Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 272

Thẳng đến khi đối phương dời tầm mắt đi, đáy lòng Lục Vân Khai mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nơi rừng núi hoang vắng, đối phương lại là người biết công phu, nếu thật động tay, đám người bọn họ thế nhưng không còn chút sức nào đánh trả.


Tống Tân Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm, đối phương hình như không có đề phòng thù địch như vậy, chỉ là phòng bị mà thôi, như thế rất bình thường, dù sao các nàng cũng phòng bị đối phương, không phải sao?
Bùm bùm ——


Củi đốt rất mạnh, miến trong nồi cũng nấu gần được, hương vị thịt khô hỗn tạp không ngừng bay ra bên ngoài, cặp song sinh cũng không nhịn được nuốt nước miếng: “Tỷ, có thể ăn chưa?”


Tống Tân Đồng mở vung nồi liếc mắt nhìn, lại lật lật miến: “Còn phải nấu chừng nửa thời gian uống cạn chén trà nữa.”
“Nga.” Cặp song sinh mấp máy môi, tha thiết mong chờ nhìn miến thịt khô trong nồi.


Lại kiên trì đợi mấy phút, Tống Tân Đồng lại mở vung nồi lần nữa, “Cái này được rồi. Đại Nha bưng nồi ra, lấy chén ăn cơm.”


“Tỷ, đệ đến lấy.” Cặp song sinh thịch thịch thịch chạy tới bên thùng gỗ nhỏ, lấy ra bát đũa sớm đã rửa sạch, đưa mỗi người một cái, lúc phân đến Đại Nha là một chén gỗ to, đặc biệt bắt mắt.


Tống Tân Đồng trước xới một bát cơm cho Lục Vân Khai, lại thêm một bát cho cặp song sinh, lúc này mới xới cơm cho mình, Đại Nha thì tự mình động thủ
Mọi người ngồi vây quanh nồi miến, nhao nhao gắp thức ăn trong miến


Tiểu Bảo xì hụp thoáng cái đem miến hút vào miệng, không ngừng nói: “Ăn thật ngon, thịt này ăn ngon, miến cũng ăn ngon.”


Kỳ thực thịt khô không thế nào ăn ngon, từ mùa đông năm trước đến mùa hè năm nay, đã hơn nửa năm thời gian, lúc trước khi ở nhà cặp song sinh bọn họ thế nhưng rất không thích ăn thịt khô này, giờ đói bụng, cái gì cũng ăn đến thơm phức.


“Tiểu Bảo, đừng hút ra tiếng, không xuôi tai.” Tống Tân Đồng nhỏ giọng răn dạy, bọn họ trên bàn cơm cũng không có yêu cầu nhất định phải ăn không nói ngủ không nói, nhưng không thể phát ra tiếng quá lớn, tỷ như chép miệng này nọ.


“Uhm, đệ ăn quá sốt ruột.” Tiểu Bảo thè lưỡi, lại tiếp tục ăn, chỉ có điều lần này động tác chậm rất nhiều, không có lại phát ra động tĩnh quá lớn.


Kỳ thực nhà người thường đâu có chuyện ăn cơm không phát ra tiếng, nhưng Tống Tân Đồng nghĩ sau này cặp song sinh đọc sách lợi hại, có thể đi thi lên thì sao? Đến lúc đó lại dạy liền không kịp rồi.
Tống Tân Đồng gắp vài miếng thịt khô cho cặp song sinh: “Ăn từ từ, cẩn thận đừng để phỏng.”


“Cảm ơn tỷ.” Đại Bảo dẫn đầu nói.
“Cảm ơn tỷ” Tiểu Bảo cũng không cam bị rớt lại phía sau.


“Được rồi, bớt nói đi.” Tống Tân Đồng quay đầu lại gắp thịt cho Lục Vân Khai, vừa mới đặt vào bát hắn, thịt khô trên đũa của hắn cũng bỏ vào trong bát nàng, đáy lòng hai người đây đó đều nhớ đến nhau, hai người thấy cảnh đó đều cười.


“Chàng mau ăn của chàng, đừng gắp cho ta.” Tống Tân Đồng cười nói.
Lục Vân Khai lại gắp đồ ăn cho nàng: “Nàng nên ăn nhiều một chút, đừng để con đói.”
Tống Tân Đồng nhỏ giọng nói: “Đang ăn đây.”


Lúc này, công tử hoa phục ngồi góc đối diện kia cất bước đi tới, chủ động mở lời nói: “Các ngươi ăn gì thơm vậy? Có thể chia một chút cho chúng ta không?”


Tống Tân Đồng mấy người đồng loại nhìn về phía công tử hoa phục này, không nghĩ đến hắn là người như vậy, mà cặp song sinh thì vô thức thu lại cái bát đầy ắp về trước ngực mình, rất sợ muốn phân thịt trong bát bọn họ.


“Các ngươi yên tâm, ta không ăn không, ta đưa bạc.” Công tử hoa phục sờ sờ trên người, phát giác không có bạc, lúng túng liếc mắt nhìn hắc y nam nhân đang nhóm lửa.
Hắc y nam nhân nói: “Công tử, ta đánh lửa xong liền vào rừng đi săn.”


Công tử hoa phục bất mãn nói: “Thế đều sắp chết đói, mau đưa bạc.”
Hắc y nam nhân không có cách nào, chỉ có thể lấy túi bạc móc ra một thỏi bạc mười lượng, đưa cho Đại Nha.
Đại Nha ngốc một chút, nhìn về phía Tống Tân Đồng.


Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn hai người ra tay hào phóng, cũng là có chút không rõ, vừa nãy còn rất đề phòng, sao giờ liền dám ăn đồ của các nàng? Không sợ bị hạ độc?
Tống Tân Đồng quay đầu nhìn về phía Lục Vân Khai, hắn là nhất gia chi chủ, hắn ra quyết định.


Lục Vân Khai cười nhạt một chút: “Có thể, có điều sợ rằng chúng ta không chia cho các ngươi được quá nhiều.”
Hắc y nam nhân liếc mắt nhìn còn có một nồi đồ ăn to với cơm, cảm thấy bọn họ chính là đặt mắt trên mũi, bất mãn liếc mắt nhìn mấy người một cái.


“Nga?” Ngữ khí công tử hoa phục hơi trầm xuống, rất có ý bất mãn.
Đại Bảo bị khí thế người này dọa sợ: “Đại Nha Nha tỷ tỷ ăn rất nhiều, không thể chia quá nhiều cho các ngươi.”


Công tử hoa phục sửng sốt, liếc mắt nhìn Đại Nha tựa như tráng hán, lập tức cười rộ lên: “Được, lấy chén cho chúng ta một chút.”


“Chỗ này có bát đũa, phía sau có nước giếng.” Lục Vân Khai chỉ vào thùng nước bên cạnh, lại chỉ chỉ phía sau miếu đổ. Dứt lời, hắc y nam nhân liền lấy hai đôi bát đũa đi phía sau múc nước rửa bát.


Tống Tân Đồng nhìn lửa thiêu rất mạnh trên mặt đất không nói chuyện, những người này thật đúng là đủ dè dặt cẩn thận, cũng không biết là khiết phích hay vẫn là sợ hạ độc?
Lục tú tài nhà nàng cũng có chút sạch sẽ, nhưng cũng không khoa trương đến nông nỗi kia.


Rất nhanh, hắc y nhân trở về, giúp công tử hoa phục xới cơm, đang chuẩn bị gắp thức ăn đi, công tử hoa phục ngăn hắn lại, cũng ngồi quanh bếp nồi ăn, trái lại một chút cũng không sợ ăn nước bọt.


Công tử hoa phục có lẽ là vô cùng đói, từng ngụm từng ngụm ăn: “Miến này sao ăn ngon hơn chỗ khác ta ăn? Không phải là các ngươi thêm vào gia vị khác đi?”
“Chính là gia vị phổ thông, có lẽ là công tử đói bụng, ăn cái gì cũng cảm thấy ngon miệng.” Lục Vân Khai nhàn nhạt nói.


“Cái này cũng đúng.” Công tử hoa phục ăn liền hai chén cơm, ngồi ở một bên rất có hứng thú nhìn Đại Nha vẫn ăn không ngừng: “Quả thật là hào phóng.”
Đại Nha không hé răng, tiếp tục ăn.
Đại Nha ăn ít đi vài bát cơm cảm thấy tâm tình không tốt lắm, đem miến trong nồi toàn bộ ăn sạch.


“Đại Nha tỷ tỷ ngươi ăn no sao?” Đại Bảo hảo tâm hỏi.
Đại Nha do dự một chút, gật gật đầu.
“Nếu ngươi chưa no, chỗ này có thịt khô.” Tiểu Bảo lấy thịt khô đưa cho Đại Nha: “Lúc ngươi đói bụng ăn thêm một chút, ăn một chút sẽ không đói bụng.”


“Cảm ơn thiếu gia.” Đại Nha đi rửa ở phía sau, Tống Tân Đồng lại đi chỗ đống củi lấy thêm mấy cây củi: “Củi này đều là ai để đây?”


“Cũng là người qua đường, chờ sáng mai chúng ta lại đi chặt một chút bổ sung lại.” Lục Vân Khai nhỏ giọng nói: “Đây là quy định bất thành văn, để tránh lúc người sau tới không có củi dùng.”
“Thì ra là như vậy.” Tống Tân Đồng thật sự tăng thêm kiến thức.


Công tử hoa phục quan sát hai người: “Xem ngươi cũng như là người đọc sách, không nghĩ đến biết nhiều như vậy, thế nhưng đã từng hành tẩu?”


“Cái này trái lại không có, chỉ là có hai lần đi châu phủ, thấy người khác cũng làm như vậy.” Lục Vân Khai rót nước cho Tống Tân Đồng, cho nàng uống trước.


Công tử hoa phục nhìn hai người tương tác qua lại thân mật không khoảng cách, trái lại là vợ chồng tình thâm, thái độ hoàn toàn khác với vợ chồng thông thường, lại thấy dấu vết trên mặt nam tử, thầm nghĩ thực sự là đáng tiếc.


Tống Tân Đồng thấy bọn họ nói chuyện phiếm, liền dẫn cặp song sinh đi vào xe ngựa bên cạnh chỉnh lý đệm chăn để buổi tối nghỉ ngơi, buổi tối liền ngủ trên xe ngựa, che gió che mưa còn không cần lo lắng ngủ trong ngôi miếu đổ này gặp phải chuột nhện.


Buổi tối Đại Nha và Lục Vân Khai thay phiên gác đêm, chờ lúc Đại Nha muốn ngủ đem Đại Bảo ôm đến xe ngựa chỗ nàng là được.
Rửa mặt đơn giản xong, Tống Tân Đồng liền mang theo cặp song sinh ngủ trước.