Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 288: Chỗ ở mới

Giang Minh Chiêu nói viện cách thư viện không xa, vô cùng yên tĩnh.
Chỉ là một tiểu viện nhị tiến, đây là chỗ hắn thỉnh thoảng nghỉ chân khi đọc sách ở thư viện lúc trước, sau khi bắt đầu làm chưa từng đến ở qua.


Bởi vì đã sớm thông báo qua cho nên viện đã được quét dọn sạch sẽ, Tống Tân Đồng các nàng đem đồ đạc chuyển vào phòng là có thể ở.
Người qua đây quét tước trước khi đi còn chuẩn bị không ít thức ăn, các nàng thậm chí cũng không cần cố ý ra mua.


“Viện này còn thật không tồi.” Tống Tân Đồng nhìn mấy cây hải đường trong viện, trên đó còn có chim đậu, trái lại thực sự biết chọn chỗ.
Lục Vân Khai nhàn nhạt nói: “Thích thì tốt.”


Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn cặp song sinh điên cuồng chạy trong sân, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Vì sao chàng phải đáp ứng hắn, kỳ thực chúng ta ở khách điếm cũng rất tốt.”
Lục Vân Khai nói: “Hắn nói không sau, ở đây chúng ta có thể tùy ý dùng phòng bếp.”


“Nhưng lại nợ nhân tình người ta.” Tống Tân Đồng thở dài một hơi: “Hắn còn giúp chúng ta xem cửa hàng, cái này còn không rõ.”
“Không sao, hắn đều nói không cần khách khí.”
Tống Tân Đồng nghiêng đầu nhìn Lục Vân Khai, sau đó cười cười: “Đều nghe lời chàng.”


Nàng biết trong lòng Lục Vân Khai có đo đếm, hắn nói có thể, đó chính là có thể, còn chưa có vượt quá.


“Vậy chàng nghỉ ngơi trước một chút, ta đi phòng bếp xem xem có cái gì, xem xem buổi tối nấu gì ăn.” Tống Tân Đồng đi hai bước sau lại nghĩ đến thì nhớ ra còn có thư tới từ Đào Hoa thôn chưa xem: “Nương gửi thư cho chúng ta, ta lấy cho chàng.”


Tống Tân Đồng đưa cho Lục Vân Khai: “Xem xem nương nói cái gì, thư đặc biệt dày.”
“Đây là của Cẩu Đản Nhi cho Đại Bảo và Tiểu Bảo.” Lục Vân Khai từ trong đó lấy ra một phần chữ viết vô cùng xấu, nhíu nhíu mày: “Đã một năm, còn viết chữ khó coi như vậy.”


“Mới bảy tuổi, chàng còn trông chờ bọn họ có thể viết thật tốt.” Tống Tân Đồng đưa thư cho cặp song sinh: “Mau lấy đi xem, Cẩu Đản Nhi hồi âm cho hai đứa.”
Cặp song sinh cầm thư liền chạy vào phòng, tính toán hảo hảo nghiên cứu một chút rốt cuộc Cẩu Đản Nhi viết cái gì.


Lục Vân Khai nhìn nhìn thư nói: “Nương tất cả đều ổn, bảo chúng ta đừng nhớ trong nhà.”
“Nương để Dương Thụ sửa lại gian phòng với thư phòng chúng ta một chút, chờ mùa đông đến cũng có thể sưởi ấm như Tống gia bên kia.”


“Vậy phòng nương có làm không?” Tống Tân Đồng liền vội vàng hỏi.
“Làm.” Lục Vân Khai nhìn nhìn nội dung phía sau: “Nương nói bên kia chuồng thỏ giờ lớn lớn nhỏ nhỏ cộng lại có gần năm trăm con, còn nói vịt đã có thể xuống nước.”


Tống Tân Đồng nghe sao cũng thấy Lục mẫu vẫn đang nói về gà vịt: “Có phải nương ngày ngày đến sau núi hay không?”
Lục Vân Khai ừ một tiếng: “Đúng, nương không thích đi trong thôn, hiện tại thì ngược lại đến sau núi giúp đỡ nuôi thỏ, như vậy cũng tốt, bà không cần cả ngày buồn ở nhà.”


“Vậy xưởng thế nào?”
“Dương Thụ nói đã gần được, dự đoán trước trung thu tháng tám có thể làm hết số bột còn lại, hắn lại đi Hạnh Hoa thôn, đã bắt tay vào đào hồ nước.”


“Vậy người trong thôn kia thế nào? Hứa thôn trưởng bọn họ còn náo không?” Tống Tân Đồng lập tức hỏi.


“Không dám, nàng cho bọn hắn hời một tầng địa tô, bọn hắn mang ơn còn không kịp đâu.” Lục Vân Khai cười cười: “Tạ Nghĩa trái lại thông minh, hắn nói nguyên nhân là bởi gia gia ở trong thôn, lúc này nàng mới giảm địa tô, đem thanh danh tốt đều định ở trên đầu nàng.”


“Hắn đích thực là không tệ, người cũng ngay thẳng lương thiện, giống một nhà Thu bà bà.” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ lại nói: “Vậy sau này nhờ Chu đại gia giúp đỡ chúng ta trông bảy tám chục mẫu đất còn lại.”
“Có thể.”


