan nên làm.”
“A, ngươi làm như bản quan đang khen ngươi?” Mặt tri phủ đại nhân đều tái rồi, loại người ngu xuẩn này sao lên được chức huyện lệnh? Còn làm hơn tám năm, đánh giá thành tích hằng năm đều là trung đẳng, cái này không cao không thấp, cũng khó trách nhiều năm rồi hắn chưa từng phát hiện loại lén lút bực này.
Mặt Trần huyện lệnh cứng đờ cười gượng, này… này… chuyện là thế nào? Không phải khen lão sao?
Tri phủ đại nhân quát: “Người tới a, giải xuống cho bản quan, để bản quan tự mình thẩm tra xử lý sau!”
“Đại nhân… oan uổng a…” Trần huyện lệnh thình thịch quỳ xuống, trọng lượng gần hai trăm cân* quỳ xuống làm bụi trên mặt đất đều bay lên.
*: cân này bằng ½ ký bên mình, tức lão già này nặng gần 100 ký.
Tống Tân Đồng vội lui lại mấy bước về phía sau, ngạc nhiên nhìn hết thảy.
Một loạt sự tình này trở nên quá nhanh, Tống Tân Đồng cảm thấy kỳ ảo như một bộ điện ảnh khoa học viễn tưởng, chớp mắt trước đó nàng còn đang xin khoan dung, sau một chớp mắt người xin khoan dung liền biến thành Trần huyện lệnh, đây mới thật là quá huyền huyễn!
“Có chỗ nào không thoải mái không?” Lục Vân Khai đỡ Tống Tân Đồng, khẩn trương hỏi.
“Không có, chàng xem ta còn lên cân đâu.” Tống Tân Đồng hướng sang chỗ bên cạnh đứng, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Sao tri phủ đại nhân còn tự mình đến?”
Tống Tân Đồng từ trong thư của Lục Vân Khai biết hắn tìm người đi cáo trạng, còn tìm chứng cứ, đến lúc đó đem chứng cứ bày lên công đường, Trần huyện lệnh dù ngu ngốc cũng sẽ xác nhận theo, nhưng không nghĩ đến tri phủ đại nhân sẽ đích thân qua đây.
Lục Vân Khai cũng không nghĩ đến, vốn hôm nay nhận được tin Trần huyện lệnh vội vã khai đường thẩm tra xử lí, mà bên Lĩnh Nam lại không có tin túc, hắn vội vã xông tới, cũng không nghĩ đến tri phủ đại nhân lại sớm đã đến Thanh Giang huyện.
“Đệ muội hỏi ta a.” Giang Minh Chiêu cười ha hả nói.
Nghĩ đến là Giang Minh Chiêu ở giúp làm việc đi, nếu không Lục Vân Khai còn chưa có cái bản lĩnh mời tri phủ đại nhân theo kia đâu, tức thì cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Đa tạ Giang công tử.”
Giang Minh Chiêu cười xuống: “Dễ nói, đệ muội trước lấy gia vị thay thế tương thù du kia cho ta cũng được.”
Tống Tân Đồng cười cười, không nói chuyện.
Bên kia, tri phủ đại nhân gõ kinh đường mộc: “Trần Cường Sinh, ngươi thân là quan phụ mẫu Thanh Giang huyện, lại không hề làm, chỉ biết tìm hoan mua vui, cấu kết ác bá thịt cá bách tính, tăng thu nhập lung tung từ danh mục thuế, tham ô thuế ngân, oan uổng dân chúng vô tội, ngươi nhận hay không nhận?”
Trần Cường Sinh thất kinh nhìn nhìn chung quanh, nhưng thấy Tạ sư gia cũng bị đè quỳ trên đất, không biết nên tìm ai hỗ trợ, trên miệng nói lung tung: “Đại nhân, oan uổng a, hạ quan không có làm việc này, hạ quan vẫn cần chính yêu dân, chưa bao giờ làm cái này, nhất định là Lục tú tài ghi hận trong lòng, muốn đắc tội thay thê tử hắn, lúc này mới cố ý lật ngược phải trái, đại nhân thỉnh xét rõ.”
Tri phủ đại nhân hừ lạnh một tiếng: “Lục tú tài, ngươi có muốn cãi lại?”
“Tất nhiên đại nhân.” Lục Vân Khai đi tới giữa công đường, một mực cung kính nói: “Đại nhân xin cho bẩm.”
“Mấy ngày hôm trước, trong tửu lâu của thê tử học sinh đột nhiên có một thực khách trúng độc bỏ mình, trải qua đại phu kiểm tra thực hư, thực khách chính là trúng thạch tín mà chết. Đồng thời đại phu còn phát hiện bột thạch tín trong thức ăn còn lại.”
Trần Cường Sinh nói: “Đúng là như thế, hạ quan mới phán quyết như vậy, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, hạ quan cũng không oan uổng bọn họ.”
Lục Vân Khai nói: “Nếu đơn giản như Trần huyện lệnh nói thì hay, nhưng trong án này có bốn điểm đáng ngờ, một nhưng là có bốn bàn khách ăn cơm, đồ ăn của thực khách trúng độc mà chết với một bàn khách khác là xào ra từ một nồi, một bàn khách khác kia ăn xong lại không có bất cứ chuyện gì, đây thật sự quá kỳ quái.”