Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 294: Miệng đều cay sưng lên

Thiếu niên nhỏ chút nếm vị, không giống hắn thường ăn, gật đầu lia lịa: “Ăn rất ngon.”
Thiếu niên lớn hơn chút thì mắt hạnh nhiều thêm chút: “Không tệ.”
“Ăn ít chút, đừng để cay đỏ miệng.” Giang Minh Chiêu nhắc nhở hai cháu trai.
Hai người nói: “Chúng con thích ăn cay.”


Vừa dứt lời liền bị cay ớt ho khụ khụ lên: “Nước.”
Tống Tân Đồng vội tìm nước ấm cho hai người: “Theo đạo lý mà nói không cay.”
Hai người ừng ực uống hai cốc nước lớn, lúc này mới tốt hơn nhiều.


“Ta tìm cho các ngươi cái bát, các ngươi nhúng qua nước chút là sẽ không cay.” Tống Tân Đồng đứng dậy đi lấy hai cái bát không về: “Là ta sơ sót, quên hai vị công tử không quen ăn loại ớt này, cho nên…”


“Không cần, chúng ta chỉ là bị sặc mà thôi.” Hai vị Giang tiểu công tử hòa hoãn, đồng thời nói.
Còn giải vây thay nàng, thật đúng là hiểu chuyện.
Tống Tân Đồng để bát cho hai người: “Các ngươi nhúng chút lại ăn.”
“Được, cảm ơn Lục phu nhân.”


Giang Minh Chiêu nói: “Hai đứa không thể ăn thì đừng ăn, ăn nhiều rau xanh đậu hủ này, cái này không cay.”
“Không muốn.” Hai người đồng thời lắc đầu: “Cái này có vị, cái này ăn ngon.”
Cặp song sinh ôm bát nhìn hai vị tiểu công tử: “Ăn chậm chút sẽ không cay.”


“Tiểu thúc, cái này ăn ngon thật, chính là miệng có hơi sưng.”
Giang Minh Chiêu nhìn cái môi đỏ vù vù của hai người: “Vậy ta mặc kệ các ngươi, các ngươi trở lại đừng cáo trạng với cha mẹ các ngươi là được.”
Hai người làm mặt quỷ: “Tiểu thúc, lá gan người thật nhỏ.”


Tống Tân Đồng nhìn bộ dáng vô cùng thân thiết của hai vị tiểu công tử Giang gia và Giang Minh Chiêu, nghĩ chắc quan hệ người Giang gia rất tốt, hơn nữa hẳn đều là đích tử, nếu không cũng không thân thiết như vậy.


Một bữa cơm công phu, Tống Tân Đồng liền thu được hai fan nhỏ. Dùng qua bữa trưa không lâu, bọn họ liền về nhà.
“Lục phu nhân, lần sau chúng ta còn tới, được không?”


“Không phải các ngươi nói không ngon bằng đại trù nhà các ngươi làm sao.” Cặp song sinh chống nạnh, hừ hừ nói, “Các ngươi về nhà ăn đại trù nấu đi.”


“Lục phu nhân làm ăn ngon.” Hai vị tiểu công tử Giang gia ăn được sau đó càng ăn, miệng cay đỏ rực cũng không dừng được, cũng không phải món các nàng làm ăn bao nhiêu, chính là bỏ một chút mà thôi, nhưng đối với hai người chưa từng ăn ớt mà nói vẫn là quá cay chút.


“Hừ hừ.” Cặp song sinh hừ hừ, nhưng cũng không có bao nhiêu bất mãn.
Tống Tân Đồng biết cặp song sinh rất thích theo hai vị Giang tiểu công tử chơi, trước khi ăn cơm còn chơi đến cao hứng, ăn cơm xong còn sán cùng một chỗ nói nhỏ, cũng không biết là nói cái gì.


Tống Tân Đồng nói: “Các ngươi lúc nào muốn đến liền đến đây.”


“Vậy có thể ăn cổ vịt loại Đại Bảo bọn họ nói sao?” Hai vị Giang tiểu công tử nháy nháy mắt một cái, vô cùng long lanh ánh nước, làm Tống Tân Đồng không nỡ cự tuyệt: “Chờ tửu lâu nhà chúng ta khai trương, các ngươi có thể đến tửu lâu nhà chúng ta ăn.”


“Vậy thì lúc nào khai trương a?” Hai vị Giang tiểu công tử lập tức hỏi.
Tống Tân Đồng nói: “Chừng tháng tám đi.”
“Vậy đã đọc sách, chúng ta không thể đi.” Hai vị Giang tiểu công tử bất mãn nói.
Tống Tân Đồng nói: “Vậy chờ lúc các ngươi nghỉ cũng có thể qua đây.”


“Tốt lắm.” Hai vị Giang tiểu công tử mừng rỡ gật đầu, sau đó nhìn cặp song sinh: “Vậy chúng ta tới tìm các ngươi chơi.”
Vẻ mặt Tiểu Bảo đau khổ: “Các ngươi phải đọc sách, chúng ta cũng phải về nhà đọc sách. Các ngươi phải ở lúc chúng ta còn chưa đi tới tìm chúng ta chơi.”


“Các ngươi không đọc sách ở đây?” Hai vị Giang tiểu công tử hỏi.
Tiểu Bảo nói: “Chúng ta đọc sách trong nhà tỷ phu.”
Thiếu niên lớn hơn chút hỏi: “Ở đây?”