“Chờ một thời gian nữa phải trồng cải dầu với tiểu mạch, đến lúc đó còn phải để Chu đại gia giúp đỡ mời người làm.” Tống Tân Đồng thư giãn tứ chi: “Có còn nói gì khác không?”
“Không có.”


“Không có a?” Vậy ta đi phòng bếp.” Tống Tân Đồng chậm rãi đi đến phòng bếp, Đại Nha đã đang đun nước: “Cô nương.”
Tống Tân Đồng lật lật thức ăn người Giang Minh Chiêu phái tới chuẩn bị, có thịt có rau, còn có hai con gà con vịt: “Chỗ này có hầm băng không?”


“Có cô nương, nhưng ở dưới không có băng.” Đại Nha nói.”


Nghĩ đến cũng đã hai ba năm Giang Minh không có tới bên này, ở đây cũng sẽ không lại chuẩn bị mấy thứ này, “Vậy ngươi hỏi một chút có bán băng không, nếu có thì mua hai khối về, nếu không có thì thịt này tối nay nhất định phải cùng nấu.”
Đại Nha đáp một tiếng: “Vậy nô tỳ giờ liền đi.”


Chưa được bao lâu, Đại Nha liền về tay không: “Cô nương, nô tỳ hỏi phụ cận người ta đều nói không có thương nhân bán băng, vốn là muốn mua của bọn họ, nhưng bọn hắn đều nói trong nhà không có, chỉ có người nhà giàu mới có.”


Băng đối với nhà người thường vẫn là thứ đồ xa xỉ, không có xem như xong đi, vẫn liền nấu hết mà ăn.
Tống Tân Đồng chỉ huy Đại Nha làm thịt hết gà với vịt, gà thì nấu canh, vịt nướng cay, còn mấy cân thịt trực tiếp làm thịt kho tàu, còn lại rau xanh thì không làm, để tới mai cũng không hư.


Đầu giờ tuất, cơm tối nấu xong.
Ngày mùa hè tối muộn, bây giờ trời vẫn sáng, vừa ngửa đầu là có thể thấy rặng mây đỏ chân trời, sáng lạn cực điểm.


Bốn người ngồi ở bàn dưới tàng hải đường, ăn xong cơm tối. Đại Nha thì bưng chậu to trộn vào nửa là thịt kho tàu, nửa là vịt nướng, ngồi ở cửa phòng bếp ăn ngấu nghiến.


Chỉ có hai món một canh gà, nhưng số lượng đặc biệt nhiều, Tống Tân Đồng hôm nay khá có khẩu vị, gặm không ít xương, ăn đến căng bụng mới dừng lại.
“Tỷ, ăn thật ngon.” Tiểu Bảo ăn đế miệng đều đầy là dầu: “Ăn ngon so với ở khách điếm.”


“So với tửu lầu buổi trưa thì?” Tống Tân Đồng múc một bát canh gà cho Lục Vân Khai, sau đó hỏi cậu.
“Tỷ làm ăn ngon.” Đại Bảo lập tức nói.
“Ta cũng cảm thấy tỷ làm ăn ngon.” Tiểu Bảo phụ họa nói.


“Ăn ngon vậy ăn nhiều một chút.” Tống Tân Đồng thấy thức ăn không còn lại bao nhiêu, lại nhìn về phía Đại Nha: “Đại Nha ăn no chưa, ở đây vẫn còn.”
Đại Nha đánh cái ợ no nê: “Cô nương, nô tỳ ăn no.”


Tống Tân Đồng phì một tiếng cười rộ lên: “Ăn no vậy được, mấy cái này cất trong giếng đi, như vậy hẳn là có thể giữ tới ngày mai.”
Nước dưới giếng không thế nào lạnh, còn chưa mát mẻ như nước trong đầm trong núi.


Thu thập bát đũa xong, Lục Vân Khai liền đi vào thư phòng đọc sách, mấy ngày nay từ thư cục mua được vài cuốn sách hay về, còn đang từ từ nghiền ngẫm.
Tống Tân Đồng thì về phòng ngủ, chậm rãi thu thập đồ đạc mấy ngày nay bọn họ mua thêm về.


Đại Nha ôm vân cẩm và quà tặng Giang Minh Chiêu đưa tới đi đến: “Cô nương, mấy thứ này để ở đâu?”
Tống Tân Đồng nhìn nhìn đồ trên tay nàng, sau đó nhìn vào phòng, chỉ vào bàn bên ngoài: “Trước để trên bàn.”


“Cũng không biết bên trong là cái gì.” Tống Tân Đồng mở mấy hộp quà tặng, phát hiện bên trong vậy mà đặt một cây lão tham (?), còn có một chút trang sức đẹp đẽ quý giá.


Tống Tân Đồng vội lấy mấy thứ này đưa đến thư phòng Lục Vân Khai đọc sách: “Đây là đồ Giang công tử đưa đến xin lỗi, ta giờ mới phát hiện, mấy cái này nên làm thế nào giờ? Có cần trả về hay không?”


Lục Vân Khai nhìn nhìn đồ trong hộp nhíu nhíu mày: “Để ở đây, ngày khác ta trả về.”