“Ở trong thôn chúng ta.” Đại Bảo nghĩ nghĩ nói: “Ngươi có thể đến thôn chúng ta chơi, có thể bắt thỏ rừng, có thể bắt cá, còn có thể bắt chim trĩ…”
Hai vị tiểu công tử Giang gia mắt sáng rực lên, quay đầu nhìn Giang Minh Chiêu nói chuyện với Lục Vân Khai: “Tiểu thúc…”


Giang Minh Chiêu: “Các ngươi đừng nhìn ta, hỏi cha mẹ các ngươi đi.”
“Vậy chúng ta giờ liền về hỏi.” Nói liền đi kéo Giang Minh Chiêu: “Tiểu thúc mau chút đi về…”
“Bây giờ đồng ý chẳng lẽ còn có thể đi ngay bây giờ?”
“Ta mặc kệ, ta mặc kệ…”


Giang Minh Chiêu không có biện pháp, chỉ có thể dẫn hai tiểu thiếu niên đi ra ngoài, lúc gần đi còn có thể không quên nhắc nhở Lục Vân Khai: “Có thể nói được rồi, 1 tháng tám, đừng quên.”
Lục Vân Khai gật đầu: “Được.”


“Đệ muội, ngoại ô ngươi có thời gian liền đi xem, nếu như khả thi liền đi quan phủ sang khế.”
Giang Minh Chiêu qua đây một là tiện đường đưa thiệp mời cho bọn họ, 1 tháng tám, là chúc thọ Giang lão gia, mời cả nhà bọn họ qua đó ăn thọ yến.


Hai là đưa tin tức thôn trang cho nàng, trong tay huynh đệ nhà mẹ đẻ thê tử Giang Minh Chiêu có một tiểu thôn trang chỉ 200 mẫu, bởi vì sản xuất quá ít, lại cảm thấy xử lý thì quá tốn thời gian, không đáng, cho nên chuyển bán cho nàng.


Đương nhiên, đây cũng có khả năng là lý do của Giang Minh Chiêu, nhưng nàng vẫn là thành tâm cảm ơn Giang Minh Chiêu.
Hai ngày trước nàng cũng đi hỏi quan phủ mua bán ruộng đồng, đều là đại thôn trang hơn nghìn mẫu, nàng hoàn toàn ăn không vô.


“Đa tạ Giang công tử.” Tống Tân Đồng lại nói cảm ơn lần nữa.
Chờ bọn họ đi rồi, sân thoáng cái trống vắng xuống.
Cặp song sinh vẻ mặt đau khổ nhìn Tống Tân Đồng: “Tỷ, bọn đệ không muốn về Đào Hoa thôn đọc sách làm sao bây giờ?”
“Không muốn cũng phải về đọc sách.”


“Không thể đọc sách ở đây sao?” Cặp song sinh sau khi ở Lĩnh Nam thành mấy ngày liền có chút vui đến quên trời đất, ở đây thật nhiều thứ ở Đào Hoa thôn đều không nhìn thấy, thật sự quá hiếm lạ.
“Bây giờ không được.”
“Vì sao không được?”


Tống Tân Đồng nhìn Tiểu Bảo: “Chúng ta đều về nhà hết, chỉ lưu đệ với ca ca ở đây, mấy đứa có sợ không?”
Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Không thể để cho Đại Nha tỷ tỷ với bọn đệ?”


“Không thể, chỉ hai người mấy đứa, tự mấy đứa nấu cơm giặt giũ quét rác, tự mình nghĩ đi.” Tống Tân Đồng nói xong cũng đi về phía thư phòng.


Cặp song sinh cũng không phải sợ giặt quần áo nấu cơm, nhìn bộ dáng tỷ làm cũng rất đơn giản, thế như nếu chỉ có hai cậu thì… nghĩ một chút cũng thấy sợ, nếu là có người xấu bọn họ đánh không lại, vạn nhất bị bán đi chặt đứt tứ chi ăn xin thì thế nào?


“Tỷ, chúng ta vẫn là trở về đi, để cho bọn họ tới thôn tìm chúng ta là được.”
Tống Tân Đồng đóng cửa thư phòng, khóa thanh âm cặp song sinh ngoài cửa, chậm rãi đi tới bên bàn học, cầm thiệp mời trên bàn nhìn nhìn: “Đại thọ sáu mươi, chúng ta tặng cái gì?”


Y theo tài lực bây giờ của các nàng, mua không nổi thọ lễ to lớn gì, nhưng quá bình thường thì đích thực xuất thủ không được, đến lúc đó giữa một đống thọ lễ trân phẩm phát hiện vật nhỏ hai ba mươi lượng các nàng tặng, vậy thì thể diện ném hết rồi, Tống Tân Đồng càng nghĩ càng lo lắng.


“Giang gia là thế gia đại tộc, không thiếu thứ gì, chúng ta tùy ý tặng một ít tỏ chút tâm ý là được.” Lục Vân Khai nghĩ rất thoáng.
Tống Tân Đồng giận liếc hắn một cái: “Chàng nói trái lại đơn giản.”
“Giang Minh Chiêu nói thế.”


“A?” Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, người ta khách khí chẳng lẽ mình cũng khách khí theo, cái này không được a: “Aiz, quên đi, lười hỏi chàng, tự ta nghĩ đi.”